Cánh Đồng HoaXe càng chạy càng lệch về phía ngoại ô, Lê Diệp cũng không rõ mình đang đi đâu, nhìn những tòa cao ốc dần khuất sau tán rừng xanh um, cô chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Bên ngoài trời hơi nhiều mây, thời tiết hôm nay không tốt cho lắm.
Doãn Chính Đạc đưa tay bật điều hòa cho ấm lên.
Cuối cùng cũng đến nơi, anh dừng xe, đỡ cô xuống.
Lê Diệp đã quen có xe lăn, Doãn Chính Đạc lại nhất quyết bắt cô bỏ nó đi. Anh lấy ra một chiếc gậy trống từ cốp sau xe, đưa cho cô, “Không dùng xe lăn, em dùng cái này đi.”
Lê Diệp cắn răng, nhất định không chịu xuống xe.
“Em cảm thấy cứ cứng đầu là tôi không ép em xuống…một lúc nữa, đến gậy cũng không có đâu.” Anh nhướng mày.
Lê Diệp biết mình không tiếp tục như vậy được, chắc chắn anh sẽ sử dụng chiêu độc, nhìn cây gậy kia, cô khẽ cắn môi, cầm lấy.
Chống nó lên, cô thử bước một bước nhỏ, mặc dù phải nhờ có gậy mới trụ được, nhưng như vậy cũng coi như cô tự đứng được.
Doãn Chính Đạc không đỡ, chỉ đứng cạnh nhìn cô tập tễnh bước đi.
Ánh mắt lộ vẻ hài lòng, anh nhìn bậc thang ở bên cạnh, “Tiếp tục.”
Bước đi của Lê Diệp vô cùng gian nan, người bình thường chỉ cần dăm ba bước là đến được, cô thì phải mất sức lực và thời gian gấp mấy lần.
Doãn Chính Đạc không hề đưa tay dìu cô, anh bước hai bước, đến đó rồi quay đầu nhìn cô.
Chỉ vài bước mà đầu Lê Diệp đã đổ đầy mồ hôi, chân cô nặng nề, động tác đơn giản là nhấc lên hạ xuống lại khiến cô hao hết sức lực.
Mưa phùn lích rích rơi, đậu xuống tóc, trên mặt cô, cô có chút hận người đàn ông trước mặt, sự ૮ưỡɳɠ éρ của anh khiến cô không thể chịu được. Có đôi chút phản đối, cô nắm chặt gậy, đột nhiên dừng bước.
“Lê Diệp.” Thấy cô không chịu đi tiếp, anh gọi cô, “Em lại đây.”
Lê Diệp không muốn bị anh sắp đặt, thậm chí còn lùi lại.
Anh nhíu mày, “Lại đây…hôm nay phải làm được!”
Lê Diệp xoay người, anh chợt nổi giận, “Không được phép quay lại!”
Lê Diệp không nghe anh nói, cố tình bỏ đi. Doãn Chính Đạc mới bước hai bước đã đuổi kịp, tóm lấy thắt lưng cô khiến cô không thể xoay người được, rồi cắn răng nói gằn bên tai cô, “Đi về phía trước! Bò cũng phải đến phía trước!”
Lê Diệp giận dữ giơ gậy đập vào chân anh, anh không tránh né, trúng đòn, anh hít một hơi, nhưng vẫn không buông tay, còn hung hăng nói, “Đi về phía trước!”
Lê Diệp bị ép buộc đến mức không còn đường lui, phía sau là vòng tay của anh, cô muốn tránh cũng chỉ có thể bước về phía trước.
Dồn sức trong chốc lát, cô nhấc chân, vội vàng bước về phía trước.
Một chân khác khó nhọc đuổi theo. Cô nặng nề lê từng bước. Đi theo sau, Doãn Chính Đạc nhìn chân của cô, đã có thể điều khiển được, chỉ có điều là hơi khó khăn, chướng ngại trong tâm lý thường ảnh hưởng đến thân thể, nếu như cái chân này thật sự hỏng, thì cái chân kia sẽ không di chuyển được nữa.
Muốn né tránh anh, nhưng anh lại đi theo sát từng bước, Lê Diệp hơi bực bội, cắn răng nói, “Anh đủ rồi đấy!”
Tay anh siết chặt eo cô, “Bước xuống bậc.”
Lê Diệp vô cùng bực bội, sự bức bách của anh khiến cô như phát điên lên, muốn nhanh chóng thoát khỏi anh thì chỉ có thể kiên trì đến cùng mà đi về phía trước.
Mồ hôi chảy từ chóp mũi xuống, Lê Diệp thử bước xuống bậc thang. Cánh tay phía sau dần buông lỏng, anh đứng ở đằng sau nhìn cô đi.
Mặc dù mưa không to nhưng mặt đất cũng đã ướt đẫm, đọng thành mấy vũng nhỏ. Đôi giày da của anh cũng dính nước mưa, nhưng ánh mắt anh vẫn dán vào hai chân cô.
Hơi lảo đảo, Lê Diệp giẫm vào khoảng không, thân thể nghiêng ngả lập tức được anh tóm lấy. Để cô đứng vững, anh lặp lại, “Đi xuống!”
Lê Diệp thở hổn hển, nắm chặt gậy, bước xuống bậc thang.
Lúc này khóe miệng anh mới dần giãn ra, anh lấy khăn tay lau đi mấy giọt nước trên mặt cô. Mưa phùn đậu trên mi cô, kết thành những bọt nước trong suốt.
Lê Diệp né tránh bàn tay anh, gương mặt hiện vẻ bực tức…
Trong tích tắc quay đầu lại, ánh mắt cô lộ vẻ kinh ngạc tột cùng…
Bậc thang có rào vây nên không nhìn thấy phía dưới, hơn nữa, cô cũng không để ý cả đoạn đường, giờ đứng ở chỗ này, cô mới phát hiện ra bên dưới là cả một cánh đồng ngập tràn oải hương.
Mặc dù trời đang mưa, nhưng ngay cả đám mây ảm đạm phía xa cũng gợi lên cảm giác đẹp lạ thường. Sắc hoa tím biếc choán hết tầm nhìn, cảnh tượng này, dường như chỉ trong tranh mới có thể ngắm được.
Dường như có chút tiếc hận, Doãn Chính Đạc nhìn bầu trời giăng mưa lất phất…Nếu có nắng, trời trong xanh, cả cánh đồng hoa bất tận, sẽ là một bức tranh phong cảnh tuyệt hảo nhất.
Vui sướng thì vui sướng, nhưng Lê Diệp lại hơi thắc mắc về mục đích anh đưa mình tới đây. Đứng lâu nên hơi mệt, cô đưa tay chống xuống một tấm bia đá ở bên cạnh.