Lớp 11T1-FM
Buổi học đầu tiên trôi qua trong sự im lặng đáng sợ, ko ai nói với ai lời nào, chỉ cắm cúi chép bài, nó cố gắng nhét cái thứ mà cô giáo đang thuyết giảng vào đầu một cách khó khăn và hầu như là ko vô được một chữ nào. Ba đứa tụi nó đang lén đưa thư cho nhau, bàn về 1 chủ đề hết sức ‘hot’.
/> Tan học, khi đi xuống cầu thang dẫn xuống bãi đậu xe…tiếng cười vẫn chưa ngớt..
“Này, bà dám chắc là Kim Huyền Ảnh ko?” Tố Tố hỏi.
“Chắc sao ko.”
“Ai đời cậu quý tử ấy lại đi xe buýt đến trường, mất mặt khi*p.” Tố Tố tiếp.
“Như thế thui với tụi trong lớp mìn mình mà biết thế nào cũng có suy nghĩ khác về hắn liền, cái gì mà cậu quý tử giàu có chứ?” Mỹ Lan cười chế giễu.
“Giờ có thể giải thích vì sao hắn ko vô lớp tụi mình bởi đẳng cấp của hắn còn quá thấp.”Tử Ân nói trong khi tụi nó đã đến bãi đậu xe.
“Bà yên tâm đi, tên đó ko làm nên trò trống gì đâu, hắn làm sao xứng đáng làm đối thủ của bà được”
“Ưk, điều này tui đã ko tin ngay từ đầu. Thôi, tui về trước ak.” Nó vẫy tay chào hai bà bạn rùi bước về phía chiếc xe Autobild màu đen đậu sẵn. Nó cảm thấytrong lòng chút bớt gánh nặng mà nó đã mang từ hôm qua đến giờ.
*****…****
“Tiểu thư” Anh Khanh nhìn nó khó nói.
“Chuyện gì thế? Về nhà thôi.”
“Dạ, chuyện này…”
“Chuyện gì?” Nó nhìn lại anh mỉm cười.
“Xe bị hư ạ” Đầu anh hơi cúi thấp xuống tránh ánh mắt nó.
“Ồ, sao anh ko đi sửa đi. Em sẽ đợi.” Nó thản nhiên đáp, nụ cười vẫn tươi rói.
“Dạ, …phụ tùng xe này rất hiếm chỗ nào có để thay, phải đặt hàng từ bên Đức sang, nên tạm thời tôi sẽ gửi tại trường…có lẽ chúng ta phải đi xe buýt một thời gian ạ…” Anh vẫn chưa ngẩng đầu lên bởi anh biết mặt của nó lúc này méo mó kinh tởm cỡ nào.
“…” Qủa thật trông nó thê thảm hết sức, hết cười nổi luôn.
Nó ko đáp lại anh mà rút cái iphone hiệu mới nhất ra, bấm máy nhưđiên…số Tử Ân đây rùi.
“Hello, bà chưa về phải ko? Tui qua ké xe bà về nhà nhak, xe tui đột nhiên ‘hết xăng’ mà cây xăng từ đây hơi xa” Nó nói với âm lượng nhỏ nhất tránh đứa nào gần đó nghe được.
“Sorry nhak, tôi về tới nhà rùi. Bà gọi Tố Tố xem sao?”
“SAX. Vậy thui.” Xe con nì nhanh gớm, mới đây có ít phút đã về tới rùi sao?
“Hello, Tố Tố hả, cho tui ké xe bà về nhà nhak…xe tui…”
“Cái gì? Bà nói nhỏ quá tui ko nghe.” Đầu dây bên kia con nhỏ la to hết cỡ, hình như nhỏ đang ở trong quầy shop, nó nghe cả tiếng bà chủ gọi vọng lại lẫn tiếng nhạc bập bùng ” Bộ này trông hợp với tiểu thư lắm, cô mặc thử xem.”
“Thui ko có gì.” Bạn bè gì mà đến khi cần chả đứa nào xuất hiện
Nó chán nản nhìn anh Khanh, để lại bao ánh mắt tò mò khi thấy chiếc xeAutobild được đẩy vào sâu trong nhà xe rùi nhìn nó chỉ trỏ bàn tán, mặt nó nóng chưa từng thấy, nó nói phớt lờ 1 câu: ” Đi thui”
Đến trạm xe buýt, ngồi chờ được 5 phút, chiếc xe buýt số 5 đã đứng chờ sẵn, nó với anh leo lên, mặt nó vẫn chưa hết nóng.
