Lại Một Hồi Sóng Gió NữaHôm đầy năm ngày bà Lê mất, Doãn Chính Đạc nghỉ làm nửa ngày, từ sáng sớm đã cùng Lê Diệp ra mộ thắp hương. Trời còn chưa sáng hẳn, trên mộ không có hoa và đồ cúng mới, chứng tỏ họ là người đầu tiên đến.
Những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, không thể nào một lời nói xong được. Lê Diệp tặng cho bà một bó hoa, lau khô bia mộ, trong lòng thầm nghĩ, giờ này bà đang sống rất tốt trên trời.
Doãn Chính Đạc nhìn vào gương mặt hiền từ của bà cụ. Một năm trước, anh thấy Lê Diệp quay trở về, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, phải giữ cô lại. Anh không tiếc thứ gì để trói buộc cô, cho dù là cô oán hận, bất luận là phải trả cái giá nào, anh cũng không màng. Sự thật chứng minh, anh đã làm được. Thủ đoạn không mấy minh bạch, nhưng vì đã chiếm được thứ mình muốn, nên anh không hối hận.
Ngây người một lát, Doãn Chính Đạc sợ trời sáng còn lạnh, cơ thể Lê Diệp sẽ không chịu được, nên nhìn đồng hồ, “Được rồi, mình về thôi, một lát nữa người nhà họ Lê sẽ đến đấy.”
Lê Diệp gật đầu, thầm nói câu tạm biệt với bà nội rồi quay đầu rời đi cùng Doãn Chính Đạc.
Lên xe, Doãn Chính Đạc đang định đi thì phát hiện ra xe không nổ máy được, kiểm tra một lượt cũng không phát hiện có gì bất thường, anh đành phải xuống xe kiểm tra động cơ.
Lê Diệp ngồi trong xe, đang định xuống xem thì anh ngăn lại, “Ngồi yên đấy.”
Kiểm tra một lượt, không có dấu hiệu hỏng hóc gì, anh nhìn đồng hồ rồi lấy điện thoại ra gọi cho tài xế, gọi anh ấy đến đón, rồi lại gọi cho công ty sửa chữa đến xử lý.
Ngồi lại vào trong xe, thấy gương mặt Doãn Chính Đạc có vẻ nghiêm trọng, Lê Diệp bèn nắm cổ tay anh, “Sao thế? Xe bị hỏng chỗ nào thế?”
Anh nói, “Để người ta đến sửa, mình ngồi xe khác về.”
Có vẻ như anh đang rất cảnh giác, ánh mắt cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ.
Không lâu sau, trong tầm mắt xuất hiện chiếc xe quen thuộc, rồi lần lượt cả đoàn xe dừng lại, người nhà họ Lê lục tục đi xuống.
Tuy hiện giờ nhà họ Lê đang trong tình trạng khó khăn, nhưng cũng may, họ vẫn nhớ đến ngày giỗ của bà cụ. Lê Diệp không định từ bỏ số cổ phần trong tay, vì thái độ của Doãn Chính Đạc lại rõ ràng rằng anh không đồng ý cho cô làm vậy. Cứu trường hợp cấp bách chứ không cứu kẻ túng bấn. Nếu đúng là nhà họ Lê cần thì sẽ cho họ số cổ phần, nhưng hiển nhiên là họ đã lực bất tòng tâm, nhà họ Lê xuống dốc là kết cục đã định, Lê Diệp có giao cổ phần ra thì cũng chẳng khác nào ném xuống biển, mà Lê Thành Tường chắc chắn không thể bảo đảm rằng thứ cuối cùng bà Lê giữ lại này sẽ không biến mất.
Người nhà họ Lê đều mang vẻ mặt nghiêm trọng. Chắc chắn năm nay họ sẽ có nhiều điều muốn nói với bà, cũng có nhiều điều khẩn khoản cầu xin bà phù hộ cho.
Ngồi một lát thì tài xế đến, hai người đổi xe.
Bỗng nhiên, từ trên núi truyền xuống mấy âm thanh đinh tai, vang vọng không ngừng.
Doãn Chính Đạc đứng ở ngoài xe quan sát một lát, vừa lên xe thì thấy Lê Vân Hãn hớt hải chạy từ trên đó xuống, hét khản cả giọng, “Có ai không! Mau đến cứu người!”
Doãn Chính Đạc lập tức xuống xe, Lê Diệp cũng muốn xuống xem có chuyện gì thì bị anh đẩy vào. Anh nhìn cô, “Em về nhà trước đi.”
Lê Diệp vô cùng căng thẳng, cầm tay anh không buông. Anh vỗ lưng trấn an cô rồi dặn dò tài xế, “Đưa cô ấy về, trên đường về nhớ cẩn thận.”
