Diêu Ngạn leo lên xe đạp, cô giữ ghi đông, cười nói với anh ta: "Cảm ơn Thẩm tổng quan tâm." Ngôn từ của cô khách sáo và xa cách. Thẩm Quan còn chưa mở miệng, cô đã đạp xe đi.
Thẩm Quan nhìn Diêu Ngạn đi xa hẳn, anh ta quay về xe hỏi tài xế: "Lão Hắc không giở trò với cô ây chứ?".
Tài xế ngớ người: "Không có. Ngày đó lúc tôi gọi điện cho anh thì một lát sau bên sếp Tưởng xông vào".
Thẩm Quan lạnh lẽo đưa mắt về phía thùng rác bên đường. Trên mặt đất nơi đó có một hộp thuốc nằm lăn lóc chưa kịp ném vào trong.
Hôm sau, Tưởng Nã phái Hứa Châu Vi tới đón Diêu Ngạn. Diêu Ngạn vừa bày hàng xong về nhà, cô bận bịu làm cơm. Tay che điện thoại, cô đóng cửa nhà bếp lại nói: "Hôm nay không đi, thứ Bảy đông khách, tôi phải phụ bán".
Tưởng Nã nói thẳng: "Vậy anh tìm người đến giúp mẹ em. Tìm hai người đổi một người, em qua chỗ anh!".
Diêu Ngạn cau có khó chịu. Hình ảnh hôm qua lại thoáng hiện lên trong đầu cô, cô đỏ mặt phản đối: "Làm sao có thể kêu người của anh đến giúp. Tôi đi không được thật, tôi rất bận!".
Tưởng Nã im lặng, anh đột ngột hỏi: "Phía dưới còn đau không?".
Gương mặt Diêu Ngạn nóng như lửa đốt. Giọng cô lộ vẻ cau có xen lẫn thẹn thùng: "Anh nói cái quái gì vậy?".
Tưởng Nã bật cười: "Do anh không tốt, không chịu nghĩ cho em. Anh để em nghỉ thêm một ngày." Anh cố tình hạ thấp giọng nói nhỏ: "Ngày mai đến chỗ anh, anh đã dọn phòng sạch sẽ, giường mới rất chắc chắn. Anh cũng lùa hết đám đàn em ra nhà sau rồi".
Diệu Ngạn giận sôi máu tắt phụt điện thoại, cô ôm mặt, níu giữ trái tim sắp bay ra ngoài của mình.
Đèn đường sáng trưng, Diêu Ngạn dọn hàng ra chỗ cũ như thường lệ. Tối thứ Bảy đông người, công viên có thêm hai quầy thịt nướng. Đám trẻ con một tay cầm xiên thịt bóng mỡ, một tay xoay xở tô tượng, Diêu Ngạn chăm chú quan sát chúng. Tượng tô lảo đảo sắp đổ, bàn tay nhỏ lem luốc dầu mỡ liền giơ lên đỡ.
Người nhà của một đứa bé trả giá: "Khách quen, bán rẻ chút đi. Vốn của mấy người chừng hai tệ một bức là cùng. Mười tệ đắt quá!".
Diêu Ngạn nói khản cả cổ, cô mỉm cười: "Không được thật mà. Chị ơi, bức này là mẫu mới, nhà em mua khuôn đắt lắm".
Chị ta bĩu môi, cất giọng khinh khỉnh: "Mấy thứ này rẻ bèo, đâu phải tôi không biết, tôi…”
Trong lúc chị ta nói, một người đàn ông bỗng đứng cạnh chị ta, anh ta lạnh lùng trừng mắt: "Mua được thì mua. Không mua thì biến!" Anh ta giật bức tượng khỏi tay chị ta, quát lớn: "Tôi mua. Bao nhiêu?".
Diêu Ngạn nhíu mày nhìn Hứa Châu Vi rồi nhìn sang hai người đàn ông cao lớn bên cạnh, cô nói giá tiền. Đợi chị ta dẫn con đi, Hứa Châu Vi nói nhỏ: “Chị dâu, bọn tôi tới dọn hàng cùng chị!".
Diêu Ngạn quay sang bà Diêu, thấy bà không chú ý, Diêu Ngạn nói với giọng cáu kỉnh: "Mấy anh ở đây làm gì, về đi".
Hứa Châu Vi cười cười: "Trời tối không an toàn, anh Nã lo cho chị. Anh ấy nói hoặc là chị dọn đến chỗ anh ấy ở, hoặc là mỗi ngày bọn tôi bám theo chị. An toàn là trên hết!”.
Diêu Ngạn tức điên người, cô nói: "Anh đi ra cho tôi, đừng có ở đây!".
Hứa Châu Vi nghe lời đứng dậy, Diêu Ngạn không ngờ anh ta lại hiền lành đến vậy. Cô vừa buông tiếng thở phào, mắt đã thấy anh ta đến quầy thịt nướng, gọi hai lon bia rồi ngồi xuống, nhìn ra chỗ cô. Lâu lâu anh ta còn nhếch miệng cười với Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn thấp thỏm đến giờ dọn hàng. Sau khi dọn tượng xong, cô kéo bà Diêu về nhà ngay lập tức. Thế nhưng ba người Hứa Châu Vi cứ cười nói rôm rả lẽo đẽo theo tới đầu ngõ. Bà Diêu cũng nhận ra, bà bước nhanh hơn, nói với cô: "Sau lưng cỏ người đi theo đúng không con? Đi mau thôi!".
Bước vào trong ngõ, đèn của các nhà tắt tối thui. Ba người Hứa Châu Vi dừng chân, bà Diêu hốt hoảng quay đầu nhìn ra sau, bà dặn Diêu Ngạn: "Sau này buổi tối con đừng về muộn. Hồi nãy, mẹ chắc chắn có người đi theo chúng ta. Con để ý một chút!".
Diêu Ngạn gật đầu lia lịa.
Buổi chiều ngày hôm sau cũng xuất hiện tình trạng như vậy, Ban ngày không có quầy thịt nướng, Hứa Châu Vi đội nắng ngồi xuống ghế đá. Mặt trời chiếu gay gắt, anh ta đổi sang chỗ gần sạp bán tượng, hí hửng huýt sáo chòng ghẹo Diêu Ngạn.
Tối qua, Diêu Yên Cẩn đau bụng nên không ra giúp bán hàng. Sắc mặt cô ngày hôm nay trông vẫn tái nhợt, cô cố gắng nhịn đau ra đây. Diêu Ngạn kêu chị ngồi nghỉ ngơi. Diêu Yên Cẩn thấy Hứa Châu Vi, cô ngẩn người, cất giọng khó hiểu "Không phải người giúp đỡ chúng ta lần trước hay sao?".
Toàn thân Diêu Ngạn cứng đờ, cô vội vàng dặn chị: "Chị đừng nói với mẹ".
Diêu Yên Cẩn gật đầu: "Chị hiểu, chị không nói, em mau bán hàng đi".
Trời nhá nhem tối, hai chị em dọn hàng về nhà. Diêu Ngạn viện cớ đi ra ngoài, cô xụ mặt ngồi lên xe của Hứa Châu Vi. Hứa Châu Vi thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng được ngồi điều hòa".
Anh ta vặn điều hòa xuống mức thấp nhất, phóng vèo về trung lộ Lý Sơn.
Về đến công ty vận chuyển hàng hóa, Diêu Ngạn hắt xì liên tục, cô xoa cánh tay nổi da gà theo Hứa Châu Vi vào trong. Đi đến cửa, Hứa Châu Vi khựng lại, anh ta kéo cửa, nói với cô: "Anh em đều ra ngoài tìm vui cả rồi. Chị dâu, cần gì thì trực tiếp gọi tôi!" Rồi đóng chặt cửa lại.
Diêu Ngạn vô thức kéo cánh cửa đóng kín. Lúc này, Tương Nã vừa ra khỏi bếp, ôm cô từ đằng sau. Anh chà xát cánh tay của Diêu Ngạn, cất giọng không hài lòng: "Em bệnh à? Sao người em lạnh vậy?".
Diêu Ngạn rút tay về, cô hắt xì, gật gù: "Cảm xoàng thôi.”
Cô nhìn Tưởng Nã: "Anh đừng để Hứa Châu Vi đến quấy rầy nhà tôi nữa!".
Tưởng Nã mắt nhắm mắt mở lờ đi. Anh nâng cằm Diêu Ngạn, đưa tay sờ trán cô, sau đó anh chạm tay vào môi vào trán cô thử xem có sốt hay không. Diêu Ngạn ngại ngùng quay đầu. Tưởng Nã nói: "Đâu có sốt".
Tưởng Nã dẫn Diêu Ngạn lên tầng, anh bảo: "Không phải em dọn đến chỗ anh là xong à? Em tưởng anh rảnh rỗi thích tìm người trông chừng em chắc?".
Diêu Ngạn cất giọng hằn học: "Vậy tại sao anh cho người đi theo tôi?".
Tưởng Nã nửa cười nửa không đáp: "Anh sợ em hồng hạnh vượt tường ".
Diêu Ngạn cứng họng, cô hất tay anh: "Không được, tôi không thể dọn đến chỗ của anh, quan hệ của chúng ta chưa đến bước này. Anh coi tôi là gì?".
Tưởng Nã cau mày: "Quan hệ của chúng ta làm sao?".
Diêu Ngạn đờ người, Tưởng Nã ghé sát cô hỏi: "Chúng ta đến bước nào em mới chịu dọn sang đây?".
Diêu Ngạn há to miệng ngơ ngác, mặt cô đỏ bừng. Tưởng Nã mỉm cười, ôm cô vào lòng: "Em không những cứng miệng mà còn ngang như cua. Đế anh xem em bướng bỉnh đến khi nào!" Tưởng Nã cúi thấp đầu hôn cô.
Diêu Ngạn nhíu mày đẩy anh. Tưởng Nã ghì đầu Diêu Ngạn, đẩy cô tới bàn làm việc. Hai người anh đuổi tôi chạy, tôi chạy anh đuổi. Loáng cái, Tưởng Nã đã ôm cô ngồi xuống ghế.
Hai người hơi thở dồn dập đối diện nhau. Tưởng Nã ăn được một lần, muốn ăn tiếp lần thứ hai. Sau nụ hôn say đắm, anh rút lắc bạc khỏi ngăn kéo, đeo lên cổ tay Diêu Ngạn: "Anh mặc kệ em thích hay không, nói chung anh mua cho em. Lần trước anh mua một sợi để trong xe nhưng về chẳng thấy đâu hết, chắc đám kia lấy mất rồi".
Tưởng Nã nâng tay cô ngắm nghía, anh hỏi: "Em thích không?"
Diêu Ngạn nhìn nhìn, gật nhẹ đầu, dịch người muốn chạy trốn. Tưởng Nã ôm chặt cô, anh nghiêm mặt nói: "Bên Lô Xuyên còn chút rắc rối. Anh lo có người gây sự, để Hứa Châu Vi đi theo em, anh mới yên tâm".
Diêu Ngạn như hóa đá, nghĩ sơ thôi cũng hiểu. Cô kinh ngạc thốt lên: "Họ sẽ trả thù?".
Tưởng Nã cắn miệng cô: "Bọn chúng dám!".
Anh bế Diêu Ngạn đến bên giường. Diêu Ngạn đấm anh thình thịch, quẫy quẫy đòi xuống. Tưởng Nã ném cô lên giường nhanh chóng nằm đè lên: "Chúng ta thử giường!".
Anh giữ gáy Diêu Ngạn, hai chân anh kẹp chặt cô, môi anh ʍúŧ lấy môi cô.
Diêu Ngạn nói: "Tôi đang bị cảm!".
Tưởng Nã "Ừm" một tiếng, anh nói: "Đổ mồ hôi là khỏe, đảm bảo trị bách bệnh!".
Sau một hồi đón nhận nụ hôn triền miên của anh, Diêu Ngạn cũng mềm nhũn người. Đúng lúc này điện thoại di động trên đầu giường đổ chuông liên hồi, Tưởng Nã ôm cô nhích lên, với tay lấy điện thoại nhìn số gọi đến. Anh ôm Diêu Ngạn ngồi dậy nhưng chân anh khóa chặt cô, không để cô chạy trốn.
Âm lượng điện thoại hơi lớn. Diêu Ngạn đỏ mặt gạt bàn tay trên иgự¢ cô ra. Người trong điện thoại nói: "Anh ta đã nói cho Lý Trung Quý biết rồi nhưng tạm thời chưa có động tĩnh".
Tưởng Nã đáp một tiếng, người trong điện thoại lưỡng lự mở miệng: "Anh Nã, em cảm thấy cách này quá mạo hiểm. Tuy rằng những người trước đây, kẻ thì trốn chạy, kẻ thì ở tù, kẻ thì mất mạng nhưng cũng còn không ít kẻ từng gặp anh. Chúng ta cố tình tìm người tiết lộ chuyện này, em sợ anh em trước đây phát hiện ra anh".
Tưởng Nã cười cười: "Chuyện này không dính đến lợi ích của anh ta, anh ta không nói đâu. Anh chờ anh ta tìm anh!".
