Cuộc so tài học đường - Chương 17

Tác giả: tomoyoloving

Vậy là đúng 4h 15′ sáng, chiếc xe trường Noble đã lặng lẽ chạy ra khỏi cánhcổng phủ đầy tuyết trắng xóa của trường, ‘rùi’ lao đi vun ✓út trên đường phố yên tĩnh…

Ngồi trên xe, nó ngáp ngắn ngáp dài đến rách cả miệng!
Ưm… mi mắt cụp xuống…cụp xuống…cụp xuống…

Bốp!!!

Oái…Là tiếng gì vậy? Nó giật bắn mình, ban nãy mắt nó còn nặng như đeo chì thế mà giờ đã trợn tròn như áo ộp. Cô Nhã đập mạnh hai tay xuống ghế, chỉ cần một chưởng đủ để dọn gọn bọn ‘sâu ngủ’ này, khiến mọi người mặt ai cũng tỉnh như sáo.

“Chậc, lâu lắm ‘rùi’ mới có trận tuyết lớn như ‘hum’ qua,…xe trên đường chỉ có lác đác vài chiếc…” Nãy giờ chỉ có cô Nhã là tỉnh nhất, cứ lãi nhãi mãi ko thôi.

Làm ơn đi! Cứ như thế này thì làm sao nó có sức để thi đấu đây!

Đang cảm thấy ấm ức trong lòng thì xe tụi nó gặp đèn đỏ,… xuyênqua làn sương mờ mờ bám trên cửa xe, chợt nó thấy một chiếc xe công màu đen sì sì đậu sát bên tay trái.
Mấy đứa học sinh bắt đầu nhốn nháo cả lên, thi nhau bàn tán:

“Ủa, sao chiếc xe đó nhìn giống xe của trường mình quá hen!”
“Nhìn khẩu hiệu trên xe kìa, ngộ ghê chưa?”

“Giống khẩu hiệu trường Kang hoo quá…”
“Là…. ‘tôi hận em’”


Ặc, đột nhiên nó cũng cảm thấy tò mò, nó vội phóng tầm nhìn ra chiếc xe đó…

Trên xe chợt thò ra một cái đầu, một anh chàng điển trai vẫy tay chào tụi nó…đám con gái trên xe đứa nào cũng ‘xịt máu mũi’…
Chợt miệng nó há hốc, bỗng nó nhận ra cái nụ cười ‘hồ ly tinh’ ấy…

Nó cố dí sát cái mặt vào cửa kính, cố nhìn cho rõ hơn…
Đúng ‘rùi’!!!Ko ai khác chính là anh chàng bodygaurd…

Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây??? Sao lại đi trên chiếc xe đó??? Ưkm, đúng rùi, nó nhớ đã gặp cậu ta trong bộ đồng phục trường Kang hoo…

Xe họ đi chung đường với xe tụi nó… Ko lẽ….ko lẽ cậu ta cũng tham gia đấu trường ‘magic’ sao???…người nó bỗng đơ như cây cơ…

Xem ra nó gặp đối thủ mạnh ‘rùi’ đây…vì là cuộc thi đấu liên quan đến danh dự trường nên nó sẽ ko nhường cho cậu ta đâu…dù cho cậu ta đã từng cứu nó một mạng sống…

-.-.-.-.-.-.-.-.-.–.-
Hai tiếng đồng hồ sau, đúng 6h 30′…khi mặt mày của tụi nó đứa nào cũng tối sầm lại thì cũng là lúc đến được cái nơi gọi là đấu trường ‘magic’…

“Haizzz…đến ‘rùi’ sao? Lạy chúa!”
“Trời ơi!! Mệt quá!!”

“Đói bụng quá!!”

Vừa bước xuống xe, đứa nào đứanấy ՐêՈ Րỉ thấy thương ‘lun’…Còn nó trông cũng thảm đâu kém, người bơ phờ ‘lết’ đi tìm cái chỗ rửa mặt…ko biết trên xe nó đã nôn mửa mấy lần nữa, nguyên nhân chính là do tay lái ‘lụa’ của thầy Vinh cộng thêm đường đi cứ lượn quanh co khúc ngắn khúc dài, tụi nó ko ૮ɦếƭ cũng cảm ơn thượng đế lắm ‘rùi’…

“Mỹ Lan, chờ tụi này với!” Tử Ân và Tố Tố chạy xồng xộc theo sau nó.
“Hai bà nhanh lên đi, 30 phút sau khai mạc ‘rùi’…”
“Từ từ, để tụi này kịp thở cái coi, thi đấu y như chạy giặc ấy”


Tùng….tùng…tùng…tùng….
Khi ba đứa tụi nó vừa bước ra khỏi cái toa lét thì tiếng trống ba phía khán đài đã vang lên, báo hiệu ‘giờ lành’ đã đến. Những chiếc xe đoàn của nhiều trường khác nhau trên toàn quốc đều tụ họp tại đây, bâygiờ bãi đậu xe đã chật kín…Những học sinh thi nhau ùa vào sân lễ.

Nó để ý thấy đoàn trường Kang hoo cũng vừa bước vào trong, tất cả học sinh xếp hàng ngay ngắn theo hiệu lệnh của người chỉ huy.

“Này Văn, trường mình đứng ở vị trí nào dzậy?”

“Tôi mới vừa bốc thăm xong, là vị trí số 3, sát bên cánh phải sân khấu, mọi người nhìn về hướng này.”
Nó nghe mang máng một giọng học sinh nam trong đám trường Kang hoo hỏi người chỉ huy…và người trả lời ko ai khác, chính là anh chàng bodygaurd… cậu ta đang chỉ tay về phía này, nơi trường tụi nó đang đứng…trường tụi nó đứng ở vị trí số 2…

Hoảng hồn nó bắt gặp ánh mắt cậu ta kèm theo đó là nụ cười thật quyến rũ làm tim nó nhém xíu đập lộn nhịp…
Nó cũng nhìn lại cậu ta cười đáp lễ…nụ cười của nó cũng có sức cuốn hút đâu kém, đám con trai trường Kang hoo mắt đứa nào đứa nấy sáng như sao…hơ hơ hơ!!!

Họ đang tiến lại gần tụi nó, xếp hàng ngay ngắn sát bên cạnh, anh chàng bodygaurd ra hiệu cho cả đám ngồi xuống, xong cậu ta trở về vị trí đầu hàng…ngồi xuống cạnh nó…vì nó cũng là người chỉ huy của đoàn trường Noble…
Nó thẹn thùng nhìn cậu ta, ko hiểu sao nó lại là người bắt chuyện trước:
“Chào, thật trùng hợp nhỉ? Trường cậu lại bốc thăm số kế bên trường tôi mới ghê…ha ha ha ha”
“Tôi ko tin là trùng hợp đâu…tôi chỉ tin vào nhân duyên ‘thui’…”

Hả??? Cậu ta nói chuyện khó hiểu thật…
Năm nay là năm học sinh được chọn tham gia đông nhất, có 20 trường VIP toàn quốc đến tham dự mà mỗi trường có đến 20 học sinh…tính ra năm nay sẽ có 400 học sinh tham gia thi đấu…lại toàn những dân ‘super**+**’ nữa mới ghê chứ!!! Trong khi đó những năm vềtrước chỉ có khoảng 200 học sinh ‘thui’…năm nay quả là con số đáng nể…

Nói đến đấu trường ‘magic’, thực ra nó cũng giống như những cuộc thi đấu bình thường khác…chỉ có một điều khác biệt là nó ko diễn ra trên sân khấu mà lại diễn ra trong một phòng ốc đặc biệt được ban tổ chức chuẩn bị sẵn, được gọi là ‘phòng ma thuật’.

Những ai yếu bóng vía thì đừng hòng có vé vượt qua được mê trận trong đó, một trận đồ hết sức phức tạp, mờ mờ ảo ảo, lúc ẩn lúc hiện, y như bóng ma dzậy…nó đòi hỏi người thi đấu phải hết sức bình tĩnh, tập trung cao độ quan sát những chi tiết dù rất nhỏ nhưng lại là ‘manh mối quan trọng’ để giải được đề bài ẩn trong ‘phòng ma thuật’…và cũng cần tài suy luận cộng thêm trí thông minh siêu phàm mới có thể phá được mê trận…Cuộc thi đấu ko quan niệm về thời gian, miễn sao ai là người lấy được chìakhóa mở ra được cánh cổng thoát ra ngoài trước là người đó thắng…

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Tại đấu trường…
“… Chào mừng các bạn đến với tỉnh thành Kuran, nơi sẽ diễn ra đấu trường ‘magic’ năm nay…”
Hoan hô!!! Hoan hô!!!….
Rào…rào…

Sau lời phát biểu của MC…cả sân vận động rầm lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất…

“Sau đây, tôi xin trân trọng thông báo buổi lễ khai mạc đấu trường ‘magic’ chính thức bắt đầu…”
ĐÙNG!!!

MC vừa dứt lời, tiếng súng nổ trời giáng đã vang lên…sau đó là hàng ngàn bong bóng từ mọi phía khán đài được thả bay lên tận trời xanh… mọi người lại vỗ tay chào mừng lần nữa…
Hoan hô!!! Hoan hô!!!…
Bis bis!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc