Cuộc Chiến Chinh Đoạt - Chương 37

Tác giả: rain8x

Anh và cô ôm chặt lấy nhau, xoay mặt đối diện nhau, hơi thở đôi bên phả trực tiếp lên người đối phương. Diêu Ngạn không quen thân mật như vậy, cô cứng người để anh ôm vào lòng. Rất lâu sau cô mới cảm thấy hơi buồn ngủ, nhìn lên Tưởng Nã đã chìm sâu vào giấc ngủ từ bao giờ.
Ngũ quan của anh mờ mờ trong bóng tôi, hòa làm một với màn đêm. Diêu Ngạn ngắm gương mặt góc cạnh trước mắt, khi thì anh tỏ thái độ bàng quan, khi thì lộ vẻ bất cẩn. Cô vẫn nhớ như in vẻ mặt hung hãn lúc anh dọa nạt cô, tàn nhẫn u ám, khác hoàn toàn những tên vô lại luộm thuộm tầm thường.
Diêu Ngạn không để cho mình ngủ, nằm một chút, cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm mình ra. Nhưng vừa ngọ nguậy, cánh tay đặt trên eo cô liền siết chặt. Anh kéo cô sát vào lòng, mơ mơ màng màng nói: "Diêu Diêu, em đừng động đậy!".
Diêu Ngạn giật mình, tim cô đập thình thịch, Ⱡồ₦g иgự¢ nóng bỏng trước mặt như đang thiêu đốt gương mặt cô.
Trời vừa sáng, anh em trong công ty hăng hái tính toán mở tiệc ăn mừng.
Cuốỉ cùng cũng có bóng dáng phụ nữ trong công ty vận chuyển hàng hóa, mọi người tranh thủ chớp lấy thời cơ. Tiểu Lưu sai Hiểu Lâm mua đồ về làm cơm. Buổi trưa, mọi người nhao nhao tụ tập trong tòa nhà văn phòng.
Tưởng Nã dẫn Diêu Ngạn ra ngoài. Cửa hàng quần áo trên đường Lý Sơn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh mua hai túi quần áo to đùng, một đống quần con, rồi dán mắt lên иgự¢ Diêu Ngạn chọn thêm vài chiếc áo con.
Diêu Ngạn cản anh: "Anh mua nhiều quần áo như vậy làm gì?".
Tưởng Nã lắc túi, anh nói: "Không thể để em chỉ có một hai bộ thay đi giặt lại mãi được!".
Diêu Ngạn nói: "Anh muốn tôi ở đây bao lâu nữa. Tôi phải về nhà thật mà".
Tưởng Nã liền không vui: "Em ít đòi về nhà lại đi! Hiếm khi anh rảnh rỗi ở bên em, em đừng cả ngày cả đêm chỉ nghĩ mỗi chuyện về nhà".
Diêu Ngạn á khẩu, hết nói lại anh.
Hứa Châu Vi gọi điện giục họ về ăn. Tưởng Nã quát anh ta, xe chạy vào công ty vận chuyển hàng hóa.
Hiểu Lâm nấu nướng cũng không tệ. Cô ta gánh hết việc nấu ăn, dọn dẹp trong công ty. Mọi người ngồi quanh hai chiếc bàn, ăn uống nói chuyện.
Hiểu Lâm đưa đĩa rau cho Diêu Ngạn, cô ta cười nói luôn miệng: "Em chỉ biết làm mấy thứ này. Sau này, chị muốn ăn gì thì nói với em. Chắc chị không biết nấu ăn đâu nhỉ?".
Diêu Ngạn nở nụ cười: “Cũng biết chút xíu".
Hiểu Lâm nhìn Tưởng Nã, lại quay sang nói với Diêu Ngạn: "Không sao, em sẽ dạy chị nấu ăn. Em thấy sảnh công ty hơi bề bộn, lát nữa ăn xong, em giúp chị dọn dẹp. Chị được nuông chiều từ bé, không làm nổi việc nhà đâu".
Diêu Ngạn cười cười, chẳng nói tiếng nào. Sau khi dùng bữa, quả nhiên Hiểu Lâm đeo tạp dề, rửa sạch chén bát trong bồn, rồi lại cầm cây lau nhà bắt đầu dọn dẹp. Cô ta mồ hôi ròng ròng gọi mọi người đến ăn trái cây. Có người lấy làm ước ao, anh ta nói: "Có vợ sướng thật! Tiểu Lưu thoát khỏi số con rệp rồi đấy!”
Mọi người cũng hùa theo: "Thế này mới là người phụ nữ đảm đang. Chứ cưới mấy cô tiểu thư về làm vợ chỉ để nhìn, chẳng có tác dụng gì. Ngoại trừ trên giường, ban ngày chỉ có nai lưng ra làm ô sin cho nó!".
Mọi người cười ầm lên thích thú. Hứa Châu Vi nói lớn: "Kiểu không trình độ, không tướng mạo như mấy chú thì lấy được loại nào? Tìm một người bằng phân nửa chị dâu chúng ta cũng khó ấy chứ!".
Mấy anh em gật gù đồng ý. Tưởng Nã khoái chí ôm Diêu Ngạn, ghé sát tai cô thủ thỉ: "Em đừng quan tâm đám đàn em ăn nói linh tinh".
Buổi chiều, mọi người cùng nhau đánh bài. Hiểu Lâm bận rộn bưng trà rót nước, cười nói với Diêu Ngạn đám đàn ông này đúng là lắm mồm. Ánh mắt của Tưởng Nã không rời khỏi bài nhưng Diêu Ngạn chỉ cựa quậy nhẹ, anh lập tức ngẩng đầu, nắm tay cô không buông. Anh bảo cô ngồi cạnh cho may mắn. Thoáng chốc, anh gặp thời, thắng liên tiếp mười ván.
Tối đến, mọi người lại tản ra. Tưởng Nã lấy đồ vừa mua, gấp từng chiếc bỏ vào tủ, đặt chúng nằm cạnh quần áo của anh. Anh ôm Diêu Ngạn đứng trước tủ đồ, chỉ vị trí còn trống, anh nói: "Hôm nào, anh dẫn em lên trung tâm thương mại ở Nam Giang mua sắm, lấp đầy chỗ này. Em da mịn thịt mềm, loại quần áo tồi tàn ở Lý Sơn này sẽ làm hỏng da thịt của em mất. Buổi tối ngủ ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ tốt hơn!".
Diêu Ngạn hậm hực nhấc khuỷu tay đánh anh, anh cười hềnh hệch hứng ngay một cú đấm, hai người lại quấn chặt lấy nhau.
Quốc Khánh được nghỉ tám ngày, nhìn có vẻ dài nhưng chỉ chớp mắt là hết. Diêu Ngạn thầm tính thời gian, cô không muốn mấy ngày nghỉ còn lại đều trôi qua ở đây. Sạp bán tượng thiếu người phụ, bà Diêu và Diêu Yên Cẩn nhất định rất bận.
Tiếc là Tưởng Nã không chịu để cô đi. Ban đêm, hai người tâm sự, nằm ôm nhau ngủ, anh giày vò cô đến mức cô thở không ra hơi. Sau khi thức dậy, anh ôm cô mè nheo, dỗ ngon dỗ ngọt. Ban ngày, anh lại đưa cô đến mấy vùng lân cận ngắm cảnh. Tuy thị trấn Lý Sơn lạc hậu, không có chỗ vui chơi nhưng phong cảnh rất đẹp. Những dịp nghỉ lễ thế này là lúc khu trang trại sinh thái gần đây bận rộn nhất, người đến đó câu cá mua vui nhiều không đếm xuể. Tưởng Nã cũng dạy Diêu Ngạn câu cá. Anh bình thản và nhẫn nại ngồi cạnh hồ đến tận chiều. Anh của lúc này và thường ngày hệt như hai con người khác nhau.
Diêu Ngạn hơi chán, cô lén lút khuấy động mặt hồ trong suốt, hất nước lên dây câu, khiến nó động đậy nhỏ nước tong tong. Diêu Ngạn thoáng thấy dấu vết của chú cá nào đó đang bơi ra khỏi khu vực thả câu, xem ra cô vừa giải thoát cho không ít sinh linh dưới lưỡi câu của Tưởng Nã.
Tưởng Nã mỉm cười nhìn bóng lưng Diêu Ngạn, không vạch trần hành động của cô. Anh chuyển ô đến phía trên che nắng cho Diêu Ngạn, để cô chơi thoải mái.
Khi trời gần tối, cần câu giật mạnh, xác định không phải do cô hất nước, anh hô lên: "Có cá! Có cá!".
Tưởng Nã gọi cô: "Mau qua đây!".
Diêu Ngạn chạy đến cạnh anh, gấp rút kéo cần câu. Hai bàn tay trắng đen rõ ràng, một để trên một để dưới. Tưởng Nã hô lên hai tiếng, anh và cô cùng nhau kéo lên. Khách câu xung quanh cũng xúm lại hô hào góp sức. Một con cá trắm đen dài khoảng một mét vọt lên, phá tan mặt hồ phẳng lặng, bắn nước tung tóe vào mọi người. Âm thanh reo hò khen ngợi vang lên giòn giã.
Buổi tối công ty vận chuyển hàng hóa vô cùng náo nhiệt, bia và rượu để đầy bàn. Hiểu Lâm lừng khừng giơ cao dao làm bếp. Con cá trắm đen nằm ngắc ngoải quẫy đuôi trên mặt đất, dọa cô ta hoảng sợ giật bắn mình.
Đám đàn em ngồi nói chuyện, hết người này đến người kia tự khoe khoang bản thân hồi trước câu được con cá to đến chừng nào. Diêu Ngạn đi ra vỗ vai Hiểu Lâm, cô cười cười, nói với cô ta: “ Để tôi".
Hiểu Lâm ngây người: "Chị Gi*t? Cá lớn vậy để em kêu Tiểu Lưu vào làm".
Diêu Ngạn lấy con dao trong tay cô ta, ngồi xổm xuống vỗ vỗ con cá, nhắm chuẩn vị trí chặt một nhát dứt khoát xuống lưng nó, đuôi cá quẫy mạnh, đá vụn trên nền đất bay tung tóe. Diêu Ngạn rạch vài đường dứt khoát, máu tươi dính đầy trên ngón tay trắng ngần của cô.
Một người ở phía sau la lên: "Trời đất ơi, chị dâu Gi*t cá không chớp mắt!".
Tưởng Nã ôm tay tựa vào cửa, anh cười ha hả: "Người phụ nữ của anh Gi*t người còn không chớp mắt, huống chi là cá!".
Diêu Ngạn ngoái đầu liếc anh. Động tác của cô nhanh nhẹn gọn gàng, loáng cái đã làm xong con cá. Cô để иộι тạиg vào chậu bên cạnh, vung dao chặt nó thành nhiều khúc khác nhau. Cô kêu Hiểu Lâm vào nhà bếp lấy muôi. Một nửa ướp muối cất tủ lạnh, một nửa khác bỏ thẳng vào nồi. Mọi người vây quanh bàn chăm chú nhìn hai đĩa cá hấp và hai đĩa cá kho nóng sốt. Mọi người ăn uống say sưa, xử lý sạch sẽ đồ ăn.
Bầu trời lấp lánh sao và trăng, mấy anh em say khướt ra về. Họ đỡ nhau gọi vào bếp: "Chị dâu, bọn em về đây!".
Diêu Ngạn chào họ, tiếp tục rửa bát cùng Hiểu Lâm.
Khi Diêu Ngạn dọn dẹp xong xuôi trở về phòng ngủ, Tưởng Nã đã tắm rửa xong. Anh ôm Diêu Ngạn hôn ngấu nghiến. Diêu Ngạn đẩy anh: "Người tôi toàn mùi cá. Anh thả tôi ra đã".
Tưởng Nã say không còn biết trời trăng, anh chếnh choáng hôn cô: "Không có, em thơm lắm. Anh thèm nhỏ dãi, cho anh ăn một miếng đi mà!".
Diêu Ngạn nửa cười nửa mếu, cộc cằn đẩy anh về giường. Cô bỏ mặc anh, đi tắm rửa. Tưởng Nã ở ngoài hối thúc cô: "Bảo bối, em mau lên đi", "Sao còn chưa xong nữa", "Mau lên một chút, mau để anh ôm một cái đi".
Đến lúc Diêu Ngạn đi ra, Tưởng Nã ôm chầm lấy cô, lập tức phủ cả thân hình cường tráng lên người cô.
Mãi lâu sau, trên giường mới yên ắng trở lại. Diêu Ngạn mềm nhũn người nằm thêm một lúc rồi đẩy Tường Nã ra. Anh mơ màng gọi hai tiếng "Diêu Diêu" rồi chép miệng quay sang bên cạnh.
Diêu Ngạn hậm hực mặc quần áo xuống giường, cô bủn rủn đi được vài bước mới lấy lại sức.
Cô quét mắt quanh phòng, mở ngăn kéo trên tủ đầu giường xem xét, lục lọi ví tiền và điện thoại di động của Tưởng Nã. Cô lại ngẫm nghĩ đi đến phòng làm việc kế bên.
Mấy ngày nay, Tưởng Nã cứ quấn lấy làm cô không có cơ hội tới phòng làm việc mới này. Bàn làm việc và tủ đứng đơn giản là tất cả đồ đạc trong căn phòng này. Diêu Ngạn lục lọi nhưng không tìm được gì. Cô mở máy vi tính, ngồi chờ vài giây để màn hình sáng lên.
Thư mục và phần mềm trên màn hình cũng bình thường, nhiều số liệu của công ty vận chuyển hàng hóa được lưu trong này. Diêu Ngạn táy máy, không biết mở trúng biểu tượng nào làm màn hình tối sầm. Trong màn đêm tù mù, đường xá vắng vẻ bỗng chốc xuất hiện một chiếc xe vận tải màu xanh chạy ngang. Diêu Ngạn trố mắt ngó đầu nhìn ra ngoài, rồi nhìn lại màn hình. Rốt cục cô cũng biết hình ảnh này là trung lộ Lý Sơn.
Cô mím môi tiếp tục tìm kiếm. Diêu Ngạn di chuyển chuột đến hòm thư tự động đăng nhập dưới góc phải màn hình. Cô kích vào lá thư duy nhất trong đó, nhìn đến số điện thoại, thời gian, tin nhắn và ghi âm cuộc gọi trên bảng danh sách, tay cô run bắn. Cô lại nhấn vào đường dẫn trong bảng, một trang web hiện ra, chấm đỏ hiện thị vị trí trên bản đồ vô cùng rõ ràng, lòng Diêu Ngạn chùng xuống.
Căn phòng kế bên đối diện với ánh trăng. Trung thu đã qua vài ngày, trăng giờ đã bị khuyết một mảng nhưng nhìn lướt qua thì vẫn tròn vành vạnh như cũ.
Tưởng Nã gối đầu trên cánh tay nhìn bầu trời đẩy trăng và sao, thần sắc anh lạnh giá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc