Dượng gật gù: "Ngày mai, tôi mua giường lò xo rồi xem xung quanh có phòng cho thuê hay không".
Cô họ lườm ông: "Gấp cái gì mà gấp. Đi tìm nhà ngay là chị dâu nghĩ chúng ta ruồng rẫy xua đuổi, để họ ở lại đây thêm một thời gian. Mấy ngày tới tôi không đi theo xe, ở nhà chăm sóc chị dâu và Yên Yên, để Diêu Diêu yên tâm đi làm, ổn định rồi tính tiếp".
Trong lúc hai người nhỏ giọng bàn bạc, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa ầm ầm, em họ gọi to: "Bố mẹ, mở cửa, mở cửa!".
Cô họ đi ra dạy bảo cô bé: "Con gọi lớn tiếng làm gì, gia đình bác con đang ngủ!" Bà mở cửa, nhìn người đàn ông to cao sau lưng em họ, bà khó hiểu hỏi: "Cậu tìm ai?".
Thẩm Quan chưa kịp trả lời, em họ đã lên tiếng thay: "Anh ấy là bạn trai của chị, đến thăm chị".
Cô họ tỏ vẻ ngạc nhiên. Thẩm Quan Âmỉm cười giới thiệu bản thân, anh ta nói: "Hình như hôm qua Diêu Diêu bị sốt, cháu đến thăm cô ấy".
Cô họ mời anh ta vào nhà, bà cười nói rôm rả: "Hôm qua cô đi vội, không gặp cháu ở bệnh viện. Hôm nay nghe anh cô kể mới biết tiền thuốc men cũng do cháu ứng ra, không ngờ cháu là bạn trai của Diêu Diêu. Con bé này, chẳng nói tiếng nào!".
Thẩm Quan cũng không giải thích, anh ta cầm túi thuốc cảm: "Diêu Diêu để quên trong xe cháu. Không biết cô ấy thế nào rồi ạ?".
Cô họ nói: "Nó đang ngủ, hôm qua nó không chợp mắt chút nào nên cô để nó ngủ thêm. Cháu vào thăm nó chứ?". Cô họ dẫn anh ta vào phòng ngủ chính rồi đóng cửa đi ra ngoài. Bà đẩy dượng Diêu Ngạn đi mua đồ: "Ông mua thêm ít đồ ăn và bình rượu ngon. Tối nay kêu Tiểu Thẩm ở lại ăn cơm".
Dượng cau có: "Chưa chắc cậu ta là bạn trai Diêu Diêu. Diêu Diêu có nói bao giờ đâu. Bà giữ lại sợ không hay".
Cô họ liếc ông: "Tôi còn không hiểu tính cách Diêu Diêu hay sao? Nó sống khép kín, chỉ biết mỗi đến trường đi học, việc gì cũng để trong lòng. Chắc chắn cậu ta là bạn trai của nó. Ông không nghe con ông nói à? Con ông còn chứng kiến hai đứa hẹn hò nữa đây!".
Dượng muốn vặn lại nhưng hai chữ \'\'Tưởng Nã" sắp tuôn ra lại lập tức nuốt vào trong. Từ tận đáy lòng, ông cũng mong bạn trai của Diêu Ngạn là người đàn ông ôn hòa hiền hậu.
Thẩm Quan ngoảnh đầu nhìn cửa phòng, rồi đến bên giường. Nhìn sắc mặt cô ửng hồng, anh ta đưa tay sờ trán cô.
Không biết Diêu Ngạn mơ thấy gì, cô chau mày thều thào, nhìn cô ngủ có vẻ không ngon.
Thẩm Quan cúi thấp xuống môi cô, nghe thấy những tiếng “mẹ", "chị" yếu ớt thoát ra từ miệng cô. Thẩm Quan nói khẽ: "Không sao. Gia đình em ở phòng kế bên cả rồi!".
Có lẽ lời nói của Thẩm Quan có tác dụng, Diêu Ngạn thả lỏng lông mày đang nhíu chặt, cô hít thở đều đều trở lại.
Dượng mua thức ăn và rượu về nhà, cô họ xuống bếp làm cơm mời Thẩm Quan ở lại ăn cùng. Ông Diêu ra khỏi phòng nhỏ, cô họ giới thiệu: "Bạn trai của Diêu Diêu, Tiểu Thẩm!".
Ông Diêu vô cùng kinh ngạc: "Bạn trai?".
Cô họ cười nói oang oang: "Không ngờ đúng không? Diêu Diêu lén lén lút lút không nói với ai, mà lại để con của em biết!".
Thẩm Quan lại giới thiệu về mình, lần này anh ta nói rõ với ông: "Chưa hẳn là bạn trai ạ." Anh ta vừa nói ra, mọi người đều sáng tỏ trong lòng, mọi người càng niềm nở lôi kéo anh ta hỏi han. Bóng đen của vụ hỏa hoạn cũng được đẩy lùi trong chốc lát.
Bà Diêu và Diêu Yên Cẩn ngủ say sưa, cô họ để phần đồ ăn cho hai người. Bà mở rượu, mọi người ngồi quanh bàn ăn, hỏi thăm về công ăn việc làm của Thẩm Quan. Ông Diêu càng lúc càng tỏ ra hài lòng: "Không ngờ cháu còn trẻ mà tài ba đến vậy. Tối qua không kịp cảm ơn cháu, lát nữa, bác phải mắng Diêu Diêu, tại sao tối qua không giới thiệu cháu!".
Thẩm Quan nhấp một ngụm rượu, anh ta chỉ cười, không đáp lời ông. Đang ăn giữa chừng, phòng ngủ chính vọng ra tiếng ho khan, cô họ vội vào bếp lấy một ly nước nóng. Thẩm Quan tới phòng ngủ rót một thìa sirô trị ho, anh ta đỡ Diêu Ngạn dậy rồi nói: “Em uống một thìa đi".
Diêu Ngạn không mở mắt ra nổi. Cô ho khụ khụ, mặt mày ửng, li bì nuốt sirô trị ho. Thẩm Quan cầm thêm thuốc cảm đưa đến miệng cô.
Miệng cô ấm áp và mềm mại ngậm ngón tay của anh ta rồi rời ngay đi khiến anh ta hơi thất thần. Thẩm Quan nhận ly nước nóng cô họ đưa thổi vài hơi, đưa lên môi Diêu Ngạn. Cô họ lo lắng: "Đến bệnh viện truyền nước thôi. Bệnh đến thế này rồi!".
Thẩm Quan đồng ý với cô họ, anh ta lau nước đọng bên môi Diêu Ngạn, vén tóc rủ trên má ra sau tai cho cô. Nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng bừng, Thẩm Quan cau mày: "Để cháu đưa cô ấy đi".
Màn đêm buông xuống, trăng sáng lơ lửng trên cao. Mùi khét thoang thoảng trong sắc đêm ௱ôЛƓ lung.
Tưởng Nã lại bước khỏi con ngõ, ông cụ gọi anh từ đằng sau: "Ở phía đông, hình như là căn nhà mái bằng gần đường Lý Tam".
Tưởng Nã quay ra sau nói cảm ơn ông cụ. Anh gọi điện cho đàn em, kêu họ đến đường Lý Tam ở phía đông thị trấn. Đàn em tới đó hỏi chuyện nhưng không ai biết cô dượng của Diêu Ngạn. Một lát sau, điện thoại của Tưởng Nã đổ chuông, anh nghe bên kia nói: "Mọi người ở trung tâm vận chuyển hàng hóa đó về rồi. Những người còn lại không biết số điện thoại của nhà họ Diêu, địa chi càng khỏi phải hỏi".
Tường Nã chán nản ngồi trong xe Jeep, anh day day trán. Đầu kia điện thoại còn nói: "Anh Nã, hay để ngày mai. Dù sao chị dâu cũng sẽ mở di động, không chừng hôm nay điện thoại chị ấy hết pin. Không sao đâu anh!".
Tưởng Nã làu bàu: "Anh chờ không nổi." Anh dập máy, nhấn ga chạy đến thị trấn Sĩ Lâm.
Nửa tiếng đồng hồ sau, phía sau xe Jeep của Tưởng Nã có thêm một chú chó béc giê Đức như từ trên trời rơi xuống. Đàn em làm theo lệnh mang gối và quần áo nữ trong tủ đồ của Tưởng Nã tới.
Một người khác nhai đi nhai lại: "Anh Nã, em lấy chó nghiệp vụ hiển hách chiến công đã nghỉ hưu cho anh, anh đừng để nó gặp chuyện, nó chính là mạng sống của em đấy!".
Tưởng Nã bực mình rút một xấp tiền quăng cho anh ta. Anh ta hí hửng, ngậm miệng ngay tức khắc.
Thị trấn Trung Tuyển có diện tích bảy mươi kilômét vuông, dân số năm mươi nghìn người với hơn mười thôn. Trong đó phía đông thị trấn có hai thôn, trừ hai thôn này, khu dân cư ven đường Lý Tam phía đông thị trấn phân bố thành sáu chỗ. Nhà mái bằng nằm rải rác ở đó từ vài chục năm trước đã giải tỏa phân nửa, còn lại cho dân vãng lai đến làm việc thuê. Cơ bản thì người địa phương đã rời khỏi nhà mái bằng, dọn đến chung cư ở Tân Kiến.
Tưởng Nã hối hả chạy tới phía đông thị trấn, dẫn chó nghiệp vụ xuất ngũ tìm kiếm từ chỗ đầu tiên.
Chú chó béc giê Đức này đã giải ngũ được hơn nửa năm. Tưởng Nã ra lệnh, nó lập tức làm theo, nhanh nhẹn phóng về trước. Vòng khắp khu nhà, nó cũng không có phản ứng, Tưởng Nã bèn dẫn nó đến chỗ tìm kế tiếp.
Mấy anh em lẽo đẽo theo sau thì thầm cằn nhằn. Một người chỉ chú chó béc giê Đức hăng hái tìm kiếm từ xa: "Dùng đến cả thứ này. Người ngoài mà biết chắc cười thối mũi quá!".
Một người khác huých anh ta: "Coi chừng anh Nã nghe thấy đánh chú bây giờ!".
Hai người đi vào cửa hàng tạp hóa hỏi thăm nhà họ Diêu. Chủ cửa hàng nói: "Không biết. Chỗ này dân cư đông đúc, biết ai với ai đâu!".
Phóng tầm mắt ra xa, xung quanh đều là những căn nhà tường trắng ngói xám, cửa sổ mờ mờ hắt sáng leo lét, hơn phân nửa các căn nhà đều đã tối om, Bức tường dọc đường cao quá nửa người hở ra vài viên gạch, rác rưởi chất đống đổ tràn ra ngoài, ruồi nhặng bay vo vo xung quanh. Mấy anh em ngó nghiêng dáo dác, thở dài một hơi.
Chú chó béc giê Đức chạy một hồi thì lười biếng dừng lại. Tưởng Nã quát nó, loay hoay gọi điện thoại di động cho Diêu Ngạn. Nghe thấy giọng nữ máy móc trả lời, anh cố kìm nén không để bản thân đập nát điện thoại.
Bên chỗ khác, Diêu Ngạn đã đến bệnh viện một lúc lâu, cô ngồi trên ghế dựa ngoài hành lang.
Ra khỏi nhà cô họ, cô liền tỉnh ngủ. Trông thấy Thẩm Quan cô cứ tưởng mình nằm mơ. Đến khi cô họ và Thẩm Quan dìu cô lên xe, cô mới hoàn hồn nhưng không còn kịp từ chối.
Cô họ lo Diêu Ngạn bệnh nặng, bà đỡ cô đến chỗ truyền nước, Thẩm Quan cũng đi theo. Diêu Ngạn ỉu xìu nói: "Thẩm tổng, anh về đi. Cảm ơn anh đưa tôi tới bệnh viện".
Cô họ cũng khách sáo với anh ta: "Trời tối rồi, để cô ở lại là được. Mấy tiếng nữa mới truyền nước xong!".
Thẩm Quan Âmỉm cười: "Cháu không bận, coi như cháu nghỉ ngơi. Một lát, cháu đưa hai người về nhà".
Thời tiết vừa vào thu, bệnh cảm liền hoành hành, trong phòng đầy bệnh nhân, y tá cắm kim cho Diêu Ngạn. Vóc người Thẩm Quan cao to, anh ta một tay đỡ Diêu Ngạn, một tay giơ bình nước biển. Cô họ tìm được chỗ ngồi, gọi họ đi qua.
Diêu Ngạn lề mề bước đến, cô giật cánh tay, có chút bài xích Thẩm Quan. Anh ta nhận ra nên giữ tay cô chặt hơn, anh ta nói: "Hôm qua, em để quên thuốc cảm trên xe tôi. Hôm nay, tôi rảnh rỗi mang đến cho em. Em đang bệnh, đừng khiến gia đình thêm lo lắng. Một lúc nữa, tôi đưa em về".
Diêu Ngạn nhíu mày im lặng.
Ngồi trên ghế dựa, Diêu Ngạn chỉnh nước biển truyền nhanh hơn. Thẩm Quan ờ cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô họ rủ rỉ bên tai cô: "Cậu ta theo đuổi con bao lâu rồi? Cậu ta tốt đấy. cậu ta không nói, mọi người cũng không biết cậu ta là sếp của con. Cô từng thấy đồ uống cậu ta kinh doanh quảng cáo trên ti-vi. Không ngờ cậu ta trẻ quá!".
Diêu Ngạn nói giọng khàn khàn: "Cô đừng nói mò. Anh ta không theo đuổi con đâu!".
Cô họ vỗ vỗ lên tay cô, bà cười nói: "Cô hiểu lớp thanh niên bọn con bây giờ, cô không phải người bảo thủ". Bà thì thầm: "Không phải kẻ giàu có nào cũng xấu. Con sống tốt, hiển nhiên con chọn được người tốt!".
Diêu Ngạn cũng thấm mệt, cô không tiếp tục phân bua với bà. Trong khoảng hai tiếng truyền nước, cô họ dìu Diêu Ngạn đi vệ sinh hai lần, bà gọi điện về nhà bảo dượng của Diêu Ngạn nấu cháo: "Chúng tôi sắp về. Ông nấu cháo rồi để cho nguội đi, hôm nay Diêu Diêu chưa ăn nên đói lắm".
Dượng gác máy xong, vội vàng đi nấu cháo. Ông Diêu bưng bát đũa đi vào bếp, buông tiếng thở dài: "Bà ấy ăn không nổi, lại ngủ tiếp rồi".
Dượng vừa cắt hành vừa hỏi: "Đỡ hơn buổi trưa không anh? Nhìn chị ấy trưa nay hơi đáng sợ".
Ông Diêu gật đầu: "Nói chung cũng đỡ. Đầu óc tỉnh táo được chút ít nhưng trông bà ấy còn bơ phờ lắm". Ông rửa bát, nói: "Gần khu này có nhà cho thuê phải không? Ngày mai, anh đi tìm nhà, ở đây mãi cũng không tiện".
Dượng nói: "Anh nói gì kỳ cục vậy. Người nhà với nhau, làm gì đâu mà không tiện!".
Huống chi tìm nhà không phải chuyện dễ dàng. Tài sản của nhà họ Diêu cháy sạch, tiền gừi tiết kiệm lại bị Diêu Yên Cẩn làm mất hết, tiền bạc kiếm mấy ngày qua cũng không gửi vào ngân hàng, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi mọi cố gắng của họ.
Nấu cháo trắng xong, dượng dọn rác mang ra ngoài bỏ.
Khu dân cư ở đường Lý Tam phân bố thành sáu chỗ. Tường Nã đã tìm đến chỗ thứ ba. Căn nhà mái bằng này ở khuất phía trong tường bao, bên ngoài có một cánh cửa sắt, bên dưới chèn một hòn gạch. Cửa sắt đang mở toang, chú chó béc giê Đức
vòng quanh thùng rác cạnh cửa sắt, rồi đột ngột sủa gâu gâu. Tưởng Nã đi lại nhìn vào trong thùng rác, anh chỉ thấy hai túi rác nằm lặng lẽ ở đó.
Anh vỗ đầu chú chó béc giê Đức, hỏi: "Có mùi của Diêu Diêu?"
Chú chó béc giê Đức lại sủa vào thùng rác, coi như trả lời.
Trong cửa sắt có bốn hộ gia đình cửa đóng kín, tối om. Bậc thềm lát gạch hơi gồ lên, giẫm chân lên cảm giác dưới chân lắc lư nhẹ. Chú chó béc giê Đức đi thẳng vào căn nhà đầu tiên bên tay trái. Tưởng Nã ra hiệu cho nó đừng lên tiếng, anh đập cửa.
Ông Diêu lúc này đang tắm rửa. Dượng dỗ em họ ngủ xong, nghe có tiếng gõ cửa, ông tưởng Diêu Ngạn về, vội chạy đi mở cửa.
Liếc thấy Tưởng Nã đến, ông ngỡ bản thân hoa mắt. Tưởng Nã nhìn vào trong nhà, anh hỏi ông: "Diêu Diêu ở đây?".
Dượng không tin được vào mắt mình: "Anh... Anh Nã?".
Tưởng Nã dừng một chút mới mở miệng: "Dượng gọi tên cháu được rồi. Diêu Diêu ở chỗ của dượng đúng không? Cô ấy ngủ chưa?".
Dượng nhìn nhà tắm rồi ông bước ra ngoài, khép hờ cửa, ông nói: "Anh Nã, Diêu Diêu đi bệnh viện, gần về tới rồi".
Tưởng Nã sửng sốt: "Đi bệnh viện?".
Dượng nói: "Nó bị cảm, cô nó dẫn đi truyền nước, đang trên đường về". Ông nói thêm: "Bố mẹ Diêu Diêu đang ngủ, không tiện để anh Nã vào nhà. Một lát nữa, tôi sẽ nói với Diêu Diêu anh Nã đã đến, được không?".