Đi Chơi
Trời hửng sáng, cơn mưa bên ngoài cũng ngừng hẳn, mặt trời ló dạng, xem chừng hôm nay sẽ là một ngày tạnh ráo. Doãn Chính Đạc cảm thấy giấc ngủ này thật ngon, không có ai quấy rầy, chẳng phải bận tâm chuyện gì, được ngủ một mạch đến sáng. Ngáp một cái, anh mở mắt, bắt gặp ngay thằng nhóc đang nằm bò trên giường nhìn mình chằm chằm.
Nở nụ cười tươi rói, Hi Hi giơ tay ra, huơ huơ cánh tay tròn lẳn về phía anh.
Doãn Chính Đạc mềm lòng, quên ngay chuyện thằng nhóc này tối qua làm phản, vẫy vẫy tay, “Lại đây nào… Đến đây với bố.”
Hi Hi câu hiểu câu không, lồm cồm bò dậy, còn cười toe toét với anh. Nó nhặt quả bóng đồ chơi có thể phát ra âm thanh ở bên cạnh, vẫy vẫy tay, làm Doãn Chính Đạc phải gọi nó, “Ra đây với bố nào… Hi Hi, tự bước ra đây nào.”
Thấy thằng bé tay cầm quả bóng, chân cố trườn xuống khỏi giường, động tác có phần nguy hiểm, Doãn Chính Đạc lại thấy có cái thảm, áng chừng độ cao của cái giường, thầm nghĩ những tình huống có thể xảy ra, nhưng vẫn cổ vũ nó, “Xuống nào… không sao đâu con.”
Hi Hi thò hai chân xuống khỏi giường, quẫy quẫy vài cái, rồi lại nhích xuống. Thằng bé thông minh, biết xuống luôn sẽ ngã nên vừa tóm lấy ga giường vừa nhích xuống dưới từng tí một.
Thấy thằng bé cuối cùng cũng xuống đất được, Doãn Chính Đạc ngồi dậy, dựa vào sô pha, tiếp tục quan sát thằng bé chập chững đi về phía mình.
Mới sáng sớm đã thấy bố, Hi Hi có vẻ cực kỳ vui vẻ, nụ cười trên mặt vô cùng tươi sáng, bước cao bước thấp, thằng bé chẳng may bị va đầu vào cạnh ghế sô pha. Doãn Chính Đạc không vui nổi nữa, vội vàng bế thằng bé lên đùi, xoa xoa đầu nó, “Có đau không?”
Hi Hi dẩu miệng, phù phù hai tiếng, làm bắn đầy nước bọt vào mặt anh.
Véo véo má thằng bé, để thằng bé ngồi yên trên đùi, Doãn Chính Đạc quay đầu lại, ngửi ngay thấy mùi thơm bay ra từ trong bếp.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Lê Diệp được nghỉ, cô đón Hi Hi về, hẳn là sẽ có kế hoạch khác nữa.
Tối qua ngủ trên sô pha, trên người được có mỗi cái chăn mỏng, chóp mũi ngưa ngứa, bất chợt anh ngoảnh mặt đi, hắt xì một cái rõ to. Có dấu hiệu cảm cúm, Doãn Chính Đạc rút khăn giấy lau mũi, lại bắt gặp Lê Diệp đi từ trong bếp ra. Cô nhấc Hi Hi ra khỏi lòng anh, đặt thằng bé trở lại giường.
Thấy anh lấy giấy lau mũi, cô nói, “Quần áo của anh vẫn chưa khô, em xuống dưới kia mua cho anh một bộ mới rồi, anh mặc vào đi.”
Doãn Chính Đạc còn chưa nói gì, cô đã lại dặn, “Em với Hi Hi sắp ra ngoài rồi, anh thay nhanh đi.”
Doãn Chính Đạc nhìn bộ quần áo đặt bên cạnh, lập tức mở ra xem. Ướm thử vào người, có vẻ là vừa. Anh khoác chiếc sơ mi dài tay vào, dù là hàng giá rẻ nhưng không hề xấu, anh mặc vào cũng thấy rất thoải mái.
