Không Nên Kết Thúc Như VậyCăn nhà nhanh chóng được bán đi. Ngày hôm sau, Lê Diệp đã nhận được thông báo, có người thích căn nhà, giá cuối cùng có thể đủ trả bảy mươi lăm vạn tiền nợ mà vẫn còn thừa.
Tôn Bách Niên trực tiếp mang tiền đi trả nợ cho Hạ Tiểu Chước, hợp đồng vay nợ cũng được hủy bỏ. Anh thân chinh ra trận, kết quả thu được khiến người ta không thể tin nổi.
Phiền toái của Hạ Tiểu Chước đều được giải quyết hết, Lê Diệp cũng có thể yên tâm rời đi.
Cô không có hành lý, rời đi cũng không cần cáo biệt, thành phố này sẽ chẳng bởi cô ở hay đi mà thay đổi.
Không phải mùa du lịch, mua vé máy bay rất dễ, hành trình trở về vô cùng nhanh chóng.
Ngày đi, cô một mình bắt xe buýt đến sân bay. Mảnh đất này, lần cuối cùng cô đặt chân. Từ nay về sau, sẽ không còn lý do trở về nữa.
Nắm viên đá lành lạnh trên cổ, ai cũng bình an, đối với cô và Hạ Tùng Đào mà nói, đó là kết cục tốt đẹp nhất. Không gặp lại, không cần gặp lại.
Tựa vào tấm thủy tinh, mây trắng ngoài cửa sổ lững lờ trôi.
Bỗng dưng mí mắt nháy liên tục, cô dè lại, trong lòng thoáng có chút thấp thỏm…
Không hiểu tại sao, tự dưng lại nhớ đến hôm ở quán bánh bao, nhớ đến cái quay đầu của Doãn Chính Đạc lúc gần đi.
Anh quá bình tĩnh, dáng vẻ cao cao tại thượng kia dường như muốn nghiền nát tất cả thành tro tàn cùng với sự quay lưng đi của anh.
Lê Diệp lắc đầu xua đi cảm giác bất an, chỉ mấy tiếng nữa thôi, cô sẽ đến một nơi hoàn toàn không có liên hệ gì với mảnh đất này.
Được nhân viên sân bay đỡ xuống xe, Lê Diệp vào sảnh chờ, đi đổi vé máy bay, thời gian còn dư rất nhiều.
Ngoài cánh cửa sổ thủy tinh là những chuyến bay khởi hành đều đặn. Cô lấy di động từ trong túi ra, cầm trong tay nhìn hồi lâu.
Cảm giác bất an trong lòng ngày càng cuộn lên mãnh liệt. Cô giật giật ngón tay, mở di động ra.
Một tin nhắn đến: Chuyến bay lúc mấy giờ? Tôi đến tiễn cô.
Là tin nhắn của Tôn Bách Niên. Lê Diệp áy náy trong lòng, vì không muốn làm phiền anh nên cô mới tắt di động và đi một mình. Đang định trả lời tin nhắn của anh rằng sắp lên máy bay, thì di động bỗng hiện lên một dãy số xa lạ.
Cô hơi do dự, ấn nút nghe rồi đặt bên tai.
Bên kia không nói gì, chỉ có tiếng thở truyền tới.
Lê Diệp nhíu mày, đang định cúp máy thì đầu kia chậm rãi nói,
“Thật đáng tiếc, vé máy bay của cô, bị hủy rồi.”
Ánh mặt trời rọi vào người, nhưng Lê Diệp lại bỗng cảm thấy da đầu tê lên, cảm giác lành lạnh nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Cô không nói gì, chỉ mím môi. Cô biết đó là ai, nhưng cô không muốn nói chuyện gì với anh.
“Thấy cô cứ thế mà đi, bỗng nhiên tôi phát hiện ra, mọi chuyện không nên kết thúc nhanh như vậy.”
Lê Diệp ưỡn thẳng lưng, mẫn cảm nhìn xung quanh.
“Không phải tìm, cô sẽ nhanh chóng thấy tôi thôi.” Người ở phía kia khẽ cười, không có chút độ ấm nào, khiến Lê Diệp nổi đầy da gà.
Không muốn có quan hệ gì với người kia, Lê Diệp đang định tắt máy thì Doãn Chính Đạc lại thong thả nói, “Tôi nghĩ ra một vạn cách trả thù, nhưng tôi phát hiện ra, không có cách nào thú vị hơn là giữ cô bên cạnh tôi cả đời.”
Lê Diệp khẽ cắn môi, dứt khoát cúp máy. Cách lúc lên máy bay còn chưa đến một tiếng nữa, giờ cô sẽ lập tức qua cổng an ning, cho dù Doãn Chính Đạc có bản lĩnh thế nào cũng không thể xông vào trong.
Đang định lăn bánh xe, cô bỗng nhiên nhớ ra trong điện thoại còn có một tin nhắn chưa đọc. Tôn Bách Niên không phải người dong dài, anh sẽ không gửi nhiều tin nhắn như vậy chỉ vì để hỏi thời gian cô làm thủ tục.
Một lần nữa mở di động ra, cô tìm tới hộp thư đến. Tin nhắn kia của Tôn Bách Niên vô cùng ngắn gọn, nhưng lại khiến cô chợt rùng mình…
“Tôi đang ở cục cảnh sát, Tiểu Chước gặp chuyện không hay rồi, trả lời điện thoại nhé.”