Xe ô tô đen chạy về phía chân trời nhuộm đỏ. Diêu Ngạn cảm thấy hụt hẫng, cô cúi đầu buồn bã theo Lý Cường lên xe.
Tưởng Nã ăn không ngồi rồi ở công ty vận chuyển hàng hóa. Anh gọi điện hỏi Hứa Châu Vi: "Vậy sao đám bà con nghèo nàn đó còn chưa đi?".
Hứa Châu Vi cười, anh ta nói: "Sắp rồi. Sáng nay, em thấy họ tham quan phân xưởng, quát mắng một cô gái sai chỗ này sai chỗ kia, họ xem mình như hoàng thân quốc thích thật vậy".
Tưởng Nã nhíu mày, anh nói: "Canh chừng họ. Xem khi nào họ đi, anh không rảnh để ý đến mấy người đó!".
Hứa Châu Vi nhận lệnh, anh ta báo cáo về hai đợt hàng mà Thẩm Quan chuyển đi: "Lần này giao đi Tân Châu, tiếc là chúng ta đang trên đầu sóng ngọn gió. Nếu không chạy đường dài thế này cũng kiếm chác được một mớ!".
Tưởng Nã nhướng mày, cây 乃út trên tay anh vô thức viết xuống hai chữ Tân Châu. Nói thêm vài câu với Hứa Châu Vi, anh mới gác máy.
Trong tay anh là trang giấy viết nguệch ngoạc của Diêu Ngạn, Tưởng Nã giơ lên chỗ sáng nhìn cho rõ. Anh cười thầm nhìn chữ viết đẹp đẽ và nội dung chẳng ăn nhập kia.
Diêu Ngạn đi vào định thoa thuốc cho anh, anh giữ tay cô: "Bôi bôi chét chét cho anh làm gì hả?".
Diêu Ngạn khựng người: "Không phải anh kêu tôi mấy ngày này đều tới hay sao?".
Tưởng Nã ôm cô ngồi xuống ghế sofa, hôn cái chụt rồi mới nói: "Ngày nào cũng kêu em tới là vì muốn hôn em. Ai muốn bôi mấy thứ thuốc này cơ chứ!".
Diêu Ngạn nghiêng đầu, Tưởng Nã lại hôn vào cổ cô. Tưởng Nã hỏi khẽ: "Em muốn đi đâu chơi? Mấy ngày này rảnh, anh dẫn em đi!".
Diêu Ngạn đẩy vai anh, cô nhíu mày trả lời: "Không muốn đi đâu hết, bận đi làm!".
"Bận cái gì!" Tưởng Nã cắn má cô một cái, anh nói: "Lẽ nào em muốn ngày nào gặp em, anh cũng chỉ hôn hôn sờ sờ thôi sao?" Trong lúc nói chuyện, tay anh đã phủ lên иgự¢ cô: "Cứ như vậy anh cũng không dám đảm bảo... Nói! Muốn đi đâu chơi!".
Diêu Ngạn đành khuất phục. Cô rụt lưng muốn thoát khỏi tay Tưởng Nã, cất giọng miễn cưỡng: "Khu vui chơi Nam Giang!".
Tưởng Nã nhíu mày: "Chỗ của bọn trẻ con. Đi sơn trang Long Tuyển, vừa vặn tránh nắng!".
Tưởng Nã vừa hôn vừa Ϧóþ иgự¢ cô, anh hỏi bằng giọng nỉ non: "Hôm nay làm nước đào à?".
Diêu Ngạn "ừm" một tiếng, tích tắc Tưởng Nã đã trườn lưỡi vào miệng cô. Cô nắm chặt tay, nhẫn nhịn đón nhận mùi bạc hà nhàn nhạt.
Đúng lúc này có người bất ngờ gõ cửa. Tưởng Nã hôn thỏa thích, anh không kìm được lòng, nắm tay Diêu Ngạn trượt đến bộ phận đàn ông ¢ươиg ¢ứиg. Ngay khi gần chạm đến, đàn em đứng ngoài cửa nói khẽ: "Anh Nã, bên ngoài có mấy người tới, kêu là chú của anh ở Lô Xuyên!".
Tướng Nã cứng đờ người. Diêu Ngạn hít thở nặng nề, chùi mạnh đôi môi ướƭ áƭ.
Bà con nhà họ Trần đứng dưới nhà ngó nghiêng khắp nơi. Mặt đất bên ngoài toàn sỏi đá, vài chiếc xe tải ra ra vào vào tạo nên âm thanh nghiền nát, đuôi xe tải cuốn bụi bay mịt mù.
Lý Cường hất cằm, kêu người mang ghế. Chỗ làm việc bày biện đơn sơ, chỉ có vài chiếc bàn, nhìn rất tuềnh toàng.
Chú nhà họ Trần cười hỏi anh ta: "Không ngờ công ty của mấy đứa lại lớn đến vậy. Có bao nhiêu chiếc xe tải thế?".
Lý Cường nhớ ông ta là bà con của Tưởng Nã, cũng kiên nhẫn nói: "Không nhiều lắm, cộng lại tất cả được mười lăm chiếc. Hai tháng trước mới có thêm ba chiếc container".
Ông ta gật gù, bắt đầu tính toán lợi nhuận. Ông ta không rõ nhà của cô họ Diêu Ngạn có mấy chiếc xe. Ông ta tính toán theo từng chiếc, mười lăm chiếc một ngày thu nhập tối thiếu cũng ba vạn tệ. Số tiền này ông ta nhịn ăn nhịn uống cả năm cũng để dành không ra. Nghĩ vậy, ông ta mừng như điên.
