Manh MốiChạng vạng. Trần Oanh dần tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nhưng chỉ là trong chốc lát, rồi lại mê man lần thứ hai.
Bác sĩ nói về cơ bản thì đã qua thời kỳ nguy hiểm, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì bà có thể từ từ bình phục.
Người nhà họ Doãn ở lại phòng bệnh với bà một ngày một đêm, sau đó bác sĩ nói họ cứ về nhà nghỉ ngơi, ở lại cũng không giúp được gì mà lại khiến họ thêm mệt mỏi.
Lúc về nhà, hai mắt Doãn Chính Đạc đã đỏ quạch, anh dặn cô đến tầm gần tối thì gọi anh dậy để đến bệnh viện. Xong xuôi, anh bổ nhào xuống giường ngủ thẳng một mạch đến lúc trời tối sầm mà vẫn không dậy.
Lê Diệp không đành lòng đánh thức anh dậy, liền đi ninh ít canh rồi đến bệnh viện.
Hiện giờ chỉ có y tá ở đó. Cô hỏi qua tình hình, biết được Trần Oanh tỉnh lại một lát rồi lại mê man, chẳng rõ là do quá mệt mỏi, hay là do tình trạng lại có gì thay đổi.
Đặt cặp Ⱡồ₦g canh xuống, cô đứng ở bên cạnh giường. Cô y tá đứng bật dậy, nhìn thấy cô liền nói, “Cô Doãn, tôi ra ngoài gọi điện về nhà một lát được không? Sáng nay con tôi hơi sốt, tôi hỏi xem tình hình thằng bé thế nào cái.”
Lê Diệp gật đầu, “Cô đi đi, tôi ở đây cho.”
Cô y tá vội vàng cảm ơn rồi mở cửa đi ra ngoài.
Lê Diệp nhìn bình nước thuốc đang nhỏ tích tích, lại nhìn Trần Oanh. Ngọn lửa hôm đó tuy rằng không bén tới người họ, nhưng hơi nóng cũng đủ làm tổn thương làn da. Doãn Kính Lam bị thương trên mặt, không biết có để lại sẹo hay không, trên người Trần Oanh cũng điểm vài vết thương, mái tóc hẵng còn mùi khen khét.
Cô tìm cái lược, chải lại mái tóc bện dính của Trần Oanh, lại lấy một lọ nước hoa từ trong túi ra rồi phun lên. Mùi khen bị lấn át, chỉ còn lại mùi nước hoa hương hoa cúc thanh nhã… Cô đặt lọ nước hoa lên kệ tủ ngay cạnh giường. Nếu không phải Doãn Chính Đạc tặng cô, thì cô cũng chẳng mang theo thứ này bên mình. Anh biết cô không thích mùi nồng, nên đã chọn một loại có mùi hương dịu nhẹ nhất. Đặt nó ở đây, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy ngột ngạt hay khó chịu.
Đang ngồi đó, cô nghe thấy có người đẩy cửa bước vào. Nghiêng đầu nhìn, cô thấy một bác sĩ đeo khẩu trang tiến đến.
Cô đứng dậy, “Bác sĩ, tôi đặt một lọ nước hoa ở đây, được chứ?”
Cô sợ hương thơm này sẽ kích thích đến Trần Oanh, sức khỏe của bà hiện giờ có phần yếu.
Vị bác sĩ kia nhìn cô một cái, rồi đi thẳng đến cạnh giường bệnh, rút kim tiêm ra bắt đầu rút thuốc vào xi lanh.
Lê Diệp tưởng ông ta không nghe rõ nên hỏi lại lần nữa, “Bác sĩ, xịt nước hoa liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe của bà ấy không?”
Vị bác sĩ kia rút xong thuốc vào xi lanh, liền đỡ lấy bình thuốc truyền của Trần Oanh, rồi toan cắm kim tiêm vào.
Lê Diệp cảm thấy là lạ. Nhìn người này một lúc, ông ta đeo khẩu trang và đội mũ, chỉ để lộ ra đôi mắt, cô chợt cảm thấy quen quen, bỗng nhiên bừng tỉnh, cô tóm lấy cổ tay ông ta, “Ông là ai?”
Gã kia đẩy cô lui về sau mấy bước, ống tiêm trong tay rơi luôn xuống đất.
Gã kia liếc mắt nhìn Lê Diệp một cái với đầy vẻ chán nản, “Đừng nhiều chuyện!”
Lê Diệp vừa nghe thấy thế liền kết luận ngay, người này không phải là bác sĩ. Cô vừa định kêu cứu thì người kia lập tức xông lên, bịt miệng cô lại, tức giận cảnh cáo bên tai cô, “Đừng lên tiếng!”
Lê Diệp cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, bị ông ta bịt miệng, cô lạnh hết cả sống lưng… Ống tiêm ông ta cầm, bên trong là thứ chất lỏng màu vàng, cô không biết đó là gì, nhưng chắc chắn là tứ nguy hiểm.
Ông ta nặng nề nói bên tai cô, “Cô đừng có nhận giặc làm cha!”
Cô nghe mà không hiểu, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ống tiêm ông ta cầm trên tay có thể dễ dàng chọc vào người cô, cũng có thể chọc vào người Trần Oanh.
Thấy cô im lặng, ông ta buông cô ra, lại đi về phía Trần Oanh.
Lê Diệp bỗng nhiên tóm lấy ông ta, đẩy về phía chiếc xe chở thuốc, đồng thời cao giọng nói, “Người đâu mau tới đây!”
Ông ta thoáng lảo đảo, nhìn đống thuốc đổ vãi lung tung, bên ngoài bắt đầu có động tĩnh, ông ta bực bội lườm Lê Diệp một cái, “Mày đúng là hết thuốc chữa!”
Nói xong, ông ta xông ra khỏi cửa. Lê Diệp vội vàng tóm lấy vạt áo trắng của ông ta, ông ta lại quay đầu ấn cô vào tường, bực bội vô cùng, “Mày đi điều tra về tập đoàn Phong Ca xem! Đồ ngu dốt!”
Ngoài cửa sổ có bóng người đi qua, người kia lập tức buông Lê Diệp ra, lách mình trốn ra phía sau cửa.
Y tá chạy vào, nhìn thấy một đống lộn xộn dưới đất liền kinh hãi nói, “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại thế này?”
Lê Diệp nhìn người trốn sau cửa vừa lách mình bỏ đi, cô vội vàng đuổi theo ra, nhưng đã chẳng thấy bóng người đâu nữa.
Việc này đủ kinh động, cảnh sát lại tìm đến, hỏi Lê Diệp rất nhiều vấn đề. May là bệnh viện có camera theo dõi, sau khi xem xong, họ xác nhận Lê Diệp không nói dối. Đúng là có một bác sĩ đến phòng bệnh, nhưng cái ống tiêm đầy thuốc vàng kia đã được ông ta mang đi, rốt cuộc ông ta có mục đích gì, không ai có thể kết luận được.
Sau khi biết tin, Doãn Chính Đạc sợ đến toát mồ hôi lạnh. Anh vội vã chạy tới, thấy mọi người đều không có chuyện gì thì mới thở một hơi nhẹ nhõm. Anh cũng hiểu bệnh viện là nơi an ninh lỏng lẻo, kẻ có chủ đích chẳng cần quá tốn sức cũng có thể vào. Anh lập tức mời người của công ty vệ sĩ đến, canh giữ hai tư giờ, đảm bảo an ninh đến mức cả ruồi bọ cũng không lọt vào nổi.
Sau khi về nhà, thấy Lê Diệp có chút hoảng hốt, nghĩ bụng cô quá sợ hãi, nên anh bảo người làm pha trà mang vào.
Lê Diệp uống hết chén trà, gương mặt mới khôi phục được chút hồng hào.
Anh xoa xoa bả vai cứng đờ của cô, “Mấy hôm nay em đừng tự mình đến bệnh viện, đợi anh rảnh sẽ đưa em đi cùng.”
Lê Diệp ngẩng đầu nhìn anh. Anh không gặng hỏi chi tiết chuyện lúc đó, còn cảnh sát thì đều hỏi cô có quen người đó hay không, tại sao lúc người khác tới thì không sao, cô vừa đến, người kia lập tức xuất hiện. Cô không trả lời được. Cảnh sát đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, nhưng Doãn Chính Đạc lại chẳng hề hoài nghi.
Trước đó không lâu anh vừa mới ngủ dậy, giờ thấy hơi đói, anh định đưa Hi Hi xuống nhà ăn cơm. Lê Diệp bảo muốn ở lại phòng nghỉ ngơi, anh liền nói một lúc nữa sẽ lên với cô.
Thấy anh đóng cửa lại, Lê Diệp vội đến cạnh bàn, mở máy tính ra.
Trong lòng cô tràn ngập nghi hoặc. Cô không nghĩ ra tại sao chuyện này lại trùng hợp như vậy, nhưng cô có cảm giác, tuy rằng người kia nhằm vào nhà họ Doãn, nhưng đối với cô lại chẳng hề có chút ác ý nào. Thời điểm cháy, ông ta nhắc nhở cô, còn lúc ở trong phòng bệnh, người kia có vô vàn cơ hội ra tay với cô, nhưng đối mặt với sự ngăn cản của cô, ngoài nổi giận ra, người kia không hề có hành động làm cô bị thương.
Máy tính được mở ra, cô vào trang tìm kiếm gõ dòng chữ “Tập đoàn Phong Ca”.
Mọi tin tức đều là từ rất lâu về trước, không có nhiều lắm. Cô mở thử một tin ra xem.
Tập đoàn Phong Ca từng là một trong hai tập đoàn phát triển nhất. Người sáng lập Tần Phong và Từ Ca là một đôi vợ chồng. Tập đoàn được họ đưa vào quỹ đạo kinh doanh rất thuận lợi, sau khi cả hai lớn tuổi, họ lui dần về phía sau, nhường sự nghiệp lại cho con trai. Thời đại biến đổi, tập đoàn phải thay đổi mô hình kinh doanh. Đúng lúc này, phương hướng sai lầm, cổ đông hùn vốn đều bỏ đi, tình hình tài chính lập tức đảo lộn khiến cho tập toàn lao đao. Tần Phong và Từ Ca lần lượt từ trân, tập đoàn cũng đi đến bước cùng là phá sản. Tin tức cuối cùng của họ, chính là con trai Tần Phong vì trốn nợ mà phải kéo cả vợ và đứa con gái mới sinh đi tự sát.
Cô đọc trang tin trước nay chưa từng biết, mà sống lưng lạnh toát.
Cô chưa bao giờ quen người nhà họ Tần, vì sao người xông vào phòng bệnh ngày hôm nay lại bảo cô phải tìm hiểu cái này?
Ông ta nói cô nhận giặc làm cha, nói cô không có thuốc chữa?
Lê Diệp vội vàng mở hết các kết quả tìm kiếm liên quan, nhưng không tìm ra được chi tiết nào nữa.
Quá lâu rồi, lâu như một câu chuyện xa xưa trong dĩ vãng. Dần dần, tin tức trên mạng cũng ít đi.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, tìm một lúc vẫn là những tin tức tương tự, nhưng rồi rốt cuộc cũng tìm thấy thứ khác biệt. Cô mở trang diễn đàn ra, bên trong là một vài tin tức được một người chỉnh sửa.
Trong đó đều là chuyện của nhà họ Tần, nhưng không liên quan đến tập đoàn. Nghe nói đứa con trai của nhà họ Tần năm đó vô cùng khôi ngô tuấn tú, là đối tượng được biết bao thiên kim tiểu thư theo đuổi, đáng tiếc đến cuối cùng vẫn lâm vào cảnh túng quẫn. Có người nói ông ta đưa cả nhà nhảy xuống biển tự tử, cũng có người nói ông ta xuất gia.
Lê Diệp lăn chuột xuống phía dưới, mở ra một hình ảnh trên trang tin cũ.
Đó là công tử của nhà họ Tần trong truyền thuyết, Tần Thành.
Cô nhìn gương mặt người đó, nhất thời giật mình.
Cho dù đã hai mươi mấy năm trôi qua, nhưng dáng hình một người cũng sẽ không thay đổi là mấy, có thể béo hoặc gầy đi, có thể già cả hay đầy vẻ tang thương. Nhưng…
Lê Diệp đưa tay che đi nửa dưới khuôn mặt, nhìn chằm chằm vào cặp mắt kia, bỗng cô cảm thấy như mình ngừng thở…
Là cùng một người, người tên Tần Thành trong bức ảnh, là người cô đã từng gặp ở chùa. Ông là vị sư Cản Hồng hài hòa dễ mến. Trong bệnh viện, cũng chính con người này đã bịt chặt miệng cô, lầm bầm chỉ trích bên tai cô.