Cuộc Chiến Chinh Đoạt - Chương 53

Tác giả: rain8x

Trong bệnh viện, bà Diêu đã về, Hứa Châu Vi phi xuống khỏi giường bệnh. Anh vừa chạy vừa hỏi đàn em: "Dưới tầng cãi nhau thật hả? Chuyện gì thế?".
Người kia nói: "Lúc vào đây em cũng ngó sơ. Không phải vợ của Tiểu Lưu thì còn ai vào đây. Tiểu Lưu đánh cô ta nằm viện, cô ta than chỗ này đau chỗ kia đau, vết thương lành rồi mà không chịu xuất viện. Bây giờ, cô ta tự dưng bảo mình có thai, cầm tờ giấy xét nghiệm ra đưa. Tiểu Lưu hỏi bác sĩ, ai ngờ lại đúng là thật. Ôi, anh nói xem, ăn một trận đòn như thế mà bụng lại không hề hấn gì!".
Bước chân của Hứa Châu Vi sững lại: "Vậy chú nhắc đến anh Nã làm gì?".
Anh ta sờ gáy, nói nhỏ: "Hiểu Lâm kêu làm bụng cô ta to ra không phải là Tiểu Lưu thì cũng là anh Nã!".
Hứa Châu Vi "sặc" một tiếng, hấp tấp chạy xuống dưới.
Vốn dĩ Tưởng Nã đến thăm Hứa Châu Vi, ai dè anh mới đặt chân vào bệnh viện thì đàn em gọi điện cho anh. Anh tới ngoài phòng bệnh của Hiểu Lâm, ung dung nghe trong phòng tranh cãi ầm ĩ.
Tiểu Lưu "tặng" cho Hiểu Lâm mấy cái tát. Bố mẹ Hiểu Lâm khóc um lên, cầm bình giữ nhiệt và chậu rửa mặt đánh Tiểu Lưu tới tấp. Người trong phòng bệnh hớt hơ hớt hải can ngăn, tiếc thay hai người họ vốn là nông dân, sức vóc hơn người, người khuyên can không chỉ không kéo được họ, mà còn bị đẩy ngã sõng soài trên đất.
Tiểu Lưu bị đánh tới tấp, cơn giận của anh ta bùng cháy. Anh ta chẳng buồn nể nang, tức giận rủa sả, vung tay đánh bố Hiểu Lâm máu mũi chảy ròng ròng. Ông ta sợ hãi, dậm chân dậm cẳng la hét: "Gi*t người, báo cảnh sát mau lên. Có người Gi*t người, không chỉ muốn Gi*t người trẻ, mà còn muốn Gi*t ông bà già, cứu chúng tôi với!".
Hiểu Lâm khóc lóc tức tưởi. Cô ta lúc thì đập đầu vào tường, lúc lại hùng hổ nhào đến đánh Tiểu Lưu. Ánh mắt cô ta vô tình lia thấy Tưởng Nã đứng ở ngoài, cô ta khựng lại một hai giây, lập tức hét lớn: "Anh ta là Tưởng Nã, chính là anh ta!".
Bố mẹ Hiểu Lâm dừng la lối, dời mục tiêu sang Tưởng Nã. Họ vừa chạy vừa gọi: "Mày là đồ súc sinh, mày đứng lại cho tao!".
Tưởng Nã xoay xoay cổ chân, miệng anh xếch ngược. Trong lúc bác sĩ, y tá và bệnh nhân xúm xít đắn đo có nên tiến đến ngăn cản hay không thì anh bỗng nghiêng người đá mạnh vào иgự¢ ông ta.
Người ngoài không biết được cú đá này nặng đến mức nào. Tưởng Nã chậm rãi rút chân, lòng bàn chân anh dường như cảm giác được xương иgự¢ của ông ta rung lên. Ông ta ngã vào tường, đau đớn ôm иgự¢ nhưng không thốt được thành lời. Hiểu Lâm và mẹ cô ta sợ hãi chạy lại, bác sĩ cũng chen vào. Cửa phòng bệnh lập tức lộn xộn, mất trật tự.
Hứa Châu Vi chạy tới thấy Hiểu Lâm nằm bò trên mặt đất khóc lóc chửi rủa. Ai kéo cô ta, cô ta cũng không chịu ngồi dậy, cô ta luôn mồm la hét: "Anh khốn nạn vừa thôi. Anh chơi tôi chán chê rồi giờ chối bây bẩy. Anh là một thằng lưu manh!". Hiểu Lâm phun ra một tràng những từ ngữ tục tĩu không thể chấp nhận khiến người nào nghe thấy cũng mặt đỏ tía tai, nhìn Tưởng Nã bằng ánh mắt vừa e ngại vừa khinh bỉ.
Hứa Châu Vi không nhịn được, quát ầm lên: "Mẹ kiếp! Sao cô không đi soi gương, thứ lẳng lơ đĩ thõa như cô không bằng được nửa cọng tóc của Diêu Ngạn, anh Nã thèm chơi cô? ૮ɦếƭ tiệt, cô ở đó mà ảo tưởng!".
Diêu Ngạn theo đồng nghiệp đến căng tin, cô thất thần ăn cơm. Cô gọi Tưởng Nã hai lần nhưng không ai nghe máy, đồng nghiệp quay sang bàn bạc công việc với cô: "Xem ra chúng ta sắp hợp tác với tòa nhà phía đông. Sau này chắc bận khỏi thở luôn quá. Tòa nhà phía đông lúc nào cũng thiếu người, một người chúng ta phải gánh việc của hai người!".
Diêu Ngạn mỉm cười, cô trầm ngâm mở danh bạ tìm số điện thoại của Hứa Châu Vi. Khi Hứa Châu Vi vào viện, Diêu Ngạn từng xin số điện thoại của anh ta nhưng chưa gọi lần nào. Một lúc sau tìm ra tên anh ta, Diêu Ngạn bấm gọi thử. Hứa Châu Vi nhanh chóng nghe máy, anh ta lên tiếng: "Diêu Ngạn?".
Diêu Ngạn hơi tần ngần: "Ờ, là tôi". Cô đặt đũa xuống, nghiêng người sang bên nói chuyện: "Tưởng Nã ở bệnh viện, phải không? Anh ấy không nghe điện thoại".
Hứa Châu Vi nói: "Anh Nã đang bận. Tôi không nghe tiếng điện thoại di động của anh ấy đổ chuông, chắc anh ấy không mang theo người. Chị tìm anh ấy hả? Để tôi gọi anh ấy nghe điện thoại!".
Diêu Ngạn nghe tiếng cãi nhau ỏm tỏi và giọng đàn bà chửi bới văng tục ở đầu bên kia, cô nói: "Không cần, để anh ấy lo việc của mình trước đi đã." Cô lại hỏi: "Người trong bệnh viện là Hiểu Lâm à?".
Hứa Châu Vi sửng sốt, trả lời với giọng khô cứng: "Ừm, sao chị biết?".
Diêu Ngạn mỉm cười: "Đừng nói với Tưởng Nã tôi tìm anh ấy, không có gì đâu. À, vết thương của anh thế nào rồi?".
Hứa Châu Vi cũng cười, anh ta đáp: "Khỏe lâu rồi. Tôi muốn nhân cơ hội này trốn việc vài hôm nên mới nằm bệnh viện!".
Hai người trò chuyện qua lại với nhau. Diêu Ngạn nghe đầu bên kia mỗi lúc một ồn, Hứa Châu Vi cũng có vẻ miễn cưỡng, cô nói: "Anh dưỡng thương cho tốt nhé!" Cô gác máy.
Tưởng Nã giận đến mức đỏ mặt tía tai, khóe miệng của anh nhếch lên đầy ác ý. Hứa Châu Vi nhìn ra được biểu cảm của Tưởng Nã, sợ cơn giận của Tưởng Nã bộc phát sẽ ra tay đánh Hiểu Lâm. Ở nơi công cộng đánh đập gây thương tích cho người khác không phải chuyện đùa. Anh ta vội vàng lại gần Tưởng Nã: "Anh Nã, Diêu Ngạn gọi điện tìm anh. Anh mau xem di động đi!".
Tưởng Nã nghe vậy, bèn dời mắt khỏi cửa phòng bệnh, xóa tan thái độ tàn nhẫn. Anh sờ túi áo trống không, chìa tay ra nói với Hứa Châu Vi: "Chắc anh làm rơi di động trong xe, đưa của chú cho anh mượn!".
Hứa Châu Vi đưa điện thoại cho anh. Tưởng Nã mặc kệ tình cảnh hỗn loạn phía sau, cầm điện thoại đi ra một góc vắng vẻ.
Diêu Ngạn ra khỏi căng tin, nhìn thấy số điện thoại của Hứa Châu Vi, cô chần chừ bắt máy. Giọng nói trầm trầm của Tưởng Nã vang lên bên tai cô: "Lúc nãy em tìm anh à?".
Diêu Ngạn giật mình, cô lùi lại vài bước, đi thụt lại phía sau: "Không có. Anh làm việc của mình đi".
Tưởng Nã nói: "Anh ở bệnh viện. Con đàn bà của Tiểu Lưu nổi điên. Hồi nãy, anh thấy mẹ em cũng đứng bên ngoài xem ồn ào, lẽ nào cô nói gì với em?".
Diêu Ngạn lạnh nhạt "ừ" một tiếng. Tưởng Nã bật cười: "Anh nói mà, không có việc thì em làm gì chủ động gọi điện thoại cho anh! Hết giờ làm, anh đến đón em nhé! Tối nay chúng ta cùng đi ăn".
Diêu Ngạn không có tâm trạng hẹn hò, cô dứt khoát không chịu đi. Cô hỏi anh chuyện bên cảnh sát Quảng Châu. Tưởng Nã tỏ vẻ bực bội: "Muốn biết thì tối đi ăn rồi hỏi. Vậy đi, anh tắt máy đây!".
Diêu Ngạn lắc đầu cau có, bước nhanh theo đồng nghiệp.
Tưởng Nã trả điện thoại di động cho Hứa Châu Vi, mặt anh tràn đầy ý cười. Hứa Châu Vi tò mò hỏi anh: "Chị dâu nói gì vậy anh?".
Tưởng Nã lườm anh ta: "Không có gì. Cô bé đó ghen!" Dứt lời, anh lại không kìm được mỉm cười.
Một vài cảnh sát chạy tới. Người đứng xem cãi nhau vội tránh đường. Hiểu Lâm như được tiếp thêm sức mạnh, cô ta gào lớn gọi họ: "Cảnh sát tới rồi. Mấy anh đừng hòng bỏ chạy. Làm tôi to bụng rồi muốn chạy, tôi phải cho mấy anh ngồi tù!".
Tưởng Nã cười khinh bỉ, dặn dò đàn em rồi bỏ đi.
Nhưng chẳng ngờ anh vừa đi, Hiểu Lâm lại la hét om sòm. Cô ta chỉ đứa bé trong bụng, nói là con của Tưởng Nã, bắt cảnh sát tóm Tưởng Nã lại.
Cơn giận của Tiểu Lưu mấp mé bùng nổ nhưng có cảnh sát ở đây, anh ta không thể ra tay. Người nhà của Hiểu Lâm tìm được chỗ dựa nên không còn sợ hãi. Khu bệnh nhân nội trú bệnh viện Trung Tuyển om sòm, náo động.
Ầm ĩ cả buổi chiều, cảnh sát cũng hết kiên nhẫn. Họ túm Tiểu Lưu và bố Hiểu Lâm đến sở cảnh sát, kêu Hứa Châu Vi báo cho Tưởng Nã tới đó. Hứa Châu Vi cười hì hì, chạy về phòng ngủ bù, không coi cảnh sát ra gì. Hiểu Lâm tức tối giậm chân bành bạch, nghiến răng ken két: "Nhất định phải làm anh ta ngồi tù!".
Mẹ của Hiểu Lâm nguôi ngoai cơn giận, bà nói với vẻ sợ sệt: "Bỏ đi, bỏ đi. Bố con bị bắt rồi kìa!".
"Nhưng con bị họ đánh nằm viện!" Hiểu Lâm giàn giụa nước mắt, cô ta nuốt không trôi cục tức này. Bụng cô ta đã có thứ bảo đảm, cô ta không sợ bị đánh. Huống chi cô ta còn có người che chở. Hiểu Lâm lau mặt, oán hận nói: "Con phải khiến họ ngồi tù!". Cô ta trấn an mẹ mình: "Mẹ đừng lo. Con nhận tiền của người ta, người ta hứa sẽ bảo vệ gia đình ta, không để chúng ta gặp chuyện!" Cô ta đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, ra ngoài tìm Tưởng Nã.
Diêu Ngạn ở phòng nghiên cứu bận bịu đến nỗi hoa mắt chóng mặt. Chật vật lắm mới hết giờ làm, cô xoay xoay cần cổ đau nhức, bước chân ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà chính, cô thấy xe Jeep của Tưởng Nã đậu phía xa xa. Diêu Ngạn thở dài, chậm chạp lê bước lại phía chiếc xe.
Cô vừa đi vài bước thì một bóng người bất ngờ lao ra bên ngoài cổng sắt la lớn: "Tưởng Nã, anh xuống xe. Anh đánh người xong muốn bỏ trốn? Anh đến sở cảnh sát với tôi!".
Đám công nhân đạp xe ngang qua chứng kiến cảnh này vô cùng kinh ngạc, họ gọi: "Hiểu Lâm, sao em lại tới đây?".
Nhìn thấy người quen, Hiểu Lâm tỏ vẻ suy sụp, nước mắt tuôn rơi lã chã: "Mấy anh chị giúp em với. Anh ta làm em lớn bụng rồi phủi ௱ôЛƓ bỏ chạy, em phải làm sao đây?".
Mọi người giật mình hoảng hốt, lập tức xúm đến can thiệp. Diêu Ngạn cau mày dừng chân.
Hiểu Lâm khóc ầm lên, tinh mắt nhìn thấy Diêu Ngạn, cô ta ngừng khóc. Hiểu Lâm chỉ cô: "Diêu Ngạn, cô chứng kiến rồi đây. Anh Nã làm tôi có thai. Tôi van xin cô nhường anh Nã cho tôi, đừng để đứa bé không có bố!".
Mọi người tức tốc dời mắt sang Diêu Ngạn, kinh hoàng hỏi: "Cái gì? Tiểu Diêu và anh Nã quen nhau?".
Diêu Ngạn ngẩn người, trố mắt nhìn Hiểu Lâm khóc lóc điên cuồng.
Tưởng Nã giận dữ nhưng anh không muốn sinh sự ở đây, để Diêu Ngạn khỏi khó xử. Nào ngờ Hiểu Lâm không biết điều. Tưởng Nã quay đầu, nhìn Diêu Ngạn đỏ mặt đi tới, cơn giận của anh bùng cháy, anh cáu tiết mở cửa, cuộn tay thành đấm: "Mẹ kiếp..." Nắm tay của anh vung xuống nhưng bất ngờ có người chen vào ôm chặt cánh tay của anh.
Diêu Ngạn giận dữ lườm anh. Cô đưa mắt nhìn Hiểu Lâm, nhíu mày nói: "Tôi nhường anh ấy cho cô...".
Câu nói này có hiệu quả vô cùng, Hiểu Lâm đang điên loạn bỗng im bặt, công nhân đứng quanh cũng sững sờ. Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Diêu Ngạn. Diêu Ngạn mỉm cười, tiếp lời: "Nếu con của cô đúng là của Tưởng Nã, tôi nhường anh ấy cho cô!".
Diêu Ngạn buông tay Tưởng Nã, đến gần Hiểu Lâm. Tưởng Nã vô thức kéo cô nhưng cô gạt ra, cười nhìn Hiểu Lâm: "Đàn ông thôi mà. Tôi thế nào cũng được, không có gì quan trọng hơn sức khỏe và chính bản thân mình. Cô không để tâm đến bản thân, cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng. Đứa bé được mấy tháng rồi?".
Hiểu Lâm hằm hừ: "Hai tháng!".
Diêu Ngạn gật gù: "Hóa ra đã được hai tháng. Thời điểm đó cô chưa ly hôn thì phải? Hình như hai tháng trước cô và ông xã của cô còn gây gổ vì Tiểu Lưu. Vậy là cô quan hệ với ba người đàn cùng một lúc?".
Lời này của cô gợi lại trí nhớ của mọi người, họ xì xào bàn tán, ngờ vực dò xét Hiểu Lâm, rồi nhìn Tưởng Nã mặt mày nặng như đeo đá.
Hiểu Lâm thẹn đỏ mặt, cô ta quát lại: "Cô quan tâm tôi ngủ với bao nhiêu người đàn ông làm gì hả? Đứa bé này là của Tưởng Nã, tôi biết chắc chắn!".
Diêu Ngạn cười: "Ừm, cô ở bệnh viện nói vậy, ở đây cũng nói vậy, tất cả mọi người đều nghe mà. Cô cứ sinh đứa bé này ra, sau đó xác định DNA. À, cô biết tội phỉ báng không?".
Hiểu Lâm ngẩn người. Diêu Ngạn nói: "Đặt điều vu khống, đi đâu cũng rêu rao, gây rắc rối nghiêm trọng, tổn hại danh dự của người khác có thể bị phạt tù ba năm, đây là luật hình sự quy định. Không phải tôi nói liều, bạn cấp ba của tôi vừa thi tư pháp, đang thực tập ở văn phòng luật sư tại Nam Giang. Nếu Tưởng Nã không chịu trách nhiệm, tôi có thể nói bạn tôi giúp cô. Nhưng nếu chuyện do cô bịa đặt, vậy Tưởng Nã cũng có thể kiện cô bất cứ lúc nào, cô phải chịu trách nhiệm hình sự!".
Diêu Ngạn nói năng mạch lạc dọa Hiểu Lâm hoang mang nhưng cô ta vẫn gân cổ lên cãi: "Cô muốn dọa tôi? Sinh viên giỏi quá, muốn kiện thì kiện đi. Tôi không tin đời này không có luật pháp. Bụng tôi lù lù ra đây này, tôi nói bậy được sao? Hay cô phanh bụng tôi ra làm giám định DNA liền đi!".
Diêu Ngạn nhún vai ngao ngán: "Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ nói sự thật. Vả lại chuyện của mấy người không dính líu đến tôi". Cô nhíu mày nhìn bụng của Hiểu Lâm với vẻ không nỡ: "Chúng ta đều là phụ nữ với nhau, tôi thật lòng muốn tốt cho cô. Đừng để đến cuối cùng lại làm bản thân ngồi tù. Ít nhất cô nên sinh đứa bé này ra, xác định đứa bé này là của chồng trước, của Tiểu Lưu hay của Tưởng Nã, sau đó cô nói với người khác cũng chưa muộn. Còn bây giờ cô cứ rêu rao lung tung, đối với bản thân hay người khác đều không hay!".
Mọi người nghiêng hết về cách phân tích nặng nhẹ thiệt hơn của Diêu Ngạn. Họ một bên coi thường hành động của Hiểu Lâm, một bên cười cười khuyên cô ta về trước. Có người sợ Tưởng Nã, còn tốt bụng nhắc nhở cô ta: "Cô ồn ào với loại Gi*t người phóng hỏa này làm gì? Đừng để bản thân bị hại!".
Hiểu Lâm làm loạn cả ngày cũng mệt lả người. Lời nói của Diêu Ngạn lặp đi lặp lại mãi trong đầu cô ta, cô ta do dự trong lòng nhưng lại nghĩ mình có người hậu thuẫn, cô ta cần gì phải sợ. Cô ta mâu thuẫn lưỡng lự, bắt đầu khóc thút thít, có điều lúc này giọng cô ta xìu xuống rất nhiều. Hiểu Lâm trách ông trời bất công, số mệnh cô ta khổ sở. Đám công nhân bu ngoài cổng công ty cũng giải tán.
Diêu Ngạn đi thẳng một mạch ra ngoài. Tưởng Nã vội vàng leo lên xe, mặc kệ đám công nhân chỉ chỉ trỏ trỏ, anh đuổi theo Diêu Ngạn.
Đi được một đoạn, thấy Diêu Ngạn ngó lơ mình, Tưởng Nã nhấn còi inh ỏi, nhoài người ra gọi: "Diêu Diêu, lên xe đi em!".
Diêu Ngạn ngoảnh mặt làm ngơ. Tưởng Nã phân bua: "Anh cam đoan anh hoàn toàn trong sạch. Anh sẽ tìm người xử lý cô ta!".
Diêu Ngạn dừng chân, cất giọng lạnh lùng: "Một bàn tay đâu làm nên tiếng vỗ!".
Tưởng Nã vội xuống xe: "Em không biết thế nào là vô cớ sinh sự à?".
Diêu Ngạn đẩy anh, bước vòng qua ghế lái phụ. Tưởng Nã thở phào một hơi. Trời xẩm tối, gió thu hiu hiu dịu mát mà người anh lại đầm đìa mồ hôi.
Tưởng Nã vòng qua hẻm Lý Sơn, giờ này có cảnh sát giao thông chặn đường. Sau khi tránh được trạm kiểm soát, anh giải thích rõ ràng chuyện lúc trưa, thuận tiện kể luôn chuyện Hiểu Lâm quyến rũ anh lần trước. Diêu Ngạn hừ lạnh, cô nhíu mày: "Đã nói trước mấy anh đừng đánh cô ta. Nếu không phải tại mấy anh đánh cô ta, cô ta sẽ không làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ như hôm nay. Nhưng Tiểu Lưu không định chịu trách nhiệm ư?".
Tưởng Nã cười mỉa: "Giống như em nói đấy, đứa bé này có thể là của chồng trước cô ta. Mặc kệ cô ta, sớm muộn gì anh cũng giải quyết ả đàn bà đó. Hôm nay dám làm anh nổi tiếng khắp bệnh viện!".
Diêu Ngạn nói: "Thôi, bỏ đi anh! Cô ta cũng không gây ra chuyện gì to tát. Dàn xếp ổn thỏa là được".
Tưởng Nã nhìn con đường trước mắt, không biết anh có nghe cô nói hay không.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc