Lý DoThím Kim gõ cửa bước vào, chợt phát hiện ra bầu không khí trong phòng có gì đó khác thường. Bưng canh vào, bà nhìn Doãn Chính Đạc đang đứng một bên, “Cậu ạ, canh nấu xong rồi đây.” Doãn Chính Đạc nhận lấy, mở nắp bát ra thổi thổi, rồi đi đến phía Lê Diệp.
“Thím Kim.” Doãn Chính Đạc quay ra nhìn thím Kim, “Bế Hi Hi ra ngoài chơi một lát đi.”
Thím Kim gật đầu, bước tới bế thằng nhỏ, nhưng Lê Diệp lại nghiêng người tránh đi, “Không cần đâu ạ, để cháu bế nó được rồi.”
Thím Kim nhìn Lê Diệp, lại nhìn Doãn Chính Đạc. Anh đành một tay bưng bát canh, cau mày, một tay định nhấc Hi Hi lên.
Lê Diệp có chút căng thẳng, vừa tránh vừa nói, “Anh cẩn thận làm bỏng thằng bé!”
Anh không nói gì, chỉ dùng chút lực đã bế được Hi Hi lên, đặt nó vào lòng thím Kim rồi khẽ hất cằm, “Bế ra ngoài đi.”
Hình như Hi Hi không thoải mái, bật khóc hai tiếng, thím Kim vội vàng dỗ thằng bé. Lê Diệp đang định bước tới thì Doãn Chính Đạc liền giơ tay kéo cô lại.
Cửa phòng ngủ khép lại, Lê Diệp ấm ức nhìn anh, “Anh định làm gì?”
Gương mặt anh phủ kín vẻ lạnh lùng, anh đưa canh cho cô, “Ăn đi rồi đi nghỉ, anh trông em mệt mỏi quá rồi.”
Lê Diệp đâu còn có tâm trạng ăn uống, đang định đi ra bế Hi Hi về thì đã bị anh chặn lại, “Tình trạng của em lúc này không tiện để trông thằng bé.”
Lê Diệp nắm cánh tay anh, “Doãn Chính Đạc, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
Anh lạnh lùng cười, “Nói chuyện nghiêm túc? Anh cảm thấy em đang nói đùa đấy.”
Lê Diệp nhìn anh, “Em không nói đùa, em nói thật.”
Anh thổi thổi bát canh, “Được, em không nói đùa… Anh không đồng ý.”
Lê Diệp nắm cổ tay anh, “Doãn Chính Đạc! Anh có thể nghiêm túc nghe lời em nói không?”
Anh đặt bát canh xuống bàn, “Cho phép em nói… Có điều, anh nhắc em, đừng để anh nghe thấy hai chữ kia nữa.”
Lê Diệp nhìn anh, mãi lâu sau mới lặp lại, “Em muốn ly hôn.”
Bỗng nhiên anh đưa tay nắm lấy cằm cô, sức lực khiến mặt cô trắng bệch, anh có chút uể oải, “Em uống nhầm thuốc à?”
Lê Diệp vẫn nhìn anh chằm chằm, “Anh cứ coi như em uống nhầm thuốc đi… Em không thể ở lại đây được.”
Anh khẽ hừ một tiếng, buông cô ra rồi quay đầu đi ra ngoài.
Lê Diệp lập tức đuổi theo, “Doãn Chính Đạc…”
Anh mở cửa, thấy cô đuổi theo kịp thì liền giơ tay ra, đẩy cô trở lại. Dùng sức đóng sập cửa lại, anh khóa cửa từ bên ngoài, Lê Diệp đập cửa ầm ĩ anh cũng không nói gì, chỉ để vọng lại tiếng bước chân nhỏ dần.
“Doãn Chính Đạc!” Cô gọi thế nào đi nữa, bên ngoài vẫn không có tiếng đáp lại.
Ở dưới nhà, thím Kim đang ngồi chơi cùng Hi Hi, thấy anh xuống, thím Kim cũng cảm thấy bầu không khí trên tầng vừa rồi không ổn, bèn thử hỏi dò, “Cậu Doãn…Lễ khai trương hôm nay tiến hành có thuận lợi không ạ?”
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn Hi Hi đang ngồi chơi dưới đất, “Không được mở cửa phòng ngủ ra, chính xác hơn là không được cho Lê Diệp ra ngoài.”
Thím Kim lắp bắp sợ hãi, “Sao lại thế ạ?”
“Cứ nghe lời tôi là được rồi.” Anh lại nhìn Hi Hi một cái, rồi quay đầu đi ra cửa.
***
Chinh Tín Xã.
Thấy Doãn Chính Đạc đến, Vương Mãnh tỏ ra cực kỳ kinh ngạc… Khách hàng lớn đến, nửa năm không làm ăn gì cũng đủ tiền tiêu.
Vội vàng rót trà, Vương Mãnh nhiệt tình chào hỏi, “Ông chủ Doãn! Lâu quá không gặp!”
Phải đến đây tức là đã gặp chuyện không hay, chẳng ai muốn đến cả.
Thấy anh ăn mặc trang trọng như vậy, Vương Mãnh bèn nói, “Hôm nay ông chủ Doãn bảnh thế này, chắc là tham gia sự kiện gì ạ?”
Doãn Chính Đạc làm mặt lạnh, ngồi xuống rồi nhìn anh ta, “Giúp tôi theo dõi một người.”
Vương Mãnh nhanh trí nói, “Vẫn là người lần trước ạ?”
Doãn Chính Đạc lấy tiền ra để lên mặt bàn, “Đi theo cô ấy, thấy cô ấy gặp ai thì lập tức báo cho tôi biết.”
Vương Mãnh lập tức đồng ý, “Được! Nhất định sẽ tra ra rõ ràng!”
Doãn Chính Đạc đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh mắt trời chói mắt, anh còn chưa thay lễ phục, đứng trên con đường đông đúc ồn ào, xem ra có vẻ không hợp cho lắm.
Anh đưa tay mở khóa, lẳng lặng lên xe.
***
Hạm Bích Các.
Suốt từ sáng đến tối, không ai dám mở cửa cho Lê Diệp. Hi Hi hơi quấy, cả ngày không được gần mẹ, thằng bé có vẻ không chịu được, cũng dần mất đi hứng thú với mấy món đồ chơi mới.
Nấu xong cơm, nhưng thím Kim cũng không dám mang lên, chỉ sợ vửa mở cửa là Lê Diệp sẽ lao ra ngoài, mà để Doãn Chính Đạc biết thì chẳng ai được yên ổn. Ai cũng mong Doãn Chính Đạc mau về. Hi Hi ngày càng quấy, trời cũng tối dần, còn Lê Diệp vẫn bị nhốt trong căn phòng kia, nếu xảy ra chuyện gì…
Đang lo lắng, nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, thím Kim vội vàng chạy ra xem. Đúng là Doãn Chính Đạc đã trở về.
Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Anh trở về, làm gì cũng dễ dàng hơn.
“Cậu Doãn!” Thím Kim chạy ra đón, tay còn bế Hi Hi, “Hi Hi hơi quấy một chút.”
Doãn Chính Đạc đón lấy thằng bé, bế gọn trên tay, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của nó, “Sao lại không ngoan rồi?”
Xem ra Hi Hi chỉ muốn mẹ, được anh ôm mà vẻ dỗi hỡn trên gương mặt vẫn không giảm đi phần nào, thằng bé mếu máo nhìn anh.
Doãn Chính Đạc véo véo cái mũi của nó, “Muốn tìm mẹ phải không?”
Hi Hi có thể nghe hiểu từ đó, liền nhại lại theo anh, “Mẹ, mẹ.”
Khóe miệng anh khẽ giật, anh bế thằng bé lên thẳng trên tầng.
Lấy ra chùm chìa khóa trong túi, anh mở cửa, mà cánh cửa vừa mở, người phụ nữ trong phòng liền lao thẳng ra.
Giằng lấy Hi Hi trong lòng anh, Lê Diệp ôm chặt thằng bé, nhìn Doãn Chính Đạc với vẻ cảnh giác.
Anh đặt cái túi trong tay xuống bàn, rồi nhìn cô, “Ăn đi…”
Lê Diệp nhìn chằm chằm hộp đồ ăn mua ở bên ngoài. Anh mua cháo bào ngư. Cháo của tiệm đó rất ngon, khách mua thường phải xếp hàng dài, mà lại cách nhà họ rất xa.
Anh mở ra, lấy thìa khuấy hai cái cho cháo bớt nóng, “Lại đây ăn đi.”
Hi Hi ngả vào vai Lê Diệp, có vẻ đã thấm mệt, miệng vẫn dẩu lên ngáp ngắn ngáp dài.
Lê Diệp khe khẽ vỗ về, chẳng mấy chốc thằng bé đã ngủ.
Cô đặt thằng bé vào cái giường nhỏ, rồi ngẩng đầu nhìn Doãn Chính Đạc, “Doãn Chính Đạc, chúng ta nói chuyện đi.”
Anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Ngồi xuống nói.”
Cô đi đến, ngồi xuống, nhưng không cầm lấy thìa ăn, mà trầm ngâm một lát rồi lên tiếng, “Em cảm thấy, không thể tiếp tục sống với anh được nữa…”
Anh khẽ cười, “Em nói xem, tại sao không thể?”
“Cảm giác của em.” Lê Diệp nhìn anh, “Cảm giác của em cho em biết, em không thể sống cùng anh nữa, giờ chấm dứt thôi.”
“Nếu cảm giác của em chuẩn như vậy, thì em nói cho anh biết, xổ số mai về bao nhiêu?” Anh ăn một thìa cháo bào ngư, mùi vị thơm phức.
Lê Diệp biết mình không nói lại anh được, cũng không tìm thêm lý do, “Anh đừng quên, lúc chúng ta cùng chung sống không có tình cảm làm nền tảng.”
Anh nhíu mày, có vẻ không vui, “Tình cảm có thể vun đắp.”
“Không vun đắp được.” Ánh mắt cô đầy vẻ bướng bỉnh, cô còn chẳng nhìn anh.
“Sỏi đá cũng có thể ủ ấm được.” Anh nhìn cô chằm chằm, khiến cô cảm thấy bồn chồn không yên.
“Có lẽ, em còn chẳng bằng sỏi đá, lòng đã sớm nguội lạnh rồi.” Cô lắc đầu, “Doãn Chính Đạc, anh tin em đi, chia tay là quyết định tốt nhất cho cả hai.”
“Anh không cần tốt.” Anh cũng cứng đầu theo, “Anh cảm thấy chuyện không đạt được, cho dù cả thế giới nói tốt, cũng vô dụng thôi.”
“Nhưng hôn nhân cần lấy tự nguyện làm điều kiện tiên quyết.” Cô cố hết sức thuyết phục anh, lại chẳng ngờ sẽ khó khăn đến vậy. Cô dồn mọi sức lực, nhưng anh lại chẳng hề lung lay.
“Ồ…” Anh nuốt miếng cháo, nóng đến bỏng lưỡi, “Tật xấu thích ép buộc người khác của anh, e là không thay đổi được.”
Lê Diệp lắc đầu, “Em không nói đùa với anh, em thật sự nghiêm túc đưa ra đề nghị ly hôn… Ngày mai em sẽ làm thủ tục.”
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lộ ra tia sáng rét lạnh, “Một khi đã vậy, em nói điều kiện ly hôn với anh luôn đi.”
“Em không cần cái gì cả, em chỉ cần Hi Hi.”
Anh cười lạnh, “Cái gì anh cũng có thể cho em, ngoại trừ Hi Hi.”
Lê Diệp nắm chặt tay, “Hi Hi là do em mang thai chín tháng trời rồi sinh ra đấy.”
“Nhưng †ïηh †rùηg là của anh.” Anh nói đến thản nhiên, “Kể cả luận về tiền trong máy, khách cà thẻ, hay thậm chí là cả cái máy.” (Đoạn này chắc đang nói bóng gió chuyện đấy, ???)
Lê Diệp bị anh phản bác lại đến cứng họng, cô vốn không giỏi ăn nói, tranh cãi với anh lại càng không thể chiếm thế thượng phong.
“Cho dù có ra tòa, chỉ cần người mẹ không có vấn đề gì thì đứa bé sẽ được giao cho người mẹ nuôi.” Lê Diệp cố đấu lý.
“Em không có vấn đề gì?” Doãn Chính Đạc nhìn cô, “Em từng lao vào cảnh khốn cùng, còn chẳng có tiền thuốc thang cho thằng bé làm nó suýt ૮ɦếƭ… Nếu em ra tòa cùng anh, Lê Diệp, anh cam đoan là em sẽ mất cả gốc lẫn lãi.”
Lê Diệp nhìn anh. Anh đa mưu túc trí, chuyện gì cũng chiếm ưu thế, nhưng cô lại không thể không làm ra vẻ đối chọi lại anh.
“Doãn Chính Đạc, tôi không yêu anh.” Đột nhiên cô nhẹ giọng nói.
So với hàng trăm câu tranh cãi, thì câu nói này khiến anh chấn động hơn nhiều. Anh bỗng im lặng, nhìn cô chằm chằm.
Bị ánh mắt đó khiến cho sống lưng tràn đầy cảm giác lạnh toát, nhưng Lê Diệp vẫn nhìn anh, “Đây là lý do tôi muốn ly hôn, có đủ hay không?”
Anh giấu mình thật sự quá kĩ, chỉ trong chốc lát sửng sốt, anh khôi phục lại trạng thái cũ, đặt thìa xuống, lấy khăn tay lau miệng, “Đủ thì đủ, nhưng cho dù em có trăm nghìn lý do, thì câu trả lời của anh cũng chỉ có một… Anh không đồng ý.”
“Anh không đồng ý cũng không cản được quyết tâm muốn ly hôn của tôi.” Lê Diệp tỏ ra lạnh lùng, “Tôi phải rời khỏi nơi này.”
Anh cũng lạnh lùng cười, “Anh chỉ có thể cho em một câu này thôi… Sớm bỏ hy vọng đi.”
Lê Diệp không nói nữa, đứng dậy, đi đến sô pha rồi ngồi xuống.
Dáng vẻ kia rõ ràng cho thấy tối nay cô không định ngủ cùng giường với anh. Doãn Chính Đạc không nói gì, ăn thêm mấy thìa cháo, không nếm được hương vị cũ, anh đẩy bát cháo sang một bên, ra kéo rèm cửa lại, thay quần áo, rửa mặt, rồi trở về giường nằm, tắt đèn đi ngủ.
Chẳng mấy chốc đã đến khuya, trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Gối lên cánh tay mình, Doãn Chính Đạc bỗng ngồi dậy. Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, quá nửa đêm, trước kia giờ này là anh đã đi ngủ lâu rồi.
Anh lần tìm cái bình, rót chút nước uống. Nước trong bình lạnh ngắt, bình thường Lê Diệp hay thay nước ấm, cô nói uống nước lạnh sẽ đau bụng…
Tuy rằng lạnh, nhưng vẫn uống hết nửa cốc, rồi Doãn Chính Đạc xuống giường, đi thẳng đến cạnh sô pha.
Cô nằm trên đó, cuộn người lại. Anh chỉ muốn không để ý đến người phụ nữ quái lạ này nữa, cô lạnh, hay cô ốm, anh cũng không muốn quản nữa. Một khắc trước cô có thể dịu dàng chăm sóc anh, nhưng một khắc sau là có thể lạnh lùng nói ly hôn với anh. Cô còn chẳng bằng hòn đá, hòn đá còn có thể ấm lên nhờ nhiệt độ của con người, còn cô là khối băng, vĩnh viễn không có ngày ấm nóng.
Rõ ràng cô đã gặp phải chuyện gì đó nhưng lại không cho anh biết, thà rằng giấu trong lòng, chứ không chịu tin anh có thể giải quyết.
Anh hận đến mức chỉ muốn cắt đứt cổ cô luôn, xong xuôi mọi chuyện, anh sẽ tự đi thú tội. Nhưng khi bàn tay nâng lên rồi hạ xuống, cũng là khi tấm chăn lông được phủ trên người cô.
Quay đầu, anh trở lại giường, tiếp tục cảm giác đè nén của mình.
Trên ghế sô pha, Lê Diệp vẫn không nhúc nhích, nhưng hai mắt lại chậm rãi mở ra.
Cả người ấm áp, tấm chăn lông khá dày, vừa phủ lên người đã cảm thấy luồng nhiệt vây kín toàn thân.
Anh là kiểu người mạnh miệng mềm lòng, chẳng ngại có thể hận đến mức muốn đánh cô, nhưng rốt cuộc, hành động làm ra lại là như thế.
Hai mắt hơi nóng, cô liền nhắm mắt lại…
Nhân lúc còn chưa đến mức không thể chia lìa, cô không nên ở lại đây. Anh càng tốt, cô càng sợ hãi.
Nếu anh có chuyện gì, sau này cô sẽ kể với Hi Hi thế nào đây? Cô không thể nói với anh, nỗi đau khổ này, không thể san sẻ, chỉ có thể nhân lên gấp bội.
Khẽ thở dài, cô ôm tấm chăn, lẳng lặng đếm từng giây. Một lát sau, rốt cuộc cô cũng nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh.
Cô nhẹ nhàng bước đến chiếc giường nhỏ bên cạnh. Hi Hi cứ ngủ rồi là sẽ không dễ dàng quấy khóc. Cô liền bế thằng bé lên, lấy chăn quấn hai ba vòng, rồi rón rén đưa Hi Hi ra khỏi cửa.
