Ánh đèn leo lét cộng thêm tiếng côn trùng kêu râm ran tạo nên màu sắc đặc trưng của đêm tối. Quán ăn nhỏ ở con dốc phía sau đã nghỉ bán nhưng vẫn vọng ra giọng nói ồm ồm và già nua của bà chủ càu nhàu về giá cả thức ăn lại tăng. Đề tài này đã nhai đi nhai lại hơn mười năm nay nhưng mỗi lần nhắc đến tự nó lại mang theo một nỗi cảm thán mới.
Diêu Ngạn ngơ ngác nhìn Tưởng Nã. Vết thương của anh đã nhạt màu. Cô nhớ tới cảnh Tưởng Nã đầy ác ý đập đầu lên tấm kính khi trước và ánh mắt thâm trầm thời gian này của anh, giống hệt như hai con người khác nhau. Miệng Tưởng Nã tiến gần đến miệng của Diêu Ngạn. Diêu Ngạn hoàn hồn xoay đầu, dây chuyền đè trên cổ bỗng khiến cô nghẹt thở.
Tưởng Nã nói khẽ: "Anh không hôn môi em đâu!” Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên trán Diêu Ngạn. Diêu Ngạn nhắm nghiền mắt, nuốt xuống tiếng kêu phản kháng.
Bà Diêu và Diêu Yên Cẩn ở trong nhà sắp xếp đồ để dọn hàng ngày mai. Diêu Ngạn đứng ngoài cửa tháo dây chuyền, nhét vào túi xách. Cô hít sâu mấy hơi rồi đi vào nhà.
"Về rồi à!"
Diêu Ngạn "Vâng" một tiếng, bà Diêu nói tiếp: "Ngày mai, cô con xuất viện, con đến đón cô về. Nếu chiều mai rảnh rỗi, con ra sạp hàng phụ giúp một tay".
Diêu Ngạn gật đầu, về phòng lấy áo ngủ. Khi cô tắm xong bước ra ngoài, bà Diêu và Diêu Yên Cẩn đã tắt đèn đi ngủ.
Cô mở ngọn đèn nhỏ trên bàn, lấy dây chuyền trong túi xách ra, cô ngồi thừ suy nghĩ chỗ giấu đế bố mẹ không phát hiện. Tâm tư của cô trôi dần ra ngoài con ngõ yên tĩnh. Diêu Ngạn không biêt hôm nay cô được thổ lộ hay bị dọa dẫm. Điều duy nhất cô chắc chắn là cô không còn thấy sợ Tưởng Nã nữa.
Diêu Ngạn nhìn lịch, cô vuốt ve chiếc dây chuyền vàng mát lạnh. Ve kêu rộn ràng bên ngoài hòa lẫn với mạch suy nghĩ của cô.
Hôm sau, Diêu Ngạn dẫn em họ đến bệnh viện. Bác sĩ khuyên ở lại bệnh viện theo dõi thêm, nhưng cô họ Diêu Ngạn không muốn phiền Tưởng Nã tốn kém nhiều tiền viện phí cho bà. Đồng thời, bà cũng lo cháy ruột cháy gan chuyện kinh doanh nên muốn ra viện ngay.
Diêu Ngạn thu dọn hành lý giúp cô họ, em họ ngồi ở một bên chén sạch số hoa quả còn lại. Cô họ nói: "Chúng ta khoan dung một chút. Cánh tay cô đã khỏe, bên anh Nã cũng không đối xử tệ bạc với chúng ta. Chúng ta nên thức thời, sau này gặp nhau ở thị trấn Lý Sơn, mọi người cũng coi như quen biết, con nói phải không?".
Diêu Ngạn cười, nói với cô họ: "Con còn sợ cô muốn trả thù. Cô nói vậy con cũng yên tâm!".