Lê Diệp bế Hi Hi ra ăn sáng, anh ngồi ở phía sau ho khẽ một tiếng, “Không có cái đấy…”
Lê Diệp quay đầu, thấy phía dưới anh chỉ có chiếc áo choàng tắm che đi, nhưng anh chẳng nói rõ ràng, chỉ vỗ vỗ chân, ý bảo anh không có ҨЦầЛ ŁóŤ để mặc. Lê Diệp không đời nào đi mua cho anh, chỉ đưa mắt nhìn vào nhà tắm, “Cái của anh…tự lấy máy sấy mà sấy.”
Thấy hai mẹ con cô tập trung ăn sáng, Doãn Chính Đạc nhíu mày, nhưng cũng đành tự mình đi vào nhà tắm.
Cái quần cũ của anh vẫn hơi ẩm, anh đi tìm máy sấy, ngồi xuống cạnh bồn tắm sấy. Bên ngoài truyền vào tiếng bát đũa lách cách, anh lại nghe thấy bụng kêu rọt rọt. Cúi đầu nhìn bụng, rồi anh quẳng cái máy sấy sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài.
Trên bàn có bánh quẩy cô mua, cô còn nấu thêm cả cháo thịt nạc. Doãn Chính Đạc ngồi xuống, cầm đôi đũa vừa lấy từ trong phòng bếp ra, cắm đầu vào ăn ngay lập tức.
Lê Diệp lườm anh, chẳng ai bảo anh ở lại ăn, vậy mà anh lại cứ tự động như thế.
Mới ăn hai miếng cháo mà cả người đã khoan khoái, anh cứ hiên ngang như vậy, chẳng có chút khách sáo nào.
Thấy anh ăn hết gần nửa chỗ đồ ăn, Lê Diệp nhíu mày. Còn chưa ăn được mấy, cô đã đứng dậy đi lấy quần áo cho Hi Hi. Mặc dù bên ngoài trời quang tạnh ráo, nhưng vẫn hơi lạnh, cô mặc cho Hi Hi bộ đồ liền thân hình hươu cao cổ mà cô mới mua về, trông thằng bé cực kỳ đáng yêu. Hi Hi chớp chớp đôi mắt to tròn, cánh tay được hai cánh tay áo ôm vừa khít, nên trông nó lại càng giống quả cầu thịt hơn.
Mặc quần áo cho con trai xong, Lê Diệp cũng đi thay quần áo. Xong xuôi, cô cầm chìa khóa, đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc hẵng còn đang ăn, “Mẹ con em phải đi rồi.”
Doãn Chính Đạc hừ hừ, và cái hết luôn bát cháo. Anh vào nhà tắm sờ thử cái quần, cũng coi như đã khô. Vội vàng thay quần áo, rồi anh đi ra, “Đi thôi.”
Lê Diệp bế Hi Hi ra khỏi cửa, anh cũng ra theo, cô khóa cửa cẩn thận rồi bế thằng bé xuống dưới. Trông hai cánh tay cô gầy gò, không ngờ lại khỏe như vậy. Thằng nhóc nhà họ mập mạp là thế, bế một lúc thôi là đã mỏi nhừ cánh tay, thế mà cô bế cả ngày cũng không thấy kêu ca gì.
Hi Hi tựa vào đầu vai cô, trông đến ngoan ngoãn, nhưng lại vừa lè lưỡi với Doãn Chính Đạc, vừa lẩm bẩm câu gì đó,
Anh nghe không hiểu, vậy mà Lê Diệp lại chợt mỉm cười. Chọc chọc cái cằm con trai, anh hỏi cô, “Nó nói gì vậy?”
Lê Diệp nghe hiểu, nhưng câu thằng bé nói ra có vẻ không hợp với khung cảnh này cho lắm…
Có lẽ là do hay được người lớn hỏi, nên thằng bé mới học được, lúc không có gì chơi là cứ nói đi nói lại. Vừa rồi, câu thằng bé nói là, “Có đi tè không?”.
Đi đến ven đường, Lê Diệp đợi một lát nhưng chẳng thấy chiếc taxi nào. Cô vừa chỉnh lại cái mũ nhỏ cho Hi Hi, vừa quan sát xe.
Doãn Chính Đạc nhìn cô, “Em định đi đâu?”
Cô không trả lời, cũng không quay đầu lại.
Không xa, có một chiếc xe buýt đi tới, trên xe không có người mấy, chỗ trống rất nhiều. Lê Diệp nhìn biển ghi trạm đỗ, thấy có thể đến chỗ mình cần nên định bế Hi Hi lên.
Doãn Chính Đạc vội vàng chạy ra, “Em cho con tôi ngồi xe buýt? Em đi đâu, để tôi đưa đi!”
Lê Diệp không để ý đến anh, xe vừa dừng, cô lập tức bế Hi Hi lên, tìm chỗ an vị. Hi Hi ăn vận trông tròn xoe, ngồi trên đùi mẹ, thằng bé tò mò nhìn ngó xung quanh, một lát sau, nó đột nhiên chỉ về phía trước, “Bố, bố.”
Lê Diệp ngước mắt lên, liền thấy người đó đang đi về phía mình. Anh không có tiền lẻ, nên chìa tay ra với cô, “Cho tôi một tệ.”
Lê Diệp vốn không muốn để ý đến anh, nên anh đành phải tự tay lấy túi của cô ra. Lục một lúc cũng tìm thấy một đồng tiền xu, anh nhanh chóng ra bỏ vào thùng tiền ở đầu xe.
Bác tài xế từ đầu đến cuối không hề nói gì anh. Trông anh đĩnh đạc mà lại sáng sủa, thông thường mọi người vẫn luôn có lòng khoan dung với kiểu người như thế.
Bỏ tiền vào hòm xong, anh ngồi xuống cạnh cô, trông dáng vẻ như là vốn dĩ đã đi cùng cô, cô cũng đừng hòng đưa Hi Hi đi đâu một mình.
Cái kiểu kè kè như thế này chỉ khiến Lê Diệp cảm thấy bị nghi ngờ, “Em có thể chăm sóc tốt cho Hi Hi, tại sao anh lại không tin?”
Doãn Chính Đạc ngồi bên cạnh, hai tay cho vào túi quần. Thật ra bộ quần áo này rất thoải mái, cô đúng là khéo chọn thật. Xe lăn bánh, anh nhìn ra bên ngoài, “Cuối tuần tôi cũng chẳng có việc gì làm, tôi đi xem em chăm Hi Hi thế nào.”
Trước đây đâu phải là chưa từng thấy, cho dù cô không có nhiều kinh nghiệm, nhưng phụ nữ vẫn luôn chu đáo hơn đàn ông, cô có chăm cách nào đi nữa, thì vẫn hơn một người ông chân tay thô ráp.
Hi Hi ngồi yên được một lúc thì lại đòi sang với Doãn Chính Đạc, hai tay cứ vươn mãi về phía anh. Thế nhưng, Lê Diệp lại ấn tay nó về, không cho thằng bé nhoài sang.
Doãn Chính Đạc đành ngồi bên cạnh chơi đùa cùng nó. Người ta nói, lòng người luôn hướng xuống phía dưới, đối với thế hệ sau lại càng dành sự yêu thương hơn, quả là không sai. Trước giờ anh chưa từng nghĩ rằng mình có thể làm một người cha tốt, việc đó đối với anh quá mức xa xôi. Thế nhưng, chỉ cần nhìn Hi Hi, từng giây từng phút anh đều có thể cảm nhận được tình cha cuồn cuộn trong mình.
Lại nhìn người phụ nữ ở bên cạnh, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, nếu cô dám đưa Hi Hi đến cạnh một người đàn ông khác, anh thà rằng Ϧóþ ૮ɦếƭ cô còn hơn.
Mải ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, Lê Diệp không biết người đàn ông bên cạnh suy nghĩ miên man đến độ vấy cả sát khí. Nhìn đồng hồ, đoán vẫn đủ thời gian, xem tốc độ này thì việc đến đúng giờ là không thành vấn đề.
Lâu lắm rồi không ngồi phương tiện công cộng, vậy nên Doãn Chính Đạc lại cảm thấy rất dễ chịu, không phải để ý chuyện gì cả, tuy rằng không thoải mái như xe riêng, nhưng lại có cảm giác rất tự do. Di động của anh để trên xe, không mang bên mình, cũng vì lí do ấy mà anh cảm thấy mọi sự nặng nề đều được quẳng bỏ. Trước mắt thì công ty không có việc gì quan trọng, mọi việc cứ tiến hành như thường, chỉ thỉnh thoảng có đôi việc cần đến ý kiến của anh. Nhưng hiện giờ anh lẳng lặng trốn mất, họ không đến nỗi không biết nên làm thế nào, có đôi khi ỷ lại là một thói quen xấu.
Một lúc sau, xe báo đã đến điểm dừng, Lê Diệp bế Hi Hi chuẩn bị xuống. Doãn Chính Đạc muốn bế thằng bé nhưng cô lại không cho. Xe dừng lại, cô lập tức đi xuống, Doãn Chính Đạc cũng vội vàng xuống theo. Đưa mắt nhìn, hóa ra là cô muốn đến viện hải dương.
Lấy tấm vé đã mua sẵn từ trong túi ra, Lê Diệp dẫn Hi Hi đi qua cửa soát vé. Doãn Chính Đạc chạy vội ra quầy mua vé, đến lúc xong xuôi thì Lê Diệp đã bế thằng bé đi được một đoạn khá xa rồi.
Cô không đợi anh, nhưng anh không hề giận, vì chính anh muốn đi theo cơ mà.
Qua cửa, bên trong đều là bể cá, có đủ loại cá. Hi Hi ghé sát vào tấm kính thủy tinh, nhìn thấy một con rùa biển từ từ bơi đến gần, nó reo lên, “Cá, cá!”
Lê Diệp dạy nó, “Hi Hi, đây là rùa biển.”
Doãn Chính Đạc đứng bên cạnh cũng nhìn theo thằng nhóc nghịch ngợm, lại bổ sung, “Nghìn năm vương bát, vạn năm quy.”*
* “Vương bát” chỉ rùa, “quy” cũng là rùa, bên Trung Quốc hay dùng từ “Vương Bát” hay “Vương Bát Đản” để chỉ những kẻ khốn nạt, chẳng ra gì. Câu này mình hiểu là chửi mấy thằng đểu lại hay sống dai =))
Hi Hi nghe xong cũng học nói được một từ, nhắc lại theo luôn, “Vương bát!”. Nói xong, nó lại chỉ vào con sứa trong bể, sung sướng nói, “Vương bát!”
Lê Diệp liếc xéo người đàn ông đứng bên cạnh, âm thầm mắng anh, chẳng được câu hay ho nào, vậy mà còn lo cô không nuôi dạy con tốt, đúng là đổi trắng thay đen mà.
Thăm quan xong một vòng, Lê Diệp dẫn Hi Hi đi đến đường hầm đáy biển. Dưới đất có băng chuyền tự động, Hi Hi có vẻ thấy thú vị, cứ nhoài xuống đòi đi bộ. Cô đặt thằng bé xuống, nhưng nó quá nhỏ, không nhìn thấy rõ mấy con cá nên chỉ một lát là đã sốt ruột, kéo kéo Doãn Chính Đạc đòi anh bế.
Được sự “cho phép” của con trai, Doãn Chính Đạc nhấc bổng thằng bé lên cổ. Ngồi trên cổ bố, Hi Hi gần như có thể chạm vào nóc đường hầm.
Đang thăm quan, bỗng nhiên nhìn thấy một con cá mập, Hi Hi sợ hãi rụt cổ lại, còn tóm chặt tóc bố. Cố chịu đau, anh hạ thằng bé xuống ôm vào lòng. Dù sợ nhưng vẫn thích xem, Hi Hi lại chỉ vào con cá mập to lớn, “Vương bát!”
Những du khách xung quanh đều bị chọc cười, Hi Hi thấy thế lại càng như được cổ vũ, thấy con cá nào bơi qua cũng chỉ trỏ rồi kêu vương bát. Thấy con trai bị dạy hư, Lê Diệp vội bịt miệng nó lại, “Hi Hi, đấy là cá mập.”
Hi Hi gật gật đầu, nhưng cũng không biết là có hiểu hay không. Thằng bé ôm cổ bố, chăm chú nhìn những con cá bơi qua trước mặt, ánh mắt ngập tràn vẻ thích thú.
Chẳng mấy chốc đã thăm quan xong lối đường hầm. Phía bên ngoài đang có màn biểu diễn người cá. Nhân viên lặn vận bộ người cá đuôi đỏ bắt đầu múa trong nước, thỉnh thoảng lại có đàn cá bơi bên cạnh, mái tóc dài của cô ấy như đám rong biển đong đưa trong làn nước, hình ảnh đó vô cùng mộng ảo.
Hi Hi ghé sát mặt vào tấm kính, tò mò nhìn người trong bể kính. Bên cạnh “mĩ nhân ngư” bỗng xuất hiện một con cá voi trắng khổng lồ, nó há miệng bơi về phía cô người cá. Con cá voi hôn cô người cá một cái, rồi phun ra một loạt những bọt nước trắng xóa.
Hi Hi kinh ngạc chỉ vào người cá, lại dùng ánh mắt đó nhìn bố mẹ, như thể muốn họ cùng nó xem màn trình diễn lí thú này. Cũng may thằng bé không đòi vào nước chơi, cũng không chỉ vào cô người cá rồi nói hai chữ kia, mà chỉ ghé gần vào, để lộ ra sự kinh ngạc và tò mò về thế giới kì diệu này.
Càng đi Hi Hi càng tỏ ra hưng phấn. Lê Diệp dẫn thằng bé đi xem biểu diễn, tìm một chỗ để ngồi. Doãn Chính Đạc không đi cùng, Lê Diệp đoán là anh hết hứng thú rồi, chỗ này căn bản chỉ thích hợp cho trẻ con chơi. Một lát sau, Doãn Chính Đạc quay lại, tay cầm theo hai cây kem. Anh ngồi xuống cạnh cô, đưa cho cô một cây, rồi bế Hi Hi vào giữa hai người, sau đó đưa cho nó cây kem còn lại, “Ăn đi con.”
Hi Hi cầm cây kem lên cắn cắn, chỉ chốc lát mà mồm mép đã nhoe nhoét kem.
Ở đây đều là bố mẹ đưa con đi chơi, Lê Diệp đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, nếu hôm nay anh không đến, vậy thì Hi Hi sẽ là đứa trẻ duy nhất chỉ có mẹ đi cùng.
Có nhiều chuyện có thể khắc phục được, cô là người lớn, cô có thể thoải mái, nhưng trẻ con, luôn luôn không chấp nhận việc chỉ có một người thân ở bên cạnh, cho dù vì lí do gì, cho dù có đầy đủ vật chất đi chăng nữa.
Ôm Hi Hi, lòng cô không mấy dễ chịu. Cô đưa sinh mệnh nhỏ này đến với thế giới, nhưng lại không thể cho nó một cuộc sống bình ổn viên mãn.
Ngồi giữa bố mẹ, Hi Hi có vẻ rất vui, bàn tay nhỏ đặt lên đùi của hai người, trông như đang muốn mượn lực để nhảy xuống.
Tiết mục biểu diễn cá heo này có vẻ rất thú vị, Doãn Chính Đạc nhấc Hi Hi ngồi lên vai mình, rồi đưa thằng bé đến gần sân khấu hơn. Đến nơi, anh nói với nhân viên hướng dẫn vài câu, họ liền đồng ý để Hi Hi đứng ngay sát bể. Tiếng còi vang lên, một con cá heo ngoi lên khỏi mặt nước, dùng cái mõm dài dài hôn Hi Hi một cái.
