Giữa những ý nghĩ dồn dập về cái ૮ɦếƭ của Kim Huyền Ảnh và Kì Thiên Văn thì lại lóe lên một ý nghĩ khác mặc dù hi vọng về nó hơi mỏng manh một chút, đó là họ vẫn còn sống…..và chỉ chờ nó đến cứu thôi.
Nghĩ đến đây, nó như một kẻ đang mang trong mình những vết tội lỗi bỗng trở thành một nữ dũng sĩ mang trọng trách đầy cao cả.
Và với một hình ảnh của một siêu thám tử lừng danh như trong truyện Conan, nó tin với bộ não ‘dư thông minh’ của nó thì có vụ án nào mà ko được giảiquyết một cách êm xuôi…
Tia nắng ấm rọi từ trên xuống, len lỏi qua những ngỏ ngách của tán lá tựa như ko, chúng như một ‘hướng dẫn viên’ chỉ dẫn cho nó nên đi theo hướng nào để tìm được họ và nó hi vọng nơi đó ko phải là……một cái hố…
Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể tận hưởng từng bước khám phá…
Từng bước…từng bước…cứ chờ xem có gì hay ho trong vụ này nào, nó ko nghĩ là đến phút cuối nó sẽ phải lăn đùng ra đất ngay tại chỗ đâu bởi vì đây là một chuyện ko thể tưởng tượng ra được…
“Ây da!>_<”
“Gì zậy trời?”
Nó nhăn mặt nhíu mày khi phát hiện ra một chiếc gai nhọn vừa mới đâm thủng ‘đôi giày yêu dấu’. Đây là thứ ‘hay ho’ đầu tiên mà nó cần khám phá đây sao? Thật làngớ ngẩn!!!
Được rồi! Nó đành cắn chặt răng và coi như đây là trường hợp ngoại lệ, ta đây vẫn cứ tiếp tục….thẳng tiến…ya ya!!!
Những chiếc lá vàng càng lúc càng rơi lả tả thêm vì một trận gió lạnh thấu xương đang càng quét…Ánh mặt trời đỏ rực càng lúc càng mờ đi và chuyển sang đen sẫm …Mặt nó nghệch ra… ‘ông trời thật phụ lòng người’…
Một giọt….hai giọt…
Và rồi cả cái mặt của nó đẫm đầy nước mưa…Lại thêm một thứ ‘cực hay’ mà nó đã khám phá ra đây…lần này ko thể xem là ngoại lệ nữa, có lẽ số của nó là ‘số hưởng’, còn ‘hưởng gì’ tự khắc ai cũng biết…
“Á…Á….:Ko thể chịu nổi nữa”
Bộ tưởng ta đây là ‘siêu nhân’ sao? Chỉ cần ai đó đưa ra một câu hỏi là ta đây có thể giải đáp được ngay tức khắc sao? Dùthông minh cách mấy nhưng ko có 1 tí manh mối nào làm sao mà ta có thể ‘thanh toán’ các ngươi được…
Ngắm nhìn một trận mưa tại chỗ, mặt nó y ko có tí cảm xúc nào, chả thấy lạnh…đôi mắt ngây ngô nhìn về một nơi nào đó thật xa xôi và dường như ko thể nào với tới được…lòng đầy nặng trĩu những suy nghĩ,…tâm tư, tình cảm ko thể phơi bày với ai…ừ thì còn ai nữa mà ‘phơi’…
Nó như một người cô độc trong cái bóng rừng già, ko có thứ gì khác ngoài những cái cây cao ngất ngưỡng với đám lá vàng rơi, chả nhẽ cuộc đời của nó phải ‘đi buôn’ ở cái chốn này sao??? Thật uổng phí cho một người tài năng ‘găm đầy mình’ như nóT_T
Đau khổ…đau khổ…
Rầm!!!
Nó ngã quỵ trên mặt đất đẫm nước, giờ thì mới cảm thấy lạnh sốnglưng…
Hít hà…hít hà…
Sặc…nó bị nghẹt mũi luôn rồi O_O
‘Số hưởng’ có khác, cái gì xui xẻo nhất đều ưu tiên cho nó, quá đáng thật!!!
Nó lắc đầu chán nản, trời vẫn còn ‘mưa tầm mưa tả’, kiểu này có lẽ nó phải ‘lìa đời’ sớm thôi,….Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu nó lại liên tưởng đến những việc mà càng nghĩ càng thấy đau khổ một cách quằn quại-.-
****
Di chúc của Dương Mỹ Lan…
Goodbye everybody!!!
Ôi những người tôi yêu quý, những người luôn tin tưởng tôi và hi vọng tôi sẽ đem lại cho họ vào một ngày mai tươi sáng…
Ôi very sorry Kim Huyền Ảnh, Kỳ Thiên Văn…hai người hãy tự lo cho mình đi nhé, tình trạng tôi bây giờ ko sánh nỗi cái vai ‘nữ dũng sĩ’ mà đi cứu hai người được nữa (thân tôi còn lo chưa xong nữa là)…
Cònđối với Tử Ân, Tố Tố…mấy bà cũng đừng tự trách mình rằng chưa cứu được tui…chỉ tại tui đây vô dụng thôi,…nhưng mấy bà hãy nhớ nếu có tìm được tui chẳng may trong lúc tui đã ‘ra đi’ thì mai táng tui đừng có linh đình quá, kẻo làm cho cả thế giới này phải đau xót thêm cho một người tài năng như tui…
Còn về cái đám anh họ ‘૮ɦếƭ tiệt’ kia, mấy bà hãy ‘giải quyết’ chúng để ‘báo thù’ dùm tui, chính mấy bà cũng hiểu nguyên nhân gián tiếp dẫn đến bi kịch ngày hum nay phải ko???
Nhưng nếu kế hoạch thất bại, mấy bà cũng đừng có cảm thấy xấu hổ với tui, tui ko trách mấy bà đâu…nhưng tui sẽ rất buồn vì khi đó giữa cái chốn xa lạ ấy tui ko có bè bạn nào cả, mấy bà “Nhớ đến đây chơi với tui” là được rùi, hehe^_^
Riêng về tình cảm của tôi…tôi đã xác định được rồi nhưngđáng tiếc là chưa có dịp để bày tỏ với người ta…đó là…
————————–
“Nè….bà ko sao đấy chứ???O.O”
Trời!!! Tiếng ai sao nghe quen quen dữ… lại còn dám cắt ngang dòng di chúc của nó nữa chứ…
“…”
“Bà tỉnh dậy thì tốt rùi, bà ‘xỉu’ lâu hơn tui tưởng đó”
“…”
Đến lúc nó kịp nhận ra chủ nhân của cái thanh âm trong trẻo ấy thì lại xuất hiện thêm một cái bóng trắng khác, một dáng người cao to và lại quen quen…
“Thôi!!! Mọi người ra ngoài một chút nhé! Để tôi lo là được rùi”
“Hơ…chưa gì đã đuổi tụi này ra hả??? Cậu hay lắm!”
“Hà hà…mấy người phải tôn trọng giây phút riêng tư của người ta chứ”
“OO…ồ… ghê nhỉ? Xem ra cậu đang zui dữ cà”
“Thôi, ko làm phiền…cáotừ”
Rầm!!!
————————-
Sau một cái tiếng đóng trời vang thì hồn nó nãy giờ đang lơ lửng trên chín tầng mây bỗng chốc té nhào đầu xuống đất…
“Ui da!!!” Nó ôm đầu ôm chân, mặt nhăn như khỉ.
“Đau chỗ nào à?” Tay một người con trai chạm vào mớ tóc còn đang rối của nó dò hỏi.
“…” Mặt nó nghệch ra một đống…lộ vẻ ngạc nhiên thấy rõ.
“Gì zậy? Mới có ba ngày ko gặp đâu cần bức xúc thế chứ~.~” Vẫn cái cách nói chuyện chói tai ấy…
“Cậu…Kim-Huyền-….”
“Ê…cô…oái…@.@”
Chưa kịp để hắn phản ứng, nó nhảy chồm vào người hắn khiến hắn trở nên bất động lạ thường…
“Ôi trời! Cậu chưa ૮ɦếƭ hả?”
“Sặc…tên nào ác mồm ác miệng zậy? Bộ ko thấy tôi đang sống sờ sờ trước mặt cô hả>.O”/>
Hắn nói một cách giận dữ nhưng vẫn có gì đó một chút zui zui, có lẽ hắn biết nó đã lo cho hắn…
Nó vẫn ôm chặt hắn như sợ chỉ một giây thôi nếu nó buông tay hắn sẽ bay đi mất…như hạt bụi…Còn hắn vẫn cứ đứng im như tượng, ko nhúc nhích dù là một phân, ko tỏ ra phàn nàn mà còn lấy tay vỗ nhẹ lên vai nó, lên đầu nó…như thể ‘nó là chú cún lạc đường mới tìm được chủ-.-’…
“Chuyện này là sao thế? Tôi chả hiểu gì cả?O.O”
“Chuyện gì?”
Chợt nó buông tay ra khỏi người hắn khiến hắn cũng ngạc nhiên…
Nó khoanh tay trước иgự¢, làm vẻ mặt nghiêm nghị như sắp có một cuộc điều tra tội phạm…Thấy vậy, hắn cũng thích thú nhìn lại nó ko kém phần sắc lạnh nhưng khiêu khích…
“Thì chuyện cậu với…mấy tên kia ấy”
“Ồ…Chuyện đó hả???….Ưm…đáng tiếc thật”
“Đáng tiếc cái gì?” Vừa phát ngôn ra câu hỏi xong nó cảm thấy hối hận vô cùng trước cái bản mặt gian manh như ngày nào của hắn.
“Tôi cứ tưởng cô đã khám phá ra những gì hay ho trong chuyến đi rùi chứ…ai dè…”
“Chậc….có lẽ tôi đã đánh giá đối thủ quá cao” Nói xong hắn tự tặng thưởng cho mình cái nụ cười nửa miệng ấy như đã giành được phần thắng tuyệt đối.
“Cái gì???”
Nó có nghe lầm ko…chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Nó đảo lộn hết tất cả mọi thứ…
Chóng mặt…chóng mặt…chóng mặt quá đi mất…
Mặc dù cơn cảm lạnh vì dầm mưa mấy tiếng liền của nó đã bớt được chút ít nhưng khi nghe hắn nói thế nó như nhận thêm một chứng bệnh khác còn nặng hơn gấp mấy lần…
Làm vẻ mặt hốt hoảng, hắn chạylại ngồi bên cạnh vỗ vai nó trấn an cơn thịnh nộ sắp trào dâng…nào là:
“Thôi đừng buồn…Chuyện cô ‘ko thể’ vượt qua nỗi tôi là chuyện hiển nhiên ai cũng biết, tội gì mà đau khổ như đây là lần đầu zậy”
Hay: ” Nếu cô ko chịu thừa nhận sự thật này thì lần sau tôi sẽ nhường cô…chịu hok???”
…T.T…