Cô họ phì cười: "Tính khí cô có thể nói là tốt hơn con. Ít nhất ban đầu cô không làm ầm lên đòi báo cảnh sát. Báo cảnh sát bắt đám người đó cũng đâu được ích lợi gì. Họ được thả ra, gia đình chúng ta cũng hết đường sống yên ổn!".
Diêu Ngạn tỏ vẻ hậm hực: "Hồi trước, con chỉ nóng giận nhất thời. Dĩ nhiên con biết". Cô cau mày nhét bộ quần áo cuối cùng vào túi đồ.
Ánh nắng chói chang giữa trưa khiến Tưởng Nã tỉnh giấc. Anh đạp giường bình bịch, quay người nằm sấp, tiếp tục ngủ. Vóc người Tưởng Nã to lớn, anh phải nằm thu mình trên chiếc giường đơn, chỉ cần cựa quậy một chút, tay chân sẽ thòi ra khỏi giường, như vậy anh sẽ bị tỉnh giấc. Chưa một ngày nào, anh có thế ngủ một giấc ngon lành đến tận bình minh.
Ở dưới tầng vọng lên tiếng người cãi cọ ầm ĩ, anh cáu kỉnh trở mình ngồi dậy. Giường gỗ kêu cót két, vài giây sau mới im ắng trờ lại.
Cơm nước đổ đầy sảnh công ty. Hiểu Lâm ngồi bệt dưói đất khóc lóc om sòm: "Tôi bị đuổi ra ngoài mà anh không chịu trách nhiệm à?". Cô ta vừa gào khóc vừa làm ầm lên: "Anh là đồ sở khanh, chơi đã rồi muốn đá tôi? Ở trên giường, anh nói như thế nào hả? Hứ, chơi tôi xong muốn phủi ௱ôЛƓ bỏ đi à? Không có cửa đâu!".
Một đám đàn ông lúng túng đứng nhìn, có người giơ gậy sắt nhưng lần lữa không ra tay. Tiếu Lưu năn nỉ hết lời: "Cô làm ơn đừng có gây rối ở đây. Anh Nã mà bắt gặp là ૮ɦếƭ tôi!".
Hiểu Lâm quệt nước mũi, cô ta đang định gào lên thì một gáo nước đá bỗng dội thẳng xuống đầu. Một viên đá đập trúng cánh tay cô ta rơi xuống đất, làn nước lạnh buốt khiến cô ta nổi da gà. Cô ta chửi ầm lên: "Thằng khốn...".
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn, giọng nói lập tức tắc nghẽn.
Tưởng Nã ở trần đứng dựa vào thành cầu thang, cơ thể anh cường tráng, cơ bắp rắn chắc. Cửa phòng sau lưng anh mở toang, ánh nắng giữa trưa nóng hừng hực dán lên người.
Tưởng Nã lấy ra một chiếc ly thủy tinh trong suốt bên trong vẫn còn đọng vài giọt nước thả thẳng từ trên cao xuống, một tiếng "xoảng" vang lên, ly thủy tinh vỡ tan tành. Giọng anh ráo hoảnh cất lên, nhấn chìm ánh sáng chói lóa đằng sau: "Ba lựa chọn. Cuốn xéo, ra ngoài làm ồn hoặc…” Anh quét mắt nhìn mọi người: "Họ lần lượt chơi cô!".
Hiếu Lâm tái mặt, cô ta hoảng sợ bò dậy. Tưởng Nã xoay người đi thẳng vào phòng. Hiểu Lâm ngơ ngẩn ngước nhìn, tim cô ta đập thình thịch.
Hứa Châu Vi dè dặt đi vào đưa cơm. Tưởng Nã im lặng xem qua một lượt danh thi*p và lịch chụp được tối qua. Hứa Châu Vi ướm lời: "Anh Nã, anh không giận chứ?".
Tưởng Nã nhai cơm, anh nhìn màn hình chằm chằm nói: "Giận chuyện gì?".
Hứa Châu Vi thở phào, anh ta lại nghe thấy Tưởng Nã cất lên: "Tự gây chuyện thì tự chịu trách nhiệm. Hỏi con đàn bà đó muốn thế nào. Đòi tiền thì trả tiền, muốn kết hôn thì kêu Tiểu Lưu cưới cô ta!".
Hứa Châu Vi ngẩn ra, anh ta ngượng ngập đáp: "Tiểu Lưu chỉ chơi qua đường thôi, không dự định kết hôn!".
Tưởng Nã dừng lại, anh liếc Hứa Châu Vi: "Vậy chú lấy?".
Hứa Châu Vi kinh hãi, không dám nói tiếp.
Im lặng một lát, Tưởng Nã rút giấy đưa Hứa Châu Vi, anh nói: "Dịch vụ Phong Đạt ở Nam Giang, chú đi thăm dò công ty này".
Hứa Châu Vi khó hiểu: "Phong Đạt? Chúng ta định tìm công ty hợp tác hả anh?".
Tưởng Nã cười cười nói: "Sao nhiều lời vậy? Mau tìm hiểu đi!".
Hứa Châu Vi gãi đầu, anh ta nhìn tên công ty và số điện thoại liên lạc trên tờ giấy, miệng lẩm bẩm: "Hình như Hối Điền Bắc có một công ty tên như vậy".
Tưởng Nã nghe thấy: "Hối Điền Bắc?".
Hứa Châu Vi gật đầu: "Lần trước đi Hối Điền Bắc, những chỗ đó đều dùng sơn đỏ viết tên công ty lên tường bên ngoài, em có chút ấn tượng".
Tưởng Nã nhướng mày, trầm lặng gõ bàn.
Phía bên này, Diêu Ngạn đến công viên ven sông. Quầy hàng bày ở chỗ râm mát chật ních trẻ con. Một anh chàng nhìn rất trắng trẻo, nhã nhặn đang ngồi xổm trả lại tiền thừa. Diêu Ngạn lại gần bà Diêu đang ngồi trên ghế nhựa, cô tò mò hỏi bà: "Anh ta là...".
Bà Diêu mỉm cười, thì thầm: "Bạn chị con, Đào Chí. Khả năng nhận biết của cậu ấy ngang bằng chị con, biết phân biệt tiền!".
Diêu Ngạn thích thú, đến chào hỏi anh ta. Đào Chí ngại ngùng, anh ta cúi mặt nói chuyện. Anh ta phát âm hơi ngọng, Diêu Ngạn nghe không hiểu nhưng giả vờ như hiểu hết. Trò chuyện câu được câu mất với Đào Chí cũng giống như ông nói gà bà nói vịt.
Đào Chí tranh thủ lúc Diêu Ngạn bán hàng, anh ta nói với Diêu Yên Cẩn: "Em gái của em hơi ngốc, đúng không? Lúc nãy anh không nói vậy".
Diêu Yên Cẩn che miệng cười, nói: "Anh đừng nói em em như vậy. Em em rất thông minh. Sinh viên đại học đấy nhé!".
Nhiều người cùng bán hàng một lúc thừa sức đối phó với đám tiểu quỷ kia. Bà Diêu mừng rỡ ngồi một bên, thỉnh thoảng bà giơ quạt hương bồ, quạt cho ba người. Một khách quen hỏi bà: "Anh chàng này trông rất lạ. Không phải con rể chị đấy chứ?".
Bà Diêu cười toe toét: "Làm gì nhanh vậy, còn phải xem hai đứa sau này thế nào đã".
Khách quen đó nói: "Trời ơi, em thấy nhất định thành đôi. Mặt mũi anh chàng đó rất được!".
Bà Diêu tươi cười, hài lòng nhìn Diêu Yên Cẩn và Đào Chí.
Hứa Châu Vi có ấn tượng về công ty dịch vụ Phong Đạt nên anh ta đến thẳng Hối Điền Bắc. Quả nhiên gần tới Hối Điền Bắc, anh ta thấy ngay dòng chữ "Công ty dịch vụ Phong Đạt" nằm lẫn giữa hàng loạt bức tường.
Dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, anh ta trở về giành công: "Sau nửa giờ đồng hồ, em đã hỏi thăm ra. Công ty dịch vụ đó gần một năm nay nhưng hình như không kinh doanh. Mấy công ty bên cạnh xe cộ ra vào ầm ầm nhưng chỉ có mỗi chỗ họ là im ắng".
Mặt trăng treo lên cao, gió đêm khô nóng lùa từ cửa đan xen với hơi mát của điều hòa khiến Hứa Châu Vi cảm thấy nửa nóng nửa lạnh, anh ta chạy ra đóng cửa sổ nhưng miệng vẫn không quên báo cáo: "Những chỗ khác không tìm ra tin tức gì chỉ biết mấy nhánh họ chạy hình như là Tân Châu và Lô Xuyên".
Tưởng Nã xem lại đoạn phim ghi hình mấy trang lịch mà chủ Nhiệm Ngô đánh dấu. Ngày khoanh dấu đỏ gần nhất là ngày mười, phía dưới ghi hai chữ "Lô Xuyên". Thông tin trên đống danh thi*p chụp được từ phòng của chủ nhiệm Ngô vô dụng, chỉ có danh thi*p "Dịch vụ Phong Đạt" trùng hợp với chuyện anh muốn dò la. Tưởng Nã sờ cằm, xóa phim và hình ảnh dư thừa.
Hứa Châu Vi nằm bò trên ghế sofa. Anh ta tiện tay kéo hóa đơn để trên bàn trà ngó sơ, anh ta hét lớn: "Anh Nã, anh mua dây chuyền vàng cho Diêu Ngạn thật ư?".
Tưởng Nã bật ra một tiếng: "Ừ".
Hứa Châu Vi tặc lưỡi: "Anh dở quá. Mấy cô nàng bây giờ chỉ thích kim cương và quần áo hàng hiệu, vậy mà anh lại tặng dây chuyền vàng bà em thích cho người ta!".
Tưởng Nã liếc xéo anh ta: "Chú biết cái gì mà nói. Diêu Ngạn giống mấy cô nàng đó à? Cô ấy chỉ vừa mắt với vàng, khỏi lo mất giá! Hôm qua, anh tặng cô ấy sợi dây này, cô ấy hiền hơn hẳn đấy!". Nhớ tới dáng vẻ Diêu Ngạn ngoan ngoãn để anh hôn trán, trong lòng anh bắt đầu ngứa ngáy. Tưởng Nã đuổi Hứa Châu Vi ra ngoài, anh lấy điện thoại di động ra gọi.
Diêu Ngạn nấu cơm xong, định mang ra công viên ven sông thì Tưởng Nã gọi đến, cô chậm chạp bắt máy. Diêu Ngạn vừa nhận điện thoại, vừa khóa cửa nhà.
Tưởng Nã hỏi cô: "Hôm nay, em bận gì vậy?".
Diêu Ngạn trả lời: "Không có gì".
Tưởng Nã cười nói: "Có đeo dây chuyền anh tặng ra ngoài không? Bố mẹ em thấy chưa?".
Nghĩ đến sợi dây chuyền vừa nặng vừa thô kia, Diêu Ngạn bật cười thành tiếng, tâm trạng của cô bỗng tốt lên. Cô ngượng ngùng đáp: "Đắt quá, tôi cất vào tủ rồi".
Tưởng Nã không hài lòng: "Tặng em là để em đeo. Đắt cái gì mà đắt!". Anh nói tiếp: "Vậy lần sau anh tặng em sợi nhỏ hơn. Anh dẫn em đi chọn".
Diêu Ngạn Ϧóþ chặt điện thoại di động, dở khóc dở cười, không biết phải làm thế nào với Tưởng Nã.
Hai ngày cuối tuần, Diêu Ngạn hết sức bận bịu. Buổi chiều đến sạp hàng giúp đỡ, buổi tối đến nhà cô họ nấu ăn cho em họ, rạng sáng lại hâm nóng thức ăn cho ông Diêu. Chịu đựng đến thứ Hai, cô âm thầm sung sướng rốt cuộc mình cũng được đi làm.
Em họ mua quà mừng ngày nhà giáo mang đến trường học, gọi điện cho Diêu Ngạn: "Hôm nay, cô giáo nhận rất nhiều hoa, chỉ có một mình em tặng tách trà, không biết cô có thích không nữa".
Diêu Ngạn cười nói: "Tấm lòng của học trò, cô giáo nhất định thích. Tách trà của em đặc biệt nhất, chắc chắn cô của em sẽ càng thích hơn nữa". Em họ cuối cùng cũng hài lòng gác máy.
Chỉ số pH hiển thị trước mặt Diêu Ngạn là 4.7, cô thở dài cầm cốc đo lường đưa cho đồng nghiệp. Điện thoại di động của cô lại đổ chuông.
Bạn đại học của cô nói: "Hôm qua, bọn mình tụ tập đến mười một giờ. Cậu không đến thật đáng tiếc!".
Diêu Ngạn mỉm cười, cô bạn kia còn nói: "Bọn mình đến nhà cô Từ nhưng nghe hàng xóm nói cô đi du lịch. Cô Từ cắt đứt liên lạc với bọn mình. Sau khi cô về hưu, bọn mình cũng chẳng gặp được cô!".
Diêu Ngạn sững người, cô nói giọng nhẹ nhàng: "Ồ, mình cũng lâu rồi không liên lạc với cô. Mình đoán cô đi hết đợt này là về thôi".
Sau khi gác máy, cô cũng hết hứng thú làm việc. Số liệu đang viết chợt rối hết cả lên, phân biệt không rõ tỷ lệ đường là nhiều hay ít.
Buổi trưa Diêu Ngạn đến tòa nhà phía đông, đồng nghiệp đi họp về mang theo tin tốt lành: "Hai ngày cuối tuần sắp tới mọi người gác việc riêng lại hết nhé! Công ty mời nhân viên đi sơn trang Long Tuyền nghỉ mát!".
Một đồng nghiệp khác reo lên thích thú: "Thật không? Chưa đến nghỉ lễ mà, tại sao lại tổ chức đi chơi?".
Đổng nghiệp vừa báo tin cười nói: "Thẩm tổng nói chúng ta làm việc vất vả. Một người mà ôm việc của nhiều người, phải thưởng bất kể lúc nào".
Trần Lập và Thẩm Quan cùng nhau thảo luận, thương lượng việc hợp tác. Công ty nước giải khát chủ yếu xuất hàng ra nước ngoài nên Trần Lập muốn thâu tóm thêm phân mảng còn thiếu này của tòa nhà phía đông, mở rộng sang thị trường Âu Mỹ. Một tháng nữa sẽ có hội chợ Canton, anh ta dự định dùng hội chợ này làm điểm xuất phát. Trần Lập đã chỉ thị nhân viên thiết kế nhãn mác. Anh ta nói với Tưởng Nã: "Nói là hợp tác cùng Thẩm Quan, nhưng em sẽ đẩy nhanh tiến độ. Nếu tới lúc đó anh ta không đồng ý, em cũng có thể làm một mình".
Tưởng Nã không quan tâm chuyện này, anh chỉ đối đáp qua loa. Canh chừng đến giờ tan làm, anh gọi điện cho Diêu Ngạn: "Anh chờ em ở cổng công ty. Chúng ta đến tiệm vàng!".
Diêu Ngạn trượt tay, cốc đo lường đổ nghiêng, cũng may bên trong không có nước trái cây. Cô hít sâu, giọng cô gắt lên: "Không đi!".
Tưởng Nã nào chịu nghe lời cô. Anh chờ cô xuống dưới, chặn đường không cho cô đi.
Thẩm Quan ra khỏi nhà máy, dõi mắt nhìn hai người họ đi mỗi lúc một xa. Anh ta hỏi đầu bên kia điện thoại: "Ai là lão đại?".
"Họ Dương, tên là Dương Quang. Nghe nói là thế lực nhiều năm trước của Bạch lão đại. Phân nửa địa bàn Lô Xuyên thuộc về anh ta. Trước khi chúng ta còn chưa dò la rõ ràng, không nên để hàng hóa đến đó."
"Họ Dương?" Thẩm Quan nhíu mày tư lự.
Đầu bên kia điện thoại nói: "Ừ, hiện tại bên đó chia thành hai phần, mỗi người một nửa. Hắc lão đại quản không nổi địa bàn kia. Tôi sẽ nghe ngóng thêm!".
Thẩm Quan căn dặn thêm vài câu, sau đó ưu tư gác máy.
Trên thị trấn Trung Tuyển chỉ có một tiệm vàng nằm vuông góc với khu trung tâm. Ngày xưa tiệm vàng này là cửa hàng bán mắt kính, về sau nhượng lại cho chủ mới, sáp nhập thêm căn tiệm bên cạnh, trở thành tiệm vàng duy nhất ở thị trấn này.
Nhân viên trong cửa hàng mặc đổng phục gọn gàng. Có người ngồi, có người đứng chờ trời tối để được tan ca.
Khi Tưởng Nã nắm tay Diêu Ngạn đi vào, nhân viên trò chuyện sôi nổi với nhau: "Phải đợi đến lễ Quốc khánh, chứ như bây giờ ngày nào cũng lỗ vốn. Chỉ được mỗi anh chàng mua sợi dây chuyền vàng bản lớn mấy ngày trước". Chị ta tặc lưỡi nói tiếp: "Anh ta nhìn rất điển trai, vóc người to cao, đeo dây đó ra đường y chang đại gia mới phất. Còn mà xấu hơn đeo lên thì đúng là trưởng giả học làm sang".
Diêu Ngạn mím môi nín cười, Tưởng Nã liền siết cổ tay cô đau nhói.
Tưởng Nã đen mặt gõ tủ kính, anh cất giọng u ám: "Ngày hôm đó, chị không nói như vậy!".
Lúc này mới nhìn thấy Tưởng Nã, chị ta đỏ bừng mặt. Quả nhiên ban ngày không thể nói xấu người khác. Chị ta thầm than khổ trong lòng, nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp, coi như không có việc gì xảy ra. Chị ta bình tĩnh nói: "Ôi em trai, lần này mua kiểu vàng nào? Xem thoải mái đi, trưa nay trong tiệm vừa có thêm mẫu mới".
Miệng lưỡi chị ta liến thoắng không ngừng. Nhưng thấy Tưởng Nã lầm lì, chẳng nói chẳng rằng, chị ta cũng sượng mặt ngậm miệng.
Diêu Ngạn vặn cổ tay, cô nói khẽ: "Thả ra!".
Sắc mặt Tưởng Nã thoáng dịu lại, anh nới tay nhưng nhất quyết không thả cổ tay Diêu Ngạn ra. Anh gọi một nhân viên khác trong tiệm: "Lấy món đắt nhất đẹp nhất ra đây!".
Chị ta mừng rỡ, vội vã vào lấy hàng.
Tiệm vàng kinh doanh ế ẩm, hiếm lắm mới gặp được một khách hàng hào phóng dễ chịu. Nhân viên xúm xít lại, tranh thủ kéo đơn hàng về cho mình.
Tưởng Nã nhìn mấy sợi dây chuyền trên khay đỏ, hỏi Diêu Ngạn: "Thích không?".