Cuộc so tài học đường - Chương 19

Tác giả: tomoyoloving

Dzậy là bỏ lại sau lưng một người bạn, 9 đứa tụi nó tiếp tục cuộc hành trình…

Đi sâu vào bên trong, căn phòng vẫn cứ như thế, giống y như lúc tụi nó mới vừa bước vào, chỉ có ánh đèn đỏ đen mập mờ dẫn lối…còn xung quanh ko một vật gì khả nghi…

10 phút trôi qua, nó ngán ngẩm, chân đã rụng rời đến nơi mà vẫn ko phát hiện ra được thứ gì…mà căn phòng này lại cứ như một mê cung ấy, tụi nó cứ luẩn quẩn mãi…ko phân biệt được tụi nó đã đi đến đâu, ko thấy đích đến,…cũng ko biết khi nào thì cái ‘bẫy’ thứ hai xuất hiện…

“Ê, mọi người nhìn này…”. Bỗng giọng một đứa trong đám hétlên …dường như cậu ta đã phát hiện ra thứ gì đó.
“Cái gì thế?”
“Đó là…”

Khi cả đám xoay đầu lại…nhìn theo hướng chỉ của cậu ta – anh chàng Trần Thái Bảo đến từ trường ‘Sung san’….thì dường như tất cả đều cứng họng…ko ai thốt lên được từ nào ngoài việc cứ chăm chăm nhìn vào thứ đó…

Một khung ảnh bay lơ lửng trên không trung,…và điều khiến tụi nó ngạc nhiên hơn cả là người con gái trong bức ảnh đó…với bộ đồng phục của trường ‘Star’…cô ta bị trói chặt cả chân lẫn tay trên một chiếc ghế mây…dù mái tóc xuông dài ấy đã che gần hết khuôn mặt nhưng tụi nó vẫn có thể nhận ra…người con gái đó ko ai khác…chính là Vũ Thiên Di…

“Ưm…”

Nó cố gắng bịt chặt miệng lại, ko thôi nó sẽ hét toáng lên mất…vì nó cũng vừamới phát hiện ra một điều kinh khủng…trong nhóm của tụi nó chỉ còn lại 8 người…Vũ Thiên Di đã biến mất từ lúc nào cũng ko hề hay biết…
Mặt ai nấy đều tối sầm lại như cái ánh đèn trong phòng…tất cả đều hiện lên hai chữ ‘sợ hãi’…
…ngoại trừ một người…

Bodygaurd thản nhiên đi đến chỗ khung ảnh đang bay lơ lửng…cậu ta với tay chụp lấy nó dễ như chơi…xong cậu ta mỉm cười…nụ cười đó làm cho cả đám còn lại cảm thấy lạnh sống lưng…
“Đây là manh mối đầu tiên…”

Vậy là ‘ lời dự đoán’ của cậu ta ban nãy đã đúng…nhưng dự cảm của nó lại sai…người tiếp theo lại là Vũ Thiên Di…

Một lúc lâu ko thấy ai trả lời…cậu ta lại nói tiếp, ra hiệu cho cả đám tiến lại gần:

“Mọi người ko cần sợ hãi như dzậy…chúng ta cùng nhau quan sát thử xem trong bức ảnh này có gìnào…”
“Có gì là có gì…?”

Cậu bạn Trần Thái Bảo hiện giờ run như cầy sấy…tay hắn cứ bám víu vào người nó…làm người nó cũng run theo…

Sặc..con trai nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất…thế mà lại sợ một bức ảnh cỏn con như dzậy sao???…

Nó hất mạnh tay cậu ta ra ‘rùi’ ‘hiên ngang’ tiến đến chỗ bodygaurd,…
“Đưa đây tôi xem”
“Hay lắm”

Cậu ta đặt ngay khung ảnh nặng trịch lên tay nó,…nhìn từ xa nó đâu ngờ cái thứ này lại nặng đến thế…ko hiểu sao nó lại có thể bay lơ lửng được trên không trung…sốc thật.

“Còn các cậu cũng lại đây đi…hay các cậu đợi tôi dâng lên cho xem hả?” Nó bực mình quay lại nhìn chòng chọc cái đám ‘thỏ đế’ kia.

Cả đám nhìn nhau hồi lâu ‘rùi’ quyết định tham giavào ‘cuộc hành trình’ điều tra mọi ngỏ ngách của bức ảnh…Yeah! ‘Cúi’ cùng ta đây cũng có dịp trổ tài thảm tử…xem tài suy luận tài ba của ngọc nữ Noble đây!

Tụi nó để khung ảnh chính giữa căn phòng…và ngồi xung quanh quan sát…

Vừa dán mắt vào là tụi nó ᴆụng ngay khuôn mặt của Vũ Thiên Di đang gật gù trên chiếc ghế mây…sao mà thấy ớn kinh khủng dzậy trời?… Giống mấy tấm poster quảng cảo cho mấy bộ phim ma kinh dị quá!!! Chỉ thiếu một chi tiết là ko có máu xung quanh căn phòng ‘thui’…
Ưkm…đúng ‘rùi’…”căn phòng”…Quan sát ”căn phòng” này thật lạ làm sao???

Nó giống như mấy cái ‘mật thất’ thường xuất hiện trong những bộ phim kiếm hiệp ấy…Bức tường làm bằng loại đá gì rất điệu nghệ…có màu xanh ngọc bích, cả căn phòng đều phát quang, tạo nên sự nổi bật chínhgiữa căn phòng là một người con gái đang ngồi dật dựa trên chiếc ghế mây…
———————–
10 phút trôi qua….
“Tôi ko thấy có gì đặc biệt hết.” Một nữ sinh của trường ‘Queenteen’, Kỷ Ngọc Quỳnh phát biểu.
“Tôi cũng dzậy…căn phòng này ngoài bức tường ba phía ra, ko có một vật gì đáng để ý hết…”

“Bó tay ‘lun’, đề gì khó thấy ghê!! Chắc nhóm mình bỏ cuộc đi là vừa…”

Binh…binh…binh….
Đang suy nghĩ miên man thì nó nghe như có 乃úa bổ vào đầu…Hai tên Mã Quốc Anh và Trần Thái Bảo vừa nói là ‘sẽ bỏ cuộc’ ư??? Nó có nghe lầm ko dzậy??? Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà tụi bây lại có thể nói ra những lời như thế sao? Chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa….tụi bây ‘mún’ đi thì cứ đi đi…nhưng đừng có liên lụyđến người khác.

Trong lòng nó hừng hực khí thế, ‘mún’ tống cổ cái bọn ‘thỏ đế’ này đi ngay cho khuất mắt…nhưng khổ nỗi nó lại ko thể nói những lời chân thậtnày…vì nội quy thi đấu ko cho phép hoạt động riêng lẽ…do vậy…nó ráng kiềm chế cơn giận dữ mà trấn áp bọn kia một cách nhẹ nhàng nhất có thể:

“Các cậu bình tĩnh…chúng ta quan sát kỹ một chút đi…nhất định là có cái gì đó mà chúng ta ‘mún’ biết…ví dụ như đường thông vô căn phòng này chẳng hạn…”

Hừm…có lẽ như lời khuyên của nó đã có tác dụng, bọn kia gật gù nghe theo sau đó lại dán mắt vào bức ảnh…hô hô!!! Đúng là lời nói vàng ngọc của công chúa Mỹ Lan…

Mà nói đến cái bức ảnh này cũng kinh dị thật…ko tìm được chi tiết gì hết…chắc nó phải liêntưởng phong phú một chút…và phải đặt ra những câu hỏi vô cùng vô lí…có khi may mắn sẽ mỉm cười với tụi nó.
“A…Có ‘rùi’…tôi thấy ‘rùi’…”

Bỗng tiếng hét thất thanh của anh chàng bodygaurd kéo nó về với hiện thực…nãy giờ nó cứ liên tưởng đến mấy bộ phim ma, kinh dị xen lẫn với kiếm hiệp…=.=…
“Cậu thấy cái gì?”

“Đường hầm bí mật”
“Sao???”

Cả đám đồng loạt kêu lên ngạc nhiên…ngạc nhiên nhất là nó đây, ko ngờ tên này lại tìm ra đáp án nhanh như dzậy…trong khi đó nó nhém xíu cũng ‘bó chân’ ‘lun’ huống hồ chi hai tên kia đòi ‘bó tay’…O.O
“Nó ở đâu dzậy?”

“Trong bức ảnh chứ đâu?”
“Nhưng tụi này có thấy gì đâu?” Trần Thái Bảo chối cãi.

“Quan sátkỹ sẽ thấy ‘thui’…ngay chỗ này đây!!!”

Bodygaurd vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ ‘tuyệt kín’ trong bức ảnh…Nhưng mà…cậu ta đang chỉ cái gì dzậy? Tay cứ run giật giật…tụi nó ko xác định được là ở đâu…còn mặt cậu ta sao đỏ thế? Hay là chỉ tại ánh đèn đỏ đen trong phòng…
“Cậu chỉ đàng hoàng coi…làm gì mà ấp a ấp úng dzậy?”

“À…tại vì…’thui’ các cậu tự xem đi”

Ặc, tên này khó hiểu thật…ko chỉ làm sao tụi nó biết ở đâu mà xem…có gì khó nói chăng…???

“Nhưng ở đâu mới được?” Kỷ Ngọc Quỳnh phát hoảng.
“Ở ngay…cổ cậu ấy đấy…xuống xuống phía dưới một chút…có dòng chữ đó”

Thật nghi ngờ…tụi nó ‘cúi’ xuống sát cái bức ảnh…nhìn vào chỗ cậu ta nói…và đúng như dzậy…trênиgự¢ của Vũ Thiên Di có dòng chữ nhỏ li ti…

“Trái – Phải – Bay – Body – E ”

Trời ơi!!! Là ở đó sao…??? Nãy giờ tụi nó cứ quan sát mọi ngỏ ngách trong căn phòng, để ý đến từng chi tiết, ‘rùi’ liên tưởng đến đủ thứ phim…ai dè căn phòng chả liên quan gì đến ‘thứ’ mà tụi nó ‘mún’ tìm cả…

Đúng là ‘bí mật’ ‘lun’ cất giấu ở những chỗ ‘tuyệt kín’ thế này đây….Thảo nào trông mặt cậu ta đỏ hừng hực như thanh đồng vừa được đun nóng trong lò ra dzậy… Nó phải công nhận cậu ta để ý kỹ thật…ko bỏ sót chỗ nào…hix…

“Cậu thật là…có dzậy cũng ko dám chỉ…” Trần Thái Bảo và Mã Quốc Anh lắc đầu thông cảm.
Trong khi đó Kỷ Ngọc Quỳnh, Lưu Phi Phi, Hoắc Như Yến, Trương Tiểu Vi, Lạc Tú và cả nó đều thấy ngài ngại…mắt đứa nào đứa nấy đều nhìn hai tên kia bằng ánh mắt 10 viên đạn…làm chúng câm mồm lại ngay tức khắc…

Chưa được nửa giây sau….nó quay lại nhìn bodygaurd… sao mặt cậu ấy đỏ au giống y như tên Kim Huyền Ảnh trong bệnh viện thế nhỉ?, ngố vô cùng ngố…nghĩ đến lại thấy mắc cười…Hô hô hô!!!
Ủa??? Mà sao tự nhiên nó lại nhớ hắn dzậy trời>.<….tên Kim Huyền Ảnh kia…mi ‘cút’ khỏi đầu ta ngay tức khắc…mi định phá cuộc thi đấu của ta sao??? Ta phải tập trung cho việc khác, ko rãnh rỗi mà nghĩ đến mi đâu…hừm!!! Bực mình thật…Tụi nó đứng dzậy…và bắt đầu lần mò cái gọi là: ” Trái – Phải – Bay – Body -E”
Bộp… bộp…bộp…

Từng tiếng bước chân chậm chạp vang lên trong không gian yên ắng của căn phòng…

Nhóm 8 người tụi nó vẫn điềm tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh, một là tìm cho ra lối rẽ…như theo lời gợiý “Trái – Phải” của bức ảnh…hai là đề phòng bất trắc…bởi tụi nó đã biết quá rõ cái đề bài ẩn trong ‘phòng ma thuật’, đó là theo mô típ ‘mất dần các thành viên’…và…tiếp theo sẽ là ai đây?…Mọi người ai cũng hồi hộp…lo lắng…

“Các cậu nhìn kìa, đằng kia có ánh sáng…đó là gì thế?”

Hả? Đâu? Ánh sáng nào đâu?
Nó chưa kịp nhìn thấy nơi nào đâu thì cả đám kia đã chạy ùa ra phía trước…theo tiếng gọi của Kỷ Ngọc Quỳnh…

“Này, chờ tôi với!”

Ặc, tụi này ăn cái giống gì mà chạy nhanh dữ dzậy? Mới đây, nó đã ko thấy bóng dáng đứa nào…họ đã bị ánh đèn đỏ đen trong phòng che kín hết…
Nó chạy theo sau mệt đứt cả hơi…

Hộc…hộc…
“Sao ‘rùi’, cậu ổn chứ?”/>

“Hả? ưkm…Ko sao…hì hì…”
Ôi, người bạn ‘lun’ kề vai sát cánh bên nó vẫn chỉ có mình anh chàng này ‘thui’…hix…
Á Á Á Á Á á á á á á á á á …
Bất thần một tiếng hét rầm trời vang lên ở phía trước…

“Thôi ૮ɦếƭ! Có chuyện ‘rùi’…” Bỗng mặt cậu ta biến sắc.
“Sao?”

“Tụi mình chạy lại đó nhanh lên!”
“Ưkm…”

Ko kịp suy nghĩ gì nhiều, hai đứa tụi nó vội lao về trước với vận tốc nhanh nhất…
Nhưng…Oái ૮ɦếƭ!!! Phía trước có một cái hố phát quang…
Trời ơi!!! Làm sao đây??? Do tụi nó chạy nhanh quá nên ko kịp thắng phanh…kết quả là…
Á Á Á Á Á Á á á á á á á á….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay