Đêm giáng sinh
Ôi trời!!! Tại sao nó lại thường rơi vào những cảnh dở khóc dở cười như thế chứ? Thật là mất mặt, nó ko thể nào nói ‘ko’ với hắn…đó là luật chơi…
“Khăn đâu, khăn giấy đâu hết ‘rùi’ ?” Nó nằm trên giường ‘bệnh’ quơ tay loạn xạ, cái bé mũi thân ‘iu’ của nó cứ ‘hít hà’ ‘hít hà’…khó chịu quá…
“Dạ đây, thưa tiểu thư.” Anh Khanh vừa bước vào phòng với hàng chục hộp khăn giấy để trênbàn.
“Hắt xì…cám..ơn..hắt..xì..hơi..ặc” Nó khốn khổ lấy cái khăn hỉ vài cái…xịt xịt…
“Wake up in the morning feeling like P Diddy
(Hey, what up girl?)
Put my glasses on, Im out the door – Im gonna hit this city (Lets go)
Before I leave, brush my teeth with a bottle of Jack
Cause when I leave for the night, I aint**+**ing back…”
Bỗng tiếng chuông điện thoại của nó kêu inh ỏi, anh Khanh biết ý liền lui ra ngoài. Nó chồm người tới lấy điện thoại nằm trên bàn- cạnh cái laptop.
“Alô..” Nó ráng lấy giọng bình thường tuy vậy vẫn còn nghe rõ tiếng khàn..(người bệnh mà).
“Hey, dạo này vẫn okie chứ hả?” Đầu dây bên kia, một giọng nam trầm cất lên.
“Ai ‘dzậy’?”
“SẶC..Mới có ‘mấy tháng’ mà đã quên ‘rùi’ sao, tên ‘nô tì’ kia?
Cái gì? ‘Nô tì’??? Nó đã nhớ ra được điều gì đó…nó quaylại ngó cái điện thoại…đúng ‘rùi’, cái số điện thoại ‘ma’ này, còn ai khác ngoài tên Kim Huyền Ảnh xấu xa kia nữa chứ…
Nó đang định tìm hắn để tính sổ ai dè hắn lại tự nộp mạng…
“Một tháng còn ko nhớ nỗi lấy gì ‘mấy tháng’?” Nó nói giả nai..
“Ồ, nhưngchắc cô còn nhớ chuyện tụi mình ‘kiss’ nhau ở…”
“STOP”
Cái tên trời đánh này, “mi mà còn nói nữa mi tin ta sẽ ‘cạp’ mi te tua ko hửm”, lòng căm thù của nó đã bốc từ chân lên đến đỉnh đầu cháy ‘xèo xèo’..
“Này, tôi cấm cậu…”
“…nhắc lại chuyện này.” Kim Huyền Ảnh chợt típ lời nó.
“Ừ” Nó nói lạnh băng.
“Hơ hơ…Nếu cô ko nói quên tôi cũng ko nhắc lại làm gì đâu^^”
Chợt nó hồi tưởng lại ba thángtrước…cuộc sống của nó như rơi xuống chín tầng địa ngục…thật là ‘thảm khốc’..
——————
“”Hai em đang làm gì thế?” Tiếng một người phụ nữ văng vẳng.
Trời ơi! Đó là cô Nhã-hiệu trưởng trường Noble…
HU HU HU ….Tiếng khóc ai oán của nó càng to hơn, vang khắp cả sân trường…
Tên Kim Huyền Ảnh buông nó ra…
Tử Ân chạy đến bên nó ‘rùi’ nhỏ đưa cho nó cái khăn giấy…nó xuýt xoa…
“Dạ, thưa cô, ko phải lỗi của Mỹ Lan…” Tố Tố la lên trong khi chạy lại chỗ nó.
“Cô ko hỏi em, cô đang hỏi Dương Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh” Cô Nhã đáp lạnh lùng ‘rùi’ nhìn đứa này đến đứa kia, ko một ai dám nhúc nhích.
Trong lúc cả sân trường im lặng đến nghẹt tim, có thể nghe rõ cả ‘tiếng lá rơi’…một trong hai đứa nó cuối cùng cũng lên tiếng
“Thưacô, cho em được giải thích…” Đó là Kim Huyền Ảnh.
“Được rồi, em nói cô nghe thử xem”.
