Được Quý TrọngTiêm xong mũi cuối cùng, bác sĩ chờ quan sát phản ứng của Lê Diệp. Trong vòng mấy tiếng đồng hồ, cô không xuất hiện dấu hiệu xấu nào, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Tình trạng như thế này đã là rất tốt rồi, nhưng dù sao thì thuốc cũng gây ra ảnh hưởng cho cơ thể, cần phải kiểm tra thường xuyên. Vị bác sĩ lấy mẫu máu của cô để mang về xét nghiệm thêm một lần nữa cho chắc chắn. Bác sĩ đi rồi mà trong nhà vẫn thoang thoảng mùi thuốc, thế nhưng, thứ mùi ấy lại khiến người ta cảm thấy yên tâm đến lạ kỳ.
Lê Diệp không muốn nằm trên giường nữa, thời gian này cô đã nghỉ ngơi rất nhiều rồi, giờ chỉ muốn đi lại vận động thôi.
Thấy tinh thần cô tốt, Doãn Chính Đạc bèn dẫn cô đi rửa mặt, chải đầu, thay quần áo. Trước đây Lê Diệp từng bị bộ dạng của mình hù dọa, giờ mới thấy, gương mặt mình đã khôi phục lại vẻ trơn láng ngày xưa. Thử đưa tay sờ, gần như không còn thấy vết tím lúc trước nữa, cô quay đầu nhìn Doãn Chính Đạc, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Anh tận mắt chứng kiến sự thay đổi từng ngày của cô, nỗi sung sướng trong lòng không gì có thể mãnh liệt hơn. Cô không sao là quan trọng nhất. Nắm vai cô, anh nhìn cô từ trong gương, “Tốt, mặt mày không bị hốc hác, nhưng vẫn hơi gầy.”
Lê Diệp quay đầu lại nhìn anh, “Mặt hốc hác thì sao?”
“Còn sao nữa.”, anh nhún vai, “Đưa em đi trang điểm chứ sao.”
Lê Diệp dùng củi trỏ thụi anh một cái. Anh giả vờ đau đớn khiến cô phải cuống quýt kiểm tra.
Anh cười, còn có thể thế nào được nữa, cô gãy chân, cô bị hủy dung nhan, chỉ cần cô còn sống một ngày thì những thứ đó đâu ảnh hưởng gì đến anh. Anh vẫn ở cạnh cô, chỉ sợ cô chẳng cần anh mà thôi.
Lê Diệp theo anh ra khỏi cửa. Thời tiết rất đẹp, ấm áp, lại dễ chịu, khiến người ta không thể không ra ngoài trời được.
Thấy cô có vẻ định vùng ra khỏi tay mình, Doãn Chính Đạc lại lập tức nắm chặt lấy. Người phụ nữ này mới khỏi bệnh, đi bộ vài bước đã mệt, nếu chạy thì có lẽ sẽ ngã không chừng.
Ra dạo với cô một lát, Doãn Chính Đạc sợ cô mệt nên nói, “Thôi, về được rồi, ăn tối xong anh lại đưa em đi dạo tiếp.”
Hiện giờ sức khỏe của Lê Diệp đã hồi phục, nhưng chuyện cô đang suy nghĩ không chỉ có thế. Chẳng rõ tình hình bên phía Dick thế nào, lão Dick bỏ trốn ra sao. Con trai ông ta muốn có được con dấu, vậy mà cả cô và ông ta đều biến mất, thằng con nhất định sẽ không bỏ qua. Hắn mò đến đây sẽ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Thấy cô đột nhiên ủ rột, Doãn Chính Đạc biết ngay cô đang lo lắng chuyện gì, bèn ôm lấy eo cô rồi nói, “Có lẽ tên kia sẽ không đến tìm mình gây phiền toái đâu.”
Lê Diệp ngẩng đầu nhìn anh, anh liền giải thích, “Anh vẫn chú ý động tĩnh bên đấy. Mấy hôm trước, việc tìm kiếm em đã kết thúc rồi.”
“Bọn họ tìm được lão Dick rồi ư?”, Lê Diệp hơi lo, tuy ông già kia chẳng có quan hệ gì với mình, nhưng suy cho cùng thì ông ta cũng khá đáng thương. Nếu ông ta rơi vào tay thằng con thì những ngày tháng sau chẳng được yên ổn. Với lại, cô thoát ra được là nhờ ông ta, cách dùng thuốc giải, cũng là ông ta nói cho cô biết.
Doãn Chính Đạc lắc đầu, “Anh thấy có vẻ là không đâu… Người ta đồn là, bên trong gia tộc Dick lục ᴆục, bắt đầu đấu đá nhau rồi.”
Nếu là như vậy thì tay Dick còn tạm thời chẳng còn hơi sức mà để ý đến cô. Hơn nữa, cô chỉ là vô tình dính vào, chứ chẳng có chút quan hệ nào với gia tộc đó. Cô không biết con dấu cất ở đâu, có bắt được cô cũng không có ích gì.
“Không phải suy nghĩ nữa.”, Doãn Chính Đạc chặn nỗi phiền muộn của cô lại, “Về nhà nghỉ ngơi, đợi ăn cơm tối còn quan trọng hơn.”
Lê Diệp nhìn anh, dạo trước suốt ngày buồn sầu lo lắng, giờ lại có tâm trạng luyên thuyên. Có điều cũng đúng, chuyện phải tới sẽ không ngăn được, chuyện không tới thì có nghĩ cũng vô ích.
Về đến nhà, Doãn Chính Đạc lập tức đưa cô đi tắm. Mấy ngày vừa rồi đều là anh phục vụ cô, có những việc anh còn cẩn thận hơn cả bảo mẫu.
Lúc cô bệnh còn không sao, vì cơ thể suy yếu, anh có động vào cô thì cả hai cũng chẳng dư thừa tâm tư mà nghĩ ngợi. Nhưng giờ không giống thế. Cô tỉnh táo, anh vừa ૮ởเ φµầɳ áo cho cô là cô đã cảm thấy vô cùng xấu hổ rồi.
Doãn Chính Đạc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố chấp cởi hết quần áo cho cô rồi đặt cô vào bồn tắm. Nước ấm vừa phải, rất dễ chịu, anh vẩy lên vai và cánh tay cô, “Không nóng chứ?”
Dù đã là mẹ của hai đứa con nhưng vẫn không thể thản nhiên ở trần trước mặt anh, Lê Diệp rụt vai lại, “Để tự em làm được rồi…”
Anh không chịu, tay vẫn không dừng lại, cầm khăn ấm lau khắp người cô. Lê Diệp đỏ mặt, mấy ngày vừa rồi đều được anh chăm sóc, nhưng giờ vô cùng tỉnh táo nên cô bắt đầu cảm thấy ngại ngùng kinh khủng.
Thấy mặt cô đỏ bừng, anh lại buồn cười. Da mặt quá mỏng không tốt, đã đến giờ rồi, anh quá rõ cơ thể cô, việc gì phải xấu hổ nữa, có nhắm mắt anh cũng biết chỗ nào trên người cô có nốt ruồi nữa là. Có điều, chuyện này không thể nói với cô được, cô nghe xong chắc chắn sẽ càng xấu hổ hơn. Gương mặt anh vẫn rất bình tĩnh, anh lau người cho cô như làm cho Hi Hi, trong lòng anh hoàn toàn là tình thương yêu chứ không dính chút tạp niệm nào khác.
Nhưng trong lòng nghĩ vậy, còn hành động cụ thể thì đã hơi lệch lạc rồi. Có lẽ là khó khăn đã qua đi, tư tưởng anh cũng vì thế mà lung lay. Hoặc là do đã lâu lắm rồi không được thỏa mãn mặt sinh lý. Nhẩm tính xem, từ lúc cô có thai Đô Đô, anh đã rơi vào trạng thái cấm dục. Một năm trời, cái cảm giác ấy không thể nào diễn tả đơn giản bằng lời được. Ba trăm sáu lăm đêm trôi qua như thế nào, chỉ có anh là rõ nhất. Ực một tiếng, anh nuốt ngụm nước miếng xuống, con mắt hơi đỏ, nơi nào đó chẳng có ai chạm vào mà cũng tự động sinh phản ứng.
Vội ho một tiếng giấu đi sự xấu hổ, lúc anh có phản ứng, gương mặt đã hiện lên rất rõ ràng, hai con mắt vằn đỏ, mặt cũng đỏ, hơi thở gấp gáp. Vắt khăn, anh lau lưng cho cô, lại hít sâu mấy hơi để làm dịu lại cảm xúc. Giờ vẫn chưa phải lúc, cô mới khỏi bệnh, anh gây sức ép cho cô thì còn đáng mặt đàn ông nữa đâu.