Xuống dưới nhà, cô không dám dừng lại một giây nào. Cô mở cánh cửa nách ở vườn hoa sau nhà trước, rồi từ đó cô có thể thuận lợi đi ra ngoài.
Quay đầu lại nhìn Hạm Bích Các, im ắng tĩnh lặng, cô thở một hơi dài nặng nề rồi bế cả Hi Hi đi.
Đến căn nhà cũ của họ Tần, trời vẫn chưa sáng.
Lê Diệp bế Hi Hi còn đang ngủ say đi lòng vòng tìm quanh sân, mà vẫn không thấy bóng dáng Tần Thành đâu.
Cô đang định bế thằng bé đi tìm một chỗ để ngồi xuống thì bỗng nhìn thấy một bóng người chậm rãi bước về cánh cổng nhỏ trong sân.
Tần Thành mở cổng ra, nhìn cô, “Vào đi.”
Lê Diệp đi vào theo. Ông ta lại đưa mắt nhìn Hi Hi, “Chuyện ta muốn con làm, không quên đấy chứ?”
Ôm chặt Hi Hi, Lê Diệp nói, “Không ạ.”
Ông ta dẫn hai mẹ con đi vào, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn. Không thấy có gì khả nghi, ông ta mới dẫn cô đi vào theo một cửa sau. Tòa nhà của họ Tần rất lớn, nhưng ông ta chỉ ở trong một góc của kho chứa đồ. Chỗ đó không lớn, chất đầy đồ bỏ đi, cũng chính vì thế mà mỗi lần ngân hàng cho người đến kiểm tra đều không phát hiện ra, và ông ta cũng có thể âm thầm sống ở đây.
Bên trong dù sao cũng ấm áp hơn, Lê Diệp đặt Hi Hi xuống, thằng bé ọ ọe hai tiếng rồi lại nghiêng đầu ngủ tiếp.
Nhìn cháu ngoại đáng yêu, gương mặt Tần Thành cũng thả lỏng hơn nhiều, ông ta lại nhìn cô, “Cho ta xem đi.”
Lê Diệp biết ông ta muốn thứ gì, liền lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy chứng nhận đỏ, rồi đưa cho ông ta.
Tần Thành nhận lấy xem. Tờ giấy rất hoàn chỉnh, mục cần có đều có đủ, nhưng ông ta lại vô cùng hoài nghi, “Con thật sự ly hôn với Doãn Chính Đạc?”
Lê Diệp cúi đầu, “Vâng.”
Ông ta nhìn tờ giấy chứng nhận trong tay, lại sờ sờ chất liệu giấy, “Con đừng có lừa ta.”
“Con đã đưa cả Hi Hi đi rồi… Bố phải thực hiện lời hứa, khi nào thì đi cùng bọn con?”
Tần Thành khoanh tay lại, “Ta còn có chút việc chưa xong, dăm ba hôm nữa đi.”
“Bố còn muốn làm cái gì nữa!” Lê Diệp nhất thời kích động, “Con đã đồng ý với bố rồi, tại sao bố lại lật lọng? Bố định đi tìm họ gây thêm phiền toái phải không?”
Tần Thành nhíu mày, “Nếu còn vẫn còn vương vấn rồi sợ bọn chúng gặp chuyện không hay thì còn theo ta làm gì? Con báo cảnh sát đi là được rồi, ta ૮ɦếƭ đi, sẽ chẳng còn ai khiến con phải khó xử nữa.”
Lê Diệp lắc đầu. Ông ta càng kéo dài thời gian, cô sẽ càng lo lắng, không chỉ vì sợ ông ta sẽ lại làm ra chuyện gì, mà còn vì sợ Doãn Chính Đạc sẽ tìm được đến đây, “Đi ngay đi thôi!”
Tần Thành cầm tờ giấy kia, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Đang định lên tiếng nói, ông ta bỗng nghe thấy có tiếng động từ bên ngoài truyền vào.
Ông ta mở hé cánh cửa sổ ra, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lê Diệp cũng nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng dậy, “Sao vậy ạ?”
Ông ta nghiêng đầu, nhìn cô với vẻ bực tức, “Quả nhiên con vẫn đứng về phía bọn chúng!”
Lê Diệp cảm thấy có chuyện gì đó, liền chạy đến bên cửa sổ. Vừa nhìn ra bên ngoài, cả người cô lập tức như đóng băng…
Bên ngoài, những cái bóng lờ mờ đều là người.