Cuộc so tài học đường - Chương 20

Tác giả: tomoyoloving

Một tiếng hét nữa cũng dữ dội ko kém lại vang lêntrong căn phòng…hai đứa tụi nó tiếp đất nghe một cái “bịch”…

Hu hu hu hu…má ơi!!! Có nhầm ko dzậy??? Trong căn phòng này đào đâu ra một cái hố bự tổ chảng như thế chứ???…Hu hu hu hu…

Nó mở mắt ra…dụi dụi…

Chói mắt quá!!! Ánh sáng trắng phản chiếu từ mọi ngóc ngách trong ‘căn phòng mới’…đẹp hơn…sang trọng hơn…sáng sủa hơn…ko còn u tối như ánh đèn đỏ đen ngoài đó nữa…

Và‘rùi’ nó ngạc nhiên hết sức với câu hỏi…Đây là nơi quái quỷ nào nữa??? Một căn phòng được xây ở dưới lòng đất sao???… Căn phòng rộng thênh thang nhưng lại ko có một vật dụng gì…

“Trời ơi!!! Cậu ăn cái gì mà nặng dữ dzậy?…..Tôi sắp ko chịu nổi ‘rùi’ đây này!!!”. Trong lúc nó đang ‘chiêm ngưỡng’ cái nơi mới mẽ này thì một giọng nói khó nghe vang lên./>

Mà sao??? Nó có nghe lầm ko?…Ai nặng…nó nặng hồi nào? Chỉ có 46kg ‘thui’ chứ mấy!….

Nó ấm ức quay phắc lại nơi phát ra tiếng nói….oh my god! Thật ko thể nào tin nổi…nãy giờ nó đang ngồi đè lên người của cậu ta…hèn gì một cú té trời giáng như thế mà nó lại ko có cảm giác đau tẹo nào…hix…có lỗi với cậu quá!!!

Nghĩ đoạn nó vội đứng dậy ngay…bây giờ đến lượt mặt nó đỏ ửng lên như quả cà chua chín ‘rùi’ đây này…
“Thật là…cậu tuổi con heo phải ko?” Cậu ta càu nhàu.
“Gì chứ!!! Bộ cậu ko phải con heo sao…xì…”
“Thui được ‘rùi’…ko tranh luận với cậu nữa”

“Ai thèm tranh với cậu”
“…”
Bực mình thật, vô duyên vô cớ bị gọi là ‘heo’…trời ơi!!! Mất mặt quá đi….
—————————–/>
1 phút sau trận cãi vã…
“Có ai ở đây ko?”
“…”
“Mọi người đâu hết ‘rùi’???”
“…”
Vẫn ko có ai trả lời tụi nó…đột nhiên nó cảm thấy lành lạnh trong người…ko lẽ ở đây có mở máy lạnh sao?…Hay là tại nó sắp linh cảm điều gì chẳng lành?

“Bọn họ chắc cũng vừa té xuống đây ‘thui’….sao giờ ko thấy ai hết dzậy?” Nó lo lắng hỏi…hai tay cứ nắm chặt vào nhau.
Còn cậu ta thì nhìn dáo dát trong ‘căn phòng mới’, ‘rùi’ phán một câu: ” Thật kì lạ…”

Ha ha ha ha ha ha ha ha…
Chợt một giọng cười quái đản vang lên trong căn phòng mới…

“Là ai thế?”

“Ko biết…”
Là giọng của ai sao nghe ghê quá…ko giống nam cũng ko giống nữ…có lẽ tên này đã thu âm chỉnh sữa lại giọng của hắn…nghenó cứ ẻo ẻo sao sao ấy…kinh quá đi mất.!!!

Ko hiểu sao nó lại nấp phía sau lưng cậu ấy, hai tay vịn hờ người cậu ấy…chắc nó sợ tên quái nhân đó sẽ xuất hiện bất thần….và ‘rùi’ tim nó đập nhanh dữ dội…thình thịch…thình thịch…
—————————————-
“Xin chào hai người bạn nhỏ…hai bạn làm tôi chờ lâu đấy!!!”
Giọng nói đó vẫn vang lên trong căn phòng nhưng người lại ko thấy đâu,…Ôi má ơi!!!

“Các bạn có biết đây là đâu ko?”

…Im lặng… càng lúc dây thần kinh của tụi nó càng căng như sợi dây đàn…
“Nếu tôi nói đây là nơi tử thần đang đợi hai bạn, điều đó có nghĩa là gì nào?”
“…”
“Hai bạn hãy tự mình mở cánh cửa phía sau …tức khắc sẽ rõ…”

“…”
“và tôi sẽ đợi hai bạn trong ”death maze”…hãy cẩn trọng!!”

