Trần Kình vừa nghe thấy, trong lòng bỗng chán nản, mẹ kiếp, thế này còn có lối nào để hắn tự làm chủ? Hắn nhẫn nhịn không nổi giận, còn ánh mắt hướng về phía cậu Cả bên cạnh. Cậu Cả hắn thấy vậy liền đặt cốc trà trong tay xuống, chân thành nói: “A Kình này, năm nay cháu đã ba mươi hai rồi, tục ngữ nói tam thập nhi lập[6], cũng nên lập gia đình rồi. Như vậy đi, cậu có vài người bạn, trong nhà vừa hay có con gái độ tuổi phù hợp, đến mai hẹn họ ra ngoài để bọn cháu gặp mặt, nói chuyện hợp nhau thì lấy việc kết hôn làm điều kiện kết giao trước tiên xem sao.”
[6] “Tam thập nhi lập”: Ý nói ba mươi tuổi có được thành tựu thì nên lập gia đình, sinh con.
“Cháu xem con gái thứ hai nhà bộ trưởng Trương cũng không tồi, nhỏ hơn cháu năm tuổi, vừa đi du học về, còn học quản lí nữa, rất có ích cho sự nghiệp của cháu.” Cậu Hai tiếp lời bên cạnh.
Là có ích cho con đường làm quan của các người chứ? Trần Kình vừa nghe vừa nén giận, rõ ràng mấy người này đã họp trước với nhau, bố trí thòng lọng xong xuôi chỉ chờ hắn chui vào mà thôi. Hắn liền mệt mỏi lại làm ra vẻ, máy móc nói: “Không cần phiền cậu, bây giờ cháu không muốn kết hôn.”
“Việc này không cần thương lượng, mày muốn hay không cũng phải kết hôn.” Ông lão nhà hắn lại gõ gậy ở đó.
Trần Kình nghĩ bụng, ông lão hôm nay sáng ra chưa ăn cơm đã ăn thuốc no rồi à. Trong lòng hắn bực bội, không muốn vòng vo với họ, nói thẳng: “Hôm nay nếu tìm cháu đến vì chuyện này, cũng chẳng có gì đáng nói. Công ty còn có việc, cháu phải đi rồi.” Lúc sắp đi còn nói với ông ngoại hắn một câu: “Ông ngoại, cháu thấy tim ông không có vấn đề, trái lại ông nổi nóng hơi nhiều đó ạ.”
Dứt lời, hắn không thèm để ý phản ứng của họ, quay người bước đi, sau lưng truyền tới tiếng hét giận dữ: “Thằng ôn con, mày đứng lại cho ông.” Ngay sau đó, một cốc trà bay tới đập vào khung cửa, lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành. Trần Kình chẳng chớp mắt lấy một cái, chân không ngừng thoăn thoắt bước ra ngoài. Chú Lưu ở chỗ cửa hiên thấy hắn, muốn nói nhưng lại thôi, than thở một tiếng rồi vào phòng khuyên nhủ người bên trong.
Lúc ra khỏi cửa sân, vẫn nghe thấy tiếng chửi mắng vang vọng bên trong: “Thằng oắt con, cánh cứng rồi là không nghe lời nữa phải không, đừng tưởng ông không trị nổi mày...”
Trần Kình day thái dương, nghĩ thầm, tính cách ngang ngược không biết điều này của mình có lẽ thật sự di truyền từ ông ngoại. Người nhà họ Trần tuy dạng nào cũng có, nhưng tốt xấu gì cũng để cho người ta nói chuyện. Lúc nhỏ cảm thấy một đám người vây lấy mình thật hạnh phúc, ông ngoại đối xử với mình còn tốt hơn cả với cháu nội. Chẳng ngờ sự quan tâm kiểu này lại dần dần trở thành trói buộc, càng đến thời khắc quan trọng, lại càng khiến người ta đau đầu, thi cử, công việc, hôn nhân, mỗi lần đều như phải trải qua một cuộc chiến tranh vậy.
Lại nói phía trong sân, ông lão nởi nóng một trận mệt mỏi vô cùng, suy cho cùng đã là người sắp chín mươi tuổi rồi, không thừa nhận mình già không được. Chú Lưu vội dìu ông về phòng nghỉ ngơi, phòng khách cuối cùng yên tĩnh trở lại. Cậu Cả nhìn em trai bên cạnh, ngờ vực hỏi: “Việc này trước kia đã đề cập không ít, nhưng chưa thấy nó phản ứng mạnh mẽ thế này.”
Cậu Hai giọng hơi trầm ngâm nói: “Liệu có liên quan đến cô gái kia không? Lần này A Kình vì cô ta mà suýt xảy ra chuyện, chắc không phải là thật chứ?”
Cậu Cả cau mày, im lặng không nói gì.
“Hay là em tìm người điều tra một chút? Nếu có manh mối bất thường thì mau chóng lựa chọn cách xử trí.”
“Trước hết không được manh động, tính cách A Kình chú cũng biết đó, thích mềm không thích cứng, nếu nóng vội thì giả cùng biến thành thật. Nhưng điều tra một chút vẫn là điều cần thiết, thật sự đến ngày đó cũng biết dùng kế sách gì cho thích hợp.”
Trần Kình lái xe đến công ty, trên đường nhận được điện thoại quốc tế đường dài Trần Túy gọi tới, lúc này mới biết thằng nhóc ấy lại chạy sang Nhật Bản rồi. Vừa nhấc máy Trần Túy đã hỏi: “Anh, sao anh lại ở cùng với con nhóc đó?”
Hắn nghe xong liền sững người, lập tức phản ứng lại, người Trần Túy nói là Lâm Uyển, lại nghe Trần Túy ở đầu dây bên kia tiếp tục: “Con nhóc đó nếu ở khu căn cứ thì là một nữ Osama Bin Laden, nếu ở thì Iraq chính là một ké đánh bom liều ૮ɦếƭ...”
“Nói nhảm cái gì thế?”
“Tiểu Tây đã kể với em chuyện anh rơi xuống nước rồi. Anh, con nhóc đó đang báo thù anh đấy. Cô ta hận em nhưng không tìm được người, lại định đổ lên đầu anh, anh mau rời khỏi cô ta đi.”
Trần Kình cười nhạo thành tiếng: “Đừng có mở miệng ra là lại ‘con nhóc đó’, cô ấy có tên, cậu không quên chứ?”
Đầu dây bên kia im lặng, rõ ràng đã đuối lý chột dạ, Trần Kình thở dài nói: “Việc này tôi tự biết chừng mực.”
“Anh, cô ta, cô ta tuy có chút sắc đẹp, nhưng quá nguy hiểm...”
“Cậu có tư cách nhận xét cô ấy à?”
Bên kia lập tức im bặt, một lúc sau mới khẽ nói: “Anh, không phải em lo lắng cho anh sao? Lỗi lầm em từng phạm phải còn bắt anh gánh vác, em...”
Trần Kình bỗng hơi đau đầu, hắn im lặng một lát, nói: “Trần Túy, chúng ta là hai quả dưa trên một cây mây, cậu có chuyện tôi không thể đứng nhìn. Nhưng năm nay cậu đã hai mươi bảy rồi chứ không còn mười bảy, mau trưởng thành chút đi, tôi cũng không thể quan tâm cậu cả đời.”
Sau khi cúp máy, trong đầu Trần Kình hiện ra một ván cờ, bên trên chỉ có ba quân, tiểu Tốt qua sông, Tướng trốn trong hang ổ, còn Xe di chuyển xung quanh. Xe bảo vệ cho Tướng, nhưng Tốt qua sông lại được Xe buông tha, mấy lần Xe có cơ hội nuốt chừng Tốt, nhưng nó không nỡ...
Ván cờ này, vốn lẽ thắng thua đã định, nhưng lại bị kì thủ xuống cờ hỗn loạn. Trần Kình lắc đầu, bất giác nghĩ đến một câu nói, “Thế gian sao thể vẹn đôi đường”.
Đến công ty, lại bắt đầu một ngày vất vả như bao ngày, lúc công việc xong xuôi, nhận được điện thoại của Phương Chính hẹn gặp mặt. Trần Kình vốn dĩ định về nhà sớm một chút, Lâm Uyển vừa muốn tìm đến cái ૮ɦếƭ, tuy còn chưa đạt được ý nguyện, hắn vẫn hơi lo cho cô. Nhưng nghe giọng điệu Phương Chính hình như muốn nói chuyện nghiêm chỉnh, hắn cân nhắc một chút, vẫn tuân theo nguyên tắc “anh em trước, đàn bà sau” đến chỗ hẹn.
Trần Kình đến căn phòng hẹn sẵn, liếc nhìn, căn phòng to như thế mà chỉ có một người đang ngồi. Một người vốn dĩ thích nhất tiệc tùng nhảy múa đột nhiên lại trở nên yên lặng, thật khiến hắn có chút không quen. Hắn đi tới chiếc ghế sofa trước mặt Phương Chính ngồi xuống, Phương Chính cầm chai rượu trắng lên rót một ly đưa cho hắn, nói: “Vừa phát hiện một chai rượu ngon, nếm thử xem.”
Trần Kình nâng ly đế cao lên, nhìn rượu trắng rót đầy bên trong, lại nhìn nhãn hiệu trên chai rượu bên cạnh, cười đáp: “Nhị Oa Đầu[7] quả là rượu ngon!” Nói rồi nâng ly uống một ngụm.
[7] Nhị Oa Đầu là một loại rượu bình dân ở Trung Quốc nấu từ hạt ngũ cốc.
Phương Chính liếc nhìn hơn nửa ly còn thừa lại, không vừa lòng nói: “Tình sâu nặng uống cạn một hớp, tình nhạt nhòa Lเế๓ láק qua loa.” Nói xong hắn duỗi ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải ra lại gần chiếc ly làm dấu, nói: “Căn cứ theo mức độ này thì tình cảm giữa chúng ta cũng chỉ bình thường thôi.”
Trần Kình ngửa ra phía sau bắt chéo hai chân, dửng dưng nói: “Tôi lao xe đến đây, uống cạn một hớp với cậu để lúc quay về cảnh sát giao thông gây khó dễ à?”
Phương Chính mỉm cười một cái, chậm rãi nói: “Làm sao có thể gây khó dễ cho cậu chứ, mấy người không phải cùng một nhà sao?”
Trần Kình nghe xong liền nhíu mày, nheo mắt không nói gì. Phương Chính lại hỏi: “Anh trai, rượu này ngon không?”
“Cũng được, có điều uống vào mùa đông thì càng ngon.”
“Phải đó, Nhị Oa Đầu không tồi, rượu ngon hay không chẳng quyết định bởi giá tiền, giống như nhân phẩm tốt hay không chẳng liên quan đến giá trị con người.” Phương Chính chậm rãi bình luận, lại mở ra một chai rót đầy cho mình.
Trần Kình liếc nhìn Phương Chính, khoanh tay nói: “Khỏi cần vòng vo, có gì cứ nói.”
Phương Chính tựa người về phía sau, bộ dạng uể oải quan sát người đối diện một lúc mới nói: “A Kình, cậu khiến tôi quá bất ngờ, tôi không tin được cậu lại dùng cách thức này để đối phó với một cô gái.”
Trần Kình giơ tay nới lỏng cà-vạt, thản nhiên nói: “Tôi như thế này cũng không phải ngày một ngày hai.”
“Nhưng trước kia cậu toàn đối phó với loại người khác, bọn chúng cũng chẳng phải thứ tốt đẹp, ૮ɦếƭ chưa đền hết tội, giống với Lâm Uyển sao? Cô ấy chỉ là cô gái không quyền thế, sức trói gà không chặt. Trước kia cậu làm những chuyện đó cũng coi như vì là em trai, dù sao cũng không thể thấy em trai bị tuyên án. Gặp phải loại người như chúng ta coi như cô ấy đen đủi, nhưng sao cậu vẫn có thể ra tay với cô ấy?” Trước đó Phương Chính đã tự uống nửa bình rượu trắng, lúc này có chút kích động, “Cậu quả thật là...” Hắn nghiến răng nói: “Thằng vô liêm sỉ!”
Trần Kình không có phản ứng gì, bình tĩnh nói: “Tôi thừa nhận, tôi làm điều quá đáng với cô ấy. Không biết chừng, chọn trong từ điển một từ ác độc nhất tặng tôi cũng không đủ. Có điều, hôm nay cậu hẹn tôi ra đây chắc không chỉ để mắng một trận chứ?”
Phương Chính nhìn hắn chằm chằm một lúc, thở dài nói: “A Kình, buông tha cô ấy đi, cậu dù gì cũng phải để cho người ta một con đường sống chứ?”
Trần Kình không lên tiếng, nâng ly rượu của mình uống một ngụm lớn, cười nhạt một tiếng, hỏi: “Buông tha cô ấy rồi, cậu sẽ nhận lấy?”
Phương Chính nghe vậy cười nhạo: “Cậu mở to mắt ra nhìn anh em của cậu đi. Tôi tuy phẩm hạnh không đứng đắn, làm trái với cái tên cha mẹ đặt cho, nhưng chút đạo nghĩa này vẫn có. Tôi cũng không phải thanh cao học theo người ta dám làm việc nghĩa, chỉ là nhìn cô ấy liền thấy oan ức thay. Cô ấy đã phạm sai lầm gì? Gặp phải chuyện đó đã đủ bất hạnh rồi, cậu còn thêm sương vào tuyết, đổ dầu vào lửa, còn để người ta sống không thế?”
Trần Kình lại uống một ngụm rượu, lẩm bẩm tự nói: “Đạo nghĩa? Đạo nghĩa là thứ dùng với anh em, không hợp dùng với đàn bà.”
“Hừ, cứ như ý cậu thì phụ nữ đều phải dựa vào tranh đoạt, cậu đây có gì khác so với ác bá trong xã hội cũ ức Hi*p đàn ông chiếm đoạt đàn bà? May mà ông cụ nhà cậu cũng từng đánh bại cường hào ác bá, hay rồi, đến đời cháu trai ông cụ lại bị thay đổi trở lại.” Phương Chính kích động đến mức thở hổn hển.
Trần Kình lắc chiếc ly trong tay, lần nữa nâng ly uống cạn một hơi, nói: “Phương Chính, cậu không cần kích tôi, chẳng phải tôi đây không nể mặt cậu, nhưng việc này tôi không thể đồng ý.” Hắn nói xong liền đứng dậy: “Muộn quá rồi, tôi phải về đây, hôm nay cám ơn cậu vì bữa rượu, hôm khác tôi mời.”
Phương Chính cũng đứng dậy, gọi với theo hắn: “A Kình, cậu... chắc không phải đã rung động thật sự rồi chứ?”
Trần Kình bỗng dừng bước, quay đầu hỏi: “Cậu biết rung động thật sự có cảm giác thế nào không?”
Phương Chính ngẩn người, nghĩ một lát rồi lắc đầu.
Trần Kình cười: “Đến Thánh Tình như cậu còn không biết, tôi biết sao được.”
“A Kình.” Phương Chính đi tới hai bước, khẩn thiết nói: “Cậu mau nhân lúc dễ giải quyết mà buông tay đi. Bây giờ cậu chơi với lửa, trò thách đấu này, Lâm Uyển không thích hợp. Cậu chiếm giữ người ta mấy năm, người ta biết lấy chồng kiểu gì? Coi như cậu thật sự rung động, nói thật lòng, tôi không thấy hai người có chút khả năng nào, bất kể gia thế hay là ân oán cá nhân.”
Trần Kình hơi ngẩn ra, vỗ cánh tay Phương Chính nói: “Cám ơn sự nhắc nhở của cậu.” Dứt lời, hắn liền đi ra ngoài, Phương Chính nắm lấy tay áo hắn nói: “A Kình, cậu nghĩ cho kĩ, đây không phải chuyện cậu muốn làm thế nào cũng được, cậu sẽ hủy hoại cả đời cô ấy.”
Trần Kình gạt tay Phương Chính, nói: “Đừng phí lời, cậu cũng không phải không biết tính tôi.”
Phương Chính vò tóc, nghiến răng nói: “Cậu sẽ hối hận đó.”
“Vậy tôi cũng chịu rồi.” Trần Kình đi tới cửa lại quay đầu hỏi: “Cậu về thế nào, vừa uống không ít mà?”
Phương Chính chán nản vuốt mặt, xua tay nói: “Khỏi cần lo cho tôi, thật ra không về được vẫn có thể thuê phòng ở trên đây, phục vụ đầy đủ mọi thứ, còn thoải mái hơn ở nhà.”
Lúc Trần Kình ra ngoài, bỗng cảm thấy đắng miệng, dường như thứ vừa uống khi nãy không phải Nhị Oa Đầu mà là cà phê đen, nhưng dạ dày lại nóng như thiêu như đốt, nóng đến mức làm hắn khó chịu. Hắn từng trải qua vô số lần thương lượng ứng phó với đủ loại đối thủ gian xảo khó chơi, nhưng chưa có lần nào mệt người như ban nãy. Hắn bước nhanh qua từng căn phòng, xuyên qua cảnh xa hoa trụy lạc, không muốn nghĩ gì hết, chỉ muốn mau chóng rời khỏi thế giới hào nhoáng này.
Đi ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, tâm trạng buồn bực của Trần Kình bỗng trở nên yên tĩnh. Hắn nhớ đến một câu hát vô tình nghe được, nói rằng “ngôi sao chính là hạt trân châu của người nghèo”. Lúc đó hắn cười nhạo, đúng là một câu vớ vẩn an ủi người khác, ai có thể xuyên ngôi sao thành dây chuyền mà đeo lên chứ, chẳng thể so bì được. Nhưng bây giờ ngửa mặt nhìn trời, đột nhiên có cảm giác thỏa mãn. Dường như bầu trời đầy sao kia đều thuộc về hắn, từng ngôi sao hoặc sáng ngời hoặc mờ ảo, đâu phải là trân châu, rõ ràng là kim cương.
Phía sau có người đi đến không cẩn thận xô vào hắn một cái, mùi nước hoa pha lẫn mùi rượu bay tới. Trần Kình vô thức nghiêng người sang bên cạnh, liếc nhìn sợi dây chuyền kim cương trên cổ cô gái vừa ᴆụng phải mình. Cô gái đó liếc mắt đưa tình, ỏn ẻn nói: “Tiên sinh, thật xin lỗi quá.”
Trần Kình thu lại ánh mắt, chẳng thèm để ý, sải bước đến bãi đỗ xe, trước khi lên xe lại không kìm nổi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Hắn bỗng nhận ra tại sao lại cảm thấy những vì sao kia đẹp đẽ, bởi vì chúng giống như đôi mắt Lâm Uyển, đặc biệt là mấy ngôi sao sáng nhất kia, tuy chẳng gì có thể sánh bằng đôi mắt ấy.
Khi Trần Kình lái xe vẫn đang nghĩ, phụ nữ với phụ nữ cũng thật khác nhau. Ngày trước lúc Lâm Uyển say, hắn cũng thấy phiền, nhưng đồng thời lại muốn đưa cô về làm cho tỉnh rượu. Nhưng cô gái vừa nãy chỉ làm hắn muốn tránh khỏi, một chút tiếp xúc cũng không có, mặc dù xét về diện mạo, vóc dáng, cô ta còn cao hơn Lâm Uyển mấy phần.
Tối nay, Phương Chính coi như đã dạy cho hắn một bài học, đó là mặc kệ rượu gì, chỉ cần hợp khẩu vị của mình là được. Nhưng gặp được rượu ngon, liệu có ai chịu buông tay?
••o∞ Hết tập I ∞o••