Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Chương 66

Tác giả: Đào Thùy Dương

Chương 66: Sự giúp đỡ nguy hiểm từ Lục Kình Phong

Đang tuyệt vọng thì điện thoại của cô một lần nữa thông báo có cuộc gọi đến. Là Lục Kình Phong! Anh ta gọi cô để làm cái gì? Uyển Nhi bắt máy giọng nói không cảm xúc hỏi:
"Anh gọi tôi có chuyện gì?"
Lục Kình Phong im lặng một hồi lâu trước thái độ lạnh nhạt của Uyển Nhi. Mãi một lúc sau anh ta mới mở miệng nặng nề đáp lại:
"Uyển Nhi! Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không? Anh nghe nói chồng em và anh trai em đã bị bắt rồi!"
Uyển Nhi tức giận. Bị bắt thì sao chứ liên quan đến anh ta chắc? Cô còn đang nghi ngờ thân phận của anh ta đấy! Cùng hắn ra ngoài tâm sự nói chuyện? Cô đâu có rảnh!
Uyển Nhi đang định cúp máy thì Lục Kình Phong một lần nữa lên tiếng:
"Anh có cách cứu chồng em và anh trai em ra ngoài!"
Uyển Nhi liền dừng động tác lại. Anh ta nói anh ta có thể cứu được Nhất Hàm và Kỳ Thiên? Cô nghi vấn đáp lại:
"Anh nói anh có thể cứu được chồng và anh trai tôi?"
"Ừm..."
Lục Kình Phong nhỏ giọng trả lời. Nếu có đúng là như vậy thì cô sẽ quyết liều một lần. Cô là người gây ra rắc rối này cô sẽ là người giải quyết nó. Tuy trong lòng hơn bất an và ngờ vực thì Uyển Nhi vẫn cứ quyết định đến chỗ của Lục Kình Phong đã hẹn mình. Đến nơi thấy anh đang ngồi chờ ở đó, ly cafe Capuchino mà cô thích đã được đặt sẵn chỉ đang đợi cô đến là vừa. Uyển Nhi lạnh lùng bước đến, Lục Kình Phong cười thật tươi nhìn vào không hề cảm thấy nguy hiểm. Uyển Nhi ngồi xuống lạnh nhạt mở miệng đi trực tiếp vào vấn đề.
"Anh bảo anh có cách? Vậy cách gì?"
Lục Kình Phong nhìn Uyển Nhi bằng ánh mắt đau lòng, nụ cười trên môi của anh cũng trở nên méo xệch. Cô có cần phải nhẫn tâm vậy không? Mỗi lần nói chuyện, nhẹ nhàng hơn thì có sao đâu cơ chứ? Cô thật sự khiến người khác phải đau lòng mà. Lục Kình Phong âm điệu nặng nề đáp lại Uyển Nhi:
"Em không thể nói chuyện nhẹ nhàng hơn với anh sao? Anh xin lỗi vì hành động thiếu kiểm soát của mình trước đây khiến em phải sợ hãi. Nhưng anh thật sự không muốn làm hại hay làn tổn thương em. Anh nói thật đấy! Chúng ta có thể quay về như trước không? "
Uyển Nhi bật cười, tiếng cười đầy khinh bỉ. Lục Kình Phong đã khiến cô buồn nôn và khinh bỉ anh ta ૮ɦếƭ đi được. Cái gì mà quay lại như cũ? Anh ta đang nói chuyện trẻ con ba tuổi với cô sao?
"Ha! Anh nói hay thật đấy! Quay lại như cũ? Tôi thật sự cảm thấy anh quá đáng sợ, đáng sợ đến nỗi tôi cũng cảm thấy anh thật đáng khinh bỉ. Nếu hôm nay anh gọi tôi ra đây chỉ để anh kể lể rồi xin lỗi hối hận thì xin lỗi tôi không có nhu cầu nghe! Tạm biệt!"
Uyển Nhi lạnh giọng quả quyết nói, đang định rời đi thì Lục Kình Phong lên tiếng níu kéo:
"Được rồi! Em không chịu thì thôi vậy. Anh có quen vài người bạn có chức cao trong tòa án và làm việc ở bộ công an. Nếu...."
Uyển Nhi đôi mắt sáng ngời tràn đầy tia hy vọng, cô vui mừng lên tiếng:
"Thật sao? Vậy thì tôi nhờ anh mong anh giúp tôi với!"
Lục Kình Phong khẽ nhói trong lòng. Cô vì hai người đàn ông mà hạ mình đến thế sao? Anh thật sự ngưỡng mộ hai người họ vì đã có sự quan tâm từ cô. Điều anh mong muốn từ cô đơn giản là sự quan tâm vậy thôi nhưng chưa chắc cô đã bố thí cho anh chút tình cảm đó? Đôi mắt cô sáng rực, cô còn chấp nhận vui mừng nhẹ giọng lại khi nói chuyện với anh chỉ vì mong muốn anh sẽ cứu hai người họ! Lục Kình Phong dáng vẻ bất lực lên tiếng:
"Được rồi anh sẽ hỏi giúp em nhưng em biết rồi đấy không ai cho không ai điều gì đúng không nào?"
Uyển Nhi biết ngay rằng Lục Kình Phong sẽ không rộng lượng đến nỗi mà chịu giúp không cô điều gì. Cô nhếch môi lạnh nhạt lên tiếng:
"Nói đi! Anh muốn gì?"
Lục Kình Phong nghe được câu hỏi đúng ý của mình liền nở nụ cười thâm sâu, đôi đồng tử nâu phách hổ dán chặt trên người cô quan sát. Ánh mắt anh nóng bỏng đến nỗi làm Uyển Nhi bức bách và khó chịu vô cùng. Cô cũng rất lo lắng vì Lục Kình Phong thật sự rất nguy hiểm, nhìn ánh mắt anh ta cô cảm thấy không hề ổn chút nào. Lục Kình Phong lúc này lên tiếng nói ra yêu cầu của mình:
"Tôi muốn em ℓàм тìин nhân của tôi!"
Ngữ điệu này? Sao cô nghe thấy quen tai quá? Hình như cô đã nghe thấy ở đâu rồi. Đây không phải lần đâu tiên cô thấy âm điệu của Lục Kình Phong giống một người nào đó nhưng cô thật
sự không biết rằng mình đã nghe thấy ở đâu. Không quan tâm đến cái ngữ điệu của anh ta nữa mà quan trọng là nội dung! Anh ta muốn cô ℓàм тìин nhân cho anh ta? Tuy có chút tức giận nhưng không thể không xét lại. Trong thời gian chơi với anh ta cô nhận thấy được anh ta quả thực toàn chơi với những người máu mặt nên việc anh ta có thể giúp cô là hoàn toàn có thể được. Vả lại bây giờ anh ta gần như là người duy nhất có thể giúp cô. Nhưng làm vậy có lỗi với Nhất Hàm quá. Bỗng có một ý niệm lóe lên trong đầu của cô. Uyển Nhi cười nhạt trả lời yêu cầu của Lục Kình Phong:
"Được thôi nhưng trong ngày mai hai người họ đều phải được thả."
Lục Kình Phong hơi bất ngờ trước thái độ đồng ý nhanh chóng của Uyển Nhi nhưng niềm vui nhanh chóng lấn át lí trí của anh. Anh vui vẻ mừng rỡ đáp lại:
"Không thành vấn đề!"
Sau đó Lục Kình Phong đưa Uyển Nhi về nhà. Nhanh chóng tạm biệt Lục Kình Phong rồi đi vào nhà. Đứng trên gác nhìn bóng xe anh ta dần khuất khỏi tầm mắt Uyển Nhi khẽ nói nhỏ:
"Lục Kình Phong cũng có lúc anh ngốc như này cơ à?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc