“Mẹ à, đừng ấp ủ hy vọng ấy nữa, tốt nhất mẹ tránh làm phiền tới cả con lẫn Đỗ Nhược Vi đi.
Mẹ nghĩ cô ấy chấp nhận à? Mẹ nghĩ đơn giản quá rồi.”
Quách Thừa Nhân bất chợt gắt lên, hắn thở hổn hển, cặp mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm người đang đứng ở phía đối diện.
Mẹ hắn nói ra câu chữ ấy quá mức đơn giản mà chẳng hề lường đến việc bị Đỗ Nhược Vi càng thêm ghét bỏ nhà họ Quách.
Mỗi lần đối diện, cô nàng đều giữ khoảng cách nhất định với Quách Thừa Nhân, tuyệt đối tránh hắn chạm vào mình, ánh mắt ghét bỏ đến cùng cực.
Đòi lại con trai, nghĩ Quách Thừa Nhân không muốn sao?
Người đàn ông thậm chí còn vô cùng hy vọng có được cơ hội bù đắp, chăm sóc mẹ con Đỗ Nhược Vi sau những gì cô gái ấy phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, từ từ thay đổi định kiến cô đối với hắn, cả về đứa trẻ Đỗ Nhược Vi mang về kia nữa.
Chắc hẳn giống với Quách Vị An, thằng bé thiếu sót tình thương rất nhiều, những đứa trẻ ngây ngô khao khát gia đình trọn vẹn mà Quách Thừa Nhân chả tài nào cho được từ lúc đứa trẻ chào đời.
Hắn rất muốn đến gần họ, Quách Thừa Nhân từng rất nhiều lần tìm cách giải thích, đồng thời nói với Đỗ Nhược Vi câu xin lỗi, tuy nhiên, dường như cô nàng đâu hề cần nghe, đã thế còn nhiều lần đặc biệt thốt ra từng câu từng chữ đẩy tâm trạng Quách Thừa Nhân lao dốc xuống đỉnh điểm.
Quách phu nhân hằn học trợn tròn cặp mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Quách Thừa Nhân, sao mày ngu thế hả con? Chúng ta đâu cần Đỗ Nhược Vi đồng ý, trực tiếp dùng pháp luật ςướק về là được.
Về tài chính, kinh tế hay mọi mặt gia đình chúng ta đều vượt trội hơn, nếu ra tòa đảm bảo Đỗ Nhược Vi thất bại toàn tập.
Tỉnh táo đi con ơi, đứa trẻ kia với nhà họ Quách có quan hệ máu mủ, mày bao nhiêu năm nay chẳng chịu kết hôn sinh con, tính để tài sản nhà mình cho ai? Cẩn thận bị những kẻ tâm địa xấu xa nhòm ngó đấy.
Giờ được đứa cháu đích tôn mà Quách Thừa Nhân mày cứ nhất quyết để lưu lạc bên ngoài, hay định để thằng bé gọi người khác là cha?” Bà ta tức lộn ruột, máu nóng dâng lên tới tận đỉnh đầu trước thái độ cứng đầu của con trai.
Nếu bà ta mà là Quách Thừa Nhân thì đảm bảo giờ phút này bản thân nhất định tìm mọi cách đòi lại đứa trẻ kia về tay.
“Mẹ à, mẹ vô lương tâ m đến mức này rồi sao? Đừng quên chúng ta trước đây đã làm những gì với Đỗ Nhược Vi khiến cô ấy tổn thương bỏ đi.
Giờ còn định ςướק đoạt nốt chút hy vọng ít ỏi đấy à?” Quách Thừa Nhân đứng phắt dậy, hắn ta nhìn chằm chằm đối phương với ánh mắt tỏa ra luồng sát khí nồng đậm: “Con nói lần cuối cùng, chuyện liên quan đến mẹ con Đỗ Nhược Vi tốt nhất mẹ đừng nhúng tay vào, để con phát hiện ra nếu mẹ tính làm những chuyện quá đáng thì con chưa biết được bản thân mình sẽ làm ra việc kinh khủng tới mức nào đâu.
Về Đỗ Nhược Vi, con tự mình giải quyết được, mong mẹ ở nhà nghỉ ngơi, tuổi già sức yếu rồi.
Cẩn thận cô ấy lần nữa ôm con chạy trốn nữa thì chúng ta hết đường mà tìm.” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ thốt ra từ miệng đều đem theo hàm ý cảnh cáo.
Hành động trong quá khứ đã là quá đủ rồi.
Quách Thừa Nhân chẳng muốn mọi thứ lần nữa tái diễn, đem đến đau khổ đối với Đỗ Nhược Vi đâu.
Nhưng hắn buộc phải thừa nhận một điều rằng mẹ mình nói đúng, chỉ cần Quách Thừa Nhân xác định nhận đứa trẻ kia về, thì việc đòi con từ tay Đỗ Nhược Vi là điều vô cùng dễ dàng, thậm chí còn chả tốn chút sức lực nữa là đằng khác.
Tuy nhiên, Quách Thừa Nhân không dám hành động bừa bãi sau khi chính tay đẩy cuộc đời vợ mình rơi vào ngục tối sâu thẳm, chưa biết được hiện tại Đỗ Nhược Vi có thể thoát ra nổi chưa, hắn lo lắng chỉ cần bản thân manh động chút thôi thì người con gái ngay lập tức nổi điên lên, làm ra những chuyện nguy hiểm đến mình.
Cảnh tượng năm xưa lần lượt hiện về trong tâm trí Quách Thừa Nhân, hình ảnh Đỗ Nhược Vi chẳng khác gì cái xác vô hồn, bơ phờ ngồi một chỗ thật sự dọa hắn sống lưng lạnh toát.
Chính vì thế nên hắn mới phải ngồi tại đây, từ từ suy nghĩ biện pháp.
Quách Thừa Nhân cần tiếp cận đối phương hết sức thiện chí, cẩn trọng tới gần cô, dần dần chứng minh trước mặt Đỗ Nhược Vi để cô thấy rõ người như Quách Thừa Nhân cũng thay đổi được.
Làm cô nàng tin tưởng thật sự vô cùng khó khăn.
Quách phu nhân mấp máy môi, dường như bà ta còn định mở miệng nói gì đó, tuy nhiên, Quách Thừa Nhân đau hết cả đầu, hắn chẳng muốn đề cập thêm bất cứ điều gì liên quan tới những chuyện vớ vẩn này nữa, trực tiếp ra lệnh yêu cầu người làm tiễn bà ta về.
Quách phu nhân phẫn nộ phun ra một tràng, nhưng Quách Thừa Nhân đều bỏ ngoài tai, nhốt mình trong căn phòng yên tĩnh.
Dù bị con trai cảnh cáo, dẫu vậy, bà ta nào chịu ngồi yên.
Đứa cháu đích tôn kia, bà ta quyết tâm phải giành được từ Đỗ Nhược Vi.
Quách phu nhân bắt đầu âm thầm thuê người thăm dò hành tung hai mẹ con cô, thậm chí lợi hại đến mức tìm được cả trường thằng bé đang học.
Bà ta muốn âm thầm đưa đứa trẻ về nhà mình, liền nhanh chân nhanh tay tới đón cháu.
Ngồi trước mặt đứa nhỏ, Quách phu nhân cố gắng mỉm cười: “Cháu à, hôm nay mẹ cháu có việc nên nhờ bà tới đây đón.
Mau lên, theo bà về nhà nào.” Ánh mắt bà ta lộ ra vẻ mong chờ, bày đặt đưa kẹo ngọt trước mặt đứa trẻ.
“Bà nói thật không? Theo những gì cháu biết mẹ cháu hôm nay chả bận gì cả, hơn nữa ở đây ngoại trừ ba nuôi ra thì mẹ có quen ai đâu.” Cậu nhóc nhăn mặt khó hiểu, lùi về đằng sau, nghi hoặc hỏi: “Bà là ai? Để cháu gọi điện thoại cho mẹ xác nhận, nếu đúng cháu nhất định theo bà về.”
Mấy thứ trên tay Quách phu nhân hoàn toàn chả đủ sức ảnh hưởng tới thằng bé.
Nó vô cùng nhớ lời mẹ dạy, tuyệt đối không được nhận quà hay nghe lời người lạ, chính vì thế, đứa trẻ tỏ ra đề phòng, thậm chí còn cầm sẵn điện thoại trong trường hợp cần thiết.
Quách phu nhân nhăn mặt khó chịu, vươn tay ra phía trước: “Cháu trai, những gì bà nói là sự thật đấy, hơn nữa bà bới mẹ cháu còn có quan hệ rất mật thiết nữa, mau đi theo bà, nhất định cháu sẽ bớt khổ hơn nhiều.” Hiểu rõ đứa trẻ thông minh, chính vì thế, bà ta ngay lập tức nảy ra ý dùng vũ lực đưa bằng được thằng bé về nhận tổ quy tông.
“Không, bà mau tránh ra.
Còn lâu cháu mới theo.
Cẩn thận cháu báo cảnh sát giờ.”
Cậu nhóc hét lên ầm ĩ, thu hút những người xung quanh.
Quách phu nhân cứng đầu giằng co, vô tình khiến nó bị thương, dẫu vậy, đứa nhỏ rất kiên cường, ngoan cố đứng lì tại chỗ.
Đúng lúc ấy, Đỗ Nhược Vi vừa vặn tới trường đón con, bắt gặp cảnh tượng này, cô vội vàng lao đến đẩy bà ta ra, ôm chặt lấy con trai.
Sau khi gương mặt kia đập thẳng vào mắt Đỗ Nhược Vi, cô thoáng chốc sững sờ.
Bọn họ mò đến tận đây rồi à?
Cố gắng ổn định tâm trạng, Đỗ Nhược Vi trừng mắt, thanh âm gắt gao chất vấn: “Quách phu nhân, bà động vào con tôi là có ý gì? Hay định làm hại thằng bé giống cái cách từng gây ra với An An? Mấy người không biết xấu hổ đến mức tự vác mặt tới đây ư?”
“Đỗ Nhược Vi, ai cho mày tỏ cái thái độ đấy.
Đứa trẻ là cháu tao, tao đưa nó về nhà thì có gì sai sao?”.