Nhìn xung quanh chỗ ngồi đã bít kín, à ko, còn 1 chỗ…
“Ko sao, cô ngồi đi, tôi đứng được.” Anh Khanh nói nhanh rồi đẩy nó vào chiếc ghế trống duy nhất.
Nó ngồi xuống miễn cưỡng, ‘chỗ gì mà chật thế, khó chịu thật’- 1 ý nghĩ thoáng lên nhưng nó cố ko thốt ra thành tiếng.
5 giây sau đó : ” Oái..ựm” Nó vội đưa tay che miệng còn đang há hốc, mắt mở to ngạc nhiên.
“Chuyện gì mà ồn ào…Oái?” Người ngồi ghế kế bên nó vươn tay, ngáp 1 cái..rùi quay qua, hắn chưa kịp nói hết câu thì đã hét lên, ngạc nhiên ko kémgì nó.
“Kim Huyền Ảnh” “Dương Mỹ Lan”
Hai người đều đồng thanh gọi tên ‘cúng cơm’ của đối phương, hai tay chỉ thẳng vào mặt nhau.
‘Ôi trời’ Nó ‘mún’ tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho đỡ nhục, quá nhục rùi..đúng là ‘quả báo’, vừa mới nãy nó đã cười chế giễu những đứa quý tộc như hắn lại đi xe buýt thế mà bây giờ nó lại…chẳng khác nào nó tự nói đẳng cấp của nó cũng thấp kém như hắn sao?…Đột nhiên giọng nói chói tai của hắn đã kéo nó về với thực tại.
“Sao cô lại ở đây?” Kim Huyền Ảnh hơi nheo mày đăm chiêu suy nghĩ nhìn nó. (chuyện này khó tin)
“Ờ…” Nó ko thể nói thật được, nhất là đối với hạng người này. Nó quay sang nhìn anh Khanh đang đứng đó vẻ mặt cầu cứu, anh chỉ
nhún vai lắc đầu..hừ..
Nó phải tự mình giải quyết cái chuyện xúiquẩy này thui..hjx
“HƠ HƠ HƠ, cậu cũng ở đây ak ? Trùng hợp thật đấy! HƠ HƠ..” Nó cố nặn ra một ‘nụ cười’ tự nhiên nhất có thể..đủ để sát hàng loạt fan hâm mộ.
“…”
Một sự im lặng đáng sợ…hình như là cả đoàn xe chứ ko riêng gì tên đối mặt với nó.
“E hèm”. Nó vội chuyển đề tài, giọng nhỏ lại.
“Cậu…ừm, cậu… thường đi xe buýt sao? Xe nhà cậu đâu?”
“…”
“Nhà cậu ở đâu vậy?” Nó hỏi mà thấy mình hơi mất bình tĩnh trước sự im lặng của hắn.
Hắn ko nói gì, cứ ngồi nhìn nó lâu lâu lại đổi kiểu nhe răng cười ma lãnh. Nó tức điên lên…, ‘ mi, Kim Huyền Ảnh… mi dám xem thường bổn tiểu thư đây đúng là tới số rùi mà’…
Nó liếc hắn một cái: ” Cười cái gì? Bộ điên à?”
Tưởng hắn sẽ sực lại ai dèhắn ôm bụng cười to hơn, mọi người ai cũng ngó lại nhìn nó với hắn, ‘quỷ tha ma bắt hắn đi dùm con’.
“Hơ hơ, tui ko quen tên này.”
“Hắn ko phải bạn tui đâu.” Nó xua tay lắc đầu chối lia lịa, rùi nhìn tên ‘khìn’ đang cười như điên.
Chợt đám đông trên xe lại nhốn nháo bàn tán, nhìn nó chỉ trỏ.
“Chị là Dương Mỹ Lan đứng đầu trường Noble đó sao? . Một đứa bé gái ở tuốt dãy ghế trêncùng quay xuống nhìn nó mừng rỡ.
“Thật ko? Tiểu thư Dương gia sao lại xuất hiện ở đây nhỉ?”
“Ko sai đâu, tui có ảnh của cô ấy đây này”
“Tin ‘hot’ của giới báo chí”
“Tôi dám cá với bà ngày mai nó sẽ được đăng lên trang nhất.”
“Ôi trời!” Anh Khanh nãy giờ im như thóc, cúi cùng cũng thốt lên được hai chữ. Anh đứng che nó còn nó thì ôm cả hai lòngbàn tay vào mặt, tên Kim Huyền Ảnh ngưng cười, hắn nhìn cảnh tượng thích thú. Anh trấn áp đám đông:
“Xin mọi người bình tĩnh, có sự nhầm lẫn ở đây, đó ko phải là Dương tiểu thư, làm sao cô ấy lại ở đây được chứ,…” Anh Khanh rất hiếm khi xuất hiện hay được nhắc trên báo chí nên cũng chả ai biết anh.
Anh nhìn nó giả vờ như ko quen biết.
“Cô ấy thuộc dòng dõi cao quý, người bình thường như chúng ta làm sao có cơ may gặp gỡ được những người trong giới quý tộc ấy được…” Mọi người vẫn ko ngừng bàn tán sôi nổi hơn.
Khốn khổ thay, tên Kim Huyền Ảnh ở đâu nhảy dựng lên rùi kéo nó tay còn che mặt lại rời khỏi cái ghế, hắn nói:
“Trật tự nào mọi người, anh này nói đúng đó, ko phải Dương tiểu thư đâu..tôi quen cô gái này…” Nó hé mở ngón tay nhìn, sao tên này đột nhiên tốt bụng cứunó thế nhỉ?
“Thật ra cô gái này là…” Kim Huyền Ảnh nhìn nó cười kiểu ‘ác ma’. Tim nó dường như bị Ϧóþ nghẹt theo từng lời của hắn.
“LÀ…Người hầu của tôi.^.^”
“khặc khặc…ai…là…khặc..” Hắn choàng tay qua cổ nó, khó thở quá>.<
“Này, cậu kia,..” Là giọng anh Khanh.
Suỵt. Anh chưa kịp nói gì thì hắn đã kéo nó tới cái cửa ra vào.
“Xin lỗi mọi người đã làm phiền, tôi với cô hầu mình thật có lỗi quá..” Hắn nói y như thật ấy, ai trên xe cũng gật đầu tỏ ý hiểu.
Thì ra đã tới trạm dừng. Nó với hắn là người đầu tiên xuống trước. Anh Khanh lật đật theo sau…
“Giờ có thể buông tay ra khỏi cái mặt ngu ngốc của cô được rồi đó”
“Cái gì? Mặt ai ngu ngốc?” Mặt nó lúc này còn đang ngơ ngác nhìn quanh, đề phòng cócánh phóng viên nào nhìn thấy nó bước xuống từ chiếc xe buýt ‘cũ mèm’ hay ko????O.O
May thật, ko ai hết, Hơ hơ hơ…Hôm nay đúng là xui xẻo mà.
Quay phắc lại Kim Huyền Ảnh, nó liền hỏi tội:
” Này, cậu dám nói ai là người hầu của cậu hả? Cậu ‘mún’ ૮ɦếƭ sớm phải ko? Cậu có biết thế lực Dương gia này thế nào ko hả? TÔI CÓ THỂ DI CẬU NHƯ DI CON KIẾN DƯỚI CHÂN..CẬU…”
“Hắn đi đâu rồi?” Nãy giờ nó chỉ nhắm mắt mà rủa xả, giờ mở chả thấy bóng con ma nào.
“Cậu ta đi được năm phút rồi, tiểu thư”. Đó là anh Khanh
“Cái gì? Hắn định trốn thoát dễ dàng như vậy à…Trời ơiiiii! Tức wa’, tức ‘mún’ ói máu lun…” Nó la như điên.
Bỗng một chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại ngay chỗ nó đứng, một đám người mặc đồ đen đi ra, tên to cao nhất trong đám đi về phía nó: “Tiểu thư,chúng tôi đến đón cô về.”
“Anh làm việc cái kiểu gì mà giờ này mới xuất hiện hả? Có thấy tôi ‘lết bộ’ về ko ? Đi lên xe cái gì nữa, nó nằm cách có mấy bước chân kìa.”
Tội nghiệp tên này đứng đó như trời trồng, mặc cho nó đánh ‘ bum bum’ vào người..