Lãnh địa của quỷ
Số phận của nó thật rõ đen, một buổi yến tiệc sang trọng đầy ắp ánh đèn ánh nến sáng lấp lánh bỗng chốc tan biến chỉ còn lại một nơi hoang tàn đổ nát, ko có ánh sáng dù là một khe sáng rất nhỏ…
Một cô công chúa cao quý ngồi trên một thảm vườntrải đầy các loài hoa thơm ngát bay tỏa khắp tòa lâu đài nguy nga bỗng chốc biến thành một cô bé lọ lem khúm núm, tay chân run run ngồi bên gốc cây to và gần như ‘trụi lá’…
Hình ảnh hiện lên tưởng chừng như một cơn ác mộng nhưng nó lại là sự thật…
Có người nói rằng: “Bạn đừng nên tỏ ra mình là một người thông minh; đôi khi chính sự thông minh ‘quá mức’ ấy đã giúp bạn biết được khá nhiều việc, nhưng đáng tiếc đây ko phải là thứ mà bạn cần biết, cần tìm hiểu…vì thế, hãy tự điều chỉnh lại suy nghĩ bản thân trước khi cái trí tò mò ‘quen thói’ ấy bắt đầu trỗi dậy trong bạn…”
******************
Sau khi xem xét, tụi nó quyết định lôi cái bao bố từ dưới cái hố lên…và thật ngạc nhiên thay khi anh chàng Hứa Gia Lạc lại chịu tình nguyện làm cái công việc ‘trọng đại’ đó. Bằngánh mắt sáng rực, nó dám cá chắc là hắn đang nung nấu cái ý nghĩ đó là ‘một bao đầy vàng’, vì chỉ có điều ấy mới khiến quý công tử như hắn trở nên ‘siêng’ bất thường như dzậy…
“Trời ơi! Sao mà nặng dữ dzậy nèk!”
Ko biết lấy đâu ra, anh họ Dương Minh Phương móc ra cái dây thừng ‘có sẵn’ và tụi nó đã kéo lên được cái ‘khối vật thể’ nặng nề ấy.
Vẻ mặt sợ hãi có, hồi hộp có…’vui mừng’ cũng có =.=. Hai chân mày của nó nhíu lại đến nỗi gần dính vào nhau. Đứa này đẩy tay qua đứa kia rồi háy mắt, hất hàm. Cho đến khi đến lượt tên Kim Huyền Ảnh, hắn tỉnh queo nhún vai rồi mỉm cười quay sang nó:
“Hay để cho Mỹ Lan mở ra hen….ko phải cô là người hăng nhất sao?O.O”
“Hả?… ứt..ứt…ứt…. ặc…” Tự nhiên nó lại bị nấccụt.
“Cậu…ứt…ứt…thật là…ứt…dở hơi…”
Dưới sự đả kích của tên Kim Huyền Ảnh, nó dồn hết sự can đảm vốn có, tiến thẳng đến cái bao bố…từ từ mở từng mối dây buộc thật chặt…đằng sau nó có thể nghe rõ từng tiếng một của hai bà bạn:” Đừng mở, tui lạy bà”
Thình thịch…thình thịch…
Ối má ơi!!!
Á Á Á Á…Á…..á.á.á…
Tiếng hét thất thanh huyên náo cả khu rừng rậm…
“Ưm….” Một bàn tay тһô Ьạᴏ đột ngột bụm miệng nó lại…
Ôi ko…đó là…một đống xương người….chúng thật đáng sợ, đáng kinh tởm…
Mặc dù đã được học nhiều trên lớp về phần này nhưng nó chỉ là hình ảnh mô phỏng…còn đây, đây là gì??? Là thật sao???
Kẹt…kẹt…
“Đứng im!”
Oái….
Bỗng chốc cả ko gian u tối trở nên bừng sáng với những đuốclửa bập bùng. Một đám người lạ mặt xuất hiện, râu ria lởm chởm, mọc đầy ria mép, tóc tai bù loa bù xoa…như quỷ.
“Chạy mau tụi bây” Anh họ nó ra lệnh.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Vừa dứtcâu cả đám mạnh ai nấy chạy bán sống bán ૮ɦếƭ, đồng thời phía sau lưng tụi nó cũng vang lên hàng loạt tiếng nổ vang tựa như tiếng súng. Tụi nó vừa phát hiện ra một thứ mà đáng lẽ tụi nó ko nên biết.
Nó như muốn đứt hơi đến nơi, giờ đây sự sợ hãi hoàn toàn đã khống chế cái nấc cụt ban nãy. Nó, Kim Huyền Ảnh và Kì Thiên Văn, cả ba tháo chạy sang hướng khác trong đêm tối vì đã xa hẳn bọn đạo tặc nên cũng thất lạc đám còn lại. Tụi nó cứ chạy mãi, chạy mãi và rồi phát hiện có một ngôi nhà cũ nát trong khu rừng rậm.
Vào…hay ko vào…chạy tiếp đi…???
Tụi nó đứng đó hồi lâu suy nghĩ cho đến khi bọn chúng sắp rượt kịp đến nơi, tụi nómới quyết định, đó là “chạy tiếp” -.- Nhưng thật ko ngờ, đó là một lựa chọn sai lầm.
Oái…
Tụi nó đã mắc một cái bẫy lưới được bố trí sẵn gần đó, thế là…
“Hahahaha….”
Tiếng cười thích thú của bọn ‘Gi*t người ko gớm máu’ vang lên bên dưới tụi nó. Bấy giờ cả ba đứa đều bị treo too’ng teng lủng lẳng trên cây, sẵn sàng chờ đợi cái ૮ɦếƭ gần kề.
“Muốn Gi*t thì Gi*t đi, ai sợ mấy người”
Trong khi bọn chúng đang cười đắc ý thì nó hét toang vào mặt khiến mấy cái đầu người bên dưới phải ngước lên nhìn nó trợn tròn mắt.
Đây ko phải là sự dại dột nhất thời mà là chiêu thức ‘tuyệt kĩ’, kinh nghiệm cho thấy nó đã xem khá nhiều bộ phim hành động. Mặc dù bên trong sợ ૮ɦếƭ đến ‘khủng’ nhưng nó vẫn làm vẻ bất cần, có thế ‘khí phách’đó sẽ có tác dụng hơn là sự van nài ‘xin tha mạng cho tôi’.
Và quả nhiên mức độ thông minh của nó đã được chấp nhận, tên trùm ra lệnh thả tụi nó xuống tuy nhiên vẫn trói chặt toàn thân, lôi đi xềnh xệch như ‘cây chổi quét nhà’, tên trùm râu ria cúi đầu xuống gần nó phả vào mặt cái mùi kinh tởm:
“Người đẹp thì phải ૮ɦếƭ đẹp chứ!”
Trơi~!!! Nó như muốn ngất xỉu tại chỗ nhưng thật may tên Kim Huyền Ảnh gập mạnh cái đầu hắn vào đầu nó cái ‘bốp’ khiến nó choàng tỉnh ngay tức khắc:
“Đúng là quỷ ‘ăn thịt’ người”
“Ô’…quá khen…bộ mấy nhóc ko biết nơi đây được mệnh danh là gì sao? Dám bước chân vô đây chắc cũng đã chuẩn bị tâm lí rồi hả?”
“Cái gì?”
“Là ‘Lãnh địa của quỷ’” Cả ba đứa đồng thanh một tập, chợt nhớ ra lờicủa tên anh họ.
Tên anh họ…Dương Minh Phương…đồ cái tên đáng nguyền rủa…cái tên ngu si đần độn…đáng ૮ɦếƭ vạn lần…chính hắn đã đưa tụi nó đến đây…đồ cái tên ko biết tốt xấu…thiếu gì nơi ko đến mà lại đến cái nơi quỷ quái này….ta mà còn sống quay về, việc đầu tiên là ta phải đi tìm mi để tính sổ…ức muốn ói máu đi được…
Làm sao đây? Làm sao thoát ra khỏi nơi này?
Hai tên con trai bên cạnh nó nằm im re trên mặt đất, mồm dãi chảy ròng ròng…eo ơi… hai cái con heo nặng kí này, trong thời khắc ‘ngàn cân treo sợi tóc’ mà bọn họ còn ‘hả hê trong cơn mê’ nữa sao??? Chắc điên lên mất…