Nó dùng hết sức còm của mình lay cho được cái xác vẫn nằm bất động đó…Ko một ai nói được lời nào, chỉ khổ làm cho nó khóc to hơn ‘thui’…
Trong khoảnh khắc đó, nó cảm thấy tuyệt vọng…mọi thứ dường như sụp đổ hoàn toàn…Đau quá!!! Ko hiểu sao tim nó lại nhói đau đến thế?…
Ko phải nó ‘lun’ mong thắng được Kim Huyền Ảnh sao? Bây giờ cậu ấy đã ૮ɦếƭ ‘rùi’, ko còn ai chống chọi với nó nữa, ko ai ςướק được danh hiệu hạng nhất của nó nữa…đây là điều nó mong đợi nhất cơ mà…thượng đế đã cho nó được toại nguyện ‘rùi’ đó…
Nhưng… nó ko cảm thấy biết ơn ngài tí nào…nó ghét ngài đã ςướק đi cậu ấy..khi nó mới nhận ra rằng nó đã…thích cậu ấy mất ‘rùi’…
Đang khóc ròng rã…khóc như chưa từng được khóc…ừhm…bởi có bao giờnó khóc đâu, ‘hum’ nay phải tuôn trào dữ dội như thế là vì ai chứ…vì tên Kim Huyền Ảnh khốn kiếp…thật quá đáng!!!
Hu hu hu hu…
“Hu hu hu, tội nghiệp con trai tôi…”
Hả? Tiếng ai khóc còn thê lương hơn cả nó dzậy???
Bỗng từ đâu, một người đàn bà chạy đến đẩy nó ra…nhém xíu nó đã té ù ra đất ‘rùi’, cũng may là có anh chàng đeo kính…Nó phải công nhận một điều…Trông bà ấy ốm yếu thế mà lại có sức công phá gớm…ko lẽ nó đã suy nhược cơ thể đến thế sao??? Ngay cả bà ấy cũng dễ dàng hất nó ra như hất một vỏ chuối…ko thể được…sao lại so sánh như thế được chứ…
Mà bà ấy là ai? Ko lẽ là mẹ của Kim Huyền Ảnh? Ko phải gia đình cậu ấy đang ở bên Anh sao? Sao có thể biết tin nhanh đến như dzậy?
“Thật xin lỗi bà! Bệnh của bệnh nhân đã đến giai đoạn cuối ‘rùi’… khối u trong não đã bị hư tổn khá nặng…chúng tôi thật sự ko cứu nỗi cậu ấy…”
“Hu hu hu hu…ôi ko…nó ko thể ૮ɦếƭ được…”
Cái quái quỷ gì đây??? Khối u trong não? Giai đoạn cuối? Rõ ràng là cậu ta bị đâm sau lưng mà…Dzậy là sao???
Trong khi trời vẫn còn chưa quang mây tạnh thì từ trong phòng số 12 lại đẩy ra một chiếc xe khác…sao trong đó lại có đến hai ca giải phẩu thế nhỉ???
Trên chiếc xe đó là…Kim Huyền Ảnh…đúng là cậu ấy…cậu ấy vẫn còn sống…tuy chưa tỉnh hẳn nhưng môi cậu ấy vẫn nở nụ cười tươi…Ôi trời ơi! Thì ra nãy giờ nó đã hao tổn biết bao nhiêu nước mắt quý báu cho mộtngười khác…mà nó cứ nghĩ là Kim Huyền Ảnh…Bây giờ nó lại thấy hào quang lóe sáng quanh mình lần nữa ‘rùi’…
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Phòng 308…Kim Huyền Ảnh 17t…
“Tốt quá, Mỹ Lan! Bây giờ bà yên tâm ‘rùi’ nhé!”. Tử Ân ôm choàng lấy nó…
“Ưhm…”
“Cái tên này dám làm Mỹ Lan khóc nhiều như thế, khi nào hắn tỉnh dậy tui sẽ đánh hắn giúp bà hả giận được hok???”
Hi hi hi…
“Ko được đâu, Tố Tố…Mỹ Lan sẽ đau lòng lắm đấy!!!”
“Thôi, mọi người chắc cũng mệt ‘rùi’ nên về nghỉ ngơi đi…” Chợt một giọng nói vang lên, đó là anh chàng đeo kính…Nó vẫn chưa biết tên cậu ta.
“Nhưng,…”
“Cậu yên tâm, ở đây đã có bác sĩ lo cho cậu ấy…”
“…” Nhưng nó vẫn ‘mún’ở lại đây.
“Đúng đấy, Mỹ Lan…người mà cậu nên quan tâmlà bản thân cậu kìa…=.=, nhìn mặt cậu khó coi quá” Lâm Dĩ Kì đẩy nhẹ nó ra ngoài, kèm theo là nụ cười thật quyến rũ…
“Thật sao…”
“Ơ’..ưhm..thôi chúng ta đi về ‘thui’, mai lại đến thăm cậu ấy…” Tử Ân nối bước nó ra ngoài.
“Mỹ Lan, bà đừng quên cuộc đấu ‘magic’ đấy, chỉ còn 2 ngày nữa là đến ‘rùi’, bà phải chuẩn bị nữa chứ!”
“Tui quên mất…”
“Vậy thì đi ngay ‘thui’…”
Thế là cả đám ra khỏi phòng bệnh, trong đó chỉ còn lại Kim Huyền Ảnh và mấy chị y tá, sao trông cậu ấy cô độc quá, ko có người thân nào bên cạnh lúc này, nó lại ‘mún’ ra sức nếu kéo từng bước chân, thật ko ‘mún’ rời khỏi đây chút nào…nhưng “cậu yên tâm, mai tôi nhất định sẽ đến thăm cậu”
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
“Mỹ Lan này”
“Sao?”
Vừa ra đến cổng bệnh viện thì Tử Ân liền nhích tay nó chỉ về phía anh chàng đeo kính, cậu ta đang đi trước nó, chỉ cách có vài bước chân…
“Bà ko định cám ơn cậu ấy sao?”
“A”
“Còn chưa biết tên nữa chứ! Báo đáp ân nhân của bà như thế hả? Ko được đâu đó..” Tố Tố theo sau nó cũng nói với theo.
Nó đâu phải là loại người như thế, có ơn phải trả chứ! Và đương nhiên ‘có thù phải báo’ chứ! Nghĩ đến đây, nỗi uất hận lại trỗi dậy trong lòng, cứ căng phồng lên…căng phồng lên…
“Bọn khốn kiếp, nhất định ta sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ trong ngục tù…gừh…”
“Bà nói gì thế? Bà còn ko mau nhanh chân lên cậuta đi về mất”
“Hả?…à..ờ..”
Chạy nhanh lên..nhanh lên…ân nhân…chờ tôi với…hộc..hộc…sao ‘vài bước chân’ của nó trở nên nặng nhọc thế này…mệt ૮ɦếƭ đi được.
“Chờ…với…cậu kia”
…
“Cậu gọi tôi hả?” Anh chàng đeo kính ngạc nhiên quay lại nhìn nó chạy bốc cả khói…
Hộc…hộc…
“Chứ còn ai nữa, thật là…”
“À…tôi vẫn chưa nói với cậu…lời…cảm..ơn..”
“Cảm ơn cậu”
…
Ko hiểu sao hai từ đó lại khó nói đến như dzậy… Đằng sau, nó có thể đoán được bộ mặt của hai bà bạn giờ này như thế nào, tụi nó có chuyện để cười cho vỡ bụng ‘rùi’ đây này…trời ơi! Sao đối mặt với những người ‘đẹp giai’ là nó lại cứng họng àk…xấuhổ quá!!!
Nhưng trông cậu ta có vẻ vui vui:
“Cảm ơn tôi về chuyện ‘hum’ nay àk?”
“À..ừm…nếu ko có cậu xuất hiện đúng lúc thì tụi này ko biết tính sao nữa..thật cám ơn cậu lắm lắm!! Hì hì hì”. Vừa nói nó vừa tung hắn lên tận trời xanh ‘lun’ và nở một nụ cười tuyệt chiêu…hehe.
“Này, cậu cười trông ngố hết sức, đừng cười như thế nữa”
Sặc…nó có nghe lầm ko dạ…lời nói của hắn đã phản bội lại nụ cười của nó, như một tảng thiên thạch từ trên trời rơi xuống đè trúng ngay nó dzậy…khiến nó đơ như cây cơ ra mặt…
Cái tên này, trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy mà hắn dám chê nụ cười của ngọc nữ Noble àk… mất mặt khi*p.
Mọi khi ‘nụ cười thiên thần’ của nó vẫn sát hàng loạt fan hâmmộ mà…nhưng ko hiểu sao gặp tên này lại ko có chút ảnh hưởng gì nhỉ?…
dzậy là hắn ko phải con trai ‘rùi’…nó chắc chắn như thế…gừm…
………………….
Hai đứa đi chung với nhau ra đến bãi đậu xe, cậu ta vẫn huyên thuyên đầy ắp câu hỏi còn nó thì trả lời đến rách cả miệng…
“Cậu và anh chàng kia có quan hệ gì dzậy?”
“Chỉ là bạn ‘thui’”
“Vậy sao?”
“Chứ cậu ‘mún’ sao?”
“Dường như cậu rất quan tâm đến cậu ta”
Sao tự dưng tên này lại hỏi nhiều đến như vậy? Cậu ta đâu có liên quan gì đến tụi nó đâu? Thật là nghi ngờ….
Im lặng…mà cậu ta ám chỉ Kim Huyền Ảnh àk? Nó quan tâm tới hắn ta hồi nào dzậy? Sao nó ko nhớ…
“Làm gì có chuyện đó” Nó khẳng định.
Bỗng cậu ấy dừng lại…nó cũng dừng lại theo…
“Tiếc thật!”
Hoảng hồn cậu ta đặt hai tay lên vai nó, nó nhận thấy đôi mắt ấy thật đẹp ẩn đằng sau cặp kính dày…đột nhiên tim nó như ngừng đập…dây thần kinh căng thẳng theo hành động của cậu ta…
“Phải chi tôi là người đến cứu em trước cậu ấy…”
RÂ’M!!!
Lời nói của cậu ta làm nó ‘mún’ té ngửa, miệng nó há hốc ra nhưng lại chẳng thốt lên được từ nào…
Đây là ý gì chứ? Nó ko hiểu…Tụi nó chỉ mới gặp nhau lần đầu ‘thui’ mà…
“Tôi…”
“Ha ha ha, tôi nói chơi ‘thui’, làm gì mặt cậu đỏ lên như thế…”
“À…à…nói chơi..hì hì…tôi cũng đâu nghĩ cậu nói thật”
Đời làm gì có chuyện thích một người vừa mới quen dễ dàng như vậy chứ! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày…
Nó chưa kịp định thần thì đôi môi ấy lại nhếch lên cười với nó và ‘rùi’ cậu ta quay mặt đi.
“Thôi, tôi đi trước nhá! Bye Mỹ Lan!”
“Này, khoan đã…tôi còn chưa biết tên cậu…”
“Bodyguard”
Cậu ta trả lời ngắn gọn, người vẫn ko quay lại nhìn nó…
Bodyguard…thật kì quái…nhưng lại rất quen..dường như nó đã từng gọi ai đó bằng cái tên này…
Sáng hôm sau, nó cùng hai bà bạn lại đến bệnh viện thăm Kim Huyền Ảnh…nhưng một chuyện lạ là cậu ta ko còn ở trong phòng đó nữa…Thế này là sao???
“Chắc cậu ta bị chuyển sang phòng khác ‘rùi’”
“Tụi mình đi hỏi mấy chị y tá thử đi”
“Ưkm..”
Đột nhiên nó cảm thấy hơi lo lo…ko lẽ bệnh tình của hắn chuyển biến tồi tệ hơn sao? Sao tự nhiên lạiđổi phòng dzậy???
Vừa ra đến cửa, tụi nó đã gặp Lâm Dĩ Kì và Hứa Gia Lạc, họ đang hớt hãi chạy đến.
“Chuyện gì thế?” Hứa Gia Lạc thở hồng hộc.
“Kim Huyền Ảnh…cậu ta bị chuyển đi đâu mất ‘tiu’ ‘rùi’” Tố Tố khoanh tay trước иgự¢, lộ vẻ bựcbội.
“Sao?”
“Vậy các cậu hỏi y tá chưa?” Lâm Dĩ Kì nhìn tụi nó căng thẳng.
“Chưa…tụi này đang định…” Nó nói lí nhí như tiếng mũi vo ve.
Lâm Dĩ Kì ko đợi nó nói hết câu liền kéo tay nó đi một mạch đến chỗ mấy chị y tá, Tử Ân và Tố Tố, Hứa Gia Lạc chạy theo sau….điều này chẳng giống với Lâm Dĩ Kì trầm tĩnh mọi ngày chút nào. Tại sao nó có cảm giác tay cậu ta hơi run run…???
“Xin lỗi, cô cho tôi hỏi cậu thanh niên tên Kim Huyền Ảnh vừa nhập viện ‘hum’ qua hiện giờ nằm ở phòng nào dzậy?”
“Xin đợi một látđể tôi kiểm tra”
Chị y tá ‘cúi’ đầu, lật cuốn sổ ghi lại những người nhập viện ra xem, nhưng cứ độ vài giây, cô ta lại ngước đầu lên nhìn cậu ấy, miệng cười tủm tỉm.
“woa….Đẹp trai quá đi mất!”
Mấy chị y tá đứng phía sau túm tụm lại với nhau, vừa đưa mắt liếc Lâm Dĩ Kì và tụi nó, vừa thì thầm to nhỏ.
Có nhầm ko dzậy? Bây giờ là lúc nào ‘rùi’ mà còn có tâm trạng ngắm ‘giai đẹp’ chứ! Nó nhìn Lâm Dĩ Kì, ánh mắt cậu ta lộ vẻ khó chịu nhưng vì phép lịch sự nên cậu ấy vẫn giữ bình tĩnh.
“Bây giờ cậu ấy đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt…số 36″ Chị y tá cười tươi, giọng ngọt ngào như mật rót vào tai.
“Cảm ơn!”
Lâm Dĩ Kì gật đầu, người quay lại với tụi nó, ra hiệu đi theo.