Cuộc Gặp Gỡ Chí Mạng - Chương 05

Tác giả: Lưu Tiểu Mị

Trước khi chất vấn
Buổi sáng khoảng mười một giờ, ánh dương chiếu rọi, trời cao trong xanh...
Không khí khoáng đạt tiến vào cửa chính của tòa cao ốc, Trần Kình mang đôi giày da kiểu tây, tinh thần phấn chấn. Bên cạnh hắn là Hướng Dương - người bạn hữu kiêm cộng sự, phong thái trang nhã. Hai người vừa tiếp đãi vài vị khách quan trọng, đang muốn tới nhà hàng tiếp tục thương lượng, bỗng nghe thấy một tiếng trách mắng giận dữ từ phía trước truyền đến: “Trần Kình, đồ cặn bã nhà anh.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, cùng hướng về phía tiếng nói. Trần Kình càng kinh ngạc hơn quay đầu lại. Trước giờ chưa có ai dám mắng chửi hắn ngay trước mặt, lại còn giữa bao nhiêu người...
Chỉ thấy một trận gió lốc màu xanh giận dữ quét qua. Mọi người chăm chú nhìn, thì ra là cô gái trẻ mặc áo sơ mi xanh quần bò. Sau khi đã trải qua sự kinh ngạc hoảng hốt, mọi chuyện đã có chút sáng tỏ, đàn ông có vai vế lại có địa vị xã hội ở độ tuổi này sao có thể thiếu được vài món nợ phong lưu.
Hướng Dương và Trần Kình từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hiển nhiên Hướng Dương hiểu được tính cách của Trần Kình, tuy rằng anh ta vẫn giữ thái độ hoài nghi nhưng cũng không thể tránh khỏi bị tin đồn làm rối trí. Chính bản thân tên bạn chí cốt này đã tuyên bố không quan hệ nam nữ bậy bạ, không thông đồng cùng họ làm chuyện đồi bại, vậy mà không biết từ khi nào cũng đã kiếm được cô nàng chua ngoa như vậy, nhìn cách trang điểm khá tự nhiên, chắc là sinh viên đại học. Rốt cuộc là hắn đã gây ra điều gì bất chính mà khiến người ta tức giận đến mức này đây, là bắt cá hai tay bị phát hiện hay là quên mang cái thứ “khoác ngoài” kia làm người ta “trúng thưởng” rồi?
Lâm Uyển, Trần Kình lập tức nhận ra đối phương. Tuy cách trang điểm của cô khác hoàn toàn lần trước, mái tóc dài cũng được cột đuôi ngựa gọn gàng, và đây chỉ là lần thứ hai họ gặp mặt, nhưng ấn tượng của hắn về cô vô cùng sâu sắc.
Hơn nữa, hắn còn có dự cảm chắc chắn cô sẽ tìm đến cửa...
Chỉ là hắn còn bỏ sót một điều, đó chính là phong cách hành sự của Lâm Uyển. Thế là đúng vào khoảnh khắc hắn sơ suất, Lâm Uyển không những chạy lên trước mặt hắn, mà còn tặng kèm hắn một món quà. Tiếng “bốp” vang lên, khiến những người đang chỉ trỏ nhòm ngó xung quanh và cả bản thân hắn đang sững sờ bỗng bừng tỉnh. Trên gương mặt phẫn nộ của Lâm Uyển hiện lên nụ cười lạnh lùng đắc ý, mấy chiêu diễn tập trước khi ra khỏi nhà quả không uổng phí. Nhưng cô lại ra tay quá mạnh, làm cơ thể mất thăng bằng, định lùi về sau một bước thì lại bị Trần Kình giữ lấy...
“Cô chán sống rồi hả?” Trần Kình sầm mặt, hung dữ gầm lên với Lâm Uyển. Hắn tức giận. Khốn kiếp, giữa nơi đông người lại bị đàn bà cho ăn tát, còn ngay trước mặt bạn thân và khách hàng, hơn nữa lại ngay tại chính công ty của mình, đúng vào thời gian nghỉ trưa nên khó tránh khỏi việc bị nhân viên nào đó nhìn thấy. Chẳng bao lâu nữa tất cả mọi người đều sẽ biết ông chủ vạn năng của họ đã bị đàn bà đánh. Thật ra đây không phải điều làm hắn bực mình, đáng ghét nhất chính là giây phút hắn nhìn thấy Lâm Uyển xuất hiện, không biết có phải do dây thần kinh nào bị đặt nhầm chỗ không mà hắn thấy có chút vui mừng. Chính cảm giác khó hiểu này đã hại hắn phản ứng chậm mất vài nhịp, để cho đối phương hành động thuận lợi, khiến hắn bẽ mặt thế này...
“Bỏ tôi ra, đồ cặn bã vô lại, ૮ɦếƭ đi, đồ khốn nạn!” Lâm Uyển bị hắn túm chặt cứng, cô hết đấm rồi đá, liên tục mắng chửi, không thèm giữ lại chút hình tượng nào mà ra sức vùng vẫy. Hoàn cảnh bây giờ càng thêm phù hợp với suy đoán của đám đông đứng xem...
Sắc mặt Trần Kình càng ngày càng xám lại. Lâm Uyển tuy gầy nhưng tay chân cứ khua loạn xạ nên cũng rất khó đối phó. Không biết tại sao hắn lại không đập vào gáy để cô hôn mê giống lần trước mà chịu tốn chút sức lực để chế ngự cô. Sau đó hắn cũng vứt bỏ thể diện ôm ngang lưng cô, nói với mấy vị khách hàng: “Ngại quá, tôi có chút việc riêng phải giải quyết, xin lỗi không thể tiếp chuyện các vị.”
Hướng Dương ở bên cạnh xem vở kịch hay, bây giờ mới đứng ra gánh vác trách nhiệm, cười ha ha nói: “Chúng ta cứ tới nhà hàng trước đã, tổng giám đốc Trần một lát nữa sẽ tới sau. Các vị, mời!”
“Một lát nữa” hắn có thể đến hay không thì anh ta cũng không rõ, nếu không có những người trước mặt đây, anh ta thật sự vẫn muốn ở lại tiếp tục xem kịch.
Lão Lý - tài xế của Trần Kình đã dừng xe gần đó đợi hắn từ nãy. Đương nhiên lão đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng “ngoạn mục” kia, tuy lão đã thấy không ít sự đời nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc. Sau đó, lão thấy sếp mình mặt mũi hầm hầm, vác theo một cô gái, sải bước đi tới. Đến trước xe, Trần Kình mở cửa sau ra rồi mạnh tay nhét người ta vào trong. Hắn nghe thấy tiếng động nhẹ lúc đầu cô va phải cửa xe và tiếng kêu đau của cô, nhưng không hề cau mày, tiếp tục bước đến chỗ tay lái, mở cửa xe ngồi vào khởi động máy. Liền đó, chiếc xe phóng ✓út đi, để lại phía sau một dải bụi hung hăng càn quấy. Từ nãy tới giờ, hắn không đếm xỉa đến ông tài xế đứng bên cạnh đợi lệnh. Hừ, chuyện gì xảy ra thế này?
Lão Lý đứng đợi ở chỗ cũ đã mười phút, khẳng định chiếc xe không có dấu hiệu quay trở lại. Ngay sau đó, lão liền chỉnh chuông điện thoại di động mức to nhất rồi nhét vào túi quần đi ăn cơm, vừa đi vừa nghĩ, lâu lắm rồi chưa thấy ông chủ giận dữ như vậy, xem ra cô gái này đắc tội không phải nhẹ.
Nhưng Lâm Uyển cũng chịu tội không ít. Trước tiên, cô bị chế ngự một cách тһô Ьạᴏ, sau đó bị hắn lỗ mãng nhét vào phía ghế sau xe, còn chưa kịp cựa quậy thì xe đã lao đi. Cô ra sức tóm lấy lưng ghế mới tránh khỏi việc mình bị lắc lư chao đảo. Nếu không phải do bụng cô đang trống rỗng thì e rằng lúc này đã nôn ra rồi. Cô thầm nguyền rủa tên biến thái này, nhưng từ miệng thốt ra lại là một chuỗi âm thanh kêu la hoảng sợ.
Bỗng xe phanh gấp, Lâm Uyển hét lên một tiếng chói tai, đầu cô bị đập vào lưng ghế phía trước, mạnh đến nỗi khiến cô hoa mắt chóng mặt. Một lúc sau cô mới minh mẫn trở lại, bò dậy nhìn ra phía bên ngoài. Họ đã rời khỏi khu phố náo nhiệt, dừng lại trên một con đường vắng lặng, trông nơi này có gì đó rất quen thuộc. Cô hít sâu vài hơi, cố gắng kìm nén sự chao đảo trong dạ dày, hướng về kẻ đang ở trước mặt, mắng từ phía sau hắn: “Khốn kiếp, anh điên à? Muốn ૮ɦếƭ cũng đừng kéo tôi theo.”
Trần Kình lúc này lại bình tĩnh một cách khác thường, dường như kẻ vừa nãy đùa cợt với tính mạng, lao xe đi như gió kia không phải là hắn. Hắn nhìn lướt cô gái đầu bù tóc rối qua gương chiếu hậu, không để ý tới lời lẽ thô lỗ của cô, lạnh nhạt nói: “Tôi tưởng cô sống đủ rồi, nên mới không cần biết sống ૮ɦếƭ lại thách thức giới hạn của tôi. Đây chẳng qua là tôi muốn hoàn thành tâm nguyện cho cô mà thôi.”
“Anh đúng là một kẻ ngu xuẩn, đồ biến thái!”
“Cô đến để cho tôi ăn một cái tát nhân tiện mắng chửi luôn một trận?” Trần Kình lại liếc nhìn cô, nhếch mép khinh miệt, “Vậy bây giờ cô có thể đi, nhân lúc tôi còn chưa nổi cáu.”
Mẹ nó, thế mà gọi là chưa nổi cáu, đến ma quỷ cũng bị hắn dọa cho chạy gần hết rồi, Lâm Uyển thầm chửi rủa trong bụng. Bây giờ cô mới nhớ ra tại sao mình lại đến tìm hắn, thế là căm phẫn lại trào dâng: “Đồ tiểu nhân đê tiện nhà anh, dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, uy Hi*p bác trai để dàn xếp ổn thỏa...”
Quả nhiên là vì chuyện này, Trần Kình khinh thường, lạnh nhạt “hừ” một tiếng: “Nếu không phải họ có điểm sơ hở, thì tôi làm sao có thể lợi dụng chứ?”
“Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Lâm Uyển bác bỏ bằng lời lẽ ngay thẳng.
Trần Kình không thèm nhìn cô, rút ra một bao thuốc từ bên cạnh, chậm rãi mở, lấy một điếu kẹp vào giữa ngón tay, thong thả châm lửa, đáp lại với vẻ tự đắc: “Lâm Uyển, cô đừng quá ngây thơ như thế. Tôi thừa nhận cách làm của tôi không quang minh chính đại, nhưng cái thế giới này chính là như vậy. Nếu cô nói là tôi sai, vậy họ cũng thế cả, cô nói tôi có tội, thật ra mọi người đều có những tội, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi.”
Lâm Uyển nghe thấy, vô cùng phẫn nộ, lại còn mọi người đều có tội... Hắn tưởng mình là Thượng Đế sao, rõ ràng là một con quỷ sa tăng, một con quỷ sờ sờ ngay trước mặt cô.
“Những gì anh nói chỉ là ngụy biện, rõ ràng là anh không từ thủ đoạn nào, không có nhân tính, đừng có lôi người khác ra bảo rằng họ đều giống như mình.”
Trần Kình chơi đùa với điếu thuốc lá, cười châm biếm nói: “Theo tôi thấy, bất kể thủ đoạn nào cũng đều là để đạt được mục đích, không có tốt hay không tốt, chỉ có thích hợp hay không thích hợp. Cô có thể nói tôi máu lạnh, không có nhân tính, bởi vì tôi có người mà tôi phải bảo vệ, cho nên chỉ còn cách máu lạnh với kẻ khác.”
Lúc nói đến câu cuối cùng, sắc mặt hắn thản nhiên, giọng nói cũng không có một chút ấm áp. Đúng là rất máu lạnh.
Toàn là lời lẽ ngụy biện, Lâm Uyển bỗng nhiên phát hiện ra tranh luận với loại người này chẳng còn ý nghĩa gì, hắn là điển hình của kẻ độc đoán tự quyết, luôn cho mình là đúng. Lâm Uyển vẫn giữ im lặng, hắn còn tiếp tục nói: “Lúc đó cho dù chỉ còn một tia hi vọng, tôi cũng sẽ cứu lấy mạng sống của anh ta mà không so đo tính toán điều gì. Bây giờ người ૮ɦếƭ không thể sống lại, chúng ta chỉ có thể cố gắng bù đắp ở phương diện khác. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về mọi khoản chi tiêu lúc tuổi già của hai bác nhà họ Vương...”
“Anh cuối cũng đã thừa nhận?” Lâm Uyển không chút cảm xúc, lắng nghe những câu từ bề ngoài có vẻ thành khẩn của hắn, bỗng lên tiếng mỉa mai.
Sắc mặt Trần Kình không chút thay đổi, nhìn thẳng vào cô qua tấm gương chiếu hậu, lạnh lùng hỏi vặn lại: “Tôi thừa nhận cái gì?”
Lâm Uyển nghiến răng, im lặng cười khẩy rồi chậm rãi nói: “Anh cũng không cần phí tâm sức đi bù đắp. Ngày mai tôi tông xe ૮ɦếƭ thằng em trai bảo bối của anh rồi đền mạng cho anh sau, mọi ân oán sẽ không còn nữa.”
Trần Kình nghe thấy vậy, lông mày khẽ cau lại. Hắn nhìn thấy Lâm Uyển trong gương vẻ mặt đầy sự khiêu khích, ánh mắt đâu đâu cũng toát lên sự điên cuồng. Dường như hắn nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai, những gì cô gái này nói không hoàn toàn là lời nói lúc tức giận, xem ánh mắt của cô ta, dữ dội thêm với tuyệt vọng, có vẻ như muốn hủy diệt tất cả. Kẻ như vậy không có gì là không dám làm.
Lâm Uyển quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, thờ ơ tiếp tục: “Đấu cùng anh, tôi chắc không có cách gì thắng nổi. Có điều, chính thằng em ngu ngốc của anh, và còn cả thói quen sinh hoạt đầy sơ hở của hắn ta...”
Nói tới đây, cô bỗng thấy hối hận. Ngày hôm đó tại sao lại không mang con dao tới tự tay đâm Trần Túy, đối phó với loại người vô lại thì phải dùng cách thức vô lại, cô thật ngốc biết bao.
Trần Kình không trả lời, chỉ nheo mắt lại, đây là điềm báo trước cho sự nổi giận của hắn. Điếu thuốc lá trong tay đã bị vặn nát thành mấy đoạn, một giây ngay sau đó hắn đột nhiên đẩy cửa, đi đến phía sau mở tung cửa xe, nắm lấy Lâm Uyển lôi ra ngoài, u ám nói: “Tôi cảnh cáo cô, hãy dừng ngay mấy ngón trò vặt vãnh đó lại, đừng có chọc tức tôi, nếu không thì...”
Lâm Uyển bị hắn nắm lấy vạt áo, nhưng cô không chút sợ hãi, bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn: “Nếu không thì như thế nào?”
Trần Kình nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc đó, không kiềm chế nổi, từ đáy lòng thốt ra tiếng than vãn. Ngón tay lướt nhẹ lên bờ môi đỏ thắm mà hắn đã ham muốn từ lâu, không ngờ nó lại đầy cám dỗ như vậy. Hắn xấu xa dùng ngón tay chà nhẹ lên đó, dường như để xác minh xem đôi môi đỏ kia có phải là nhờ hiệu quả của màu son tô lên hay không, đồng thời chậm rãi nói: “Đền mạng thì chẳng phải quá dễ dàng cho cô sao? Tôi cam đoan sẽ khiến cô sống không bằng ૮ɦếƭ, tin tôi đi, tôi có rất nhiều cách để làm được điều đó.”
Lâm Uyển không ngờ rằng mình lại bị người ta cợt nhả trong hoàn cảnh thế này. Sao cô lại quên mất vừa nãy mình còn mắng hắn là đồ cặn bã. Con người này đúng là hết mức vô liêm sỉ. Dưới sự thôi thúc kích động của bản thân, cô đột nhiên mở to miệng, hung hãn cắn lấy ngón tay đang quanh quẩn bên môi, trong miệng cô lập tức tràn ngập vị đắng của thuốc lá. Không ngờ Trần Kình dường như chẳng hề có cảm giác, hắn chỉ cúi đầu xuống, sáp lại gần bên tai cô, giọng điệu khêu gợi: “Thì ra cô thích như thế này?”
Lâm Uyển vừa xấu hổ vừa tức tối, liền nhả ngón tay hắn ra, căm hận trừng mắt với hắn, nhưng đổi lại là một nụ cười mỉm. Trần Kình giống như vị quốc vương bị lấy lòng, hoàn toàn không còn thấy gương mặt u ám vừa nãy. Hắn giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng ồn nữa, ngoan ngoãn về nhà ngủ một giấc, không cần phải nghĩ gì hết.”
Lâm Uyển gạt phắt tay hắn, quay người về phía cửa xe hung hãn đá một cái, rồi không cần biết đây là đâu, cô quay người bước đi. Chưa đi được mấy bước, cô đã nghe thấy tiếng khởi động xe, tiếp theo đó con quái vật đen sì ấy áp sát vào bên cạnh cô rồi lùi trở lại.
Giọng nói của tên Trần Kình ૮ɦếƭ tiệt lại xuất hiện bên tai cô: “Đúng rồi, cô lại nhắc nhở tôi, lát nữa tôi sẽ đưa thằng ngốc kia đi, cho nên cô cứ tiết kiệm sức lực nhé.”
Nếu lúc đó trong tay có một viên gạch, Lâm Uyển nhất định sẽ không hề do dự đập thẳng vào mặt hắn. Nhưng bây giờ cô tức đến mức bàn tay run lên, cho dù có người đặt viên gạch vào tay thì cô chưa chắc đã có thể nhấc nổi. Trần Kình vô cùng đắc ý nói, xong xuôi hắn đạp mạnh chân ga, chiếc xe vọt về phía trước, phong thái vô cùng càn rỡ xuyên qua con đường nhỏ hẹp, sau đó nó bỗng rẽ ngoặt... không thấy đâu nữa.
Lâm Uyển đứng ở chỗ cũ, bỗng nhiên cô cảm thấy rất mệt, toàn thân giống như bị khoét rỗng, chỉ còn lại thể xác, mỗi lần đối diện với con người này cô đều như vậy. Cô hít thở sâu vài cái, hai tay nắm vào, mở ra, lại nắm vào... sau khi lặp lại động tác nhiều lần, cô vẫn chưa thấy bình tĩnh lại. Cuối cùng, cô nhận thấy lần này không giống với những lần trước, cô rất khó chấp nhận kiểu tự mình cổ vũ này, cũng có thể cô đã hoàn toàn mất đi sức sống kiên cường bất khuất đó.
Cô mệt, thật sự rất mệt. Cơ thể mệt mỏi, trái tim lại càng mệt mỏi hơn. Mỗi tế bào đều không còn chút sức lực, như thể đều đã cạn khô nước. Cô nhớ đến người con trai gương mặt ngập tràn ánh mặt trời kia, nhớ anh một cách mãnh liệt, giống như lữ khách đi trong sa mạc mấy ngày luôn khát khao nguồn nước, giống như người công nhân bị vùi dưới hầm mỏ mấy chục tiếng đồng hồ khát khao ánh dương... Vương Tiêu đã hỏi cô yêu anh nhiều thế nào, bây giờ cô muốn nói với anh, cô yêu anh, như một cái xác không hồn lúc nào cũng mong mỏi linh hồn của mình vậy.
Nhưng anh không còn nữa.
Vĩnh viễn không còn nữa.
Thời tiết đẹp một cách khác thường, ánh dương chói chang hôn lấy mặt đất, cây liễu bên đường bị phơi nắng đến héo rũ. Từng hàng liễu dáng vẻ chán nản uể oải gục đầu, sắc thái xám xịt, giống như phụ nữ nửa tháng chưa hề gội đầu, nhếch nhác khiến người ta ghét bỏ.
Lâm Uyển nhân tiện ngồi trên bậc đá của một cửa tiệm nhỏ, lơ đãng quan sát con đường, trong lòng hoàn toàn mù mờ. Người đi đường nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Mãi cho đến khi vài tiếng chỉ trỏ truyền đến, cô mới hoàn hồn trở lại. Nhận ra mình không thể cứ như vậy mãi, cô phải tìm người nói chuyện, Tư Tư cũng được, Mễ Lan cũng tốt, bất kể họ có bận rộn ra sao, không thể làm phiền tới mức nào. Cô cảm thấy cô đơn đến sắp phát điên rồi, nhưng cô vừa lôi di động ra nhìn, lại là màn hình màu đen, hết pin! Cô mò mẫm tìm kiếm, ví tiền cũng chẳng thấy đâu, không biết đã rơi mất từ khi nào. Trong chiếc cặp đeo vai nhỏ bé chỉ còn lại duy nhất một chùm chìa khóa kêu leng keng.
Cô bỗng muốn khóc thật to, nhưng lại giống như người không thể tìm thấy giọng nói của mình, không biết làm sao để mở lời. Bắt đầu từ khi nào mà với cô ngay đến việc khóc cũng trở thành thứ xa xỉ thế này? Cô phát hiện mình thật sự cảm thấy đau khổ tột cùng, mất đi người yêu, không còn hy vọng, vừa rồi còn bị kẻ thù sỉ nhục. Lúc này cô ngồi trên con phố lạ, hai bàn tay trắng, ngay đến tiền để gọi taxi về nhà cũng không còn. Hơn nữa, cô bây giờ ngay đến số điện thoại của một người quen cũng không thể nhớ nổi.
“Cô gái, cô sao vậy?” Trước mắt Lâm Uyển xuất hiện một đôi giày vải kiểu cũ, cô vội ngẩng đầu lên. Một bà lão tóc bạc phơ, gương mặt phúc hậu đang nhìn cô chằm chằm. Cô đột nhiên nhớ đến bà ngoại, tủi thân mếu máo: “Cháu không về nhà được ạ.”
“Hả?” Bà lão sững người, rồi cười nói: “Chuyện nhỏ như vậy ư, ta còn tưởng thế nào cơ, nhà cháu ở đâu?”
Lâm Uyển chau mày nghĩ ngợi, nói ra một loạt các tên địa danh một cách máy móc. Bà lão nghe xong lại sửng sốt, sau đó chỉ vào ngã tư phía cuối con hẻm nhỏ nói: “Đường Quế Lâm à, không phải chính là ở đối diện sao? Cháu nhìn xem có phải không?”
“Dạ?” Lâm Uyển kinh ngạc đứng bật dậy, nhìn trái nhìn phải, cẩn thận quan sát xem đây liệu có phải ở gần nhà mình hay không, rất nhiều cửa tiệm nhỏ hai bên đường cô đều đã từng mua đồ ở đó. Cô thật ngốc, lại có thể bị lạc đường ngay trước cửa nhà mình.
Lão Lý quả thực xứng đáng với chức vụ tài xế, luôn hoàn thành nghĩa vụ của mình, lại ít tiếng kiệm lời. Chỉ là do làm công việc có phần hơi nhàm chán này, thỉnh thoảng tinh thần buôn chuyện ẩn giấu trong tận sâu đáy lòng cũng sẽ phát huy đôi chút. Ví dụ như hôm nay, khi ăn cơm trưa, lão Lý đã thêm mắm dặm muối vào sự khác thường của sếp.
Thế là buổi chiều sau khi đợi ông chủ vui vẻ trở về, việc đầu tiên mà lão làm là kiểm tra xem trong xe có gì đại loại như vết máu hay không. Đừng hiểu nhầm, lão không quan tâm đến chiếc xe, chỉ là lão lo ông chủ có phải do phẫn nộ quá độ mà bẻ vụn cô gái kia ra sau đó vứt xác ở vùng ngoại ô không. Những chuyện như vậy, lão làm theo bổn phận nên phải dọn dẹp đôi chút, nếu có thì còn phải tiêu hủy chứng cứ. vẫn ổn, không có dấu vết gì của việc phạm tội, đồ đạc thừa ra thì có một thứ, là một cái ví tiền màu đen bằng da bò, bên trên có một bông hoa nhỏ, nhãn hiệu Montagut của Pháp... Lão Lý cầm lấy chiếc ví, chán ngán phát huy năng lực tưởng tượng có hạn của mình. Đến buổi tối, lão thận trọng giao lại cho ông chủ, nhân tiện cẩn thận chú ý tới biểu cảm của hắn.
Trần Kình nhìn món đồ trong tay, đột nhiên nhếch mép cười. Lão Lý thấy cảnh tượng trước mặt, trong lòng bỗng thấy sợ hãi. Biểu cảm kiểu này là quá hiếm hoi, nếu xuất hiện trên gương mặt của người đàn ông khác thì rất bình thường, ví dụ như những người đàn ông đang yêu. Á, lão Lý bị sự liên tưởng của bản thân dọa cho giật mình, không nhịn được lại liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu.
Đó là một tấm ảnh chụp chung của một đôi nam nữ trẻ, lấy phông nền là cây xanh nắng vàng. Mà có khi nên gọi là đôi nam nữ trẻ con, vì trên gương mặt họ vẫn còn mang đậm nét học sinh.
Xem ra đây là một tấm ảnh chụp nhanh, hai người đang nhìn vào nhau, hình như có người gọi to một tiếng, sau đó cô gái nhìn vào ống kính, nhưng ánh mắt của chàng trai vẫn dừng lại trên gương mặt cô. Chàng trai rất anh tuấn, rất sáng sủa, vừa nhìn đã biết là nam sinh cực kì được yêu mến trong trường, nhưng anh ta chỉ chăm chú ngắm người trước mắt mình, dường như không thể nào nhìn thấy người khác nữa, cười đến phát ngốc, giống như anh ta là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới vậy.
Trần Kình đưa ngón trỏ vuốt nhẹ lên gương mặt người con gái trong tấm ảnh. Đôi má vẫn còn mang chút nét ngây thơ trẻ con, dưới ánh mặt trời hiện lên nét rực rỡ của tuổi thanh xuân. Mái tóc không dài bằng bây giờ, buộc kiểu đuôi ngựa, bị gió thổi nên hơi rối, nhưng không hề khó coi.
Có lẽ là vừa nói tới chuyện gì đó rất vui, nên lúc cô nhìn vào ống kính, nụ cười trên gương mặt vẫn chưa tắt, khuôn miệng vẽ thành hình trăng non cong cong, để lộ hàm răng trắng như tuyết. Đôi mắt cũng cong cong, con ngươi như quả nho vừa đen vừa sáng.
Trần Kình hơi bất ngờ, vì biểu cảm kiểu này quá lạ lẫm. Lâm Uyển mà hắn từng gặp không phải khóc lóc thì là bực tức, hoặc là mỉa mai và thờ ơ. Từ trước tới giờ chưa từng hồn nhiên trong sáng giống một đứa trẻ vô ưu vô lo như thế.
“Hóa ra khi cười cũng rất đẹp.”
Hắn lẩm bẩm một mình, sau đó rút tấm ảnh ra, phát hiện phía sau còn có một tấm ảnh đen trắng cũ kĩ. Là gương mặt bánh bao buộc tóc cao hai bên, ngũ quan vẫn phảng phất bóng dáng hiện tại. Điều không giống với tấm ảnh vừa nãy là biểu cảm của Lâm Uyển hồi nhỏ rất nghiêm túc, hai hàng lông mày nheo lại tạo thành hai đường trũng nhỏ ở giữa, miệng hơi trề ra, có lẽ là không bằng lòng bị chụp ảnh. Đôi mắt to đen nhánh biểu lộ chút ngang ngược bướng bỉnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc