Vừa vào cửa hàng, Phương Chính liền hỏi ngay nhân viên phục vụ đi đến: “Chỗ này các cô có kem que không?” Cô gái mắt mở to, hệt như vừa nghe thấy lời bậy bạ gì vậy, Phương Chính còn nghiêm trang giải thích: “Chính là cái loại mà cắn một miếng có tiếng ‘rắc rắc’, ăn vào cực kì mát ấy.”
Cô gái nhìn cách ăn mặc của hắn, lại nhìn Lâm Uyển với vẻ mặt bất lực phía sau, lập tức hiểu hắn đến khuếch khoác để chọc cho cô gái kia cười, liền vui vẻ phối hợp: “Thưa anh, chỗ chúng tôi không có loại kem que mà anh nói, nhưng chỗ chúng tôi có đầy đủ các loại kem ly, anh và bạn anh nhất định sẽ thích.”
Phương Chính vẻ mặt khó xử, quay đầu hỏi: “Có thế thử chút không?”
Lâm Uyển nhịn cười gật đầu, sau khi ngồi xuống, sợ hắn tiếp tục dài dòng, cô vội gọi một phần Matcha MilkShake, Phương Chính thì tùy tiện gọi một ly kem và hai phần bánh ngọt.
Sau khi mang đồ lên, Lâm Uyển chân thành nói: “Cảm ơn anh, Phương Chính.”
“Ôi dào, không cần khách khí, ưu điểm lớn nhất của con người tôi chính là không thể để phái đẹp buồn rầu, chỉ cần thấy, nhất định sẽ nghĩ cách khiến người ta vui vẻ.” Phương Chính nói xong, khoét một thìa kem đưa lên miệng.
Lâm Uyển cười, hắn lập tức tát nước theo mưa, đong đưa thìa kem, nói: “Có điều, nếu cô nhất định phải cám ơn tôi, vậy thì giới thiệu cho tôi một cô bạn gái đi, đàn em cũng được, tôi không chê nhỏ đâu.”
Còn nhớ đến việc này sao, Lâm Uyển cười nói: “Dựa vào điều kiện của anh, chắc không cần tôi giới thiệu nhỉ?”
“Ấy, chẳng ai chê nhiều tiền, càng không ai chê có nhiều bạn gái, thói hư tật xấu của đàn ông mà.” Hắn nói đến đây, bỗng chuyển đề tài: “Nhưng nếu nói về mặt này, A Kình qua là trường hợp đặc biệt.”
Vừa nghe đến tên người đó, Lâm Uyển lập tức theo phản xạ có điều kiện cau mày lại, Phương Chính tiếp tục: “Con người hắn tuy tính cách quái đản, lại cực kì xấu xa, nhưng lại có một ưu điểm đại đa số đàn ông đều không có, đó chính là không trăng hoa.”
Lâm Uyển suýt chút nữa thì cười khảy ra tiếng, đây gọi là “không trăng hoa”? Cô dám chắc rằng, hắn cho đến tận bây giờ từng có không dưới mười người đàn bà, đám người này tư duy cái kiểu quái gì vậy?
“Tôi biết cô nghĩ gì, nhưng yêu cầu của cô đối với đàn ông, nhất là loại đàn ông như chúng tôi, không thể quá hà khắc. Có đôi khi nhân tố bên ngoài rất quan trọng, đặc biệt là bây giờ cám dỗ nhiều như thế, nhỉ? Cô là người hiểu biết, vả lại, ở tuổi này tìm một cô gái nghiêm túc, yêu đương một cách nghiêm túc, cũng không phải chuyện dễ dàng...”
“Phương Chính, rốt cuộc anh muốn nói gì?” Lâm Uyển hơi mất kiên nhẫn, cô không muốn tiếp tục nói về người đó, hắn tốt hay không thì có liên quan gì đến cô? Cho dù hắn có một trăm điểm tốt, nhưng thứ phơi bày cho cô thấy, mãi mãi chỉ là mặt tồi tệ nhất.
Phương Chính thôi cười, nghiêm túc nói: “Lâm Uyển, tôi không phải nói tốt thay cho A Kình, chỉ là tôi cảm thấy hai người cũng không phải có thâm thù đại hận gì, ở cùng nhau một ngày thì sống tốt một ngày đi. Tính khí A Kình cô chắc cũng biết rồi, cô hà tất phải chọc tức hắn, làm ầm ĩ đến mức mọi người ai cũng không vui vẻ chứ?”
Lâm Uyển không lên tiếng, im lặng uống milkshake.
“Thật ra chung sống với hắn cũng không khó đến vậy, với tên này thì phải dùng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’, chỉ cần cô đừng chọc vào hắn là được. Một khi hắn đã phân cao thấp, nhất định phải tranh giành đến mức một mất một còn, từ nhỏ đã vậy rồi, không đánh đứa khác quỳ xuống đất cầu xin hắn quyết không chịu thôi. Nhớ năm đó hắn cũng là bá chủ trong khu, trên bàn tiệc sinh nhật Trần Tây lần trước, ngoài Trần Tây ra, còn lại đều từng nhận qua đấm của hắn, ngay đến tôi và em họ Phương Mi cũng không thể thoát khỏi.”
Lâm Uyển mắt trợn trừng, tên này thật là tồi tệ.
“Hắn từ nhỏ đã biến thái như thế rồi?”
“Hả? Ừ, có hơi biến thái, ha ha, nhưng điều này cũng khó trách, con cái nhà họ Trần đều thực hiện ‘nuôi thả’. Cha hắn bận rộn, mẹ hắn không quản nổi, bên ông ngoại hắn ư? Ông cụ xuất thân là quân nhân, nói một là một, động một tí là đánh đòn. Hắn cứ buông thả một lúc rồi nghiêm chỉnh một lúc như vậy, không biến thái cũng buộc phải biến thái thôi. Thêm nữa, còn nhỏ như thế mà đã trải qua chuyện đó...”
“Chuyện gì?”
“À, cũng không có gì, làm gì có trẻ con nhà nào lúc bé chưa từng xung đột chứ.” Phương Chính tự cảm thấy mình nói hơi nhiều, vội kết thúc: “Được rồi, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô như một người bạn, tiện thể lạc vào chút chuyện cũ của Trần Kình, cô đừng có quay về mách lẻo nhá.”
“Không đâu, cám ơn anh.”
“Đừng đùa với cái miệng, cứ nên thực tế một chút, giới thiệu sư muội cho tôi nhé, được không?”
Lâm Uyển vỗ trán, đáp: “Nghe anh kể vậy, tôi thấy phạm vi xung quanh các anh chính là hố lửa, tôi thật không thể làm chuyện thiếu đạo đức đó được.”
“Thì ra tôi bận rộn nửa ngày trời lại thành gậy ông đập lưng ông sao?” Phương Chính vờ tức giận: “Lâm Uyển, cô quá thiếu thành ý rồi, tôi muốn tuyệt giao với cô.”
“Được thôi.”
“…”
Lâm Uyển mấy ngày nay cũng được coi là “thoải mái”, vì người nào đó đi công tác, hơn nữa trước lúc đi còn tiện thể nói với cô một câu về lộ trình cơ bản, vì thế cô quyết định về nhà ở. Bận đi bận đi, hắn càng bận rộn cô càng thoải mái. Nếu hắn lao lực mà ૮ɦếƭ, cô biết tin nhất định sẽ đi mua pháo dây về chúc mừng.
Vừa mới uống chút rượu, đã hơi ngà ngà say, cô nằm trên sofa nghỉ ngơi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô nhắm mắt với lấy di động, vừa nghe thấy giọng đối phương liền tỉnh táo ngay lập tức.
“Mấy giờ rồi còn ở ngoài hả?”
Lâm Uyển liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới hơn bảy giờ tối, vẫn ổn chứ, tên này lại lên cơn động kinh à? Ơ, sao hắn biết mình không ở căn hộ, lẽ nào hắn trở về sớm?
Bỏ điện thoại xuống, cô lại quýnh quáng tắm rửa, đánh răng, ăn kem, rồi xuống nhà đợi tài xế.
Về đến căn hộ, vừa vào cửa đã thấy Trần Kình sầm mặt ngồi trong phòng khách, hành lí để trước cửa, chắc cũng mới về, lại thấy bọt nước còn vương trên tóc, quần áo chỉnh tề, rõ ràng vừa tắm xong. Quỷ đòi mạng, Lâm Uyển rủa thầm trong bụng.
“Sao lại qua bên đó?” Giọng nói người nào đó hệt như trộn lẫn thuốc.
“Ờ, về lấy ít đồ.” Lâm Uyển giơ chiếc túi nhét bừa vài bộ quần áo trước lúc đi đang xách trong tay lên.
“Qua đây.” Giọng điệu của Trần Kình hơi tốt lên đôi chút, vẫy vẫy tay gọi cô.
Lâm Uyển đặt túi đồ xuống rồi đi đến, vừa mới lại gần liền bị hắn kéo vào lòng, tiếp đó là một hồi gặm rỉa lung tung như muốn ăn sống nuốt tươi người khác. Cuối cùng gặm đủ rồi, hắn mới hả lòng hả dạ chạm vào môi cô, mang theo ý cười, nói: “Vị dâu tây.”
Lâm Uyển chỉ mải hít thở, cũng không phản ứng lại, đây là lần đầu tiên cô ngồi trên đùi hắn, nhưng không thể nào thích ứng nổi, giãy giụa không ngừng, bị Trần Kình chặn ngang đè lại: “Đừng cọ lung tung, dạo này không động vào thức ăn mặn, không chịu đựng nổi sự khiêu khích của em đâu.”
Người Lâm Uyển lập tức cứng đờ như khúc gỗ, lén lút đảo mắt xem thường, cái gì mà “dạo này”, đến giờ hắn mới rời đi được có vài ngày, chẳng nhẽ đơn vị thời gian của nhà hắn không giống với người khác?
Ánh mắt Trần Kình khá tốt, thoáng cái đã tóm được ánh mắt xem thường của cô, hắn định nghĩa ánh mắt đó thành hờn dỗi. Có lẽ là vì đồ hiếm thì mới quý, hắn thật sự yêu ૮ɦếƭ đi được biểu cảm đáng yêu này của cô. Hắn cọ cọ trán mình vào trán cô, giọng đầy khí thế, hỏi: “Nói, tôi đối với em không tốt sao?”
Lâm Uyển cảm thấy khó hiểu với sự thân mật xảy ra bất ngờ này, càng cảm thấy hoảng sợ, ngửa cổ về phía sau tránh hắn.
“Thích cái gì thì nói, không phải cho em thẻ rồi sao?” Nói đến đây Trần Kình cười một cái, bổ sung thêm: “Chỉ cần đừng mua tủ lạnh, tivi cái gì gì đó là được.”
Nhắc lại hành động thất bại lần đó, Lâm Uyển không nén được giận, đành hừ một tiếng.
Trần Kình bị sự cáu kỉnh đáng yêu của cô chọc cười, véo nhẹ vành tai cô, trêu đùa: “Em xem em ngốc chưa, không biết rằng thứ càng nhỏ thì càng đáng giá à? Người ta mua kim cương, mua vàng bạc, em cũng được đấy, một đống đồ như thế cuối cùng để công ty tôi đi làm từ thiện.”
Lâm Uyển buồn bực không thôi, con người này đi xa một chuyến thôi mà não cũng bị thay luôn. Chỉ từng nghe nói đến thay tim, thay gan, thay thận, chưa từng nghe rằng còn có cả thay não đấy. Bị hắn quấy nhiều đến bực bội, cô bèn vùng ra đứng dậy, giọng điệu thản nhiên nói: “Tôi hơi mệt, đi nghỉ trước.”
“Đợi đã.” Trần Kình giữ cô lại, giơ cổ tay lên xem đồng hồ: “Còn ba tiếng rưỡi nữa, em muốn làm gì? Tôi sẽ chiều theo em.”
Bây giờ Lâm Uyển có thể chắc chắn một điều, đó chính là Trần Kình thật sự đã bị thay não.
Trần Kình nhìn vẻ mặt sững sờ của cô, bỗng thấy bực bội, giọng điệu cũng trầm xuống: “Hôm nay là sinh nhật em, không phải là em quên rồi chứ?”
“Hả?” Lâm Uyển kêu lên, vội lấy di động từ trong túi quần ra xem lịch. Trần Kình bị hành động ngớ ngẩn của cô làm cho dở khóc dở cười.
“Ơ thật này, tôi quên khuấy đi mất.” Lâm Uyên tự lẩm bẩm.
Trần Kình kéo cô đứng dậy, không mấy thiện cảm nói: “Không sao, di chứng sau khi chấn động não, xem ra hôm nào đó phải đưa em đi kiểm tra mới được.” Rồi hắn lại nhìn cô: “Nghĩ xong muốn làm gì chưa? Hay là nói xem em có nguyện vọng gì? Nhưng nếu là cái loại xuất cảnh mấy ngày đi du lịch thì thôi nhá, không kịp đâu, ra ngoài dạo một vòng thì cũng gần giống thế.”
Lâm Uyển hơi thất thần, nguyện vọng sinh nhật? Đương nhiên là cô từng có, nhưng người cô muốn ở bên kia đã không còn nữa, tất cả nguyện vọng cũng theo đó mà vỡ tan. Vì thế mới bảo rằng, nguyện vọng gì thì cũng không quan trọng bằng một người. Nếu trên thế giới thật sự có thần đèn của Aladdin tồn tại, cô cũng hy vọng được dùng thử một lần, để nó biến Vương Tiêu quay lại, hoặc là, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, sẽ làm tên này biến đi.
Trần Kình là người chú trọng hiệu suất, hắn nhìn không quen bộ dạng lề mề của người khác, dứt khoát kéo Lâm Uyển ra ngoài, để cô quyết định trên đường.
Lúc trong thang máy, dạ dày Lâm Uyển bỗng kêu òng ọc, cô tự cười nhạo với cái gương, nói: “Đói rồi, đi ăn đi.”
Trần Kình thấy gương mặt tươi cười của cô, có hơi thất thần, rồi nói: “Không vấn đề, muốn ăn gì? Món ăn Tứ Xuyên thì thế nào?” Hắn chú ý thấy Lâm Uyển rất thích ăn cay, mỗi lần đều ăn đến mức môi đỏ lựng, hại hắn lúc hôn cô miệng cũng tê tê.
Lâm Uyển do dự một lát, hỏi: “Ăn mì kéo được không?”
Đến nơi, xuống xe, nhìn mặt tiền cửa hàng chật hẹp trước mắt, bảng hiệu thô sơ, Trần Kình lập tức cau mày, nhấc cằm Lâm Uyển lên, bật cười: “Có phải em đùa tôi không, hử?”
Lâm Uyển nhìn cửa hàng, lại nhìn người nào đó toàn thân mặc âu phục hàng hiệu, đột nhiên thấy hả hê bởi trò này, nhưng vẻ mặt lại cực kì vô tội: “Mừng sinh nhật không phải nên ăn mì sao?” Dứt lời, cô cũng không thèm để ý hắn, tự mình đẩy cửa đi vào.
Nửa phút sau, người nào đó dãn nét mặt, đẩy cửa vào theo. Nhà hàng tuy nhỏ nhưng khách rất đông, xem ra cũng khá sạch sẽ, Trần Kình đảo mắt một vòng, ừm, công nhân, học sinh, Lâm Uyển.
Hắn đến trước mặt cô đang định ngồi xuống, Lâm Uyển vội ngăn lại, nói bằng giọng để tất cả mọi người đều nghe thấy: “Tôi ϲởí áօ xuống để ngài lót ghế nhé, tránh làm bẩn bộ âu phục hàng hiệu mà ngài đặt may ở Paris.” Trong chốc lát, vô số ánh mắt trợn tròn, toàn bộ đều nhắm vào bộ âu phục đắt giá kia của Trần Kình, có sự ngạc nhiên, có cả sự xem thường, thêm cả ánh mắt nổi cáu và bực bội của bà chủ, suýt chút nữa thì đốt luôn được cả loại vải đắt tiền của hắn.
Trần Kình tức giận vô cùng, nhưng cuối cùng lại cười, giơ tay ngăn Lâm Uyển còn ở kia dùng hành động chậm rãi một cách khoa trương ϲởí áօ khoác. Hắn cũng đáp lại bằng giọng không hề nhỏ như cô: “Không sao, cùng lắm thì vứt đi không dùng nữa, dù sao chúng ta cũng quá nhiều quần áo, mặc sao hết.” Nói xong bình tĩnh ngồi xuống.
Mánh khóe của Lâm Uyển bị hắn nhẹ nhàng hóa giải, bĩu môi không hề gì, vẫy tay tươi cười với cậu phục vụ đang sầm mặt: “Tôi muốn một bát mì thịt bò.”
“Sợi to nhé.” Trần Kình bổ sung.
Hả? Lâm Uyển nhìn về phía hắn, Trần Kình ung dung giải thích: “Không phải mừng sinh nhật sao? Phải ăn mì ‘giải sầu’[7] chứ!”, rồi ngẩng đầu nói với phục vụ: “Đúng rồi, thêm một trứng trần.”
[7] Trong tiếng Trung, từ “giải” trong “giải sầu” trùng với chữ “to” trong “sợi to”.
Lòng Lâm Uyển bỗng nóng lên, nhớ lại lúc bà ngoại còn sống, mỗi lần sinh nhật đều có những món đó, đơn giản nhưng ấm áp không gì bằng. Nghĩ đến bà, cô không kìm nổi, khóe mắt cay cay, nhưng vừa nhìn thấy người đối diện, chút yếu đuối sắp trào ra kia lập tức lui về. Cô vẫn thuận miệng hỏi: “Anh có muốn một bát không?”
Trần Kình liền xua tay, cảm nhận thấy sự bực bội ngút ngàn của anh chàng phục vụ bên cạnh, bổ sung thêm một câu: “Tôi ăn rồi.”
Lâm Uyển lại muốn một đĩa gà rán và một đĩa dưa chuột với nấm kim châm, bắt gặp thái độ khinh bỉ rõ ràng của Trần Kình, nhưng hắn nhìn trái nhìn phải, thì ra trong cửa tiệm cũng chỉ có mấy món này. Lúc đợi mì, Lâm Uyển đeo găng tay ni-lon, cầm một miếng gà bắt đầu gặm. Cái này rất ngon, cô dứt khoát ngay đến việc giả mù sa mưa với hắn một chút cũng giản lược luôn, không phải hắn bảo mình đã ăn rồi sao, vậy cứ coi như hắn ăn rồi đi, tuy rằng cô khá hoài nghi điều đó.
Trần Kình thật sự không để ý, vì cái thứ này hắn thà chịu đói cũng tuyệt đối không ăn. Hồi đại học, lúc hắn với bạn cùng phòng ra ngoài uống rượu có ăn mấy lần, từ đó về sau chưa từng ᴆụng đến, ngấy tận óc, nửa ngày cũng chẳng ăn nổi bao nhiêu thịt, thèm cái gì chứ?
Lâm Uyển quá là bậc cao thủ, một lúc đã giải quyết xong nửa đĩa, xương chất một đống bên cạnh, may mà dáng ăn của cô tương đối nhã nhặn, nếu như ʍúŧ chùn chụt giống mấy vị bàn bên cạnh, hắn lập tức đã quăng cô đi rồi. Trong chớp mắt, hắn bỗng nghĩ, không được, có lẽ nên lập tức lôi cô đi, sau này không cho phép động đến gà rán nữa...
Cho đến khi bát mì thịt bò siêu lớn được bưng lên, Lâm Uyển đã cơ bản giải quyết xong xuôi đĩa thịt gà, rau xà lách cũng ăn hết non nửa, thấy mì sợi nóng hổi, không ngờ cô lại thể hiện một biểu cảm sinh động khác thường: Tham ăn.
Trần Kình lúc đầu còn nhàm chán mở điện thoại chơi Gi*t thời gian, kết quả lại bị dáng vẻ của cô hấp dẫn. Nhìn lướt qua cái bát nghe nói chứa thứ gì đó như mì thịt bò kia, hắn thật muốn nói với phục vụ: “Tôi bỏ thêm năm mươi đồng, có thể thêm vài miếng thịt không?” Nhưng xét thấy bản thân ở cửa tiệm nhỏ như cái mắt muỗi này đã hứng chịu đủ những ánh nhìn dị nghị, hắn đành nhẫn nại, hỏi người nào đó như đang cắm mặt vào bát: “Có ngon đến thế không?”
Lâm Uyển ngẩng đầu, qua làn hơi nóng trắng xóa, cô hít hà: “Tôi thì thấy rất ngon, nhưng đương nhiên, đối với người lấy vây cá mập súc miệng như ngài mà nói thì chưa chắc.”