Ký Hợp ĐồngĐổ canh vào bát của cả hai người, Doãn Chính Đạc uống một ngụm, rong biển nấu với xương sườn, thanh thanh, ngòn ngọt.
Anh dựa vào cái bàn nhỏ, vừa ăn canh vừa nói, “Làm loạn rồi, cũng tự tử rồi, giờ chúng ta bàn chính sự.”
Lê Diệp không thèm nhìn anh, anh nói gì cô cũng thấy không lọt tai.
“Lấy kỳ hạn ba năm đi.” Giọng điệu anh thấp xuống, anh nhìn cô, “Cuộc hôn nhân của chúng ta ấy.”
Lê Diệp nhíu mày, cô vĩnh viễn không thừa nhận cuộc hôn nhân với anh.
“Sau ba năm, nếu như cô muốn ly hôn, tôi sẽ đồng ý.” Anh khuấy bát canh, mắt vẫn nhìn cô.
Đôi mắt Lê Diệp đầy vẻ hờ hững, cô không nói gì, cũng không nhìn anh.
“Trong ba năm này, tôi muốn cô yên phận ở cạnh tôi, biết rõ thân phận của mình thì đừng làm chuyện không nên làm. Nếu cô làm được, sau ba năm, tôi sẽ thả cho cô tự do. Còn nữa…” Ngón tay dài khoắng cái thìa, “Tôi sẽ đưa bằng chứng có thể giảm án của Hạ Tùng Đào cho cô.”
Đột nhiên Lê Diệp cắn chặt răng, nghiêng đầu căm tức nhìn anh.
“Đừng nghĩ là tôi đang lừa cô.” Doãn Chính Đạc lôi tờ giấy trong túi ra, đặt lên bàn, “Mặc dù tôi chẳng phải là chính nhân quân tử gì, nhưng có một điều, là Doãn Chính Đạc tôi nói thì sẽ làm.”
Lê Diệp nhìn tờ giấy kia. Đó là một bản hợp đồng. Không giống với loại phức tạp của các doanh nghiệp, hợp đồng này vừa xem đã hiểu, ký kết song phương, điều kiện là cô ở bên cạnh anh.
Cô phải nhận thân phận anh cho, nghe theo mọi chỉ bảo của anh, bất kể là sự giày vò như thế nào. Còn anh, khi hết thời hạn sẽ lập tức giao bằng chứng ra, nếu đổi ý, anh sẽ dùng một nửa cổ phần của mình ở công ty để đền bù.
Lê Diệp không biết anh có bao nhiêu cổ phần và chừng đó là bấy nhiêu tiền, nhưng cô biết chắc, doanh nghiệp lớn như của nhà họ Doãn, một phần nhỏ thôi đã rất nặng rồi.
Cô nhìn chằm chằm tờ giấy. Cô không quá tin Doãn Chính Đạc sẽ giao bằng chứng để giảm án cho Hạ Tùng Đào, anh hận cô, hận cả Hạ Tùng Đào, anh đã muốn xử lý cô thì sẽ không thể nào bỏ qua cho Hạ Tùng Đào.
“Ở dưới còn có bổ sung.” Doãn Chính Đạc chỉ vào hợp đồng, “Nếu chứng cứ của tôi không thể khiến cậu ta được giảm án, thì cũng coi như là tôi vi phạm hợp đồng. Có thể cô không biết một nửa cổ phần của tôi là bao nhiêu. Dựa vào tỉ giá trong hai ngày nay mà tính ra, nếu tôi vi phạm hợp đồng, cô sẽ có khoảng bảy trăm triệu.”
Lê Diệp không giấu được sự kinh ngạc. Hợp đồng anh đưa ra không tầm thường chút nào, anh phóng tay đánh một vụ cá cược quá to, nhưng gian trá như anh, sao có thể làm ăn thua lỗ được.
Lê Diệp đọc hợp đồng hết lần này đến lần khác. Chỉ cần phối hợp với anh ba năm, hết thời gian, cô có thể ly hôn, anh phải đồng ý, cũng phải giao ra bằng chứng giúp Hạ Tùng Đào giảm án. Bảy triệu quá lớn, thật sự khiến ai cũng phải nghĩ rằng có thế nào đi nữa anh cũng sẽ không vi phạm hợp đồng.
Thấy cô chăm chú đọc hợp đồng, khóe miệng Doãn Chính Đạc khẽ nhếch lên, “Chỉ ba năm thôi mà…nếu như cô chịu được. Hơn nữa, bây giờ cô không có sự lựa chọn khác, cô nhất định phải đánh ván cược này với tôi…bà Doãn ạ.”
Lê Diệp nắm chặt tay, đầu óc ong ong cả lên. Đúng vậy, cô không được lựa chọn, cô đã rơi vào tay người này rồi, nếu hiện giờ không đánh cuộc, cô sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi trong tình cảnh khốn cùng.
Ba năm sau, nếu như anh giữ lời hứa, cô sẽ được tự do, Tùng Đào cũng sẽ được giảm án. Thế nhưng, con người anh, sao có thể giữ lời hứa chứ? Có điều, anh cũng không thể để mất trắng bảy triệu mà bồi thường cho cô.