Thức ăn trong tủ lạnh quá hạn sử dụng đã mốc hết cả, Diêu Ngạn nhét chúng vào túi rác. Dọn dẹp xong tủ lạnh, cô lau mồ hôi xách hai túi rác lớn tới cửa định ra ngoài vứt.
Ánh mắt liếc đến hộp cafe trên cửa ra vào, Diêu Ngạn đứng sững lại, cầm hộp cafe lên xem.
Ngày sản xuất là năm ngoái, gói cafe màu nâu đặc trưng của tòa nhà phía đông, chuyên bán cho các câu lạc bộ và quán bar sang trọng. Lúc Diêu Ngạn còn làm việc ở tòa nhà phía đông, cô đã từng uống thử, mùi vị cũng bình thường.
Cô thả gói cafe lại chỗ cũ, đi giày ra ngoài hành lang vứt rác. Sau khi trở về, mắt cô bất giác hướng đến cửa ra vào. Diêu Ngạn lấy một gói cafe lên xem, ngẫm nghĩ vài giây, cô đi vào bếp đun nước. Mười phút sau, Diêu Ngạn đã pha xong một tách cafe nóng hổi, cô ngửi mùi hương thơm nồng, giơ tách lên uống.
Cafe có vị đắng và chát. Diêu Ngạn thích vị ngọt của nước trái cây hoặc trà sữa hơn, vì vậy cô rất ít uống cafe.
Muốn sản xuất cafe hòa tan cần chọn lọc hạt cafe, trộn chung chúng lại và mang đi rang. Sau khi rang sẽ tỏa hương thơm nồng, để nguội nghiền nhuyễn và sấy khô hoàn toàn là trở thành gói cafe cạnh tay Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn nuốt ngụm đầu tiên, hương cafe lan khắp lưỡi cô, hết đắng chát là vị ngọt dìu dịu. Hương vị cũng khá, không khác mùi cafe cô uống ở tòa nhà phía đông.
Điện thoại di động để trên bàn trà kêu vang, Diêu Ngạn cầm tách cafe vào phòng khách, cô nhấp một ngụm nhỏ, nhận cuộc gọi.
Tưởng Nã hỏi cô: "Đang làm gì vậy?".
Diêu Ngạn trả lời: "Uống cafe".
Tưởng Nã cười nhạt: "Em đúng là không có lương tâm". Anh cau có nói: "Em ở Nam Giang? Ngày mai mấy giờ về?".
Diêu Ngạn nhâm nhi cafe, cô nói với Tưởng Nã: "Có lẽ buổi chiều. Tôi chưa mua vé về, ngày mai đến bến xe xem thế nào đã. Đang mùa cao điểm khó mua được vé, có lẽ tôi sẽ ở lại thêm một đêm".
Tưởng Nã nói: "Ở cái gì mà ở, anh đến đón em. Em ở đâu, ngày mai anh tới đón" .
Diêu Ngạn uống cafe, cô ho khan vài tiếng mới nói: "Tôi ở trong trường. Anh đừng tới, tôi tự về được".
Đầu bên kia điện thoại im bặt, chỉ còn mỗi tiếng sột soạt cùng hơi thở thoáng thay đổi của anh. Diêu Ngạn khó hiểu: "Tưởng Nã?".
Giọng nói của Tưởng Nã trầm xuống: "Trường học? Ở cùng bạn học?".
Diêu Ngạn thuận miệng đáp: "Ừm, vài người bạn." Diêu Ngạn vuốt miệng tách cafe. Tâm trạng của cô bỗng thoải mái hẳn ra. Cô nhớ đến bốn năm đại học hồn nhiên vô tư, có bạn học và thầy cô giúp đỡ. Có lẽ cũng từng có những khó khăn vất vả nhưng cuối cùng vẫn thuận buồm xuôi gió, mỗi ngày trôi qua trong vui vẻ, không ưu sầu không lo lắng.
Diêu Ngạn mở máy hát, ôm gối nằm xuống: "Mọi người hiện tại sống rất tốt. Lúc tốt nghiệp, có nhiều bạn còn thi lên nghiên cứu sinh".
Tưởng Nã cười, anh hỏi cô: "Em không thi à?".
Diêu Ngạn ngậm ngùi: "Không, khi đó tôi muốn mau chóng tìm việc làm kiếm tiền nên quyết định đi thực tập". Cô vừa cười vừa nói: "Thực tập cũng tốt, tiền lương cao, công ty Tuệ Viên Mỹ lại lớn, phấn đấu ở đó vài năm nhất định có tương lai. Cô Từ đỡ đầu giúp tôi vào chỗ đó làm việc. Đáng tiếc tôi không kiên trì đến cùng, nhất định đã làm cô thất vọng".
Nghe đến ba chữ "Tuệ Viên Mỹ", Tưởng Nã ngẩn ra, anh cảm thấy Diêu Ngạn nói năng hơi lộn xộn. Diêu Ngạn hưng phấn bật người khỏi ghế sofa mở ti-vi ầm ĩ, cô lớn tiếng nói: "Kể từ lúc biết anh, tôi hối tiếc tại sao thời đại học tôi lại không yêu. Tưởng Nã, anh rất quá đáng. Anh biết anh đáng ghét đến mức nào không? Anh ép buộc tôi, "cậu nhỏ" to lớn của anh làm tôi rất đau, anh biết không? Đã vậy anh còn làm rất mạnh".
Phía bên Tưởng Nã, anh bước xuống giường, chân vừa mới xỏ vào dép, bỗng nhiên nghe thấy những lời kia của Diêu Ngạn, ngón chân của anh vướng vào mép dép, làm chẹo mắt cá chân, anh loạng choạng chống tủ đầu giường lấy lại thăng bằng. Tưởng Nã sững sờ: "Diêu Diêu, em uống say à?".
Diêu Ngạn nói: "Anh mới say đấy. Ngày nào anh cũng say bét nhè, tìm tôi chỉ để làm chuyện đó. Tôi uống cafe của Thẩm Quan sản xuất, không ngờ nhà cô Từ cũng có".
Tưởng Nã ngớ người, anh nhíu mày hỏi: "Diêu Diêu, rốt cục em ở đâu? Em uống cafe hay rượu?".
Diêu Ngạn chưa bao giờ hưng phấn như lúc này. Một vầng sáng chói lóa bỗng xuất hiện trong thế giới mờ mịt của cô. Mọi lỗ chân lông trên cơ thể cô đều giãn ra. Cô muốn về nhà chia sẻ cùng người thân, muốn dẫn Từ Anh ra khỏi trung tâm cai nghiện, phụng dưỡng bà như mẹ ruột. Cô nghĩ cô có thể chăm sóc tất cả mọi người. Ông Diêu không còn vất vả lái xe tải; bà Diêu không còn dãi nắng dầm mưa, không còn bị khách hàng châm biếm; Diêu Yên Cẩn không còn bị kỳ thị, chị cô xinh xắn, ai rồi cũng sẽ thích chị; Từ Anh lại tiếp tục sự nghiệp trồng người giống như trước đây. Methamphetamine là gì? Diêu Ngạn học Hóa bao nhiêu năm cũng chưa từng ghi nhớ từ này vào đầu.
Diêu Ngạn cười vang, cô la to: "Tưởng Nã, anh thật quê mùa, ngốc nghếch, chẳng hề giống đại ca xã hội đen gì hết!" Trong ti-vi bắn pháo hoa đùng đùng. Bờ hồ phía nam nổi tiếng nhất thành phố Nam Giang diễn ra lễ mừng Quốc Khánh. Phóng viên hiện trường phỏng vấn một đôi tình nhân đang ôm chặt lấy nhau, họ ca ngợi đất nước, cũng ngợi ca tình yêu của mình. Diêu Ngạn chảy nước mắt, cô gọi Tưởng Nã: "Anh là thứ đàn ông xấu xa, tôi lớn từng này cũng chỉ có một mình anh bắt nạt tôi. Sau này anh bắt nạt tôi nữa, tin tôi Gi*t anh không hả?".
Dứt lời, cô dập máy, thuận tay tắt máy, chạy vào nhà vệ sinh òa lên khóc nức nở. Tiếng động náo nhiệt trong ti-vi kéo dài hồi lâu, Diêu Ngạn mới nín khóc, cô xì sạch nước mũi rồi khoan khoái trở về phòng khách.
Ở bên kia, Tưởng Nã gọi điện cho cô nhiều lần nhưng không được, anh xanh mặt đạp mạnh vách tường. Anh chạy sang phòng làm việc kế bên mở máy vi tính lên mạng, ký hiệu màu đỏ trên bản đồ điện tử chỉ một chỗ nào đó ở thành phố Nam Giang, cách đại học Nam Giang khá xa.
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, thời tiết nóng bức lui xa nhưng người đi đường vẫn mặc áo ngắn tay hoặc váy dài ra đường, họ thanh thản xoay vần với thành phố bận rộn.
Diêu Ngạn khoan khoái tỉnh giấc, cô mở mắt, đờ đẫn nhìn trần nhà. Cô bật ti-vi lên, tin thời sự buổi trưa chiếu lại lễ Quốc Khánh trang nghiêm tối qua bên bờ hồ phía nam, cô gõ gõ đầu đứng dậy khỏi ghế sofa.
Gói cafe đã mở lặng lẽ nằm trên bàn. Tối qua, Diêu Ngạn cố ý bỏ cafe còn dư vào túi bảo quản thực phẩm. Cô mở thêm một gói cafe, đổ vào trong túi bảo quản thực phẩm khác. Diêu Ngạn đánh răng rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Dân cư quanh trung tâm cai nghiện tự nguyện Kiều Tâm ờ thành phố Nam Giang rất thưa thớt. Diêu Ngạn xuống xe buýt, cô đi qua con sông nhỏ đến gần khu vực tường bao quanh của trung tâm cai nghiện. Cô nắm quai ba lô chần chừ, cắn răng đi vào trong.
Diêu Ngạn đưa túi bảo quản thực phẩm cho y tá, cô ngồi trên ghế dài ngoài hành lang chờ đợi. Tiết tấu hoạt động của não bộ trùng khớp với động tác của các bác sĩ bên trong. Đổ bột cafe vào nước cất, ống hút nhỏ giọt hút ra một lượng dung dịch rồi nhỏ lên giấy quỳ. Bước tiếp theo thế nào cô cũng không hình dung ra được.
Vài người thong thả đi lại trong hành lang, ánh nắng chiếu sáng gương mặt không chút cảm xúc của Diêu Ngạn.
Không biết qua bao lâu, rốt cục cũng có kết quả xét nghiệm. Bác sĩ gọi Diêu Ngạn vào: “Trong nhà cô còn người bị nghiện?".
Diêu Ngạn lắc đầu, lòng cô chùng xuống: "Hôm qua lúc quét dọn vệ sinh tôi vô tinh phát hiện ra. Ngộ nhỡ dì tôi xuất viện nhìn thấy thứ này thì không tốt lắm. Tôi không yên tâm".
Bác sĩ thừa hiểu ý của cô: "Kết quả kiểm tra lần này cũng là methamphetamine, hàm lượng ít, pha lẫn trong cafe. Có lẽ trước đây dì cô dùng Mα túч theo kiểu này, cô về nhà tìm kiếm hết một lượt xem".
Diêu Ngạn mím môi, cô nói cảm ơn rồi ra về.
Đi tới bàn y tá, cô nán lại chờ đợi. Một lát sau, y tá nói với cô: "Từ Anh không muốn gặp cô".
Diêu Ngạn nói: "Chị có nói, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi không?".
Y tá gật đầu: "Tôi có nói nhưng dì cô kêu khó chịu, không muốn gặp”. Thấy Diêu Ngạn có vẻ lo lắng, y tá cũng không đành lòng: "Ba tháng nay, dì cô đã khá lên nhiều. Tình trạng hiện tại của dì cô giống nhiều trường hợp chúng tôi từng gặp. Dì cô xấu hổ, không còn mặt mũi gặp người thân. Dì cô có tuổi lại càng sĩ diện, một thời gian nữa sẽ ổn thôi".
Diêu Ngạn không chịu bỏ cuộc, cô cúi đầu, nói với vẻ hoang mang: "Không phải. Thật sự rất quan trọng, tôi muốn đích thân hỏi dì tôi".
Y tá khuyên Diêu Ngạn: "Lần sau đi, chờ tình trạng dì cô tốt hơn, tôi báo tin ngay với cô. Cô cũng biết bệnh nhân chỉ cần mười đến hai mươi ngày là chúng tôi cho xuất viện nhưng Từ Anh ở suốt ba tháng, chủ yếu là vấn đề tâm lý. Chúng tôi sẽ tiếp tục khuyên nhủ dì cô".
Diêu Ngạn đành mang lòng dạ rối bời rời khỏi trung tâm cai nghiện.
Về đến nhà Từ Anh, Diêu Ngạn lục tung khắp mọi nơi. Phòng khách mới dọn sạch hôm qua chóp mắt đã loạn hết lên nhưng cô không thu hoạch được gì. Diêu Ngạn đến phòng ngủ và phòng sách tìm kiếm. Cô lục tung mọi thứ, dốc ngược sách vở, xác định bên trong không kẹp thứ gì, cô mới thôi.
Diêu Ngạn bới đến những chiếc hộp sắt để trong ngăn kéo bàn, thấy vài hóa đơn và sổ tiết kiệm. Cô mở cả hộp trà ra xem, nhìn sơ qua toàn trà với trà, cô định cất sổ tiết kiệm vào hộp sắt nhưng tay cô sững lại, ánh mắt dồn hết vào số trà trong hộp.
Nếu không nhìn kỹ, những viên đá trắng lẫn trong lá trà sẽ dễ dàng vụt qua tầm mắt. Diêu Ngạn thấy có bốn, năm viên màu trắng tinh xảo to bằng nhau.
Diêu Ngạn run run đổ trà ra khỏi hộp, quan sát những viên đá trắng muốt. Chúng không phải bột vụn, mà là viên đá thật sự. Diêu Ngạn không biết trọng lượng của chúng, cũng không biết chúng đáng giá bao nhiêu tiền. Lòng cô rối như tơ vò, cô không thể tin nổi vào mắt mình.
Ngoài cửa số, ánh nắng tắt lịm, đất trời chập chùng sương giăng. Ráng chiều đỏ ửng trải khắp bầu trời rồi chuyển thành sắc đen đìu hiu. Diêu Ngạn cuộn người dưới đất, chân ghế lạnh buốt đằng sau chạm vào da thịt khiến cơ thể cô tê cứng, chỉ còn khoảng lưng không chạm vào chân ghế là còn cảm giác.
Cô giật giật ngón tay cất trà vào hộp, cất sổ tiết kiệm vào lại hộp sắt. Khi chạm tay đến sổ tiết kiệm, lật thử một trang, nhìn bảy chữ số bên trên, cô cười lạnh lùng.
Màn đêm ௱ôЛƓ lung phủ xuống, Diêu Ngạn cũng lấy lại được chút sức lực, cô ngồi dậy, móc điện thoại di động gọi bà Diêu, cô nói nhẹ nhàng: "Con ở thêm với cô Từ. Hôm nay con không về".
Bà Diêu nở nụ cười: "Được, được, được. Mẹ bảo con cứ ở đó vài ngày rồi mà. Tùy con quyết định, rảnh rang thì tìm bạn học đi chơi, đừng để sau này thành người xa lạ".
Diêu Ngạn thuận miệng "vâng" một tiếng. Cô đi vào bếp, lấy hai gói cafe còn dư ra. Cô không biết nên bỏ đi hay giữ lại. Đồ uống pha chế sản xuất ở tòa nhà phía đông bao gồm cả cafe. Cô và đồng nghiệp từng uống nhiều lần nhưng không hề cảm thấy có vấn đề.
Cô không chắc mẫu cafe với bao bì cũ này có còn bán ngoài thị trường không, càng không biết cafe bán ra có giống thứ trên tay cô hay không. Nghĩ đến đây, Diêu Ngạn nhét gói cafe vào ba lô.
Diêu Ngạn mở xem tin nhắn báo rung từ nãy đến giờ. Cả hộp thư đến đều là tin nhắn nhắc nhờ, tin nhắn nào cũng dùng chữ nghĩa ngắn gọn như: "Mở máy", "Gọi lại". Diêu Ngạn mỉm cười. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô reo liên hồi, cô chảy nước mắt, không nói không rằng nghe máy.
Tưởng Nã ở đầu kia cất cao giọng giận dữ: "Coi anh như kẻ ૮ɦếƭ rồi hả? Sao giờ mới mở máy?".
Diêu Ngạn nói giọng khàn khàn: "Tôi quên".
Tưởng Nã nghe giọng cô khác thường, anh hỏi cô: "Em đang ở đâu?".
"Ở Nam Giang."
Tưởng Nã lại hỏi: "Chỗ nào ở Nam Giang?".
Diêu Ngạn lấy mu bàn tay quệt nước mắt, mắt cô nhòe đi. Vốn định nói mình đang ở đại học Nam Giang, Tưởng Nã đã chặn trước: "Khỏi cần nói dối. Anh biết em ở nội thành, nói địa chỉ cụ thể cho anh".
Diêu Ngạn thều thào nói địa chỉ, cũng không tò mò anh hỏi để làm gì: "Còn việc gì không? Tôi muốn đi ngủ".
Tưởng Nã nói: "Vậy em ngủ một lát đi".
Phòng khách tối đen như mực, sau khi gác máy, cô ngồi bó gối trên ghế sofa, cắn răng để nước mắt ngừng rơi. Diêu Ngạn hít sâu, ánh mắt cô trống rỗng vô hồn. Khi gắng gượng đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh thì chuông cửa vang lên.
Cô đứng lặng người, lê dép đi đến nhìn qua mắt mèo. Trông thấy người ngoài cửa, cô đờ đẫn. Mở cửa, cô trợn to mắt nói: "Tại sao anh tới đây?".
Tưởng Nã đẩy cửa đi vào nhà, lò dò mở đèn. Nhíu mày nhìn hai mắt đỏ hoe của Diêu Ngạn, anh nghiêm giọng: "Cafe đâu?".
Diêu Ngạn ngẩn người, chuyện tối qua vụt qua trong trí nhớ, cô nhếch miệng nói: "Cafe gì?".
Tưởng Nã nheo mắt quan sát cô: "Tối qua em nói em uống cafe. Uống cafe gì?".
Diêu Ngạn mỉm cười: "Tối qua gặp bạn học, tôi uống say". Cô dụi mắt: "Ngủ không ngon, tôi đi rửa mặt, anh ngồi đi".
Tưởng Nã cau mày nhìn Diêu Ngạn biến mất sau cánh cửa nhà vệ sinh. Anh lướt mắt khắp nơi nhưng không nhìn thấy cafe. Diêu Ngạn ở trong nhà vệ sinh xả nước, cô cầm khăn bước ra: "Anh đến đón tôi?".
Tưởng Nã nói ráo hoảnh: "Nói thừa!".
Diêu Ngạn nở nụ cười. Cô vòng tay ôm eo Tưởng Nã, kiễng chân hôn môi anh, cô ngửa đầu nói: "Vậy mình về thôi. Em đi sắp xếp đồ".
Đôi mắt anh sa sầm, chăm chú nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Diêu Ngạn.
Nước đọng trên mặt thấm vào làn da trắng nõn của cô, đôi mắt cô sáng ngời nhìn không giống như vừa khóc. Diêu Ngạn định buông tay, Tưởng Nã quay lại ôm chặt cô, nâng mặt cô nói: "Chưa đủ." Anh cười cười: “Nhưng không sao, về trước đã".
Diêu Ngạn khóa cửa phòng sách, dọn dẹp ba lô, ngắt cầu dao tổng rồi theo Tưởng Nã rời đi.
Tài xế ở dưới tầng mở cửa xe, nói: "Cô Diêu!".
Diêu Ngạn lâu rồi mới gặp tài xế của Tưởng Nã, cô mỉm cười gật đầu, ngồi vào trong xe. Tưởng Nã đi vòng qua cửa bên cạnh lên xe, anh ra lệnh: "Chạy xe!".
Đêm khuya thanh vắng, màn đêm trải dài vô tận. Từ thành phố Nam Giang đến thị trấn Trung Tuyển phải chạy xe mất hai giờ đồng hồ. Diêu Ngạn mệt nhoài nhắm nghiền mắt, Tưởng Nã ôm cô, hôn trán cô, anh nói khẽ: "Em ngủ một chút đi".
Diêu Ngạn mơ màng đáp lại. Nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô, anh bỗng cảm thấy nặng nề.
Về đến công ty vận chuyển hàng hóa Lý Sơn, xe dừng lại, Diêu Ngạn cũng tính giấc, cô mê man nhìn quanh rồi để Tưởng Nã kéo xuống xe.
Tòa nhà nhỏ phía sau công ty vận chuyển hàng hóa đèn điện sáng trưng, văng vẳng tiếng người cười nói ồn ào trái ngược hoàn toàn với tòa nhà văn phòng vô cùng im ắng phía trước.
Tưởng Nã đóng cửa, anh không bật đèn, tức tốc ôm Diêu Ngạn ςướק đi hơi thở của cô.
Diêu Ngạn loạng chọang lui về sau, anh cũng tiến tới làm chân hai người vướng vào nhau lảo đảo. Tưởng Nã nhấc ௱ôЛƓ cô lên, nâng cô cách khỏi mặt đất. Bàn tay đặt trên ௱ôЛƓ cô nóng hổi khiến cô giật mình. Cô vô thức ngả người ra phía sau lẩn tránh đôi môi của Tưởng Nã nhưng anh lại tiến tới cuốn chặt lấy đầu lưỡi cô.
Hai người ngã vào cầu thang, anh nghiêng người đặt Diêu Ngạn lên bậc thang, đè cô vào tay vịn hôn cuồng nhiệt.
Vầng trăng điểm xuyết trên nền trời tối thẫm như một chấm sáng nhỏ rơi vào lọ mực đen. Tòa nhà văn phòng tối thui, chỉ còn mỗi hơi thở gấp gáp dẫn lối tìm nhau.
Miệng Diêu Ngạn đón nhận sự cuồng nhiệt của anh. Cô bám chặt lấy tay Tưởng Nã chống chọi với sự áp bức đến từ anh. Tưởng Nã véo ௱ôЛƓ cô, tay anh đẩy áo cô lên. Tưởng Nã giữ chặt chiếc eo nhỏ của Diêu Ngạn, khiến hai người càng ép sát vào nhau. Một tay khác của anh lần lên mép áo con của cô Ϧóþ mạnh, Diêu Ngạn kêu một tiếng, bầu иgự¢ cô nằm gọn trong tay anh.
Môi lưỡi anh và cô quấn quýt, nuốt gọn hết mọi âm thanh. Diêu Ngạn nghẹt thở đỏ mặt, vô thức đẩy bàn tay trên иgự¢ ra nhưng không được, mà ngược lại còn báo hại đỉnh đồi non mềm bị Ϧóþ đến đau nhói.
Tưởng Nã ngừng hôn, không khí tràn vào giúp cô lấy lại hơi thở nhưng ngay sau đó, anh lại tiếp tục ςướק lấy.
Anh vén áo của Diêu Ngạn lên cao, cúi đầu ngậm ʍúŧ bầu иgự¢ đã bị anh Ϧóþ đến đỏ ửng. Áo con trễ xuống, dây áo tuột khỏi vai cô, anh lại nắn Ϧóþ tiếp đỉnh đồi bên kia. Diêu Ngạn đánh vào đầu anh, thanh âm của cô thều thào như tiếng muỗi kêu khiến chính bản thân cô cũng không dám tin: "Tưởng Nã... Tưởng Nã...":
Tưởng Nã thở dốc liếm ʍúŧ hai đầu ภђũ ђ๏ค của cô làm hơi thở của cô rối loạn. Anh điên cuồng Lเế๓ láק rồi ngước đầu lên, đôi bầu иgự¢ mà anh mê đắm đã ướt rượt.
Giọng Tưởng Nã khàn khàn cất lên: "Đêm nay ở lại với anh." Anh bế Diêu Ngạn đi thẳng lên căn phòng trên tầng hai.
Mặt trời cao quá đỉnh đầu, ánh sáng chiếu vào trong phòng làm Tưởng Nã tỉnh giấc. Xe cộ nườm nượp ngược xuôi trên trung lộ Lý Sơn. Tường Nã nhấc cằm Diêu Ngạn hôn một cái, say sưa nhìn ngắm gương mặt cô. Mấy giây sau, anh lại hôn cô dồn dập, cười cười: "Anh làm em mệt thật rồi".
Anh cẩn thận rút tay, để Diêu Ngạn nằm ngay ngắn. Tưởng Nã nhẹ nhàng bước xuống giường, đắp chăn lên cho cô, anh đóng cửa sổ mở điều hòa vừa phải rồi ra ngoài.
Buổi tối quá nóng vội, anh vứt ba lô của Diêu Ngạn ngoài cửa. Tưởng Nã đến nhặt lên, anh vừa bước vào nhà bếp, vừa cúi đầu lục lọi bên trong.
Gói cafe nằm giữa một đống đồ linh tinh, bao bì màu nâu hẳn nhiên là sản phẩm của tòa nhà phía đông. Nó hơi khác bao bì hiện tại, nơi sản xuất cũng không phải thị trấn Trung Tuyển, mà là một khu vực ở thành phố Nam Giang. Năm ngoái, chỗ đó cải tạo để bảo tồn cảnh quan, nhiều tòa nhà và nhà máy dọn đi hết đổi thành khách sạn nghỉ mát, khu dân cư mới, Thẩm Quan cũng vì lý do này mới đến Trung Tuyển.
Tưởng Nã cau mày, ngước mắt nhìn lên tầng. Anh vò nhăn gói cafe cất lại vào ba lô, đi vào bếp tìm thức ăn.
Điều hòa trên tầng mát lạnh, Diêu Ngạn mở mắt, vừa khẽ cử động người, cô đã phải hít sâu một hơi, toàn thân cô đau nhức không thể cử động. Cô cắn răng lấy sức đứng dậy.
Quần áo rơi tứ tung trên sàn nhà, dây áo con bị kéo đứt, Diêu Ngạn đá một cái, tức tối mắng thầm rồi lại vịn tường đi tắm rửa.
Tưởng Nã mang đồ ăn lên tầng vừa lúc Diêu Ngạn định bước ra, cửa phòng tắm vừa mở một khe nhỏ giờ liền đóng chặt. Cô gọi với ra ngoài: "Anh ra ngoài đi".
Tưởng Nã nhướng mày: "Làm gì?".
Diêu Ngạn chỉ nói: "Anh ra ngoài trước đi".
Tưởng Nã cười dán sát người vào cửa phòng tắm trêu ghẹo cô: "Không cầm quần áo? Em ngượng gì chứ, có chỗ nào mà anh chưa chạm qua đâu".
Diêu Ngạn đỏ mặt bực tức đá cửa phòng tắm, cô quấn khăn tắm đi ra.
Quần áo bẩn không thể mặc lại, Tưởng Nã lấy áo của mình cho cô, anh nói: "Em ăn trưa xong ngủ một lát, buổi tối anh dẫn em đi xem phim. Mấy ngày này đừng về nhà, em ở lại chỗ anh".
Diêu Ngạn vội nói: "Không, tôi ở một lát rồi về, không mẹ tôi ở nhà lại lo lắng".
Tưởng Nã liếc cô: "Không phải mẹ em kêu em ở Nam Giang chơi lâu lâu chút à?".
Diêu Ngạn giật mình: "Làm sao anh biết?".
Tưởng Nã nằm xuống giường, anh nhìn Diêu Ngạn đang quấn khăn tắm, cười cười hỏi cô: "Em định mặc vậy luôn à?".
Diêu Ngạn bừng tỉnh, chạy vào phòng tắm thay áo.
Tưởng Nã gom quần áo bẩn ném vào máy giặt.
Đám đàn em ngoan ngoãn ở trong tòa nhà phía sau, Diêu Ngạn để chân trần đi tới đi lui cũng không ngại. Đồ ăn Tựởng Nã chuẩn bị là một ít đồ nhắm. Diêu Ngạn ăn vài miếng, cuộn người trên ghế sofa, chờ Tưởng Nã vào phòng, cô lại hỏi: ”Làm sao anh biết? Anh tìm mẹ tôi?".
Tưởng Nã cười cười, ngồi xuống sofa bế Diêu Ngạn lên đùi anh. Anh gắp thức ăn đưa đến miệng cô, cất giọng hờ hững: "Đêm đó em say em nói ra, không nhớ à?".
Diêu Ngạn ngẩn người, nhíu mày ngờ vực.
Cô nhớ đêm đó Tưởng Nã gọi điện, cũng nhớ cô thốt ra những lời kinh khủng đó, cô nhớ rất rõ ràng.
Tưởng Nã nói: "Uống say khiến người ta to gan lớn mật hẳn ra, còn nhớ em nói gì không, hở?".
Mặt Diêu Ngạn đỏ bừng, cô nhảy khỏi chân anh, chột dạ cầm đũa lên ăn. Đầu óc cô tạm thời gạt lo nghĩ sang một bên.
Quần áo phơi mãi vẫn không khô, Diêu Ngạn cũng hết cách ra ngoài. Cơ thể cô đau nhừ, ăn xong cô thừ người ra. Tưởng Nã bắt cô gọi điện, cô đành nói dối bà Diêu.
Sau khi gác máy, Tưởng Nã còn nói: "Em đừng lo, anh đã bảo người canh chừng nhà em. Em ngoan ngoãn ở đây, không sao đâu".
Diêu Ngạn suýt quên vụ này. Mặc dù cô tin lời nói của Tưởng Nã nhưng mấy ngày nay không thấy động tĩnh gì khiến cô lơ là cảnh giác. Cô cảm ơn anh, ngoan ngoãn để anh ôm cùng nhau ngồi xem ti-vi.
Chạng vạng, ánh chiều tà nghiêng nghiêng. Quần áo cuối cùng cũng khô, Diêu Ngạn vội vàng đi thay, sau đó Tưởng Nã dẫn cô ra ngoài. Bước đến cửa, ᴆụng ngay một đám đàn ông xúm xụm ngoài bãi đất cười đùa xôn xao. Một người nhảy xuống xe tải, gọi "anh Nã", rồi gọi "chị dâu". Hiểu Lâm khoác tay Tiểu Lưu đi ra, cười nhìn Diêu Ngạn: "Em vừa làm cơm tối, muốn ăn cùng nhau không?" Diêu Ngạn chột dạ, mặt cô nóng ran.
Thời điểm này, Hắc lão đại đang sứt đầu mẻ trán. Bộ Công thương xử phạt quán bar và quán cafe của ông ta. Có người khiếu nại hai chỗ này chặt chém khách hàng, trình bày rõ ghi âm và hóa đơn, chứng cứ vô cùng xác thực. Đây chỉ tính là việc nhỏ mà thôi. Nhưng chỗ bán hàng đa cấp của ông ta không biết để lộ chỗ nào, bị cảnh sát túm ba địa điểm ở ba chung cư khác nhau. Hắc lão đại giận dữ triệu tập mọi người, định tìm Dương Quang tính sổ. Thẩm Quan gọi điện ngắt ngang kế hoạch của ông ta: "Tạm thời gác chuyện của ông sang bên, tôi muốn ông tìm một người".
Hắc lão đại đồng ý: "Được, sếp Thẩm cứ nói!".
Thẩm Quan đứng trước cửa kính sạch bóng, nhìn bằng khen, cúp và khung hình xếp gọn gàng ngay ngắn, người trong hình cười tươi vui vẻ. Diêu Ngạn đứng dưới ánh nắng khoác tay Từ Anh cong cong khóe miệng nhìn thẳng vào ống kính, trông cô tràn đầy sức sống thanh xuân.
Thẩm Quan cất giọng trầm trầm: "Tìm một giáo sư của đại học Nam Giang, năm mươi lăm tuổi, nữ, tên Từ Anh, mất tích bốn tháng nay, có thể hai ngày nay đã trở về".
Thẩm Quan dập máy, anh ta đảo mắt khắp nơi. Chỗ nào cũng sạch bong, chứng minh đã có người tới đây quét dọn.
Tài xế mở cửa phòng sách, ông ta nhìn một vòng, ra ngoài nói với Thẩm Quan: "Trong này rất sạch sẽ, nhất định mấy ngày qua bà ta đã về".
Thẩm Quan gật đầu, tiếp tục quan sát chỗ khác.
Phòng sách xếp đặt gọn gàng. Nhiều loại sách khác nhau chất đầy trên giá. Ngón tay anh ta vuốt lên mặt bàn học, không hề dính dù chỉ là một hạt bụi.
Tài xế kiểm tra mọi ngõ ngách. Lát sau, ông ta cầm hộp sắt và hộp trà ra. Thẩm Quan lấy sổ tiết kiệm trong hộp sắt, phủi trà vụn bên trên mở ra xem, miệng anh ta nhếch lên: "Tất cả tài sản đều ở đây".
Hai người bước ra ngoài phòng sách. Khăn bông vắt ở nhà vệ sinh khô ráo sạch sẽ nhưng độ mềm của khăn cho thấy số lần nhúng vào nước chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhà bếp không có vết tích nấu nướng. Sọt rác có hai gói cafe và một hộp cafe, Thẩm Quan chau mày, khom người nhặt lên. Tài xế khó hiểu, ông ta nói: "Sếp Thẩm sao vậy?".
Thẩm Quan thả tay, gói cafe rơi xuống sọt rác. Anh ta cất giọng suy tư: "Nghĩ chưa thông vài việc. Không có gì đâu".
Từ Anh về nhà không lấy quần áo, không mang sổ tiết kiệm, chỉ uống hai gói cafe. Thẩm Quan nghĩ có gì đó không đúng nhưng anh ta không giải thích được. Anh ta cầm hộp trà, dặn dò tài xế: "Dọn dẹp ngôi nhà này lại đúng hiện trạng ban nãy".
Tài xế gật đầu nhận lệnh, sắp xếp xong, ông ta mới ra về.
Sắc trời tái dần, Tưởng Nã chở Diêu Ngạn đến rạp chiếu phim Sĩ Lâm. Vào lễ Quốc Khánh, rạp chiếu phim đông hơn hai ngày cuối tuần rất nhiều. Không mua được vé xem phim, Tưởng Nã mặt mày tối sầm, cô kéo anh: "Anh thích xem phim thì mua đĩa về xem là được mà".
Tưởng Nã hỏi cô: "Em có để tâm không?";
Diêu Ngạn không hiểu ý của Tưởng Nã: "Để tâm gì cơ?".
"Không phải em chê anh quê mùa à? Tới rạp chiếu phim mới giống đang yêu!"
Diêu Ngạn ngẩn người, giọng cô thoáng vẻ thẹn thùng: “Tôi nói hồi nào?".
Tưởng Nã lườm cô: "Sau này, em uống ít rượu thôi, đỡ phải lo nói xong rồi chối bay chối biến!" Anh ôm Diêu Ngạn ra khỏi rạp chiếu phim. Tìm đến cửa hàng bán băng đĩa nhạc, đi về phía góc trưng bày đĩa phim, anh mua một lúc bảy tám chiếc đĩa mà chẳng buồn quan tâm đĩa mình mua là đĩa gốc hay đĩa lậu, đĩa mới hay đĩa cũ.
Quay về công ty vận chuyển hàng hóa, anh mới nhớ trong phòng không có đầu đọc đĩa, vậy là anh lại gọi Hứa Châu Vi ở nhà sau mang ra cho anh. Anh ta chòng ghẹo hai người cả buổi mới nối xong dây.
Diêu Ngạn dựa người vào ghế sofa ăn trái cây. Tưởng Nã nhún vai, lau mồ hôi trên trán, anh nhoài người đến gần Diêu Ngạn, há to miệng: "Cho anh ăn với".
Diêu Ngạn đưa anh một trái nho, cô hỏi Hứa Châu Vi: "Anh ăn không?" Ngón tay của cô chợt nóng lên, Tưởng Nã há miệng ngậm tay cô ʍúŧ mát.
Hứa Châu Vi vội vàng hô to: "Ôi, em không ăn đâu! Em bận chút việc, đi trước đây. Hai anh chị coi phim đi!" Anh ta xoay người, cười bí hiểm bước ra khỏi phòng.
Diêu Ngạn cau có đẩy anh. Anh lại đè cô ra hôn làm mồ hôi của anh dính cả sang người cô. Một lát sau được anh buông ra, Diêu Ngạn chạy ngay vào nhà tắm.
Tưởng Nã phì cười, anh nằm dài trên ghế sofa ăn nho. Khi Diêu Ngạn lau tóc ướt bước ra, anh giơ tay ôm cô vào phòng tắm lần nữa. Diêu Ngạn tránh né nhưng mặt đất trơn trượt làm giảm tốc độ của cô, bởi vậy cô không tài nào thoát khỏi cánh tay dài của anh. Anh lôi cô đến dưới vòi sen, quần áo sạch mới thay lại ướt rượt trong suốt.
Tưởng Nã ôm cô sờ sờ hôn hôn. Nước ấm xối vào nụ hôn sâu của hai người, trôi xuống cổ họng. Đến khi Diêu Ngạn gần như bị luộc chín, anh mới chịu thôi, trơ mặt ôm cô tắm chung.
Khi họ quay về giường, cơ thể Diêu Ngạn đỏ ửng, cô nhăn mặt không thèm để ý đến Tưởng Nã. Tưởng Nã lấy đĩa phim ra xem, màn hình ngập tràn màu đỏ máu đáng sợ của phim kinh dị.
Tiếc rằng bao nhiêu tâm huyết của diễn viên và đạo diễn hóa thành hư không trong căn phòng này. Tiếng gào khóc và la hét thảm thiết trở thành phông nền, không ai thèm chú ý. Ánh sáng màn hình rọi lên chiếc giường lớn, nơi có Tưởng Nã nhấp nhô lên xuống, cùng Diêu Ngạn hết cào lại đấm lên lưng và vai anh. Làm đến giữa chừng, anh dừng lại, nắm tay Diêu Ngạn hôn, giọng anh khản đặc cất lên: "Đừng đánh anh, em làm mình đau rồi này".
Diêu Ngạn vô cùng căm giận "tảng đá" này, chỉ trong nháy mắt cô đã xụi lơ, chẳng còn khả năng cào cấu phản kháng nữa.
Sương đêm bao trùm lên thị trấn Lý Sơn. Nửa đêm về sáng ở đây văng vẳng tiếng xe cộ phóng vun ✓út. Mùi xăng bên ngoài nhạt hơn thời điểm giữa hè, vài đốm sáng hồng hồng đỏ đỏ phát ra từ phía lùm cây trên đỉnh núi nhỏ. Khác với không khí khô nóng của tháng Bảy, ban đêm ở nơi này lúc nào cũng phảng phất dư vị của mùa thu.
Tưởng Nã nhổm dậy ôm lấy Diêu Ngạn, anh thầm thì: "Còn khó chịu không? Làm nhiều lần sẽ hết đau".
Diêu Ngạn im thin thít, mặt cô nóng ran. Tưởng Nã dỗ ngon dỗ ngọt cô, anh hỏi: "Chỗ Nam Giang em ở lần trước là nhà của ai thế?".
Diêu Ngạn mở mắt, cô rúc người vào trong chăn, cất giọng nhàn nhạt: "Nhà của cô giáo. Cô đi du lịch, tôi đến đó ở để tiết kiệm tiền".
Tưởng Nã nhíu mày: "Quan hệ của em với bà ấy tốt vậy à? Cô Từ đỡ đầu em làm ở Tuệ Viên Mỹ?".
Diêu Ngạn khẽ "ừm" một tiếng, Tưởng Nã còn hỏi: "Tại sao em xin thôi việc về quê?".
Diêu Ngạn ngước mắt nhìn anh, trả lời một cách đối phó: “Sinh hoạt phí đắt đỏ, về quê có lợi hơn".
Tưởng Nã gật gù, anh vuốt ve vai cô. Anh nhớ đến đêm hôm đón cô về, cô kiễng chân hôn anh, miệng anh cong cong thành một nụ cười.