Thằng nhóc sợ đến mức hét ầm lên, nhưng lại bật cười khoái trí ngay lập tức, thò tay ra sờ sờ con cá heo. Cảm giác trơn trơn khiến nó cực kỳ thích thú, quay đầu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Doãn Chính Đạc.
Anh cũng đưa tay sờ con cá heo, hai bố con đều để lộ ra nụ cười thỏa mãn. Anh lại cầm tay Hi Hi, vẫy vẫy về phía Lê Diệp đang ngồi trên khán đài. Lúc này, dường như họ được trở về thời điểm lúc trước, khi trong lòng không hề có khúc mắc gì. Họ chỉ giống như một gia đình ba người cùng nhau đi chơi, chỉ cần vui vẻ là được, không phải bận tâm đến những mối phiền muộn khác.
Chơi đùa được một lúc, người Hi Hi cũng ướt rượt. Lê Diệp vội chạy đến, vừa lau người cho nó, vừa bắt thang máy để lên tầng ăn cơm.
Hôm nay có không ít người đến đây vui chơi, lên đến nơi mới cảm thấy có phần đông đúc. Doãn Chính Đạc luôn theo sát hai mẹ con Lê Diệp, anh vừa sợ mình lạc mất hai mẹ con, lại vừa sợ con trai bị lạc… Có điều, anh vẫn luôn đi cạnh hai người, rõ ràng là lo hão.
Đến nhà ăn lại phải qua cửa thu phí, trên người anh không có nhiều tiền. Nếu không phải sáng nay tiện tay lấy ít tiền mặt trong túi áo đi, thì e là anh chẳng mua nổi vé vào cửa.
Vé Lê Diệp mua là vé trọn gói, cô vào được, còn Doãn Chính Đạc thì bị nhốt ở ngoài. Cái sĩ diện của anh không cho anh gọi cô, anh đứng ở ngoài cửa, vừa cố móc túi vừa gãi đầu. Có câu, nghèo rớt mùng tơi, nghèo rơi nước mắt, giờ anh đã được lĩnh hội rồi.
Hi Hi thấy bố bị chặn ở ngoài, liền ngoái đầu lại gọi to, “Bố, bố!”
Lê Diệp quay đầu, thấy Doãn Chính Đạc đứng ngoài cửa. Anh vẫn đứng thẳng lưng ưỡn иgự¢, vẫn là cái vẻ đạo mạo đó, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ khẩn cầu với cô. Đoán ngay là anh không có tiền, Lê Diệp thở dài, bế Hi Hi ra quầy tiếp tân đặt thêm một chỗ nữa. Xong xuôi, Doãn Chính Đạc mới được vào.
Rốt cuộc anh cũng biết thế nào là quẫn bách, một mực đòi ngồi trong góc. Ở đây ăn buffet, Lê Diệp bế Hi Hi đi chọn đồ ăn, còn Doãn Chính Đạc thì ngồi yên trông chỗ.
Một lát sau, hai mẹ con quay về, mỗi món chỉ lấy có hai phần, căn bản là không đếm xỉa gì đến anh. Doãn Chính Đạc chép miệng, rồi đành đứng dậy tự đi lấy đồ ăn.
Thấy anh có vẻ khó chịu, Lê Diệp quay sang nhìn con trai ngồi bên cạnh. Giả sử thời gian có thể quay ngược trở lại, cô thật sự mong vận mệnh của hai người thay đổi, nếu như không gặp nhau, thì sẽ không phát triển đến ngày hôm nay. Mâu thuẫn của hai gia đình, khúc mắc của hai thế hệ, đến giờ, ngay cả thế hệ vô tội thứ ba cũng phải chịu tội cùng.
Doãn Chính Đạc – người bị hắt hủi – quay trở lại với một đĩa thịt. Anh ngồi xuống, xắt từng miếng bít tết cho vào miệng. Tuy rằng thịt không mềm, hương vị cũng chẳng thể nào sánh được với bít tết ở nhà hàng cao cấp, nhưng cõng con đi chơi cả ngày, anh vừa mệt vừa đói, ăn toàn miếng to, cực kỳ sảng khoái.
“Này anh, không được chụp ảnh ở đây!” Bên cạnh truyền đến tiếng nói của một người phục vụ.
Doãn Chính Đạc quay đầu, thấy ngay một người đàn ông đang bị chặn lại vì đã chụp ảnh. Người kia thu máy ảnh lại, quay đầu định chạy đi.
Đã có kinh nghiệm mấy lần “được” lên báo, Doãn Chính Đạc lập tức đứng dậy, đi nhanh về phía người đó.
Có lẽ là chột dạ, bước chân người kia cực kỳ nhanh, nhưng Doãn Chính Đạc đã kịp chặn lại trước mặt, “Vừa nãy anh chụp ai?”
Người kia lập tức kéo chặt chiếc áo khoác, “Tôi chỉ chụp mấy món ăn để đăng lên mạng thôi…”
Doãn Chính Đạc chìa tay ra, “Mang cái máy ảnh của anh ra đây.”
“Chắc anh không phải là nhân viên ở đây nhỉ? Tôi chụp gì có liên quan đến anh không?” Người kia cương quyết.
“Tôi nhìn thấy anh hướng ống kính về phía chúng tôi.” Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Nếu không mang ra, tôi sẽ báo cảnh sát… Cảnh sát hoàn toàn có quyền mở máy ảnh anh ra xem.”
“Thế thì có làm sao!” Người kia bắt đầu cãi ngang, “Tôi thấy thằng bé đáng yêu, chụp một tấm ảnh mà cũng phạm pháp sao?”
Tóm lấy vạt áo anh ta, Doãn Chính Đạc bực bội nói, “Con tôi, anh là cái thá gì mà chụp?”
Lê Diệp thấy anh có vẻ như sắp định đánh người, vội vàng chạy tới, “Sao thế? Sao lại cãi lộn vậy?”
Doãn Chính Đạc không chịu buông tay, anh quay đầu nhìn người nhân viên nhà hàng, “Giúp tôi báo cảnh sát… Người này chụp trộm chúng tôi.”
Không hề ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, nhân viên nhà hàng và cả Lê Diệp đều cảm thấy phản ứng của Doãn Chính Đạc hơi quá. Hiện giờ có nhiều người đi ăn nhà hàng rồi chụp ảnh đăng lên mạng, thấy con nhà người ta đáng yêu, chụp một tấm ảnh cũng là bình thường. Thế nhưng anh lại vô cùng cương quyết, tóm chặt lấy người kia, “Lập tức xóa hết ảnh, không thì đợi cảnh sát đến rồi nói chuyện tiếp… Nếu anh chỉ đến đây ăn cơm, thì sẽ chẳng dùng máy ảnh chuyên nghiệp thế này, mà cũng chẳng ở mỗi khu ngồi ăn chụp chúng tôi, chứ không ra chỗ lấy đồ ăn.”
Người kia không chịu được sự uy Hi*p của Doãn Chính Đạc nên đành lôi máy ảnh ra. Bên trong toàn là ảnh ba người nhà họ ngồi ăn. Doãn Chính Đạc xóa sạch đống ảnh bên trong, rồi rút cả thẻ nhớ máy ảnh ra.
Đương nhiên người kia không vui vẻ gì cho cam, lẩm bẩm một lúc lâu, sợ Doãn Chính Đạc báo cảnh sát nên mới chịu đi.
Chuyện như vậy chung quy vẫn luôn làm ảnh hưởng đến tâm trạng. Bị một lớn một nhỏ nhìn mình chằm chằm, Doãn Chính Đạc đành ngồi xuống, tiếp tục ăn, “Ăn đi, không có chuyện gì đâu… Giờ lắm kẻ biến thái lắm.”
Lê Diệp cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, dù sao thì cô chỉ là một người bình thường, Hi Hi cũng vậy. Doãn Chính Đạc nói không có chuyện gì, cô cũng không để tâm nhiều. Đủ loại đồ ăn ngon trước mắt, chẳng mấy chốc đã chiếm hết mối quan tâm của họ.