Cuộc Chiến Chinh Đoạt - Chương 48

Tác giả: rain8x

Tưởng Nã chợt hỏi cô: "Đúng rồi. Chiều nay em ở khách sạn với ai thế?".
Diêu Ngạn cất giọng khó hiểu: "Không có. Chiều nay, em đến trung tâm triển lãm và hội nghị mà." Nói đoạn, cô bỗng tỉnh ngộ: "À, người anh nói là Thẩm Quan".
Tưởng Nã nhăn mặt nhíu mày: "Tại sao em lại ở cùng Thẩm Quan?".
Diêu Ngạn chịu thua anh, cô giải thích: "Giám đốc kêu em đến sân bay đón Thẩm Quan, em đưa anh ta về khách sạn." Không đợi Tưởng Nã lên tiếng, cô nói luôn: "Anh yên tâm, em hiểu mà".
Cô ngửa đầu nhìn ngọn đèn sáng choang trên trần nhà. Phòng cô ở chật hẹp, không sang trọng như phòng cao cấp, tầng trên không rõ ai đang dậm chân "rầm rầm" lên sàn nhà.
Ngày hôm sau cũng bận rộn như hôm trước, việc lớn việc nhỏ chất cao thành núi. Diêu Ngạn chạy việc linh tinh. Suốt cả ngày cũng không thấy bóng dáng Thẩm Quan. Đến giờ ăn cơm tối, anh ta mới xuất hiện. Người của tòa nhà phía đông và tòa nhà chính cùng ăn chung một bàn.
Diêu Ngạn từng làm thêm ở tòa nhà phía đông, mọi người hai bên đều quen cô, do đó họ kêu cô ngồi chính giữa, trêu ghẹo cô đôi ba câu. Một người cười nói rôm rả: "Em mới ra trường, để xem em đối phó như thế nào, kiểu gì mấy ngày này cũng phải ngồi bàn rượu liên miên".
Hội chợ Canton tập trung đông đảo thương nhân. Ký hợp đồng ngay tại chỗ rất hiếm nhưng không thể thiếu ăn uống xã giao. Triển lãm là cơ hội để thu hút những đơn vị có ý định hợp tác.
Diêu Ngạn không buồn bận tâm. Ăn uống no say, cô về khách sạn ngủ sớm, còn người đồng nghiệp ở chung phòng với cô thì lên mạng suốt cả đêm. Đến sáng, chị ta mang đôi mắt thâm quầng than khổ than sở. Diêu Ngạn hăng hái kéo chị ta đến trung tâm triển lãm và hội nghị.
Gian hàng của tòa nhà chính gặt hái hơn năm mươi tấm danh thi*p chỉ trong một buổi sáng. Một thương nhân nước ngoài cảm thấy hứng thú với nước trái cây bảy ngày. Đồng nghiệp phòng ngoại thương nhiệt tình giới thiệu sản phẩm mới với ông ta, Diêu Ngạn đứng bên cạnh vị đồng nghiệp kia, thi thoảng cô nói nhỏ vào tai anh ta, sửa chữa các thuật ngữ chuyên ngành.
Khi di động của cô đổ chuông, thương nhân nước ngoài đưa danh thi*p, hẹn thời gian bàn bạc. Diêu Ngạn che điện thoại trốn sang bên nói chuyện: "Alô".
Bên kia lừng chừng vài giây mới nói: "Diêu Diêu, cô đọc thư rồi!".
Diêu Ngạn sững sờ nhìn màn hình điện thoại. Thấy số gọi đến là một dãy số lạ, cô gọi to: "Cô Từ, cô đang ở đâu?".
Từ Anh ho một tiếng, bà nói: "Em lấy sổ tiết kiệm rồi thì giữ giúp cô. Cô sẽ tìm em. Có chuyện gì, cô sẽ gọi điện cho em." Bà tiếp tục nói: "Cô muốn đi xa cho khuây khỏa, không định về Nam Giang ngay. Em đừng nói ai biết là cô tìm em".
Diêu Ngạn cắn môi, giọng cô khản đặc: "Cô Từ, bữa trước em uống cafe trong nhà cô".
Từ Anh hoàn toàn hóa đá, giọng bà đột nhiên cao ✓út: "Cái gì? Em uống rồi?".
Diêu Ngạn cất giọng nhỏ nhẹ: "Em uống một cốc. Lần trước, em chưa nói với cô sau khi em thôi việc, em về quê làm việc tại nhà máy sản xuất cafe này".
Tiếng hít thở trong điện thoại ngưng bặt, bà bàng hoàng nói: "Diêu Diêu, tin nhắn trước không phải cô gửi!".
Trong lòng Diêu Ngạn rối như tơ vò. Từ Anh hạ thấp giọng nói: "Em đừng làm việc ở nhà máy đó nữa. Trở về phải xin nghỉ việc ngay!".
Diêu Ngạn hỏi khẽ: "Cô Từ, em muốn biết chuyện gì xảy ra".
Từ Anh nói ngay: "Em đừng hỏi gì hết!".
Diêu Ngạn nhíu mày: "Cô không phải đi chơi cho khuây khỏa, cô đang lẩn trốn. Cô Từ, cô đừng làm em lo lắng!".
Từ Anh trầm mặc rồi mới nói: "Em còn nhỏ, cô không muốn nói với em. Về đến nhà thì thôi việc ngay. Em đừng kể ai biết cô gọi điện cho em".
"Em hiểu. Tin nhắn không phải cô gửi, vậy có người muốn từ em tìm ra cô." Diêu Ngạn siết chặt điện thoại di động, cô chau mày: "Nhưng em đã bị cuốn vào rồi, em không thắc mắc cái khác, hiện em chỉ muốn biết liệu cô có gặp chuyện gì không!".
Biển người nối đuôi nhau tham quan gian hàng triển lãm, tiếng nói chuyện ồn ào vang khắp mọi nơi. Đồng nghiệp của tòa nhà phía đông đi ngang, thấy Diêu Ngạn bèn vẫy tay chào cô. Diêu Ngạn gật đầu đáp lại, tập trung nghe điện thoại.
Từ Anh thở dài, rất lâu sau bà mới nói tiếp: "Con bé ngốc này, cô có thể gặp chuyện gì cơ chứ? Mặc kệ em tin hay không, cô thật sự đi chơi cho khuây khỏa, cô chưa muốn về Nam Giang". Bà ngắt quãng vài giây, rồi nói khe khẽ: "Em uống cafe sau đó... sau đó thì sao?".
Diêu Ngạn mím môi: "Em mang đi phân tích, nó là methamphetamine".
Cô kể nhanh chuyện mang cafe đến trung tâm cai nghiện tự nguyện Kiều Tâm xét nghiệm. Từ Anh nói với giọng đầy hối hận: "Cô xin lỗi. Ngày hôm đó, cô không nên từ chối gặp em. Lẽ ra cô phải bảo em thôi việc sớm hơn. Em nghe lời cô, đừng làm cô lo lắng, đi về thôi việc ngay".
Diêu Ngạn nghe lời bà. Cô không nói bà biết cô đã thôi việc ở tòa nhà phía đông từ trước. Cô muốn hỏi Từ Anh ở đâu nhưng cô không dám nói ra. Diêu Ngạn nghĩ mục đích đơn giản của đối phương là thông qua cô tìm Từ Anh, do đó cô không nên hỏi chỗ ở của bà.
Nhưng không ngờ Từ Anh lại chủ động nói: "Cô thật sự đi du lịch ngắm núi ngắm sông, em đừng lo cho cô. Một thời gian nữa, cô định đi nướsc ngoài. Đến lúc đó cô gặp em, được không?".
Diêu Ngạn sửng sốt. Từ Anh lạnh nhạt suốt ba tháng qua lại chủ động đòi gặp cô, cô mừng đến rơi nước mắt: "Dạ, được! Cô Từ, em chờ điện thoại của cô. Một mình cô đi du lịch, cô phải cẩn thận. Trước khi ra nước ngoài, cô nhớ phải nói em biết!".
Từ Anh mỉm cười, bà lẩm bẩm: "Con bé ngốc này!".
Diêu Ngạn quay mặt vào tường đè nén nưóc mắt nhưng ý cười lại tràn ngập trên gương mặt cô. Nỗi lo suốt nửa tháng qua tan biến hoàn toàn theo cuộc gọi này. Hội chợ đông nghẹt người cũng không còn ngột ngạt như lúc ban nãy nữa.
Kết thúc ngày hội chợ đầu tiên, mọi người mệt rã rời về khách sạn. Giám đốc tươi cười bảo mọi người tắm rửa nghỉ ngơi, tối đến đi ăn tiệc: "Vị thương nhân nước ngoài kia rất hứng thú với sản phẩm của chúng ta. Chúng ta xã giao với bên đó trước, tiếp đó thế nào thì tính sau!".
Mọi người hưng phấn ngay tức khắc. Đồng nghiệp cùng phòng với Diêu Ngạn vội vã đi tắm, thay áo váy gợi cảm, quay vào đứng trước tủ đồ tạo dáng đủ kiểu. Diêu Ngạn cảm thấy mắc cười, cô hỏi: "Chị làm gì thế?".
Đồng nghiệp hất mái tóc uốn xoăn nói: "Hiếm khi đi chơi, không cần quan tâm ông xã và con cái, chị phải chơi cho đã. Em cứ chờ mà xem kiểu gì ăn xong cũng đi hát!" Nói đoạn, chị ta vỗ chân bôm bốp: "y da, chớ đi massage nha em. Lần này chỉ có hai chúng ta là nữ, ngộ nhỡ đi massage với đám đàn ông, ba nam hai nữ, thêm mấy người bên chỗ thương nhân nước ngoài cũng toàn là đàn ông, trời ơi chúng ta thiệt thòi đấy!".
Diêu Ngạn duỗi chân đạp chị ta: "Chị nói gì đây hả? Toàn nói linh tinh không à".
Chị ta cười hì hì né người, chòng ghẹo cô: "Em hiểu sai thì có. Chị nói là lỡ giơ tay biểu quyết, họ sẽ đòi đi massage. Chúng ta không thể thiểu não quay về, chị nào dám!".
Hai người cười đùa ầm ĩ. Sắc trời tối dần, Giám đốc đặt chỗ ở nhà hàng Trung Quốc, vị thương nhân nước ngoài kia thong dong bước đến bắt tay với Giám đốc.
Đây không phải lần đầu tiên ông ta đến Quảng Châu. Ông ta có nghiên cứu đôi chút về ẩm thực Quảng Đông, dùng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình gọi tên mấy món ăn. Giám đốc cười vỗ tay: "Tôi múa rìu qua mắt thợ rồi".
Mười món ăn liên tiếp được dọn lên. Diêu Ngạn nhìn nấm sốt dầu hào, không màng xoay bàn quay, cô chỉ chờ món rau của mình được bưng lên.
Đồ ăn nóng hổi lần lượt được dọn lên bàn, nhìn đến rối cả mắt. Diêu Ngạn mải miết ăn uống. Đến khi được mời rượu, cô mới bỏ đũa xuống, nâng ly cùng mọi người. Tửu lượng của cô rất kém, uống ít thì không sao nhưng quá vài chén là hai gò má cô đỏ bừng.
Mười người ngồi quanh bàn ăn quả nhiên chỉ có Diêu Ngạn và đồng nghiệp của cô là nữ. Vị thương nhân nước ngoài kia rất biết nhập gia tùy tục, làm bầu không khí bàn ăn sôi nổi vô cùng, ông ta liên tục mời rượu. Mọi người cũng nhao nhao uống theo ông ta. Diêu Ngạn chịu không nổi, phải uống liên tiếp mấy ly rượu làm cô hoa mắt chóng mặt.
Bên chỗ Thẩm Quan, anh ta ngồi im trong xe. Tài xế đặt tay lên vô lăng nhưng không nổ máy. Thẩm Quan liếc ông ta, hiếm có dịp anh ta mở miệng nói đùa: "Sao thế? Không biết chạy xe của khách sạn?".
Tài xế mỉm cười, ra vẻ nghĩ ngợi: "Sếp Thẩm, tôi cứ cảm thấy kỳ lạ." Ông ta xoay người lại nói: "Buổi chiều đi ngang gian hàng của công ty nước giải khát, tôi thấy cô Diêu gọi điện thoại".
Thẩm Quan nhướng mày, tài xế tiếp tục nói: "Tôi quan sát cô ấy rất lâu, nhìn khẩu hình của cô ấy khi nói chuyện dường như nhắc đến "methamphetamine" nhưng tôi không chắc lắm".
Đôi mắt của Thẩm Quan sầm xuống: "Cô ấy nói chuyện điện thoại bao lâu?".
Tài xế hồi tưởng: "Khá lâu, nhìn còn giống như đang khóc".
Thẩm Quan nhếch miệng nói: "Tôi biết rồi".
Tài xế không hiểu, ông ta nhìn Thẩm Quan với vẻ kỳ quái, rồi mới khởi động xe, chạy về khách sạn.
Cảnh đêm muôn màu muôn vẻ trôi vụt ra sau xe, nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn cũng lu mờ trong tầm mắt.
Thẩm Quan về đến khách sạn đã là chín giờ tối. Trong thang máy lộng lẫy vắng hoe. Lên đến tầng ba, cửa thang máy chầm chậm mở ra. Diêu Ngạn mê man tựa vào vai đồng nghiệp, còn đồng nghiệp gọi với qua hướng khác: "Mọi người đi trước đi. Em đưa Tiểu Diêu lên phòng rồi đến sau!". Lúc quay đầu lại gặp Thẩm Quan thì một chân chị ta đã bước vào thang máy, chị ta dìu Diêu Ngạn gật đầu chào: "Thẩm tổng, anh ăn tối rồi à?".
Thẩm Quan gật đầu lấy lệ, anh ta nhìn Diêu Ngạn. Đồng nghiệp đang dìu cô quay ra cười nói: "Bọn em mới đi ăn về, tửu lượng của Tiểu Diêu không tốt, mới uống vài ly đã say mềm!" Chị ta cũng chếnh choáng, mặt mũi đỏ ửng, nồng nặc mùi rượu. Bỗng dưng chị ta tuột tay, Diêu Ngạn liền bị trượt xuống dưới.
Thẩm Quan nhanh tay đỡ lấy Diêu Ngạn. Chị ta chếnh choáng chìa tay, nấc cục một tiếng, cười ngượng ngùng: "Bị chuốc say thật rồi. Để em đỡ Tiểu Diêu về phòng!".
Diêu Ngạn mê man cọ cọ vào vai Thẩm Quan, cô lí nhí gọi: "Tiểu Hạ!" Giọng cô ngọt ngào ngây thơ khác hẳn ngày thường.
Thang máy "ting" một tiếng rồi mở ra. Thẩm Quan ôm Diêu Ngạn, nói với chị ta: "Để tôi đưa cô ấy lên!" Anh ta bước ra mới biết đây là tầng phòng cao cấp, anh ta lại quay vào trong.
Chị ta ồ lên khó hiểu, vỗ vỗ đầu: "Trời ơi, quên nhấn thang máy!".
Đi xuống một tầng, chị ta ra khỏi thang máy trước tiên, chạy về phòng, vất vả quẹt thẻ mở cửa phòng. Điện thoại chị ta đổ chuông, đồng nghiệp phòng ngoại thương hối thúc chị ta. Chị ta đá mạnh cửa phòng, mặc kệ Thẩm Quan và Diêu Ngạn, chào một tiếng rồi chạy đi ngay.
Diêu Ngạn say túy lúy, không còn biết gì. Thẩm Quan bế cô lên giường, cô liền trở mình, áp má lên gối. Miệng cô hé mở, vài sợi tóc lòa xòa trên gương mặt thoáng hiện vẻ ngây thơ của cô.
Thẩm Quan Âmỉm cười, cởi dép xăng đan giúp cô. Không biết cô quệt chân vào đâu mà ngón cái hơi bẩn, cô quặp ngón chân lại, bụi đất dính lên cả lòng bàn chân.
Thẩm Quan ngây người ra nhìn, sau đó anh ta lấy tay về không giúp cô lau sạch nữa. Anh ta đứng ở đầu giường nhìn cô. Trong ánh đèn lờ mờ, gương mặt cô như thoa một lớp phấn nhẹ, đôi môi hơi khép lại, nhìn cám dỗ khôn xiết.
Thẩm Quan khom thấp người như có thể chạm đến hơi thở của cô, anh ta vén tóc rủ bên má ra sau tai cô, rồi ngón tay anh ta lại không kìm được sờ lên má cô. Xúc cảm mềm mại khiến anh ta thất thần. Một lúc lâu sau, tay anh ta rời khỏi má cô, lần xuống túi quần của cô. Thấy túi Diêu Ngạn trống trơn, anh ta sờ sọang túi xách bên cạnh cô, điện thoại di động nằm ngay bên trong.
Diêu Ngạn xóa hết lịch sử cuộc gọi, tin nhắn gửi đi và hộp thư đến. Thẩm Quan vừa đi vào nhà vệ sinh, vừa gọi điện cho tổng đài. Anh ta nhúng khăn ẩm lau ngón chân giúp Diêu Ngạn. Sau đó, anh ta ngồi trước máy vi tính vào trang chủ của nhà mạng, nhập mã dịch vụ vừa nhận được.
Thẩm Quan tắt tiếng di động của Diêu Ngạn. Anh ta nhập mật mã, tra cứu bảng sao kê giao dịch điện thoại trong tháng, gửi nó đến hòm thư của mình. Suy tư vài giây, Thẩm Quan lại tranh thủ lấy thêm bảng kê của những tháng khác gửi một lượt vào hòm thư của anh ta.
Diêu Ngạn nằm trên giường lại xoay người, miệng cô làu bàu một câu gì đó. Thẩm Quan quay sang nhìn cô một cái, anh ta xóa sạch lịch sử truy cập, cầm di động của cô xóa sạch hộp thư đến, bật tiếng lại cho điện thoại. Trong lúc anh ta định cất di động vào túi xách thì nó đổ chuông.
Thẩm Quan vô thức nhấn tắt, nhìn hai chữ "Tưởng Nã" trên màn hình tối xuống.
Điều hòa phả hơi lạnh khiến tay Diêu Ngạn nổi da gà. Thẩm Quan đắp chăn cho cô, anh ta vuốt mái tóc cô, nói khẽ: "Em thầm thì gì vậy? Muốn uống nước không?".
Diêu Ngạn "ừ" một tiếng, cô nhíu mày: "Nước...".
Thẩm Quan Âmỉm cười, lấy nước khoáng trên tủ đầu giường. Anh ta nâng cô ngồi dậy, đưa nước đến miệng cô.
Diêu Ngạn ngoan ngoãn uống một ngụm nước, sắc môi cô bóng mịn nhưng lông mày của cô cau chặt, có vẻ như cơn say khiến cô cực kỳ khó chịu. Thẩm Quan đưa tay lau vết nước trên môi cô, anh ta mỉm cười: "Em thật ngoan." Anh ta nâng cằm Diêu Ngạn lên ngắm nhìn, không tự chủ nổi lẩm bẩm trong miệng: "Tôi theo đuổi em, không tốt ư?".
Nói đoạn, điện thoại di động trong túi xách lại bất ngờ đổ chuông lần thứ hai. Thẩm Quan chau mày rút di động ra. Trông thấy tên hiển thị trên màn hình, anh ta ngoái đầu nhìn Diêu Ngạn mê man, lạnh nhạt nghe điện thoại: "Alô?".
Tưởng Nã chững lại: "Anh là ai?".
Miệng Thẩm Quan xếch lên, chẳng nói chẳng rằng ngắt ngang cuộc gọi, sau đó anh ta lại thuận tay tắt nguồn điện thoại.
Diêu Ngạn chôn đầu vào gối khó chịu "ưm ưm" hai tiếng. Thẩm Quan nhét điện thoại di động của cô về chỗ cũ, đắp lại chăn cho cô. Anh ta đứng thừ ra ở đầu giường một lúc rồi rời đi.
Đèn điện ở sân bay sáng chói mắt, tiếng phát thanh viên vang lên không ngừng nghỉ. Dấu vết kéo lê hành lý đan xen nhau trên nền nhà sáng loáng, mỗi ngày nơi này đã chứng kiến không biết bao nhiêu con người đến đến đi đi một cách vội vàng, hấp tấp.
Tưởng Nã dựa vào tường nhíu mày nhìn màn hình điện thoại tối đen. Anh gọi lại lần nữa nhưng lần này chỉ còn giọng trả lời tự động báo điện thoại đã tắt máy.
Trần Lập đi đến, anh ta cất điện thoại di động vào túi và nói: "Họ đang xã giao với khách. Chúng ta tới khách sạn đặt phòng trước."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc