Trần Kình nheo mắt, nói: “Cô đang khoe khoang với tôi? Nhưng cô làm sao biết thứ cô gặp được chính là tình yêu đích thực? Có lẽ nó chỉ là mở đầu, quá trình và kết quả đều không phải cái cô tưởng tượng kia. Mà bây giờ tất cả những thứ cô có chỉ là hồi ức, hồi ức thì sẽ bị chủ quan hóa, nó bị cô lần lượt mỹ hóa, cường hóa, đến cuối cùng cô sẽ quên mất vẻ ban đầu của nó thôi.”
“Thứ gọi là tình yêu chẳng qua chỉ do phụ nữ các cô hoang tưởng mà ra, lừa mình dối người, thỉnh thoáng cũng dùng để lừa gạt gì đó của người khác. Theo tôi thấy, nói chuyện yêu đương chi bằng ℓàм тìин thêm vài lần còn thực tế hơn.”
Càng nói càng chẳng ra sao, đúng là miệng chó không thể mọc được ngà voi, Lâm Uyển nổi giận kết lại: “Không phải anh không tin, mà cơ bản là anh không hiểu.”
Hắn cười: “Tôi không hiểu, cô hiểu? Tôi chỉ biết ăn cơm, đi ngủ và lên giường đều là nhu cầu sinh lí, cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, đợi đến khi cô ba mươi tuổi sẽ rõ. Tôi thấy khó hiểu, cô với chồng chưa cưới còn chưa từng lên giường với nhau, mà cả ngày yêu yêu đương đương, ngộ nhỡ sau khi kết hôn mới phát hiện ra anh ta bị bất lực, cô còn có thể tiếp tục yêu anh ta? Đợi đến khi các người dùng hết chút Dopamine[6] kia rồi, các người dựa vào cái gì để duy trì cái gọi là tình cảm?”
[6] Dopamine: Hormon đem lại cảm giác khoái lạc.
Lâm Uyển tức giận muốn chửi, vừa định mở miệng phản bác, lại nghĩ mình căn bản không có cách nào liên kết trên phương diện logic với loại người này, cũng không có gì cần phải giải thích.
Trần Kình tiếp tục vuốt ve mái tóc cô, không cười nữa, thở dài nói: “Cuộc đời vốn là một chuỗi những đau khổ. Lâm Uyển, cô còn quá trẻ, sau này cô sẽ biết thế giới này chẳng hề tốt đẹp như vậy...”
“Tôi sớm đã biết rồi.” Lâm Uyển giận dỗi đáp.
“Không, cô còn chưa biết, cô vẫn còn ôm ấp ảo tưởng với nó, ví dụ như bây giờ, không lúc nào cô không mong tôi gặp báo ứng, nhung tôi vẫn sống tốt, lại còn tốt hơn rất nhiều người, ông trời đang nhìn ư? Không, căn bản là chẳng có ông trời quái nào hết, đó chẳng qua là do những người yếu đuối tự an ủi mình bày ra. Cái gọi là “trời” chẳng qua là một tầng khí chất, thế giới cũng chỉ là một đám vật thể lạnh giá và một đám người ích kỉ yếu đuối cấu thành mà thôi.”
“Thứ tốt đẹp luôn là tài nguyên ít ỏi, cô nói xem, trên thế giới này có Chân - Thiện - Mỹ không? Có, nhưng quá ít, khi cô cần chúng, hò hét ngàn vạn lần cũng không xuất hiện, muốn giữ mạng sống, muốn được sống tốt, chỉ có thể dựa vào bản thân, dựa vào việc...” Hắn đang nói thì nắm chặt tay lại, tiếp tục: “Việc tàn nhẫn sao cho đủ”, sau đó chỉ vào đầu: “Ở đây, phải đủ nhạy bén.” Cuối cùng chỉ vào vị trí trái tim: “Còn cả ở đây, phải đủ cứng rắn.”
Bàn tay hắn vuốt xuôi theo mái tóc ngắn của cô một lúc, lòng bàn tay ấm áp, giống như bàn ủi lướt trên da đầu cô, dường như muốn mượn cách thức này để truyền tư tưởng của bản thân sang và tẩy não cô vậy. Lâm Uyển bực mình kéo tay hắn xuống, lúc ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt hắn, không có độ ấm, cũng không giống lạnh lẽo, mà là mát mẻ.
Lâm Uyển ngẩn người một lát, nghiêm túc nói: “Anh quá cực đoan rồi, Trần Kình. Chúng ta đánh cược đi, cuối cùng rồi sẽ có một ngày anh không màng tất cả mà yêu một người, rồi anh sẽ thấy thế giới không còn như trước, rút lại tất cả lời anh nói hôm nay.”
Trần Kình nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt to đen láy của cô, mặc dù hoàn toàn không đồng ý với nội dung mà cô nói, nhưng vẫn bị thu hút bởi vẻ mặt nghiêm trọng mà kiên định của cô, nhất thời hai người đều chuyên tâm nhìn vào mắt đối phương. Lần đầu tiên Lâm Uyển chú ý đến đôi mắt Trần Kình, cứ tưởng rằng mắt hắn một mí, thì ra là hai mí lẩn. Hơn nữa, con ngươi của hắn cũng rất đen và sâu, cô nhìn thấy trong đó hình ảnh kiên định của mình, không biết tại sao bỗng trở nên tự tin. Trận chiến lần này, cô có lẽ sẽ không thua quá thê thảm.
“Được.” Mãi lúc lâu sau, lâu đến mức Lâm Uyển tưởng rằng hắn không thèm trả lời thì Trần Kình đột nhiên lên tiếng.
“Nếu đã đánh cược, thì phải có thứ để cược.” Lâm Uyển thừa thắng xông lên.
“Cô muốn cái gì?” Trần Kình nheo mắt, tuy xác định mình không thể thua, nhưng vẫn rất tò mò thứ mà Lâm Uyển muốn cược.
Lâm Uyển bình tĩnh nói: “Tôi muốn tài liệu kia, bản gốc.”
Trần Kình lập tức hiểu ra thứ cô muốn là gì, hắn bỗng ý thức được hình như mình đã xem thường sự kiên quyết của cô gái này. Nhưng ngay sau đó, hắn thấy thoải mái. Mấy tờ giấy mọn có là chi, dù gì hắn đã đạt được mục đích, cái hắn cần bảo vệ đã được bảo vệ, cái hắn muốn có được cũng đã có được. Thật ra so với việc cá cược, hắn có khuynh hướng lựa chọn cái gì đã nắm chắc hơn, nhưng thắng thua lần này đều nằm chắc trong tay hắn, cho nên hắn không chút do dự liền đồng ý: “Không vấn đề.”
Lâm Uyển không yên tâm, hỏi: “Anh sẽ tuân thủ giao hẹn chứ?”
Trần Kình cười, véo nhẹ chóp mũi Lâm Uyên: “Cô gái ngốc, nếu đã cá cược với tôi thì cô phải tin tôi, nếu không chi bằng không cá cược, có phải không?”
Buối tối đúng sáu giờ, Lâm Uyển vừa tan làm, ngồi trong tiệm cafe, đối diện một người đàn ông. Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu hồng, vẻ bề ngoài khiến cho phụ nữ cũng phải hổ thẹn, vừa nãy tiếp cận Lâm Uyển trên đường, nhất định đòi nói chuyện. Cô vốn không muốn để ý đến anh ta, bây giờ lừa đảo hoành hành khắp nơi, bộ dáng càng dễ nhìn lại càng nguy hiểm. Nhưng anh ta nói một từ then chốt, cô liền lập tức dừng chân, vì từ mà anh ta nói ra, là Trần Kình.
Lúc đó suy nghĩ của cô có chút thái quá, không phải người này có quan hệ đó đó với Trần Kình chứ? Trần Kình trong mắt cô là mãnh thú hồng thủy, là yêu ma quỷ quái, biến thái đủ loại, bảo hắn là người lưỡng tính cô cũng chẳng lấy gì làm lạ.
“Tự giới thiệu một chút, tôi họ Đàm, tên Hy Triết, ‘Hy’ trong ‘Hy vọng’, ‘Triết’ trong ‘Triết lý’.” Người đàn ông khoe hàm răng trắng có thể làm đại diện quảng cáo kem đánh răng ra, cười nói: “Lâm tiểu thư nhảy múa cũng không tồi.”
Thấy Lâm Uyển lộ vẻ cảnh giác, anh ta giải thích: “Hôm đó đúng lúc ở vũ trường, vừa hay nhìn thấy một màn biểu diễn ngoạn mục, về nhà điều tra một chút mới biết câu chuyện giữa hai người... Đáng tiếc lúc cô xảy ra chuyện tôi không ở trong nước, nếu không tôi nhất định sẽ không để hắn đạt được ý đồ, tên này càng chơi càng ngông cuồng, đúng là coi trời bằng vung.”
“Mạo muội hỏi một chút, anh và Trần Kình có quan hệ gì?” Lâm Uyển thắc mắc.
“Vừa là bạn, vừa là thù.” Người đàn ông nháy mắt, ra vẻ thần bí nói: “Đó là lí do mà tôi cảm thấy chúng ta có thể hợp tác.” Cũng chẳng đợi Lâm Uyển trả lời, anh ta chỉ quan tâm đến mục đích của mình, tiếp tục: “Thật ra chứng cứ vụ tai nạn giao thông muốn thu thập lại cũng không phải không có khả năng, tuy vật chứng đã bị bọn họ tiêu hủy, nhưng dầu sao cũng liên quan tới nhiều người, chỉ cần chọn vài người rồi bắt tay thực hiện là có thể dần dần kéo được con cá lớn ra ngoài...”
Nhắc lại việc đó, Lâm Uyển hơi thất thần, sau này cô cũng đã thông suốt. Thực ra lúc đầu Trần Kình chỉ diễn một vở kịch cho họ xem, nói trắng ra là thủ thuật che mắt chứ không phải hoàn toàn không có kẽ hở. Thứ hắn dựa vào chính là con át chủ bài trong tay kia, chắc chắn họ sẽ dàn xếp ổn thỏa, mà họ cũng thật sự chỉ có thể làm vậy.
Vừa nghĩ đến đây, lòng cô chợt cay đắng, giơ tay vuốt vuốt mái tóc không hề rối. lạnh nhạt nói: “Chuyện giữa tôi và anh ta, tôi sẽ tự mình giải quyết, không cần thiết phải phức tạp hóa mọi chuyện.”
Dường như người đàn ông cũng cảm thấy bất ngờ với sự từ chối của cô, nghiêng đầu nhìn, nói: “Nhưng tôi cảm thấy, nếu chúng ta hợp tác sẽ càng hiệu quả, lẽ nào cô không muốn sớm thoát khỏi cậu ta ư? Hay là cô muốn ở lại bên cạnh cậu ta, từ từ trả thù?”
Ánh mắt Lâm Uyển ủ rũ, anh ta quả nhiên cái gì cũng biết, nói với anh ta mình bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ ở cạnh Trần Kình ư? Vì trong tay hắn có thứ khiến cô không thể không khuất phục? Không được, điều này liên quan đến mạng sống của bác Vương, người đàn ông trước mặt một lòng muốn đối phó với Trần Kình, anh ta chưa chắc sẽ để ý liệu có gây tai họa cho người khác hay không.
Người đàn ông tiếp tục: “Cô không cần vội trả lời, có thể điều tra tôi trước, dẫu sao thì hiểu một chút về đồng mình của mình cũng là điều nên làm. Chỉ là, nói thật lòng, tôi cảm thấy chung sống với tên đó là gay to rồi, tôi nghĩ cô nên quyết định sớm một chút.”
“Tôi nghĩ tôi không cần suy nghĩ.”
Lâm Uyển trở mình, thật đúng là mỗi ngày đều có lí do để mất ngủ, ngay cả rượu cũng vô tác dụng. Cô lần tìm chiếc di động bật lên, đã rạng sáng, người kia vẫn chưa về, có lẽ là không về. Gần đây có mấy tối hắn đều qua đêm ở ngoài, cô đương nhiên không thèm để ý liệu hắn có người đàn bà khác hay là bận bịu công việc mà đến mất ăn mất ngủ. Điều cô quan tâm là, nếu như hắn thật sự không về nữa, cô có thể làm những việc khác để làm tiêu tan những đêm mất ngủ đầy gian nan này.
Lấy ra chiếc máy tính xách tay, trong lúc chờ khởi động, Lâm Uyển nhớ lại lời nói cuối cùng của người đàn ông tên Đàm Hy Triết kia: “Đừng sớm kết luận như vậy, tôi biết cô không yên tâm về tôi, tôi cũng không thể nói rằng tôi tốt bao nhiêu, nhưng có một điểm, chúng ta từ trước đến nay chưa bao giờ làm chuyện không có nhân tính.” Cô nhớ lúc mình nghe được bốn chữ này, trái tim đang đập thình thịch như sững lại, mãi lâu sau cũng không thể tiếp tục đập trở lại.
“...Cho dù cô không đồng ý cũng không sao, trên phương diện thái độ của chúng ta với tên đó, thì chúng ta cũng coi như là cùng chung chí hướng, tốt nhất nên làm bạn bè. Tôi có thể kể cho cô nghe một số việc liên quan đến hắn, chưa biết chừng lại có ích cho cô. Ví dụ như, nhược điểm của hắn chẳng hạn. Có điều, cái này để lần sau gặp mặt rồi nói tiếp, vì tôi phải cố gắng nhớ lại một chút, quá lâu rồi mà.”
Cô thừa nhận mình đã dao động, vì thế cô mất ngủ.
Nhập ba chữ “Đàm Hy Triết” vào mục tìm kiếm, lập tức hiện ra vô số tin tức, ngay đầu tiên chính là “...nắm tay người nào đó tiến vào khách sạn nào đó”. Cô bỗng vừa sợ hãi vừa khó xử, vì thời gian “xảy ra chuyện” vào khoảng bảy giờ tối qua, cũng chính là vài phút sau khi anh ta và cô kết thúc buổi gặp mặt. Trời ạ, nhân vật nổi tiếng này cũng bận rộn quá đi, may mà không chụp được cô, không thì ૮ɦếƭ oan chắc rồi.
Lâm Uyển vừa lắc đầu thở dài, vừa di chuột xuống phía dưới, lật trang, nhập lại từ khóa vào hộp thoại... Bận rộn nửa ngày trời cũng coi như tìm được chút thông tin hữu dụng, ví dụ như hai năm trước anh ta bỏ khoản vốn lớn thành lập một công ty địa ốc. Chẹp, cô nên sớm nghĩ đến điều này chứ, cùng ngành là oan gia mà.
“Sao vẫn chưa ngủ?”
Giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa Lâm Uyển giật nảy, ngẩng đầu nhìn Trần Kình đang đứng ở cửa, căng thẳng đến mức gập vội máy tính lại. Trần Kình trông có vẻ hơi mệt mỏi, vừa đi vào trong vừa tháo cà vạt, tiện tay vứt luôn xuống đất, dường như chẳng hề để tâm đến hành động khác lạ của Lâm Uyển, chỉ nằm vật ra giường, quần áo cũng không thèm cởi.
“Anh không đi tắm à?” Lâm Uyển nhìn bộ dạng uể oải của người nào đó, không chịu nổi lên tiếng nhắc nhở.
“Ừ.” Miệng đáp, người thì nhắm mắt bất động. Lâm Uyển cũng không phải thật sự quan tâm hắn tắm hay không, nhưng cô muốn tranh thủ tắt máy tính. Thấy hắn hình như thật sự rất mệt, có vẻ muốn ngủ ngay lập tức, cô liền yên tâm xuống giường cất máy tính vào túi rồi trở lại.
Kết quả là lúc vừa quay đầu lại, cô giật mình suýt chút nhảy dựng, vì đôi mắt người nào đó đang trừng lên, nghiêng đầu nhìn về phía cô. Lâm Uyển kéo chăn giấu mình, lại nghe thấy hắn hỏi: “Cô lấm la lấm lét làm cái gì thế?”
“Không có gì, chỉ là không ngủ được, lên mạng chút.” Lâm Uyển nói xong ngáp một cái, trở mình giả vờ ngủ.
Một lúc sau thấy đối phương không phản ứng, cô hết sức cẩn thận quay người lại thì thấy hắn vẫn nhắm mắt, sau đó lập tức nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ, ngủ rồi ư? Không sai, hắn cứ nằm bò trên giường như vậy mà ngủ mất. Đèn đầu giường còn đang bật, Lâm Uyển nghiêng mình nhìn người đàn ông ngủ say, vẫn là dáng vẻ mệt mỏi lúc lần đầu tiên cô gặp hắn, lại có thể mệt đến mức thủ tục ૮ởเ φµầɳ áo và đi tắm cũng lược bớt, thậm chí ngay cả tư thế nằm trên giường cũng... nguyên thủy giống một đứa trẻ như vậy.
Lâm Uyển đoán, ngủ như thế nhất định rất không thoải mái, vì lông mày hắn cứ cau lại. Lần đầu tiên cô cảm thấy người đàn ông luôn bị cô xem như ma quỷ này cũng chỉ là một người bình thường, cũng biết mệt, mệt rồi cũng sẽ ngáy. Cô say sưa ngắm một lúc, rồi tắt đèn, quay người lại đi ngủ.
Sau trưa Chủ Nhật, Phương Chính cùng mấy người bạn bước ra từ một quán ăn ngon, loáng cái đã nhìn thấy một bóng người đối diện bên đường, trông hơi quen, nhưng cũng không chắc lắm. Lúc này bên cạnh có anh chàng vỗ vai hắn, cười hỉ hả nói: “Đi thôi, tìm nơi nào đó uống tiếp vài chén.”
“Mẹ, còn uống nữa, hoa hết cả mắt lên rồi.” Phương Chính gạt nanh vuốt ông bạn ra, nói: “Các cậu đi đi, tôi phải quay về ngủ một giấc, đau đầu quá.”
“Phương thiếu gia sức chiến đấu giảm sút rồi à, không phải dạo này em gái nào làm cậu mệt quá độ đấy chứ?”
“Được rồi, được rồi, mấy tên nhãi các cậu mau biến đi, để tôi thanh tịnh một lúc.”
Vài người hi hi ha ha lên xe rời đi, Phương Chính nhìn sang phía đối diện, bóng người đó vẫn còn, hắn quan sát xe hai bên đường rồi băng qua.
Đó là một cô gái đang chăm chú nhìn tủ kính trưng bày của một cửa hàng, tóc ngắn, khoác chiếc áo gió thắt eo màu đỏ, vòng eo rất nhỏ. Phương Chính thầm nghĩ, thật mảnh mai, hắn đi tới sau lưng cô gái gọi to: “Lâm Uyển?”
Cô gái quay đầu lại, làm hắn giật bắn, hắn không nhận nhầm người, nhưng trong mắt cô lại ngập nước, dường như có thể trào ra bất cứ lúc nào vậy. Hắn liền nghĩ đến một cụm từ: Đẹp xiêu lòng người.
Lâm Uyển vừa thấy hắn, chớp chớp giấu đi nước mắt, hơi bất ngờ nói: “Phương Chính, sao anh lại ở đây?”
Phương Chính cười thản nhiên như không: “Câu này mà cũng hỏi, đây không phải nhà của ai cả, sao tôi lại không thể đến đây chứ.” Thấy Lâm Uyển giơ tay lau mắt, hắn lại hỏi: “Chỗ này quần áo rất đắt à? Nếu có thế thì cũng không cần phải khóc, hay là tôi mua tặng cô nhé?” Rồi nhìn vào tủ kính, ra vẻ kinh ngạc: “Ái chà, thì ra là váy cưới, thế thì thôi vậy, cái này không thể tùy tiện mua được, coi chừng có người tới tìm tôi liều mạng.”
Lâm Uyển bị bộ dạng thoáng sợ hãi của hắn chọc cười, cô hơi xấu hổ giải thích: “Tôi chỉ là tiện đường đi qua xem thử.”
“Thế này đi, tuy không thể mua cho cô, nhưng tôi có thể mời cô ăn kem que.”
“Kem que?”
“Đúng thế, trước mặt không phải có cửa hàng Gen cái gì Dazs à?
Lâm Uyển nhìn qua phía trước mặt, hãi hùng đáp: “Häagen-Dazs có kem que sao?”
Phương Chính không thèm để ý, nháy mắt một cái, nói: “Đi xem thử là biết ngay có phải không. Đi thôi.” Dứt lời, hắn bước nhanh đi tiên phong. Lâm Uyển im lặng, đành bước theo sau.