Người đó ngừng vài giây mới nói tiếp: "Được nhưng em không dính vào chuyện này. Em chỉ có thể giúp anh đến đây!".
Tưởng Nã thừa hiểu, anh nói thêm vài câu rồi gác máy.
Nhìn Diêu Ngạn im lặng tựa vào иgự¢ mình, anh cười hỏi: "Em sao vậy?".
Diêu Ngạn nắm tay áo, ngước mắt hỏi anh: "Rốt cuộc anh là ai?" Cô chống tay xuống giường, thoát khỏi lòng anh, nhìn anh bằng ánh mắt kiên định: "Bây giờ vẫn không thể trả lời câu hỏi thứ ba của tôi?".
Nụ cười của Tưởng Nã đông cứng. Anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô: "Nếu biết thì sau đó em sẽ làm gì?".
Diêu Ngạn mím môi, một lúc sau cô đáp: "Có thể ở bên cạnh anh, mà cũng có thể là không".
Tưởng Nã lạnh lùng nhìn cô, anh nói: "Em vẫn chưa hiểu". Anh tóm tay Diêu Ngạn: "Em nghĩ mình còn lựa chọn khác?".
Tưởng Nã lôi cô về, nhìn cô chăm chú, anh nói: "Em chỉ cần biết anh sẽ không hại em." Anh ôm cô, tiếp lời: "Anh không chỉ không hại em, mà còn thật lòng thích em. Em đừng quan tâm đến chuyện của đàn ông. Từ lúc này, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh, ở bên cạnh anh là được!".
Diêu Ngạn không còn lời nào để nói, cô mở to mắt nhìn thẳng Tưởng Nã.
Tưởng Nã cũng im lặng nhìn cô. Một lát sau, anh cười nhéo má Diêu Ngạn, đỡ cô xuống giường: "Cho em nghỉ thêm một ngày lấy sức!".
Nhưng anh không muốn thả Diêu Ngạn về nhà, vì vậy anh dẫn cô đến quán ăn gần đó dùng bữa.
Tưởng Nã là khách quen của quán. Anh vào cửa, bà chủ liền đon đả chào đón. Bà chủ dành cho họ một vị trí sạch sẽ, nhìn Diêu Ngạn với vẻ tò mò, bà ta cười tươi: "Lần đầu tiên trong quán nhỏ của bác có một cô gái xinh vậy đấy!".
Tưởng Nã khoác vai Diêu Ngạn, giọng nói đắc ý của anh vang lên: "Của cháu đấy!".
Chỉ là vài chữ đơn giản nhưng lọt vào tai Diêu Ngạn, lại khiến trái tim cô rung lên. Bà chủ cười hô hố, bà khen thêm vài câu rồi cầm thực đơn quay vào bếp.
Sau khi ăn xong, Tưởng Nã dẫn cô dạo bước trên con đường tấp nập người qua lại. Tưởng Nã ôm chặt eo cô, thỉnh thoảng anh nâng cằm cô, đặt một nụ hôn lên môi cô. Thân mật giữa ban ngày ban mặt khiến Diêu Ngạn thẹn thùng phản kháng. Thế nhưng Tưởng Nã rất thích thú, anh bật cười sảng khoái, giữ chặt gáy cô mà hôn. Một lúc sau, anh mới ngừng hôn, dỗ dành Diêu Ngạn.
Bên kia đường, một chiếc xe tải chở hàng màu xanh bỗng chệch tay lái, xe phanh "két" một tiêng, lắc lắc vài cái mới trở lại đúng hướng.
Cô họ Diêu Ngạn giữ chặt cửa xe, bà mắng nhiếc: "Đầu óc ông bị gì vậy? Chạy xe mà mơ mơ màng màng là sao?".
Dượng liếc gương chiếu hậu, thấy hai người ở xa kia, ông thở phào, cười ngượng: "Bất cẩn chút thôi mà".
Cô họ nổi giận lườm ông: "Tôi thấy ông ở Lô Xuyên ăn đòn đến đầu óc có vấn đề rồi đấy!" Nhìn thẳng phía trước, bà nói: "Đúng rồi, chúng ta nên mua đồ biếu hàng xóm. Chúng ta mượn xe của người ta nhiều ngày, cũng cần tỏ lòng biết ơn".
Dượng cau có gật đầu, tâm tư cùa ông trôi theo hình ảnh vô tình chứng kiến vừa nãy.
Bầu trời tối đen, Tưởng Nã mới chở Diêu Ngạn về nhà. Nhìn cô mất tăm trong ngõ, anh khởi động xe chạy đi.
Diêu Ngạn về nhà, đem túi tượng để ngoài cửa vào trong, cô hỏi: "Về sớm vậy mẹ?".
Bà Diêu mang dưa hấu ra khỏi bếp, bà nói: “Ngày mai, bọn nhỏ đi học, tối nay buôn bán cũng ế ẩm, Yên Yên còn đau bụng nữa nên mẹ dọn hàng sớm".
Diêu Ngạn gật đầu, rửa tay ra ăn dưa hấu. Diêu Yên Cẩn mang vài tờ tiền khác nhau bày lên bàn trà. Cô vừa ăn dưa hấu vừa bảo Diêu Ngạn dạy mình cách phân biệt tiền. Lặp đi lặp lại những con số giống nhau nhiều lần, khó khăn lắm Diêu Yên Cẩn mới có chút ấn tượng.
Ngày hôm sau, Diêu Ngạn đến công ty nước giải khát làm việc bình thường, các đồng nghiệp dồn đến hỏi thăm cô. Diêu Ngạn nở nụ cười, nói: "Em nghỉ ngơi vài ngày nên khỏe rồi".
Đổng nghiệp tỏ vẻ lo âu: "Chị thấy em không tự thương lấy thân, không biết giữ sức gì cả. Trước đây xuống phân xưởng, người ta sai cái gì, em làm cái đó, không biết tranh thủ lười nhác gì hết! Bây giờ, em còn làm thêm ở tòa nhà phía đông, sức khỏe của em sao mà chịu nổi".
Một đồng nghiệp khác hỏi Diêu Ngạn: "Đúng rồi, em xin thôi việc bên tòa nhà phía đông chưa?". Chị ta nói nhỏ: "Tuần trước, Trần tổng dùng cơm với tòa nhà phía đông. Nói sao đi nữa sau này chúng ta cũng hợp tác làm việc, quan hệ nên phân chia rõ ràng".
Diêu Ngạn nói: "Em hiểu, lát nữa em đi tìm chủ nhiệm Ngô nói chuyện".
Buổi trưa, Diêu Ngạn tới tòa nhà phía đông đúng lúc chủ nhiệm Ngô đang trong phòng làm việc. Chủ nhiệm Ngô cười cười, vẫy cô: "Tiểu Diêu, mọi người đều biết năng lực làm việc của cô. Đãi ngộ và phúc lợi bên này không thua kém bên kia". Ông ta rút một chồng tài liệu sát hạch và kế hoạch nửa năm của công ty ra nói: "Cô xem đi, công việc của mọi người phân chia rõ ràng, thực ra cũng không vất vả lắm. Bên tôi muốn mở rộng phát triển mảng đồ uống, vài năm nữa sẽ tìm đại diện phát ngôn, tiền đồ không cần nói cũng biết!".
Diêu Ngạn gật đầu lấy lệ, miễn cưỡng nhìn chồng tài liệu. Trong lúc chủ nhiệm Ngô khuyên bảo, cô vô tình lia thấy cuốn lịch để bàn khoanh tròn ngày mười, bên cạnh ghi hai chữ "Lô Xuyên". Diêu Ngạn nhíu mày, hai chữ này bây giờ cực kỳ nhạy cảm với cô.
Chủ nhiệm Ngô khuyên nhủ hết lời nhưng Diêu Ngạn vẫn tỏ thái độ hời hợt, không mảy may lay động. Ông ta lại nói: "À Thẩm tổng nói cô đến thì lên chỗ anh ấy. Cô lên đó trước, tôi nói chuyện nghỉ việc với cô sau".
Diêu Ngạn không biết làm gì khác, đành lên tầng gặp Thẩm Quan.
Thẩm Quan xử lý văn kiện, cạnh tay anh ta là một xấp hình sống động đầy màu sắc. Thấy Diêu Ngạn xuất hiện, anh ta đưa hình cho cô: "Em rửa hình chụp chung của chúng ta đi".
Diêu Ngạn nhận lấy nhìn sơ qua, cô nở nụ cười, nói: "Cảm ơn Thẩm tổng".
Thẩm Quan vòng qua bàn làm việc đến gần Diêu Ngạn: "Tối hôm trước tôi về nhà nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy em đang cố tình xa lánh tôi. Không phải tôi tự suy nghĩ lung tung đúng không?".
Diêu Ngạn bần thần. Thẩm Quan cười nói: "Em biết lần đầu tôi gặp em là khi nào không?".
Anh ta điềm tĩnh nhìn Diêu Ngạn, chậm rãi cất lời: "Ngày đầu tiên tôi tới Trung Tuyển, tài xế chạy nhầm đường. Xe đến cổng trường tiểu học, gặp đúng lúc em đang bán hàng". Anh ta nhặt sợi tóc rơi bên má Diêu Ngạn, Diêu Ngạn nghiêng đầu, tay của anh ta sững lại: "Trời nắng gắt, em toàn thân mướt mải mồ hôi nhưng nụ cười của em rất đẹp. Khi gặp lại em, tôi không nhớ ra. Sau đó tài xế nhắc tôi mới nhớ đến, dáng vẻ của em hiện từng chút một trong đầu tôi. Thế nhưng đó không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau".
Diêu Ngạn khó hiểu nhìn anh ta. Thẩm Quan điềm tĩnh hồi tưởng: "Bốn năm trước lúc vừa đến Nam Giang, tôi tới đại học Nam Giang tìm người quen. Lúc vào phòng thí nghiệm, tôi thấy em đang dọn dẹp vệ sinh ở đó. Họ nói em dùng thời gian sau buổi học để làm thêm." Diêu Ngạn kinh ngạc mở to miệng. Thẩm Quan Âmỉm cười: "Tôi mới nhớ ra gần đây. Càng nhìn em, tôi càng cảm thấy quen mắt".
Diêu Ngạn không hề có ấn tượng về anh ta. Cô thắc mắc hỏi anh ta: "Người quen anh tìm là ai?".
Thẩm Quan cười đáp: "Cô Từ - Từ Anh. Trước khi đến đại học Nam Giang công tác, cô Từ dạy học ở Tân Châu. Chúng tôi quen biết tại Tân Châu".
Diêu Ngạn ngớ người, miệng cô run run không thốt thành tiếng. Thẩm Quan hỏi cô: "Lẽ ra bốn năm trước chúng ta nên quen biết nhau. Diêu Diêu...". Anh ta vân vê sợi tóc rủ xuống của cô, khe khẽ cất giọng: "Có thể nói tôi biết tại sao em giữ khoảng cách với tôi không? Tôi không muốn khi mình vẫn chưa tham gia cạnh tranh thì cơ hội đã vuột mất".
Diêu Ngạn hoàn hổn, cô thụt lùi về sau một bước, tóc cô còn trong tay anh ta làm da đầu cô đau nhói. Cô cau mày, kéo tóc khỏi tay Thẩm Quan. Khuôn mặt cô nghiêm lại, cô nói: "Tôi đã xin chủ nhiệm Ngô thôi việc. Lát nữa tôi sẽ bàn giao lại công việc của tôi".
Thẩm Quan trầm ngâm không nói. Một lát sau, anh ta hỏi: "Vậy... tôi có thể theo đuổi em không?".
Diêu Ngạn mỉm cười: "Thẩm tổng, anh đừng nói đùa, tôi đã có bạn trai".
Thẩm Quan ngạc nhiên: "Bạn trai?".
Diêu Ngạn gật đầu: "Ừm, chính là... Tưởng Nã".
Gió ngoài cửa lùa vào, thổi tóc trên gò má Diêu Ngạn bay nhẹ. Cừa phòng làm việc hơi hở ra chậm rãi khép lại.
Hành lang vắng vẻ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ in vệt nắng lên nền nhà. Một đôi giày da đen lấm lem bụi đất giẫm lên ánh nắng trải dài từ tường xuống đến nền đất.
Tưởng Nã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa hè oi bức năm nay dài dằng dặc, hoa quế mãi vẫn chưa tỏa hương. Nhưng ngay giây phút này, anh có thể ngửi ra mùi hoa thanh mát giống như người phụ nữ của anh đang thỏ thẻ bên tai. Tưởng Nã khẽ cười, vẻ mặt sung sướng ngất ngây của anh khiến các anh em hết sức ngạc nhiên.
Diêu Ngạn xin thôi việc ở tòa nhà phía đông, thuận lợi bàn giao công việc cho đồng nghiệp. Các đồng nghiệp không nỡ để cô đi, họ hẹn cô khi nào rảnh rỗi gặp mặt uống nước. Diêu Ngạn chỉ cười cười ứng phó, cô ngoảnh đầu nhìn thoáng qua phòng làm việc đóng kín của chủ nhiệm Ngô. Cô hỏi: "Chủ nhiệm Ngô bình thường không ở phòng nghiên cứu, vậy ông ấy đi đâu?".
Đồng nghiệp nhún vai: "Ai mà biết được. Ông ta giỏi nịnh bợ, trốn không làm việc cũng chẳng sao, chạy đến chỗ Thẩm tổng nói vài câu là xong".
Diêu Ngạn cười gượng gạo, cô chào tạm biệt họ, rời khỏi phòng nghiên cứu tòa nhà phía đông.
Bận bịu đến giờ tan tầm, Diêu Ngạn nhận được điện thoại của Tưởng Nã. Anh nói: "Lát nữa cùng nhau đi ăn".
Diêu Ngạn từ chối: "Không được, lát nữa tôi bận".
Tưởng Nã tỏ thái độ bất mãn, Diêu Ngạn giải thích: "Tranh thủ lúc nhà máy của chị tôi chưa tan ca, tôi đến đó giải quyết chút chuyện." Tưởng Nã nghe vậy mới chịu thôi.
Thu dọn xong đồ đạc, Diêu Ngạn cầm hộp quà mình mang đến công ty sáng nay đi tới nhà máy cũ của Diêu Yên Cẩn.
Công nhân vẫn đang giờ làm việc. Diêu Ngạn tìm đến phòng nhân sự, cô cười đi tới chỗ của một chị làm trong đó: "Em cứ lo đến không kịp, chị tan sở rồi cơ. Lâu ngày không gặp em mua cái này tặng cháu ở nhà".
Chị ta xua tay: "Ôi, em mua làm gì. Em đến thăm là vui rồi!".
Diêu Ngạn mỉm cười, cô nói: "Vậy sao được, tay không tới thăm em ngại lắm". Cô kéo ghế ngồi xuống hỏi thăm chị ta, sau đó nói: "Chị, anh chàng lần trước chị giới thiệu cho chị em, mẹ em thích lắm".
Chị ta cười cô: "Chị gọi người ta là anh chàng, sao em cũng bắt chước gọi theo vậy hả? Người ta lớn hơn em vài tuổi đây".
Diêu Ngạn phì cười, cố nói: "Em nghĩ nếu họ được làm việc chung với nhau thì càng có nhiều cơ hội nuôi dưỡng tình cảm. Nhưng chị cũng biết tính chị em, chị ấy không thích làm việc trong nhà máy. Lần trước chị ấy còn lấy lại giấy xác nhận khuyết tật, sau bị mẹ em đánh một trận tơi tả, bây giờ ngoan hơn rồi, cũng biết bản thân đã sai".
Chị ta vỗ vỗ tay cô: "Chị em bồng bột, nhà em phải từ từ. Thế này đi, nếu chị em bằng lòng thì mang giấy xác nhận khuyết tật đến nhà máy. Tuy ba trăm tệ mỗi tháng không nhiều nhưng có còn hơn không".
Diêu Ngạn cảm thấy nhẹ cả người, cô trò chuyện thêm một lát rồi chào tạm biệt ra về.
Ra tới cổng nhà máy, một chiếc xe Jeep đậu ven đường nhấn còi inh ỏi. Diêu Ngạn quay qua nhìn, Tưởng Nã nhoài người ra ngoài cửa sổ: "Xong hết việc rồi chứ? Lên xe!".
Diêu Ngạn ngó dáo dác xung quanh. Thấy không có người quen mới bước đến cạnh xe Jeep, cô nói: "Mẹ tôi đang chờ ở nhà".
Tưởng Nã thờ ơ lấy điện thoại di động trong túi Diêu Ngạn lục tìm lịch sử cuộc gọi, giơ điện thoại áp lên tai Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn ngỡ ngàng, bà Diêu ở trong điện thoại đã gọi cô. Tưởng Nã làm khẩu hình kêu Diêu Ngạn nói chuyện. Diêu Ngạn đành nhíu mày tìm cớ, bà Diêu oán trách: "Tại sao lại tăng ca, công ty con bận đến vậy ư?".
Xe Jeep chạy khỏi khu khai phá nhưng bà Diêu vẫn càu nhàu không ngừng. Đến khi Tưởng Nã cho xe dừng lại bà Diêu mới nói xong.
Đường đầy bùn đất và đá vụn, hồ nước hai bên trong vắt, cây cối xanh ngát che chắn tạo bóng mát. Tưởng Nã lấy khỏi xe một hộp bánh kem. Anh đảo mắt, đi đến chỗ có chiếc xe ba bánh đậu dưới tán cây. Anh đặt bánh kem lên đó, ngồi xuống giá đỡ bên cạnh, dang tay gọi Diêu Ngạn: "Qua đây!".
Diêu Ngạn ngơ ngác bước lại, Tưởng Nã liền kéo cô ngồi kế bên anh. Giá đỡ bằng sắt chỉ là một cây gậy dài nên ngồi cảm giác hơi khó chịu, cô khó khăn dịch người. Tưởng Nã nói: "Ngày mười lăm đó là sinh nhật của anh, hôm nay em phải đền bù".
Diêu Ngạn ngẩn người: "Sinh nhật bù?".
Tưởng Nã gật đầu: "Đợi trời tối, chúng ta thắp nến lên, anh sẽ giành cho em một bữa tối dưới ánh nến". Tưởng Nã chỉ hồ nước, nói tiếp: "Phong cảnh ở đây cũng hợp mắt, đã vậy còn vắng vẻ, không ai lui tới. Trong hồ nước có cá có tôm, em muốn đi câu thì anh chuẩn bị cần câu".
Khóe miệng Diêu Ngạn trĩu xuống, cô lắc đầu: "Không cần".
Thời tiết vẫn oi bức như những ngày giữa hè nhưng nắng chiều tắt sớm, chỉ lát sau bầu trời đã tối om, muỗi ở ven hồ mỗi lúc một nhiều. Tưởng Nã đứng dậy mở bánh kem, anh thắp nên lên nói: "Chỗ này rất yên tĩnh, em thích không?".
Gió từ hồ thổi lên mát lạnh. Tiếng ve sầu và ếch kêu vang trong không gian tĩnh mịch, xa xa có tiếng chó sủa từ nhà dân vọng lại. Xung quanh vắng vẻ và tĩnh lặng như một thế giới khác. Diêu Ngạn cười: "Cũng được".
Cô ngồi xổm cạnh xe ba bánh nhìn mấy ngọn nến, cô hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi?".
Tưởng Nã nhìn cô, anh nheo mắt nhìn tán lá xanh um tươi tốt trên cao: "Không nhỏ, có lẽ gần ba mươi".
Diêu Ngạn thẫn thờ. Tưởng Nã thổi tắt nến, ôm Diêu Ngạn ngồi lên xe ba bánh, anh nói: "Xong, tặng quà sinh nhật cho anh!".
Tưởng Nã ấn Diêu Ngạn ngồi xuống đùi anh. Cô đẩy hai vai anh, hỏi: "Quà gì?".
Cô vừa hỏi xong, Tưởng Nã liền giữ đầu cô hôn thật sâu. Tiếng môi lưỡi quấn quít phát ra, xe ba bánh nhẹ nhàng lắc lư.
Đến khi Diêu Ngạn ngạt thở đánh anh, anh mới lưu luyến rời khỏi cô. Tưởng Nã kề trán lên trán cô, tham lam cắn ʍúŧ môi cô. Anh khàn giọng hỏi Diêu Ngạn: "Anh là gì của em, hử?".
Diêu Ngạn tần ngần, cô im lặng thở gấp. Lưỡi Tưởng Nã lại tiến vào cuốn lấy Diêu Ngạn, cô bất giác "hừ" một tiếng. Bàn tay anh đặt lên đỉnh đồi non mềm của cô nắn Ϧóþ. Chiếc xe ba bánh đong đưa qua lại, dây xích giữ xe nện một tiếng giòn tan xuống mặt đất.
Diêu Ngạn thở dồn dập, Tưởng Nã vừa sờ nắn vừa chất vấn: "Nói! Không phải hôm nay em thừa nhận với Thẩm Quan à? Sao lại không nói?".
Diêu Ngạn đỏ mặt kéo bàn tay đang lộn xộn trước иgự¢ ra, bên tai cô là câu hỏi ép buộc của Tưởng Nã. Cô nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, mặt nặng mày nhẹ đáp: "Bạn trai".
Tưởng Nã bật cười, ánh trăng sáng yếu ớt chiếu lên mặt hồ đen kịt. Anh vùi mặt vào cổ Diêu Ngạn hít một hơi, nói giọng thủ thỉ: "Em ngoan thật. Yên tâm, anh sẽ hết mực yêu thương em!".