Ack ack…Death maze là cái quái gì thế??? Hãy cẩn trọng…ặc…
Thật khủng khi*p…Ko hiểu sao người nó cứ run lên bần bật theo từng lời của hắn ta,…sợ quá!!! Nó sợ…

Nhưng …trong chốc lát, sự run sợ đó liền bay đi đâu mất…bởi nó chợt nhận ra rằng khe khẽ bên tai là một giọng nói khác đầy ấm áp ‘iu’ thương…

“Cậu hãy nắm chặt lấy tay tôi…tôi sẽ ko để cậu biến mất “lần nữa”,…lần này hãy để tôi bảo vệ cậu…”

Nói ‘rùi’ hai tay tụi nó nắm chặt lấy nhau…mở ra một cánh cửa và tiến đến một nơi gọi là ”death maze”…
Lần này hãy để tôi bảo vệ em…đừng buông tay tôi ra trước khi tôi buông tay em ra…
Lần này hãy để tôi bảo vệ em…đừng buông tay tôi ra trước khi tôi buôngtay em ra…
Đó là câu nói của cậu bé ấy,…
Kể từ giây phút đầu tiên, nó nghĩ mình đã tìm được mảnh ghép mang tên ‘iu’ thương trong trái tim bé nhỏ của nó…nhưng…thực tế…ko phải vậy…
————————–
10 năm trước…

Cuộc gặp gỡ tình cờ…tại công viên Bilica…
Tự nhiên có người tìm đến…với nó, đang ngồi thui thủi một mình trong đêm…
“Em đang làm gì thế?…Vào giờ này???…”

“…”
“Đi một mình nguy hiểm lắm đấy!!!”
“…”
Nó ngạc nhiên khi phát hiện có người đang đứng trước mặt mình…một cậu bé chạc bằng tuổi nó với mái tóc đen ngắn óng ánh …đang mặc chiếc áo thun đen và quần jeans có vẻ bùi bụi…nhưng lại rất cuốn hút…
Nó nhìn trân trân cậu ta từ A đến Z khiến cho cậu ta bànghoàng cả người…
“Sao dzậy?”

“À…không…”
Bỗng nó chợt tỉnh trước vẻ đẹp thiên thần ấy, luống cuống ko biết tránh ánh mắt ấy như thế nào…nó vội xoay cái đầu be bé của nó nhìn dáo dát xung quanh công viên nhưng trong công viên lại vắng hoe….oái…bây giờ là mấy giờ ‘rùi’ nhỉ???

Hu hu hu hu…mẹ nó đã bỏ nó ‘rùi’ sao?…nó cảm thấy hai khóe mắt hơi cay cay…nó sắp khóc ‘rùi’…
Thiên thần thấy nó im lặng hồi lâu, cậu ta liền ngồi xuống đối diện với nó…lần này nó ko thể tránh nhìn vào ánh mắt thiên thần nữa…đôi mắt đẹp quá…

“Có cần tôi đưa em về nhà ko?”
“A…ko cần đâu…mẹ em chắc đang trên đường đến…”
“Dzậy àk…dzậy tôi ngồi đây đợi em về nhé!”

“…” Nó thật sự ko biết nói gì…

……1 tiếng đồng hồ sau, mẹ nó vẫn biệt vô âm tín, nó cảm thấy mệt mỏi, người đã ngủ thi*p đi từ lúc nào ko hay…đầu nó tựa vào vai thiên thần, cảm giác khác biệt quá,………
Sáng hôm sau, nó được thiên thần đưa về nhà an toàn…

Cuộc gặp gỡ giữa nó và thiên thần tuy ngắn ngủi nhưng lại là một hồi ức khó quên…
“Em tên gì?”
“ưm…Mỹ Lan…còn thiên thần tên gì?”

“Ha ha ha…. đừng gọi tôi là thiên thần nữa…tôi thấy ngại lắm…”
“Dzậy cậu tên gì?”

“Tôi…à…cứ gọi là bodygaurd đi”
“Bodygaurd…”

“Đúng…là vệ sĩ đấy…tôi sẽ luôn ở bên em, bảo vệ em…giống như bâygiờ dzậy nèk, ko phải em đã an toàn trở về nhà sao…”

“Ưkm…thiên…àko…bodygaurd…” Trong lúc nói nó vẫn ko rời mắt khỏi cậu ấy…dường như cậu ấy rất vui khi nghe nó gọi như thế…
“Nào…hãy nắm lấy tay tôi…”

Chợt cậu ta mở lòng bàn tay trắng nõn để nó đặt lên…và dường như nó bị thôi miên bởi nụ cười đẹp như ánh nắng ấm ấy, nó nghe thoang thoáng bên tay một lời nói dịu ngọt như mật:
“Đừng buông tay tôi ra trước khi tôi buông tay em ra…”
“…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay