Tưởng Nã trầm tư trong giây lát, anh gật đầu đồng ý. Dượng thở phào nhẹ nhõm.
Đi tới ngoài cửa sắt, Tưởng Nã bước đến góc tường ngồi xổm xuống, ánh mắt anh nhìn chăm chú về phía con đường dẫn vào nhà. Chú chó béc giê Đức ngoan ngoãn ngồi cạnh anh, nó nhìn anh trân trân, thỉnh thoảng sủa vang mấy tiếng, làm cỏ dại cũng lắc lư theo.
Lúc nãy, Tưởng Nã lướt mắt khắp nhà, ghế sofa đối diện cửa ra vào bày đầy gối và chăn, hiển nhiên buổi tối có người ngủ ở đó. Anh nhăn mày quan sát xung quanh, ở đây thua xa ngõ nhà Diêu Ngạn, không biết cô ngủ trên giường hay ghế sofa.
Diêu Ngạn truyền nước xong, tâm trạng cũng tốt lên. Cô họ sờ trán cô, bà thoáng yên tâm: "Con không được bệnh. Gia đình con còn rất nhiều việc cần con gánh vác. À, cô chưa nói cho ông bà nội biết, tránh cho ông bà nội buồn phiền".
Diêu Ngạn hiểu rõ, cô gật đầu: "Con biết, cô đừng lo".
Thẩm Quan thong thả lái xe, lâu lâu anh ta lại nhìn gương chiếu hậu. Một lát sau, xe đã chạy đến nhà của cô họ.
Cô họ xuống xe, luôn miệng nói cảm ơn. Bà kéo Diêu Ngạn, Diêu Ngạn cũng đành gượng gạo cảm ơn anh ta. Cô họ nói: "Hôm nào, cô mời cháu ăn một bữa nhé! Tiểu Thẩm giúp cứu chị dâu của cô, cháu cô; còn ứng tiền thuốc men; hôm nay lại chở cô cháu cô đến bệnh viện; ngồi với cô cháu cô cả tối, cô không biết cảm ơn thế nào cho hết!".
Thẩm Quan cũng tỏ vẻ khách sáo. Anh ta nhìn Diêu Ngạn, định nói chuyện với cô thì bỗng một con chó vừa sủa lớn vừa lao tới.
Diêu Ngạn hoảng hốt giật lùi hai bước, cô họ và Thẩm Quan cùng lúc đưa tay đỡ cô. Ngờ đâu Thẩm Quan còn chưa ᴆụng được vào người cô, con chó lớn đã tấn công thắt lưng anh ta, nó cắn áo anh ta vừa sủa vừa lôi. Thẩm Quan chệnh choạng ngã ra sau, gót chân chạm vào lốp xe, may mà có xe ô tô sau lưng để chống tay, anh ta mới không ngã xuống đất. Con chó lớn lại tiến đến, Diêu Ngạn và cô họ hét lớn.
Tiếng quát lớn và tiếng bước chân bỗng nhiên vọng tới, Diêu Ngạn ngơ ngác nhìn qua, cô nghe Tưởng Nã cao giọng: “Con tiểu súc sinh này, đêm hôm khuya khoắt thấy ma hả!".
Chú chó béc giê Đức há miệng, nó hướng về phía Thẩm Quan sủa nhặng lên rồi ngoan ngoãn lui ra sau, cọ cọ vào người Tưởng Nã. Tưởng Nã nhìn Thẩm Quan, anh vờ như quan tâm: "Sao Thẩm tổng lại ở đây? Không cắn bị thương anh chứ?".
Thẩm Quan chống tay lên ô tô đứng thẳng dậy, quần áo anh ta xộc xệch, trông cực kỳ nhếch nhác. Anh ta chỉnh lại comple, nói giọng điềm tĩnh: "Không sao. Tưởng tổng làm gì ở đây?".
Cô họ lắp bắp nói: "Anh... anh Nã?" Hai tháng nằm viện của bà là do tên đầu sỏ Tưởng Nã gây ra. Bất thình lình chạm mặt Tường Nã khiến bà không khỏi sợ hãi.
Tưởng Nã cười nói bắt chuyện: "Cháu dẫn chó đi dạo. Lần đầu tiên đến chỗ này". Anh nhìn cô họ của Diêu Ngạn, hỏi: "Nhà của mọi người ở đây à?".
Cô họ lập tức "ừm" một tiếng. Tưởng Nã nhìn Diêu Ngạn chăm chú, anh nói: "Diêu...".
Anh vừa gọi được một chữ, Diêu Ngạn đã chặn ngang tức khắc. Cô kéo cô họ vào nhà: "Mình vào thôi cô". Cô nhìn Thẩm Quan nói: "Cảm ơn Thẩm tổng, chúng tôi vào nhà đây".
Thẩm Quan gật đầu, dõi mắt theo hướng hai người Diêu Ngạn vừa rời đi. Sau đó anh ta quay qua nhìn thấy Tưởng Nã mặt mày đen sì, anh ta cười cười: "Tưởng tổng muốn đi dạo tiếp sao? Vậy tôi về trước đây".
Khóe miệng Tưởng Nã xếch ngược lên: "Tạm biệt".
Đợi Thẩm Quan rời đi, Tưởng Nã bắn cái lườm tức tối về phía cửa sắt. Anh đứng ngớ ra một lúc rồi gọi đàn em lái xe Jeep lại, giao chú chó béc giê Đức cho người đó.
Ánh trăng tắt dần, nền trời cũng hửng sáng. Sáng sớm ở khu dân cư xung quanh, người thì đẩy xe ba bánh thu mua ve chai, người thì mặc đồ công nhân đạp xe, vài đứa bé nghịch ngợm bứt cỏ, đá gạch.
Viên đá bay chếch lên cửa xe Jeep rơi xuống đất, lẫn vào đống tàn thuốc màu vàng.
Diêu Ngạn cuộn người cứng ngắc trên ghế sofa suốt đêm. Trời chưa sáng, cô đã mở mắt, bịt miệng kìm nén cơn ho. Đầu óc cô rối như tơ vò, giây trước là hình ảnh lửa cháy đỏ rực, giây sau là cảnh Tưởng Nã bất ngờ xuất hiện trong bóng đêm. Cô yếu xìu trở người ngồi dậy, rút cục sạc pin cắm suốt đêm ra. Diêu Ngạn mở điện thoại, màn hình di động chớp sáng không ngừng nghi, cô giật bắn mình, lề mề nghe máy.
Tưởng Nã không biết bản thân gọi bao nhiêu cuộc từ tối hôm qua, động tác của anh trở nên cứng đờ, máy móc. Bất chợt nghe thấy tiếng tút tút tút, anh không kịp phản ứng, một lát sau mới nói bằng vẻ không chắc chắn: "Diêu Diêu?".
Diêu Ngạn khẽ "ừ". Tưởng Nã khàn giọng hỏi cô: "Bệnh cảm của em đỡ chưa?".
Giọng nói khô khan của Diêu Ngạn vang lên: "Đỡ rồi".
Tưởng Nã cười: "Ra đây để anh nhìn em".
Diêu Ngạn đờ người. Tưởng Nã nói: "Anh ở ngoài cửa, em ra cho anh nhìn em đi".
Diêu Ngạn rụt người trên ghế sofa, cô ôm chân bất động. Tưởng Nã nói nhỏ: "Nếu em không ra, anh sẽ điên mất. Hay để anh vào tìm em?".
Diêu Ngạn lau khóe mắt, tim như có ai buộc chặt, cô cắn môi nói: "Anh lại bắt nạt tôi!" Nói hết câu, cô xỏ dép đi ra ngoài.
Diêu Ngạn vừa tới bên cửa sắt, cánh tay cô bỗng bị tóm lấy, mùi thuốc lá khó ngửi xộc lên mũi cô, cô cau mày nhăn mặt, Tưởng Nã ôm gọn cô vào lòng.
Ngồi vào xe Jeep, Diêu Ngạn lặng thinh nhưng đôi mắt cô long lanh ánh nước, cô cắn môi không cho bản thân bật khóc. Tưởng Nã ôm hôn cô, giọng nói khàn khàn của anh cất lên: "Mình làm hòa nhé!" Anh không hỏi chuyện Thẩm Quan, cũng không hỏi chuyện hỏa hoạn, anh chỉ nói: "Anh đã bảo Lý Cường đi xem nhà. Bên chung cư Tây Môn có nhiều nhà cho thuê, anh thuê cho em một căn, được không?".
Diêu Ngạn cúi đầu cự tuyệt: "Không cần. Tôi tự sắp xếp được".
Lông mày của Tưởng Nã chau lại: "Em tự sắp xếp thế nào? Em giày vò mình đến bệnh thế này còn chưa vừa lòng à!".
Diêu Ngạn mím môi, áp trán lên иgự¢ anh. Tưởng Nã vuốt tóc cô, anh thở dài: "Anh biết em lo sợ chuyện gì nhưng anh xấu xa đến vậy ư?" Anh mỉm cười: "Nhà chung cư trong thị trấn lạc hậu này không đắt, bảy tám trăm tệ là thuê được rồi".
Diêu Ngạn sầu muộn nói: "Ừm, đồ dùng trong nhà, quần áo, một đống thứ linh tinh cộng lại đắt lắm, anh đều sắp xếp hết cho tôi?".
Tưởng Nã nói chắc nịch: "Sắp xếp hết cho em. Hay nhà em dọn đến chỗ anh. Anh dành nguyên một tòa nhà cho gia đình em!".
Diêu Ngạn bật cười, cô ngước đầu lên nói: "Tưởng Nã, tôi không muốn lúc này lại làm bố mẹ phiền lòng những chuyện như vậy. Bố mẹ tôi sẽ không đồng ý thuê một căn nhà những bảy tám trăm tệ một tháng. Nếu tôi thuê được chỗ như vậy, bố mẹ tôi sẽ sinh nghi, vì vậy để tôi tự làm từng bước. Nhà ở đường Lý Tam rất rẻ, tôi tự mình thuê đươc." Ngừng một hai giây, cô rủ mi nói: "Với lại ai biết trong nhà của anh có bí mật gì không. Tôi nên tránh anh càng xa càng tốt!".
Tưởng Nã phì cười, anh vừa ʍúŧ môi cô vừa thầm thì: "Em đừng giận nữa. Sao nào? Mấy ngày nay nhớ anh lắm đúng không?".
Diêu Ngạn đánh trống lảng: "Tôi chưa đánh răng!".
Tưởng Nã ghì đầu cô: "Anh cũng chưa đánh răng. Có qua có lại, công bằng!".
Hai người rúc vào trong xe thân mật rồi tâm sự cùng nhau, sau đó Diêu Ngạn vội vàng xuống xe.
Tưởng Nã nhìn bóng lưng của cô xa dần. Anh gọi điện đánh thức đám đàn em nói: “Tìm người đến đường Lý Tam ở Trung Tuyển thuê một căn nhà. Buổi sáng thuê xong, buổi chiều tìm ngay người sửa sang. Mua mới vật dụng và đồ điện gia dụng".
Tưởng Nã vừa dứt lời bên kia điện thoại luống cuống, oán trách anh: "Gấp vậy anh?".
Tưởng Nã giục giã: "Ừ, làm ngay đi. Về sẽ có thưởng!". Giọng anh đổi tông nặng trĩu: "Tiếp tục tìm người phóng hỏa. Chú đến sở cảnh sát nghe ngóng thử, chúng ta phải tìm ra trước họ".
Anh gọi điện cho Dương Quang, hỏi anh ta tình hình gần đây của Hắc lão đại. Tưởng Nã cúi mắt nhìn gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, nói giọng hung tàn: "Anh sẽ chơi cùng ông ta!".
Diêu Ngạn đã lấy lại tinh thần. Cô rửa mặt xong, đi vào nhà bếp nấu nướng, rồi viết giấy để lại. Cô xem quảng cáo rồi đến mấy nơi quanh đây tìm nhà cho thuê. Cô hỏi thăm vài người rồi theo họ tới một căn nhà mái bằng. Bà bác cho thuê nhà mở cửa, nói: "Nhà cửa mấy tháng nay khó tìm lắm. Đến Tết thì nhiều hơn, còn bây giờ người ta thuê cả rồi. Bác chỉ còn căn này thôi".
Cửa nhà mái bằng này có căn bếp nhỏ nằm ngay gần cửa, thẳng vào trong là phòng ngủ, phòng vệ sinh ở kế bên, vừa chật hẹp vừa ngột ngạt. Bà ta nói: "Nhà ở đây toàn như vậy. Một trăm hai mươi tệ một tháng, rẻ vô cùng. Bác còn lắp cả bình nóng lạnh trong nhà vệ sinh, tiện nghi lắm".
Diêu Ngạn hỏi: "Có nhà nào hai phòng ngủ không?".
Bà bác cho thuê nhà cười cười bảo: "Ầy, kiểu đó làm gì còn nữa cháu. Cháu chạy hết đường Lý Tam cũng tìm không ra. Cháu có thể để một bức bình phong giữa nhà mà". Thấy Diêu Ngạn không hài lòng, bà ta nói: "Bác đảm bảo không có chỗ nào cho thuê rẻ như chỗ bác, cháu có thể đi tìm hiểu thử. Cả Trung Tuyển chỉ có nhà ở đường Lý Tam là rẻ nhất. Hoặc cháu có thể thuê nhà trong thôn nhưng bác dám chắc không kịp rồi. Cháu có thấy dãy nhà đang giải tỏa bên Sĩ Lâm không? Nhà sớm đã bị người ta thuê hết rồi, làm gì còn nhà trống nữa. Vả lại người ta ở một mạch hai năm, chờ chung cư mới xây xong rồi mới dọn sang cơ".
Diêu Ngạn gật đầu: "Cháu biết. Nhà cô họ của cháu ở đó, họ cũng thuê nhà, chờ năm sau dọn đi".
Chạy ngược chạy xuôi cả buổi sáng, Diêu Ngạn thất vọng trở về. Cô vào nhà gặp ngay ông bà nội đứng trong phòng khách mắng chửi xối xả. Tiếng gào thét phát điên của bà Diêu dội khỏi phòng nhỏ: "Đúng, đúng đúng, tất cả đều là lỗi của con. Con là sao Chổi, sinh ra một con khờ, lại làm nhà cửa cháy rụi!".
Bà nội khóc lóc mắng nhiếc: "Tôi nói sai sao? Cô lừa con trai tôi, khiến nó kết hôn với cô. Hai đứa cô là anh em họ, kết quả là ảnh hưởng đến cả thế hệ sau, đến tận bây giờ vẫn còn chưa hết báo ứng. Nếu không phải tại cô sinh ra thứ ngu đần báo hại nhà họ Diêu chúng tôi, con trai tôi đã giàu từ lâu rồi!".
Cô dượng đứng cạnh hết lời khuyên ngăn. Ông Diêu giữ Diêu Yên Cẩn đang la khóc om sòm lại trong phòng.
Diêu Ngạn đau thắt lòng, cô đột nhiên hét lên: "Không ai được ồn ào! Chị, im miệng!".
Diêu Yên Cẩn ngừng la thét, nhỏ giọng khóc nức nở. Diêu Ngạn nhìn ông bà nội, cô bình tĩnh nói: "Có kẻ cố tình phóng hỏa đốt nhà, do con chuốc lấy, con đắc tội với người ta. Con đã báo cảnh sát, sớm muộn gì cũng tìm ra. Ông bà nội, là con không tốt, con xin lỗi!".
Ông bà nội hoảng hốt nhìn Diêu Ngạn, họ nắm tay cô, vừa gạt lệ vừa thở dài. Cuối cùng nhà cửa cũng yên ắng lại.
Bà nội rút sổ tiết kiệm đưa cho Diêu Ngạn, bà nói nhỏ: "Đây là tiền bà để dành cho con. Bà cho con, con cầm lấy mà dùng. Trong nhà thiếu gì thì mua về. Gia đình này chỉ trông cậy được vào một mình con".
Diêu Ngạn không cầm được nước mắt, cô nhận sổ tiết kiệm, ôm chầm lấy bà nội rủ rỉ tâm sự. Rất lâu sau, cô tiễn ông bà nội ra ngoài. Dượng mượn xe van của hàng xóm chạy tới, cô cẩn thận đỡ ông bà nội lên xe.
Về đến nhà, cô họ quệt đôi mắt sưng đỏ, bà cười nói với Diêu Ngạn: "Cô nghe nói sáng nay ông bà nội con gặp hàng xóm của nhà con ở ngoài chợ nên biết tin này. Biết rồi cũng hay, không cần lo sợ giấu giếm nữa".
Diêu Ngạn gật đầu, cô đi vào căn phòng nhỏ nhìn bà Diêu. Thấy bà đã ngủ, cô về lại phòng khách nói chuyện thuê nhà với cô họ.
Chen chúc trong nhà cô họ mãi cũng không được, huống chi cô cũng đang có một khoản tiền kha khá. Cô dò hỏi ý ông Diêu: "Bố, mình thuê một căn nhà hai phòng ở chung cư đi, môi trường cũng tốt hơn".
Ông Diêu không đồng ý: "Đừng con. Tiết kiệm được cái gì thì tiết kiệm, mình thuê nhà ở gần đây, kéo rèm che giữa là được. Cố thêm nửa năm nữa, đợi cuối năm cô con dọn sang nhà mới, mình thuê lại chỗ này. Đến lúc đó cũng dành dụm được một khoản rồi".
Cô họ nói phòng ngủ lớn có thể lấy bình phong ngăn ra, chi bằng cứ sống ở đây. Ba người bàn bạc cả buổi cũng không thống nhất được ý kiến. Nhưng sang đến ngày hôm sau tia hy vọng lại vụt sáng.
Ở ngã tư Lý Tam có một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Chủ cửa hàng dẫn họ đi xem một căn nhà mái bằng có hai phòng ngủ. Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi sơn nồng nặc, tường sơn trắng mới tinh. Chủ cửa hàng nói: "Nhà này vừa mới sửa sang lại. Đồ dùng trong nhà mới hoàn toàn. Căn phòng nhỏ trong này vốn để đồ đạc linh tinh, bây giờ cũng đã được sửa chữa lại".
Chủ cửa hàng nói: "Tôi muốn tìm một gia đình ba người cho thuê, không muốn cho dân vãng lai đến đây làm công thuê. Một ngày nào đó, họ lại trộm ti-vi, tủ lạnh của tôi đi hết thì toi!".
Ông Diêu hỏi: "Vậy giá cả thế nào?".
Chủ cửa hàng nói: "Tôi cho thuê rất rẻ, cho thuê lâu dài. Mỗi tháng hai trăm tệ, ba tháng đóng một lần, thế nào?".
Ông Diêu mừng rỡ, ký hợp đồng ngay với ông ta, trút bỏ nỗi lo trong lòng.
Tuy nhiên căn nhà này mới sửa, còn nồng mùi sơn, tạm thời chưa thể ở, họ cần sống tạm bên nhà cô họ thêm một tuần.
Cô họ đến đồn công an chờ tín tức từ sáng sớm. Trời gần tối, bà về nhà ăn cơm, nói qua loa sự tình với Diêu Ngạn nhưng tránh không kể với ông bà Diêu.
Diêu Ngạn nhíu mày, nóng lòng muốn bắt ngay tên phóng hỏa. Sau khi ăn xong, Tưởng Nã gọi đến hỏi cô: "Buổi tối còn ngủ ở ghế sofa không?".
Diêu Ngạn "ừm" một tiếng. Tưởng Nã không vui: "Em chưa hết bệnh. Anh đến đón em, nhân tiện nói em biết chuyện hỏa hoạn".
Diêu Ngạn nóng ruột hỏi: "Anh điều tra ra rồi?".
Tưởng Nã nói: "Gặp rồi nói!".
Tưởng Nã đến, Diêu Ngạn viện cớ ra ngoài, theo anh đến công ty vận chuyển hàng hóa ở thị trấn Lý Sơn. Cô vội vàng hỏi anh: "Anh điều tra ra rồi, đúng chứ?".
Tưởng Nã nhấn cô ngồi xuống ghế sofa, đưa laptop cho cô, anh cười cười nói: "Làm gì nhanh vậy được. Hôm nay em ngủ ờ đây, lên mạng, xem ti-vi, thư giãn tinh thần".
Diêu Ngạn mắng anh: "Lừa gạt." Đúng lúc đi động của cô bất ngờ có tin nhắn mới, cô lườm Tưởng Nã, lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn đến từ một dãy số xa lạ. Nội dung vô cùng đơn giản: Lấy giúp sổ tiết kiệm, không có xưng hô, không có tên nhưng cô lại run bắn mình.