“Anh… anh… Quách Thừa Nhân… anh tính… tính làm cái gì…?”
Thiệu Ninh Thuần lắp ba lắp bắp ngước mắt lên trực tiếp đối diện với người đàn ông đang đút tay trong túi quần trước mặt, thanh âm phát ra từ miệng cô ta bất giác run rẩy, con ngươi lóe lên những tia sợ hãi.
Chẳng biết từ bao giờ, sống lưng Thiệu Ninh Thuần đã đổ đầy mồ hôi lạnh, sởn tóc gáy hết cả lên, tim trong lồ ng иgự¢ đập thình thịch thình thịch như trống đánh liên hồi.
Dám cãi lời Quách Thừa Nhân, tuy nhiên điều đó chưa đồng nghĩa với việc cô ta không biết hai từ sợ hãi viết thế nào.
Thời điểm hiện tại, toàn thân Quách Thừa Nhân toát ra luồng sát khí âm u vô cùng đáng sợ, cặp mắt sắc bén dán chặt lên Thiệu Ninh Thuần cứ như đang ghim cô ta vào tầm mắt, dù muốn lảng tránh cũng thật sự vô cùng khó.
Hơi thở người phụ nữ bất giác nặng nề, cô ta căng thẳng đảo mắt qua lại.
Đã từng chứng kiến đối phương nổi giận, nên Thiệu Ninh Thuần hoàn toàn hiểu rõ khi Quách Thừa Nhân phát điên lên thì mọi chuyện nó đáng sợ đến mức nào.
Toàn thân cô ta run lên cầm cập.
Quách Thừa Nhân khoanh tay trước иgự¢, hắn ta nhếch môi hừ lạnh một tiếng: “Vừa nãy cô mạnh miệng lắm mà đúng chứ? Thừa nhận tất cả rồi, coi như bằng chứng đầy đủ.
Thiệu Ninh Thuần, cô nghĩ rằng tôi để cô thoát tội dễ dàng à? Yên tâm, tôi chưa tàn nhẫn đến mức Gi*t người như cô, tuy nhiên, tôi nhất định khiến cô sống không bằng ૮ɦếƭ.
Đừng bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn, Thiệu Ninh Thuần, muốn thoát khỏi tay tôi thì cứ ở đó nằm mơ đi.
Từ nay về sau tôi cam đoan cuộc sống đối với cô sẽ chẳng khác địa ngục là bao đâu.” Thanh âm được nhấn mạnh vô cùng rõ ràng, Quách Thừa Nhân nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ, đanh thép khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Hiện tại, đối với Thiệu Ninh Thuần, hắn hoàn toàn mất sạch cảm giác, sự đau khổ giống như trước kia cô ta rời bỏ Quách Thừa Nhân mà đi đã chẳng tồn đọng nữa.
Có lẽ đúng như những lời người phụ nữ kia nói,Quách Thừa Nhân đối với cô ta hẳn chỉ là sự nuối tiếc của tình đầu, mang vẻ đẹp ngọt ngào ban đầu, hơn nữa, hắn cứ nghĩ Thiệu Ninh Thuần là người năm xưa cứu mạng mình nên chấp niệm đối với cô ta khá lớn.
Chắc là như vậy.
Quách Thừa Nhân từ lâu đã không còn yêu Thiệu Ninh Thuần nữa rồi, hắn bao nhiêu lâu nay vốn dĩ chỉ là ngộ nhận rồi tin tưởng cô ta bất chấp, một mực chà đạp Đỗ Nhược Vi đáng thương bị đẩy vào đường cùng như ngày hôm nay.
Điều làm hắn bực bội nhất chính là bị Thiệu Ninh Thuần đâm sau lưng, ngang nhiên cắm cho cặp sừng dài mấy mét trên đầu mà vẫn nhất mực yêu thương, đem đến cho cô ta tất cả mọi điều tốt đẹp nhất, những thứ vốn dĩ Quách Thừa nên dành cho Đỗ Nhược Vi.
Hắn chưa nhận thức được rốt cuộc cảm giác bản thân đối với cô gái lạc lõng cô đơn bị mình hủy hoại cả cuộc đời ở nhà kia là gì, nhưng tội lỗi gây ra cực kỳ khó chối cãi.
Tuy nhiên, dù Quách Thừa Nhân có tội, nhưng hắn nhất định bắt Thiệu Ninh Thuần trả giá thật đắt đối với những việc cô ta đã làm.
Cả đứa trẻ đáng thương chưa từng được Quách Thừa Nhân ôm một lần vừa mới mất kia nữa, Thiệu Ninh Thuần hại ૮ɦếƭ Quách Vị An, người đàn ông quyết tính sổ với cô ta tới cùng.
“Quách Thừa Nhân, anh nghĩ rằng làm như vậy thì Đỗ Nhược Vi sẽ quay lại nhìn anh một lần à?” Thiệu Ninh Thuần dứt khoát gầm gừ, cô ta dù run cầm cập vẫn gắng gượng dùng hết sức bình sinh rặn ra từng câu từng chữ đâm thẳng vào tâm can đối phương: “Tôi cho anh biết, đừng ở đấy mà ảo tưởng nữa.
Đỗ Nhược Vi mãi mãi hận anh, cô ta căm ghét anh, anh trừng phạt tôi thế nào chắc gì người phụ nữ đó đã quan tâm tới.
Tất cả những gì anh làm đều quá muộn rồi, nỗi đau Quách Thừa Nhân anh gây ra với Đỗ Nhược Vi sẽ khắc sâu vào tâm trí cô ta đến cuối đời, đồng nghĩa với việc Đỗ Nhược Vi chẳng thiết tha gì đối với kẻ tệ bạc như anh nữa.” Cô ta biết bản thân hết hy vọng rồi, nhưng nhất định khiến Quách Thừa Nhân không được yên ổn, Thiệu Ninh Thuần đau khổ, mất hết tất cả thì hắn ta đừng bao giờ nghĩ tới chuyện được yên ổn.
Ánh mắt Quách Thừa Nhân thoáng biến đổi, tuy nhiên rất nhanh đã hồi phục về trạng thái ban đầu.
Trong căn phòng khách to lớn, mặc kệ Thiệu Ninh Thuần đang ngồi lăn lê bò toài trên sàn nhà lạnh lẽo, Quách Thừa Nhân chỉ lạnh lùng mở miệng, ngữ khí tức giận: “Thì sao? Dù tôi có bị Đỗ Nhược Vi hận hết đời thì việc cô chịu trừng phạt khó lòng thay đổi được.
Việc của tôi, chưa mượn cô lo liệu hộ.”
Dưới quyền lực Quách Thừa Nhân nắm trong tay, để ép Thiệu Ninh Thuần trả giá cho những gì cô ta gây ra, hắn trực tiếp thuê luật sư giỏi nhất bắt tay cùng bộ phận pháp lý trong công ty làm việc, tiến hành khởi kiện Thiệu Ninh Thuần với tội danh cố ý Gi*t người.
Quách Thừa Nhân trực tiếp ném cô ta vào tù, chẳng cần động tay động chân quá nhiều.
Đối với Thiệu Ninh Thuần rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc hiện tại, cô ta chẳng một ai giúp đỡ, những người đàn ông từng có quan hệ với cô ta đều sợ đắc tội với Quách Thừa Nhân đều lặng lẽ rút lui, Thiệu Ninh Thuần bị đẩy vào đường cùng khó lòng mà thoát thân.
Lưới trời lồ ng lộng, cô ta nhất định chịu trừng phạt bởi chế tài của pháp luật.
Hơn nữa, địa vị Quách Thừa Nhân đặc biệt cao dù chưa đứng nhất nhưng trong tay đối phương vẫn nắm một nguồn huyết mạch kinh tế nhất định, người đàn ông liên tục gây áp lực khiến phiên tòa xét xử Thiệu Ninh Thuần diễn ra nhanh hơn so với dự tính.
Cuối cùng, cô ta bị phán tội, chịu hình phạt ngồi tù hai mươi lăm năm.
Đối với những hành động Thiệu Ninh Thuần gây ra, dư luận đặc biệt phẫn nộ, cô ta đi đến đâu đều bị người dân ném trứng, rau thừa vào mình, uất ức đến mức gào thét dữ dội mà chẳng thể làm gì.
Tuy nhiên, đối với Quách Thừa Nhân, hình phạt ấy dành cho Thiệu Ninh Thuần chưa hề thích đáng.
Yên tâm.
Cô ta ở trong tù nhất định được người hắn cử tới chăm sóc đặc biệt.
Còn về đứa trẻ Thiệu Ninh Thuần mang từ nước ngoài về, nó bị đưa vào trại mồ côi chờ quyết định cuộc đời về sau.
Ban đầu thằng bé cứ dính chặt lấy Quách Thừa Nhân, cầu xin hắn đừng bỏ mình, dẫu vậy, thái độ người đàn ông luôn tỏ ra hời hợt hơn bao giờ hết.
Thứ khiến Quách Thừa Nhân bận tâm nhất lúc này là cô gái tên Đỗ Nhược Vi kia.
Ngày bị xử tội, trước lúc bị đưa đi, Thiệu Ninh Thuần lia về hắn đôi mắt lạnh lùng, lồ ng иgự¢ phập phồng rặn ra từng tiếng: “Quách Thừa Nhân, tôi nguyền rủa anh mãi mãi chìm trong hối hận, đau khổ.
Tội anh gây ra cũng không ít đâu.
Đỗ Nhược Vi mãi mãi căm thù anh, hằng đêm anh cũng đừng mong được ngủ yên.
Tôi đảm bảo đứa con gái kia của anh nhất định về tìm cha nó oán hận đấy.”
Đứng trước ngôi nhà trước kia vốn dĩ phải là một gia đình hạnh phúc, tuy nhiên, vì sự ngu ngốc mà Quách Thừa Nhân đã chẳng chút thương tiếc phá hủy mọi thứ một cách triệt để, hắn thấp thỏm dựa lưng vào tường, lưỡng lự một hồi mới dám bước chân vào trong.
Tuy nhiên, Quách Thừa Nhân đã không còn mặt mũi nào để đối diện cùng Đỗ Nhược Vi, nhớ đến thái độ hời hợt của cô lúc trước, tim hắn bất giác đau nhói.
Lê từng bước chân nặng như đeo chì khắp mọi ngóc ngách để tìm kiếm, nhưng hình bóng quen thuộc hằng ngày chưa từng xuất hiện trong tầm mắt người đàn ông.
Quách Thừa Nhân nhướng mày gặng hỏi giúp việc: “Đỗ Nhược Vi đâu rồi? Sao tôi chẳng thấy cô ấy ở chỗ nào?”.