“Đương nhiên rồi, Vi Vi, chỉ cần em gật đầu đồng ý thì yêu cầu anh làm gì cũng được hết.
Và nếu em nói như vậy nghĩa là gần như đáp ứng rồi đúng chứ?”
Nhận được câu hỏi khá bất ngờ từ phía Đỗ Nhược Vi, Trịnh Hi Ngôn nhướng mày ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô nàng đang đứng trước mặt, ánh mắt dường như pha chút mong chờ ở bên trong.
Có trời mới biết vào thời điểm hiện tại Trịnh Hi Ngôn đang căng thẳng đến mức độ nào, tâm trạng anh ở trạng thái thấp thỏm, hồi hộp, cực kỳ mong chờ.
Liệu rằng Đỗ Nhược Vi có đồng ý?
Hy vọng là vậy, bởi trên thế gian này chỉ có Trịnh Hi Ngôn là người yêu thương Đỗ Nhược Vi nhất, chỉ mình anh đặt cô vào tầm mắt, nâng niu trên tay chẳng khác gì viên ngọc quý giá.
Và Trịnh Hi Ngôn hoàn toàn mang đến hạnh phúc trọn vẹn dành cho Đỗ Nhược Vi, điều mà Quách Thừa Nhân không thể làm được và anh nhất định yêu thương người con gái thật chu toàn, coi cô là báu vật, chưa bao giờ bắt Đỗ Nhược Vi chịu đau đớn, khổ sở vì mình hay đẩy cô vào bước đường cùng.
Và những điều Đỗ Nhược Vi đang lo lắng anh hoàn toàn có thể hiểu.
Giữa Trịnh Hi Ngôn với con trai cô chưa từng tồn tại mối quan hệ huyết thống, nên hẳn là Đỗ Nhược Vi từng quan ngại việc anh sẽ hắt hủi thằng bé, hoặc nếu cả hai thật sự kết hôn sinh con thì Trịnh Hi Ngôn phân biệt đối xử.
Với tâm lý một cô gái đồng thời là một người mẹ mà nói đây vô cùng bình thường.
Và Trịnh Hi Ngôn chắc chắn điều này không bao giờ xảy ra.
Anh thương con trai Đỗ Nhược Vi như con ruột của bản thân bao nhiêu lâu nay, huống chi thằng bé đáng yêu như vậy làm sao Trịnh Hi Ngôn nỡ đành lòng chứ.
Hơn nữa, đó còn là hy vọng sống đối với người con gái Trịnh Hi Ngôn thương thầm, tất nhiên anh càng phải ra sức chứng minh trước mặt cô rồi.
Huống chi, nếu anh thật sự chẳng ưa thằng bé thì bảy năm qua Trịnh Hi Ngôn nhất định chả rảnh rỗi đến mức hết lòng hết dạ đối với con trai Đỗ Nhược Vi đâu.
Nên anh hoàn toàn có thể cam đoan mình có thể làm tốt nhất có thể.
Chỉ cần Đỗ Nhược Vi gật đầu đồng ý thôi.
Trịnh Hi Ngôn yêu cô nàng đang đứng trước mặt mình vô cùng sâu đậm, bỏ ra bao nhiêu như thế rất mong nhận được đáp án thích đáng.
Đứa trẻ do Đỗ Nhược Vi sinh ra luôn khao khát một gia đình hoàn chỉnh, chắc hẳn cô hiểu rõ điều đó, và Trịnh Hi Ngôn sẵn sàng đáp ứng, chỉ xin Đỗ Nhược Vi đừng ngốc nghếch nghe những lời dụ dỗ ngon ngọt từ phía Quách Thừa Nhân mà giẫm vào vết xe đổ năm xưa, ép buộc bản thân chịu khổ cho dù cả hai ly hôn rồi, tuy nhiên, ai mà biết được liệu rằng Quách Thừa Nhân có dùng thủ đoạn gì không?
Đỗ Nhược Vi thở dài một tiếng, cô dựa lưng vào ghế, thanh âm trầm ổn vang lên: “Em còn băn khoăn vài điều cần suy nghĩ thêm mới phải hỏi anh.
Dù sao giữa em cùng với Quách Thừa Nhân đã chẳng thể nào quay về bên nhau nữa rồi.
Liên quan đến hôn nhân, Trịnh Hi Ngôn, chắc hẳn anh biết em từng trải qua những gì, nên đưa ra lựa chọn vô cùng khó, cần chắc chắn một số chuyện.
Em mệt lắm, chả muốn rước thêm nhiều phiền não vào người.” Gương mặt cô nàng chưa từng biến sắc, đôi mắt hiện rõ những tia suy tư, chống cằm nghi hoặc, trạng thái khá hỗn loạn.
Thật ra đối với cô là cực kỳ rối rắm.
Tái hôn đâu phải chuyện đơn giản
“Được, em muốn chắc chắn điều gì thì cứ hỏi, anh sẵn sàng giải đáp cho em.” Trịnh Hi Ngôn gật đầu, ngữ khí dịu dàng.
Đỗ Nhược Vi tiếp tục mở miệng: “Nếu sau khi em cùng anh kết hôn, anh liệu sẽ yêu thương con trai em như người thân ruột thịt chứ? Trịnh Hi Ngôn, anh biết đứa trẻ quan trọng với em tới nhường nào mà.
Thằng bé xảy ra chuyện gì chắc chắn em chả còn hy vọng sống nữa.
Với cả phía gia đình anh thì sao? Họ sẽ chấp nhận người phụ nữ từng trải qua hôn nhân thất bại như em ư? Chúng ta chẳng thể tự quyết được, đặc biệt vấn đề này liên quan đến cuộc sống về sau nữa.” Những câu hỏi liên tục được cô nàng đặt ra một cách dồn dập.
Khá đáng quan ngại.
Con trai cô qua những biểu hiện thì đứa trẻ thật sự vô cùng thích Trịnh Hi Ngôn, thích đến mức nhiều khi khó chấp nhận ai khác.
Hạnh phúc đối với Đỗ Nhược Vi tạm thời gạt sang một bên, vào thời điểm hiện tại cô chỉ nghĩ tới đứa trẻ mình sinh ra sẽ như thế nào thôi.
Huống chi, cô không nỡ trực tiếp từ chối, phá hủy niềm mong chờ của thằng bé.
Và hơn bao giờ hết, phía gia đình Trịnh Hi Ngôn, họ đường đường xuất thân gia giáo, quan trọng rất nhiều chuyện, chắc gì đã để người phụ nữ từng qua một đời chồng như Đỗ Nhược Vi vào trong tầm mắt.
Nỗi sợ hãi giống cái cách Quách phu nhân từng đối xử với Đỗ Nhược Vi bất chợt ùa về trong ký ức, đặc biệt về phần con trai, lỡ thằng bé bị hắt hủi thì nỗi buồn bã đảm bảo càng tăng thêm.
“Vi Vi, những vấn đề em đang lo lắng đối với anh cực kỳ đơn giản.
Anh từ lâu đã xem thằng bé là con ruột rồi, những gì thằng bé xứng đáng được hưởng anh nhất định hoàn thành nghĩa vụ.” Những ngón tay Trịnh Hi Ngôn đan xen vào nhau, anh điềm tĩnh vắt chân lên ghế, thư thái trả lời, trên môi còn xuất hiện nụ cười: “Ở phía cha mẹ anh thì tư tưởng họ thoáng lắm, chả bận tâm tới những vấn đề như em nói đâu.
Hôm trước anh nói chuyện cầu hôn em đồng thời những gì Vi Vi từng trải qua cho họ nghe rồi, họ vô cùng vui vẻ mà đồng ý ấy chứ.
Nếu em còn chưa tin thì để anh gọi điện trực tiếp nói chuyện với họ nhá.” Chàng trai cực kỳ tự tin.
Nhưng những gì Trịnh Hi Ngôn nói hoàn toàn chính xác.
Ba mẹ anh thậm chí yêu cầu anh tấn công một cách mãnh liệt hơn đừng ngần ngại gì cả mà chưa từng có lấy câu phản đối.
Giờ chỉ cần chờ Đỗ Nhược Vi gật đầu đồng ý thôi Trịnh Hi Ngôn liền ngay lập tức cưới cô về nhà nhanh chóng nhất có thể.
Đỗ Nhược Vi sau khi nhận được câu trả lời chỉ im lặng cụp mắt, khoanh hai tay trước иgự¢ tựa như đang suy nghĩ.
Vì cô muốn hôm nay xác nhận với Trịnh Hi Ngôn luôn.
Dưới thái độ hào hứng thế kia Đỗ Nhược Vi hoàn toàn đảm bảo người đang ngồi ở phía đối diện không nói dối, Trịnh Hi Ngôn rất ngốc trong việc lừa gạt ai khác, chỉ cần dở chút trò đều bị Đỗ Nhược Vi nhận ra ngày.
Ba mẹ Trịnh Hi Ngôn thật sự chấp nhận cô sao?
Câu hỏi ấy cứ văng vẳng trong đầu Đỗ Nhược Vi một thời gian, đôi lông mày trên khuôn mặt người con gái nhíu chặt, lồ ng иgự¢ phập phồng lên xuống theo từng hơi thở, nhăn nhó ngẫm nghĩ.
Đỗ Nhược Vi mím môi, đôi mắt đen láy long lanh như vì sao sáng trên bầu trời dần trở nên sâu hoắm.
Trịnh Hi Ngôn ở đằng trước cất giọng: “Vi Vi, em còn câu hỏi hay lo lắng nào nữa thì cứ việc nói ra, anh đảm bảo giải đáp hết lòng.
Đằng nào chúng ta cũng nên rạch ròi mọi chuyện trước mà.” Khóe môi anh giương cao, kéo dài đến tận mang tai.
Dường như Trịnh Hi Ngôn đang cực kỳ tự tin.
Đối với thái độ biểu hiện từ phía Đỗ Nhược Vi mà nói, đoán chắc rằng cô đang dao động rồi.
Chỉ cần đối phương muốn, Trịnh Hi Ngôn nhất định làm tất cả mọi thứ.
Sai khi xác nhận được quyết định mà bản thân đưa ra, Đỗ Nhược Vi ngẩng mặt, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Trịnh Hi Ngôn dõng dạc lên tiếng: “Được, nếu anh đã chắc chắn như vậy thì chúng ta ở bên nhau đi.
Trịnh Hi Ngôn, em chấp nhận kết hôn với anh.”.