Có điều, càng muốn khống chế, nó lại càng không nghe lời. Anh vội vàng tắm cho cô, vậy mà thân dưới vẫn chưa chịu yên, hại anh phải che che đậy đậy, chỉ sợ cô nhìn thấy sẽ lại khinh bỉ anh. Vất vả lắm mới tắm xong cho cô, anh cuống quýt tóm lấy cái áo choàng tắm bọc lấy cô, đồng thời che đi chỗ đang muốn xông ra ngoài kia. Lau người cho cô rồi đưa cô về giường ngủ, thay quần áo cho cô xong, anh lại chui tọt vào phòng tắm.
Lê Diệp nghĩ là anh bị ướt quần áo rồi nhân thể tắm luôn chứ không nghĩ nhiều. Hơn nửa tiếng sau, anh mới từ bên trong bước ra.
Thấy sắc mặt anh hơi tái, cô bèn hỏi, “Anh sao thế? Sao môi thâm thế này?”
Anh chui thẳng vào chăn, lắc lắc đầu, cả người lạnh toát.
Lê Diệp sờ sờ cánh tay anh, lạnh buốt, cô vội hỏi, “Anh ốm à?”
Anh vẫn lắc đầu, “Không sao, vừa tắm nước lạnh thôi mà.”
“Nhưng sao anh lại lạnh thế này?”, cô lại sờ thử trán anh, cũng rất lạnh, “Anh nằm yên đấy.”. Cô kéo chăn lên cho anh, lại còn cúi người ôm anh nữa, “Lạnh lắm à? Em đi lấy cho anh cốc nước nóng.”
Cô cứ kệ anh còn đỡ, anh đã kiềm chế được một chút rồi, nhưng giờ cô cứ sán lại gần thế này, cả người gầy như cây sậy mà vẫn khiến anh chộn rộn. Anh tự phỉ nhổ mình đúng là ngày càng chẳng ra sao, có mỗi việc cỏn con ấy mà không làm được. Lê Diệp đã rót nước cho anh, bảo anh uống, anh đâu có khát nhưng vẫn đành phải uống một ngụm.
Cô thò tay sờ vào trong áo anh, chạm phải иgự¢ anh cũng vẫn lạnh cóng, cô lắc đầu, “Sao lại thế nhỉ, gọi bác sĩ đến khám nhé? Anh bị như thế này không bình thường đâu.”
Tắm nước lạnh nửa tiếng, ai còn bình thường được nữa. Anh muốn cô đừng động vào mình nữa nên nói, “Em đi xem tivi đi, để anh nằm đây một lúc, khi nào xong cơm gọi anh là được.”
Anh bị như vậy, cô làm gì còn tâm trạng xem tivi. Trong lòng cô nghĩ, hai người họ đúng là số khổ, cô vừa nhặt được một mạng về thì anh lại đổ bệnh. Xoa xoa hai bàn tay rồi áp vào má anh, cô khẽ vuốt ve gương mặt anh, hai tai, cả cổ nữa, chỉ mong cho thân nhiệt anh nhanh tăng lên.
Doãn Chính Đạc bị cô làm cho càng khó chịu hơn, anh đành bất đắc dĩ nắm tay cô, “Diệp Nhi, em mà còn cứ sờ mó anh như thế này là anh ốm thật đấy.”
Cô ngẩn người, thật sự không hiểu ý anh. Chỗ đó của anh lại ngẩng lên lần nữa, anh thở dài, đành phải nói, “Lúc này tắm cho em anh có phản ứng, thế nên đành phải đi tắm nước lạnh.”
Quả nhiên, cô vừa nghe xong thì mặt lập tức đỏ ửng lên.
Cảm giác tội lỗi ập đến. Cô lúc nào cũng thuần khiết, còn anh thì toàn những ý nghĩ đen tối. Nói xong câu đó, anh cũng ngại, lúc này cô còn đang yếu, anh thì lại nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn.
Lê Diệp không nói gì, mặt vẫn đỏ, cô sửa lại chăn rồi nằm xuống cạnh anh.
Doãn Chính Đạc nghĩ cứ nằm thế này một lát là được, nhưng không ngờ, Lê Diệp nằm xuống chưa lâu thì bỗng nghiêng người lại, ôm chầm lấy anh.
Anh rầu rĩ nói, “Em có để anh yên không hả!”
Cô gối đầu lên иgự¢ anh, “Chắc là…em có thể đấy.”
Nếu anh thật sự ra tay thì còn gọi gì là đàn ông, là giống cầm thú hơn ấy. Anh vỗ vai cô, tuy rằng rất khó chịu, rất muốn cô, nhưng anh không hề lộn xộn, chỉ hôn lên trán cô, “Đợi em khỏe hẳn đã.”
Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, niềm hạnh phúc khi được quý trọng dâng trào.