Cậu ta đi về phía cầu thang, nó thở hồng hộc chạy theo phía sau, nhưng vừa đến trước cửaphòng 36, tụi nó đều dừng lại.
Cánh cửa màu trắng của phòng bệnh đang đóng chặt, bên trong lặng ngắt như tờ. Nhìn tay nắm cửa màu đen, nó ko đủ can đảm chạm vào nó. Ngộ nhỡ cậu ấy bị thương nặng hơn,…ngộ nhỡ cậu ấy phải sống cuộc sống thực vật, thậm chí…
Nó có cảm giác tim mình quặn đau, ko dám nghĩ tiếp nữa. Nó do dự nhìn đám bạn của nó, tụi nó nhìn lại nó.
“Làm gì mọi người sợ dữ dzạ? Vào ‘thui’” Lát sau, Lâm Dĩ Kì nhìn tụi nó ‘rùi’ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào…
-.-.-.-.-.-.-.-.-.–.-.-.-.-.-
“Oái! Nhẹ tay thôi, nhẹ tay chút!”
Vừa đẩy cửa vào, cả phòng bệnh vang lên tiếng kêu oai oái của Kim Huyền Ảnh.
“A! Mọi người đến ‘rùi’”
Nó ngước mắt nhìn Kim Huyền Ảnh đang ngồi chễm chệ trên giường bệnh, cười nhăn nhở với tụi nó…trông hắn khỏe như vâm, ko giống người bị thương tí nào.
Bênh cạnh hắn có đến bốn nữ y tá trẻ măng, xinh tươi đang tíu tít bóc quýt, gọt táo, hậu hạ dạ vâng.
Cái gì thế này? Nó ngẩn người ra nhìn cảnh tượng ‘diễm lệ’ trước mặt, ko thốt nỗi nên lời. Thấy vậy, ngoại trừ nó ra mấy người bạn đi chung với nó đều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Hứa Gia Lạc cười ha hả:
“Ảnh, tôi cứ tưởng cậu yểu mệnh, còn trẻ thế đã đi gặp Diêm vương ‘rùi’ chớ”
“Hơ hơ hơ, gì chứ! Tôi sống dai lắm, làm sao ૮ɦếƭ sớm thế được? Chẳng qua bị đâm có một phát sau lưng, rỉ có chút xíu máu ‘thui’”
Kim Huyền Ảnh chỉ tay vào băng trắng quanh иgự¢, mặt thản nhiên như ko.
“Cậu…cậu rõ ràng là được đưa vào phòng cấp cứu, bị thương rất nặng…” Nó vẫn bần thần chưa tỉnh lại.
“Thương nặng? À…đúng làthương nặng lắm! Nhìn nè, vì ai mà bị thương như thế chứ! May mà có mấy chị y tá ở đây mát tay, băng bó, sát trùng…chẳng thấy đau tẹo nào” Giọng nói nịnh đầm của hắn làm mấy y tá kia mắt cứ lúng la lúng liếng.
RẦM!!!
Câu nói đó của hắn như hòn đá bự chảng rớt thẳng xuống đầu nó, sau đó là vỡ tanh bành, nó xây xẩm cả mặt mày. Hắn ám chỉ nó là nguyên nhân làm cho hắn được ‘hưởng thụ’ như thế này đây sao???
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-..-
Năm phút sau, đợi mấy chị y tá ra ngoài hết, nó mới cảm thấy bình tĩnh trở lại, lòng nhẹ hơn…cứ nghĩ đến cảnh lúc nãy là ứa gan àk…hừm!
…
“Hum qua, cậu làm Mỹ Lan lo quá ‘trùi’ ‘lun’, khóc sưng hết cả mắt ấy…bây giờ thấy cậu khỏe như vậy, nó yên tâm thi đấu ‘rùi’..hehe”
Bà già Tố Tố ૮ɦếƭ tiệt, bà câmmồm lại ngay cho tôi, đâu ai mượn bà ‘quảng cáo’ dùm đâu…. Và đúng như dự đoán của nó, tên này thừa lúc chọc quê nó đây này… chắc có nước đào hố nhảy xuống quá!!
“Ồ, ngọc nữ Mỹ Lan lo lắng cho tôi sao? May mắn thật đấy!”
“Cậu nằm mơ giữa ban ngày àk, ai điên mới lo cho cậu.”
“Tôi ko cần ai hết chỉ cần ‘bé’ Mỹ Lan ‘thui’”
“Gừh….Cậu ૮ɦếƭ đi!” Ngoài mặt nó tức cành hông nhưng trong lòng chợt thấy vui vui…tên này quái thật.
…
“À, Mỹ Lan này, anh chàng ‘hum’ qua ấy, cậu có biết anh ta là ai ko?” Bỗng Lâm Dĩ Kì đổi chủ đề, nó thầm cảm ơn cậu ấy…nhưng cậu ta đang nhắc đến bodygaurd…
“Ko biết…nhưng cậu ta có đưa cho tôi số điện thoại.”
“Tôi nghĩ cậu ta ko phải là dân thường đâu” Tử Ân trông có vẻ đăm chiêu suynghĩ.
“Ý bà là sao?”
“À…ko có gì, tôi nói xàm ấy mưz’…hô hô”
“Dù sao thì tôi cũng nợ cậu ta một ân huệ”
….
“Oh no no no….người cô nợ là tôi mới đúng chứ!” Tự dưng tên Kim Huyền Ảnh la toáng lên làm nó hết hồn.
“Sao? Tôi nợ cậu cái gì?”
“Nợ…đây này…nhìn đi…tôi cứu cô nên mới thế đấy! Nhém xíu đi buôn muối ‘rùi’!” Hắn chỉ chỉ vào cái иgự¢ băng bó… ” Còn chuyện mắc nợ tên kia là tôi chứ ko phải cô…”
Nó nghe hắn nói ko lọt tai tí nào…phải xét cho đúng thì chỉ vì đi tìm hắn nó mới đi tùm lum cái thành phố, lạc vô con hẻm ૮ɦếƭ tiệt ‘rùi’ bị bắt cóc ‘lun’ chứ bộ… Việc hắn đến cứu nó là lẽ dĩ nhiên ‘thui’… nguyên do vẫn tại hắnmà…Nghĩ đoạn nó nhìn thấy mặt hắn đỏ ửng lên, xem ra chuyện này làm nó cảm thấy thú vị àk…kha kha…
“À à…ra vậy…cậu nói nghe cũng có lí nhỉ?…”. Nó giả vờ hùa theo hắn.
“Đươngnhiên! Vì thế cô ko cần đi tìm tên đó làm gì nữa…cô ko mắc nợ hắn cái gì hết,…hiểu chưa?”
“Được ‘thui’!…Nhưng tôi có một thắc mắc…”
“Gì nữa?”
Nó tiến lại gần giường của Kim Huyền Ảnh…từ từ ‘bò’ lại gần hắn…nó ‘mún’ kiểm tra xác thực câu hỏi mà nó ‘mún’ hỏi…dường như mọi người trong phòng ai ai cũng nhìn tụi nó…tên Kim Huyền Ảnh thì hoảng cả hồn vía trước hành động của nó, hắn la làng lên:
“Này, này… ‘mún’ hỏi gì thì đứng ra xa mà hỏi…cô định làm cái gì dzậy hả?”
“Cậu có cảm thấy nóng trong người ko?”
“Ko” Hắn trả lời nhanh như chớp.
“Dzậy sao mặt cậu đỏ dữ dzạ?”
Mặt hắn ngày càng đỏ lên như gấc…ko hiểu tại sao hắn lại phản ứng như dzậy nhưng…trông ‘bùn’ cười hết sức, hô hô!!!
Ha ha ha ha ha hah haah………
Bây giờ thì ko chỉ một mình nó cười đến đau cả bụng nữa ‘rùi’…ây da, đau bụng quá…a ha ha ha… ai cũng ôm bụng cười lăn lộn ra sàn…ngay cả Lâm Dĩ Kì biệt danh mặt sắc ấy cũng ko chịu nổi nữa là…cả đám bọn nó khiến cho cả phòng dường như sắp bị nổ tung đến nơi…ko ngờ trêu đùa tên Kim Huyền Ảnh lại thú vị đến như thế này đấy!!!
Vậy là ngày ‘hum’ nay kết thúc bằng một trận cuồng phong của tên Kim Huyền Ảnh, tụi nó đã kịp rút lui trước khi bị hắn cho xơi mấy đấm tống ra ngoài.
Và lại nghĩ đến ngày mai, cuộc hành trình thi đấu ở đấu trường ‘magic’ chính thức bắt đầu…nhờ phúc của Kim Huyền Ảnh mà nó đã được lọt vào vòng đấu…khổ nỗi bây giờ hắn ko thể xem hành trình của nó được nhưng ” mi yên tâm, ta sẽ ko để sự hy sinh của mi vô ích đâu”
Yeah!!! Cố lên!!! Ta đây Dương Mỹ Lan, người sẽ càn quét tất cả đấu trường…hô hô hô!!!
4h sáng hôm sau…
“Tiểu thư”
“Tiểu thư, tỉnh dậy…”
“Ư…ưm…chuyện gì? Trời chưa sáng mà?”
Hừm…bực mình thật, đêm hôm khuya lắc khuya lơ đứa nào to gan dám phá hỏng giấc mơ tuyệt đẹp của nó dzậy?
“Tên nào thế?”
“Dạ là của cô Nhã – hiệu trưởng trường Noble…”
“Cái gì?” Vừa nghe anh Khanh nói nó đã choàng tỉnh mộng, nhảy cẩng lên chụp lấy ngay cái điện thoại…mỗi khi cô Nhã đíchthân gọi cho nó là y như rằng có bão đến nơi…
“Dạ em nghe cô ơi…”
“Dương – Mỹ – Lan” Loa bên kia vang lên một giọng nói đằng đằng sát khí…khiến nó sởn cả gai ốc.
“Dạ, có chuyện gì mà…”
“Em còn hỏi cô có chuyện gì nữa àk? Đến trường ngay bây giờ!”
RẦM!!!
Thôi ૮ɦếƭ! Nó đã nhớ ra chuyện gì ‘rùi…
Đúng nửa đêm ‘hum’ qua cô Nhã đã gọi điện đến, dặn nó 4h sáng phải có mặt ở trường, đoàn xe lên tỉnh thành Kuran tham gia trận đấu ‘magic’ sẽ khởi hành… Sao nó lại quên chuyện quan trọng như thế chứ???
-.-.-.-.–.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
10 phút sau….tại trường học Noble…
“Dương Mỹ Lan”
“Dạ, có em đây ạ” Nó thở hồng hộc chạy vào trong khi tay vẫn còn giơ cao…
“Sao bà đến trễ dzậy?” Tố Tố vừa thấy nó liềnmừng quýnh.
“Chắc lại ngủ quên chứ gì?…Moazzzz…” Tử Ân nói trong khi nhỏ kịp ngáp một cái thật dài…
“Tốt lắm, tất cả đều đến đông đủ hết ‘rùi’. Thầy Vinh, bây giờ có thể khởi hành.”
Cả đám học sinh lớp F.M nghe theo hiệu lệnh cô Nhã bước đến chỗ chiếc xe công màu én bạc có in biểu tượng trường Noble… ‘rùi’ mạnh ai nấy ‘bò’ lên xe…Thầy Vinh dạy hóa giờ kiêm luôn tài xế của trường cũng “bước đi xiêu vẹo” đến chỗ dành cho tài xế.
Ko biết có phải nó bị ảo giác hay ko…mà cứ có cảm giác sau lưng thầy cứ hiện lên 4 chữ to đùng đoàng, liên tục lắc la lắc lư…lắc la lắc lư…
Tôi ‘mún’ ngủ nữa…
Tôi ‘mún’ ngủ nữa…
Sặc…
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-