Mọi người đã chuyển hướng nhìn Kim Huyền Ảnh ko chớp mắt, mặt ai cũng hồi hộp tò mò…
Nó đang thầm nghĩ ‘có khi nào tên này lại đem chuyện cá cược của tụi nó ra kể cho bàn dân thiên hạ ko’, nếu như thế thì…
“Thưa cô, vì em thích bạn Dương Mỹ Lan nên em mới hôn bạn ấy”
RẦM
Nó như vừa bị một quả tạ đè lên người, Kim Huyền Ảnh…hắn nói bậy bạ gì thế?
“Cái gì?” Cô Nhã dường như há to hết cỡ, mắt vẫn đăm đăm nhìn Kim Huyền Ảnh nghi hoặc..
“Dạ, em thích Dương Mỹ Lan và bạn ấy cũng thích em…trong trường Noble đâu có quy định cấm học sinh thích nhau, phải ko cô?”
“Ờ… ừk…nhưng mà các em…”
“Em nghĩ chắc cô cũng hiểu và thông cảm cho tụi em vì em thậtsự rất thích bạn ấy.”
“Nhưng…”
“Cô yên tâm, tụi em sẽ ko để việc này ảnh hưởng đến chuyện học tập hay danh tiếng nhà trường đâu ạ”
“Nhưng đã có lần đầu thế nào cũng có lần sau…”
“Em hứa sẽ ko để chuyện tương tự xảy ra nữa.”
Kim Huyền Ảnh cứ nói tới tấp ko kịp để cô Nhã lẫn nó hó hé câu gì, nó đang ‘mún’ nhảy vào chặn họng hắn ngay tức khắc để minh bạch thì hắn đã kéo nó đi lên cầu thang dẫn về lớp…để lại đằng sau bao ánh mắt: ngạc nhiên có, khâm phục có, ngưỡng mộ có…ngay cả sự ghen ghét, đố kị tức giận của ‘mí’ fan girl đối với nó…
Còn nó thì chả thấy chuyện này hay ho gì. Tay trong tay cùng với Kim Huyền Ảnh, đang suy nghĩ ௱ôЛƓ lung về chuyện hồi nãy hắn nói ‘có thật ko?” ‘hắn thích mình hồi nào dzạ?’ thì…
“Cô tin thậtsao? Tối nay nhớ có mặt đúng giờ đấy!”
“Cái gì?” Nó như ‘mún’ té ngửa…
Cứ tưởng hắn cho qua chuyện này ai dè nó đã lầm to…nó phải công nhận tài năng diễn xuất của tên này chuyên nghiệp cỡ nào, …đến nó cũng tưởng là thật..’ngu quá’…
****…****
Tối ngày hôm đó, Mỹ Lan phải lết tới cái bữa tiệc của Kim Huyền Ảnh như yêu cầu và phải phục vụ từng học sinh ở đó như bồi bàn…nó ko thể nói ‘ko’ với hắn…
Ngày thứ hai, nó bị hắn tống cho một đống danh sách thức ăn, nước uống ưa thích hằng ngày của hắn và bắt nó phải tự đi mua…
Khốn khổ thay…hắn luôn nói đã gắn ra-đa theo dõi nó…nếu làm sai hắn sẽ tăng hình phạt gấp đôi…>” Ngày thứ ba, tư, năm…nóbị lôi về nhà của hắn- theo nó thì cái này mà là nhà cho người ở sao?- nhỏ xíu xìu xiu, trên sàn thì vương *** đầy ắp thức ăn vụng vỡ…chưa kể nó đã ‘mún’ xỉu ngay tức thì khi bước vào phòng của hắn…ko có từ nào diễn tả nổi…
Trên bàn, những cuốn táp chí, truyện tranh, đĩa nhạc, phim chất đống lung tung, quần áo phơi đầy cả giường…hôi kinh khủng ..ặc..
Ở nhà, mẹ nó thường la nó về tính bừa bộn, cẩu thả, ko gọn gàng, ai ngờ ở đây nó lại gặp đối thủ lợi hại hơn…
…và nó còn shock hơn khi biết là nó phải dọn ‘cái bãi rác’ ấy..cả đời nó chưa từng ᴆụng đến một ngón tay vào những chuyện này..nhưng nó ko thể nói ‘ko’ với hắn…hắn sẽ nghĩ gì về nó chứ?…
“Cậu có phải con người ko?”
Đó là câu duy nhất nó nói trong cái căn nhà bẩn thỉu đó.
/> Hai ngày còn lại cũng chả tốt lành gì, nó bị hắn dẫn đến một cái trang trại xa tít thành phố,…hắn nuôi ngựa sao???
“Cô đem thức ăn cho chúng đi, sau đó thì tắm rửa sạch sẽ cho chúng..nhớ đừng kì cọ mạnh quá chúng ko thích việc này đâu.”
“Sao?”
“Làm nhanh đi, còn nấu bữa tối cho tôi nữa”
Trời ơi!!! Tại sao số con lại gặp một tên sao chổi ‘đẳng cấp’ nhất quả đất này vậy????…..Ko thể được, phải đấu tranh giành lấy quyền sống sót chứ…gừm
“Oái”…Nó đang nhắm mắt nhắm mũi kì lưng cho con ngựa trong niềm sục sôi căm hận bỗng con ngựa chợt rống lên, giẫy giụa liên hoàn, nhém xíu nữa là hất văng nó bay lên trời ‘rùi’ O.O
‘Nào nào, ngoan đi cưng, chị sẽ làm nhẹ nhàng hơn he!!’
Kết thúc ‘hợp đồng kí kết’, nó thở phào nhẹ nhõm khi ko còn phải gặp lại tên này mỗi ngày…nócó thể trở lại cuộc sống tiểu thư của nó ..thật là hạnh phúc,..
HU hu hu hu hu…nó thề sẽ cảnh giác hơn với bất kì lời đề nghị nào của Kim Huyền Ảnh, đối với nó hắn là hiểm họa…chính xác là thế..!
****….****
—————
“Này, nô tì…sao đột nhiên imlặng thế?” Giọng Kim Huyền Ảnh đầy lo lắng vang lên trong điện thoại..kéo nó về với hiện thực.
“Ờ mà cậu gọi cho tôi có chuyện gì? Chúng ta đâu có gì để nói đâu? ..VÀ CẬU NÊN NHỚ LÀ TÔI KO CÒN LÀ NÔ TÌ CỦA CẬU NỮA…” Nó hét lên trong khi đang ném cái khăn vừa hỉ mũi xong vào thùng rác rác.
“Ồ tại miệng tôi quen thói, xin lỗi he, hô hô…” Đầu dây bên kia vang lên một giọng cười quái đản, nghe như ‘mún’ cho mấy đấm vào mặt..hừ.
“ỪM,…mà hôm nay là giáng sinh, bộ cô ko định đi đâuchơi sao?” Kim Huyền Ảnh nói tiếp.
“Tôi có đi hay ko nhất thiết gì phải nói cho cậu biết chứ”
“Chậc, đáng tiếc quá… tôi định mời cô đi đến một nơi rất thú vị …” Giọng của Kim Huyền Ảnh nhỏ dần như tiếng mũi vo ve…
“Tôi ko tin còn chỗ nào thú vị nếu như có cậu ở đó”
“Ồ có chứ, thú vị hơn cô tưởng đấy!” Đột nhiên hắn la lên làm nó giựt cả mình.
“Nhưng tôi ko ‘mún’ đi và tại sao cậu ko mời ai đó trong đám fangirl của cậu đi chứ…tại sao người đó phải là tôi…tôi chán cái cảnh ђàภђ ђạ người khác của cậu lắm rồi.” Nó bức xúc nói trả lại trong điện thoại…ko kìm chế được cơn giận khi nghĩ đến chuyện ba tháng trước.
“…” Kim Huyền Ảnh nín thin.
Và gần như một phút sau đó, hắn mới nói tiếp…và như đã biết trước câu trả lời của nó, hắnnói một câu khiến nó ngồi bật cả người dậy:
“Cô biết đùa thật!! Nhưng hai người bạn của cô đã nhận lời dùm cô rồi!=.=”
“Cái gì?”
“Tôi nói là Ái Tử Ân và La Tố Tố, hai người bạn thân nhất của cô đã nhận lời đi với tụi này”
“Cậu định lừa tôi chắc, tôi đâu phải con nít lên ba đâu mà dễ để cậu lừa hả?”
“Ko tin thì cô nhìn ra cửa sổ đi, họ đang chuẩn bị kế hoạch ‘bắt cóc’ cô đem đến đây đó…”
“?????”