Anh tài xế từng một lần trải nghiệm, đương nhiên đã có chuẩn bị sẵn, anh đồng ý rồi nhanh chóng đưa Lê Diệp đi.
Chạy về phía Lê Vân Hán, Doãn Chính Đạc hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế?”
Ánh mắt Lê Vân Hán đầy vẻ hoảng sợ, trên mặt còn lấm tấm giọt máu, “Bố tôi… Bố tôi…”
Xem cái cách anh ta lắp ba lắp bắp, thì chắc chắn không phải là chuyện bình thường, Doãn Chính Đạc chỉ vào vọng gác cách đó không xa, “Đằng kia có bảo vệ, qua đó gọi người, để tôi đi xem thế nào!”
Lê Vân Hán vội vàng chạy đến chỗ vọng gác, còn Doãn Chính Đạc thì chạy lên núi.
Vừa rồi vẫn còn yên ổn, vậy mà giờ trước ngôi mộ đã là một khung cảnh hỗn loạn. Người nhà họ Lê kêu khóc om sóm, còn người nằm dưới đất là Lê Thành Tường. Trước иgự¢ ông ta đẫm máu, hai mắt trợn trừng, chắc chắn là do phút sợ hãi. Thấy Doãn Chính Đạc đến, Lê Tuyết Ca vừa bịt hai tai vừa khóc, “Anh rể… Anh mau đến giúp đi, đưa bố em đến bệnh viện đi. Ông ấy sẽ không ૮ɦếƭ đâu, đúng không?”
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn Lê Thành Tường. Anh không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng xem ra, Lê Thành Tường tận số rồi.
Một bảo vệ nhanh chóng chạy lên, tất cả mọi người cùng vội vàng đưa nạn nhân lên xe.
Trên đường đến bệnh viện, Doãn Chính Đạc gọi điện cho Lê Diệp. Cô về đến nhà rồi, có thế anh mới thở phào nhẹ nhõm. Phía bên này còn chưa biết thế nào, tình hình chưa rõ ràng, anh không nói nhiều mà chỉ kể qua loa, nhưng cũng đủ khiến cô lo lắng sợ hãi.
Tới phòng cấp cứu, người nhà đều phải chờ ở bên ngoài. Từ trên xuống dưới, đám phụ nữ và trẻ con là bị dọa nghiêm trọng nhất. Lê Thành Tường là trụ cột trong nhà, ông ta xảy ra chuyện, lập tức khiến cho cả nhà rung chuyển.
Thấy Lê Tuyết Ca vẫn không ngừng run rẩy, Doãn Chính Đạc liền đi mua cho cô ấy một ly cà phê. Cô ấy nói cảm ơn, nắm lấy cái cốc mà vẫn run lẩy bẩy.
“Tình huống lúc ấy như thế nào?”, Doãn Chính Đạc hỏi.
Lê Tuyết Ca có vẻ không muốn nhớ lại, cô ấy nghẹn ngào kể, “Cả nhà em vừa lên đó để thắp hương cho bà nội, bố em đi đầu, cả nhà đang chuẩn bị vái lạy thì bỗng nghe thấy một tiếng rất vang, sau đó, bố em…”
Cô ấy chưa từng trải qua chuyện như thế này nên sinh ra sợ hãi trầm trọng, đến tận bây giờ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
“Âm thanh rất vang.”, Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn phòng cấp cứu. Không bao lâu sau, bác sĩ đi ra, gương mặt đầy vẻ tiếc nuối. Thật ra mọi người đều dự liệu được nhưng khi nghe bác sĩ thông báo nạn nhân đã ૮ɦếƭ thì cả nhà đều khóc ầm lên.
Vụ án dùng súng không phải là vụ án thường, cảnh sát nhanh chóng đến, người nhà họ Lê ai cũng phải cho thông tin.
Chi thứ hai của nhà họ Lê là Lê Viễn Chí mãi mới đến. Bình thường ông ta rất ít khi về nhà, lại chẳng có nhiệm vụ gì ở công ty, cả năm cứ lang bạt ở bên ngoài, trên dưới họ Lê không một ai coi trọng ông ta. Lê Thành Tường mất, chiếu theo vai vế thì chỉ có thể là Lê Viễn Chí gánh vác gia đình, nhưng ông ta không hề có uy tín, mọi người đều thà gọi chi thứ ba đang ở nước ngoài về. Lê Viễn Chí cũng chẳng ham hố gì cục diện rối rắm này, chơi bời thành quen, giờ bảo phải làm việc nghiêm túc mà lại bị lừa cho mất cả vốn lẫn lại, bản thân ông ta còn run tay. Tuy nhiên, trước mắt thì chỉ có ông ta là trưởng bối. Đường Thu Bình lại nhìn ra được đường sống trong đường cùng, bao nhiêu năm bị chèn ép, giờ Lê Thành Tường đột nhiên ૮ɦếƭ, đây chính là cơ hội tốt nhất để họ chuyển mình.
Trả lời cảnh sát xong, Lê Thành Tường cũng được đưa vào nhà lạnh, cả nhà họ Lê mới quay về, tạm thời giữ im lặng.
Ngày này năm trước, bà Lê mất. Ngày này năm nay, con trưởng nhà họ Lê ૮ɦếƭ. Sự trùng hợp này đúng là bi kịch.
Về phòng, đóng cửa lại, Đường Thu Bình nhỏ giọng nói với chồng, “Mai ông về công ty họp đi, tất cả những gì trong tay bác cả, ông nhận hết cho tôi, đừng chờ đến lúc thằng ba về là nó hưởng tuốt đấy.”
Lê Viễn Chí có vẻ sợ sệt, “Bà nói xem, ai làm chuyện này? Hận đến mức đấy… Là nhằm vào nhà mình hay chỉ nhằm vào anh cả? Nếu tôi lên thay, có khi nào…”
Đường Thu Bình hung hăng véo ông ta, “Nhu nhược! Đây chính là lúc để ông chuyển mình này, còn do dự nữa á, ông chờ bị thằng ba đá đít đi, cả đời chỉ có đứng sau người ta thôi!”
Lê Viễn Chí bĩu môi.
Đường Thu Bình thở dài, “Tiếc là vẫn không tìm thấy Thiên Tố, nếu còn bé còn ở đầy thì có thể thấy bố nó cuối cùng cũng được hãnh diện với đời rồi. Hồi trước nó cũng hay canh cánh trong lòng, bị Sơ Vũ đè bẹp, lại bị chi cả chèn ép, ai cũng hơn nó.”
Lê Viễn Chí cũng lo lắng cho con gái, “Con ranh con đấy, không biết bố mẹ lo lắng hay sao mà một chút tin tức cũng không có, chẳng biết là có xảy ra chuyện gì không…”
Đường Thu Bình tét ông ta, “Cái mồm quạ đen nhà ông! Ông bớt nói lung tung cho tôi nhờ! Con gái tôi nhất định sẽ trở về nguyên vẹn, nhìn chi hai nhà mình lên làm chủ họ Lê!”
***
Lúc Doãn Chính Đạc về, Lê Diệp vội vàng ra đón, còn hỏi anh tình hình bên kia thế nào. Anh nói qua loa cho cô, Lê Diệp nghe xong mà lạnh cả người. Lại là một chuyện xấu đột nhiên xảy ra, chẳng ai có thể dễ dàng chấp nhận được.
Doãn Chính Đạc nghĩ đến lại thấy sờ sợ. Lúc ấy anh và Lê Diệp vừa rời khỏi khu mộ, chậm nửa tiếng thôi thì không ai có thể khẳng định người gặp chuyện không phải là hai người họ.
Rốt cuộc là ai núp trong bóng tối gây ra chuyện này?…
Anh sực nhớ đến cú điện thoại kia. Tiếp theo là ai?
Kết quả là nhắm vào Lê Thành Tường. Là kế hoạch đã lên sẵn, hay Lê Thành Tường chỉ vô tình bị làm kẻ chịu tội thay?
Kẻ gọi điện đến biết anh, thậm chí còn hiểu anh nữa. Mục đích của đối phương là gì, trong lúc nhất thời anh không thể nghĩ ra được. Đầu tiên là Diệp Cẩm Lan, sau đó là Lê Thành Tường. Họ đâu có liên hệ gì, còn anh, trong câu chuyện này, anh sắm vai gì?
Không nghĩ ra, anh bèn nắm chặt tay Lê Diệp.
Tiếp theo… Tiếp theo…
Từ đó giống như câu ma chú khiến tâm trạng anh lập tức rời vào trạng thái căng thẳng. Anh không nghĩ ra, nhưng cũng có thể cảm nhận được, cái bẫy này đang được giăng quanh anh.
Lo cho Lê Diệp xong, anh gọi điện thoại về nhà họ Doãn. Bên đó cũng đã biết chuyện không may của nhà họ Lê, còn muốn qua đó xem tình hình. Doãn Chính Đạc lập tức ngăn họ, dặn người nhà ra ra vào vào phải thật chú ý. Cũng may là họ không xảy ra chuyện gì. Chỉ mong là chuyện này sẽ không lây lan đến họ.