Người chạy lên tầng báo cho Tưởng Nã đi xuống, anh ta thì thầm với Lý Cường. Lý Cường vẫy tay kêu người pha trà, nói với ông ta: "Anh Nã mới ngủ dậy sẽ xuống ngay".
Tưởng Nã chau mày đi lòng vòng trong phòng, anh lảm nhảm chửi rủa. Diêu Ngạn nghe không rõ anh nói gì nhưng có thể đoán được ít nhiều thông qua sắc mặt càng lúc càng xám xịt của anh. Mong ngóng trong lòng cô từ từ trào dâng, cô hận đến mức không thể mở toang cửa phòng, gọi người lên ngay lập tức.
Tưởng Nã quăng chai thuốc trên bàn cho Diêu Ngạn: "Bôi lên cho tôi!".
Diêu Ngạn lề mề vặn nắp chai thuốc, cẩn thận châm từng li từng tí thuốc màu tím, thoa lên mặt anh.
Thấy cô dịu dàng và kiên nhẫn hơn ngày hôm qua, vẻ mặt anh dịu lại, cơn giận cũng bay biến. Anh say sưa ngắm gương mặt nhỏ nhắn của Diêu Ngạn. Sau khi bôi thuốc, anh giơ gương lên soi. Tưởng Nã bất mãn cau mày, giật lấy tăm bông trên tay Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn lập tức giơ tay ra chỗ khác, cô hỏi: "Làm gì?".
Tưởng Nã soi mặt mình trong gương: "Bôi thêm chút nữa".
Đôi lông mày của Diêu Ngạn cau lại: "Không phải tôi vừa mới bôi xong sao? Anh bôi nhiều như vậy làm gì?".
Tưởng Nã rút chiếc tăm bông khác bôi lần nữa. Anh nhúng đậm nước thuốc bôi lên vết thương. Diêu Ngạn ngồi bên nhìn, thuận tay vứt tăm bông đi.
Khi Tưởng Nã xuống dưới, anh nghe chú nhà họ Trần nói: "Hồi đó, hai nhà ở gần nhau. Họ cô nhi quả phụ, tất cả đều nhờ nhà chú giúp đỡ. Sau này nó lớn một chút thì dọn nhà đi nhưng vẫn ở vùng đó. Mấy năm mới gặp nhau một lần. Nhưng sau này nghe nói nó ngồi tù, tính ra cũng bảy tám năm rồi chưa gặp".
Tưởng Nã cười ha hả, anh gọi: “Chú, cháu cũng nhớ chú!"
Chú nhà họ Trần ngước nhìn lên cầu thang, ông ta đứng dậy: "Chao ôi, mấy năm không gặp trông con ngày càng vạm vỡ!". Ồng ta nhìn gương mặt thay đổi hoàn toàn của Tường Nã vừa cười vừa nói: "Vẫn giống hệt hồi bé".
Ông ta vỗ tay Tưởng Nã, tự nhiên coi mình thành bậc cha chú, nói huyên thuyên đủ điều.
Diêu Ngạn ngồi ngay chỗ tay vịn cầu thang, chăm chú quan sát bên dưới. Cô nhìn gương mặt Tưởng Nã khác hẳn ngày thường, vậy ông ta dựa vào đâu để phân biệt?
Mấy người ở dưới nhà đang hàn huyên. Tưởng Nã ra lệnh cho đàn em đặt chỗ, nói là mở tiệc chiêu đãi bà con. Anh sai người gọi Diêu Ngạn, ôm cô đi cùng.
Chú nhà họ Trần cất giọng kinh ngạc: "Là cháu hả, cô bé?".
Diêu Ngạn nặn ra nụ cười gượng gạo. Tưởng Nã giới thiệu: "Người phụ nữ của cháu, Diêu Ngạn". Anh vỗ nhẹ vào vai Diêu Ngạn, nói: "Gọi chú đi em!".
Diêu Ngạn cau có gọi chú. Ông ta cười hài lòng: "Khó trách cháu lại hiểu biết về vận tải đến vậy. Hóa ra cháu là bạn gái của Tiểu Nam!".
Tưởng Nã nhướng cao mày: "Hiểu biết về vận tải?".
Diêu Ngạn phát hoảng. Ông ta cười, trả lời thắc mắc của Tưởng Nã: "Chả là trưa nay, chú với bạn gái của cháu nói chuyện với nhau. Tiểu Diêu hiểu biết rất nhiều!” Diêu Ngạn nhẹ nhõm phần nào.
Trong thị trấn Lý Sơn không có mấy chỗ giống nhà hàng. Nhưng vài nơi gần trung lộ Lý Sơn lại kinh doanh thức ăn đêm cho cánh lái xe vãng lai, đồ ăn xào nấu trông cũng không đến nỗi. Quán này Tưởng Nã thường hay lui tới, hôm nay anh cũng chọn nó.
Trong lúc ăn uống, bà con nhà họ Trần nửa úp nửa mở xoay quanh vấn đề mưu sinh, nói mấy năm gần đây kiếm kế sinh nhai ở Lô Xuyên khó khăn: "Mở quán ăn nhỏ cũng có người tới thu tiền bảo kê. Chính phủ nói muốn quét sạch xã hội đen nhưng chỉ tập trung vào những nơi đông đúc, còn đám côn đồ ở hang cùng ngõ hẻm thì mặc kệ!".
Tưởng Nã hỏi: "Bang hội họ Bạch? Cháu nhớ đường Phong Ninh trước đây do ông ta trông coi. Hồi bé đi học về luôn bị đám đàn em của ông ta đòi tiền bảo kê!".
"Đổi từ lâu rồi. Bây giờ càng nực cười, nghe đồn người cầm đầu họ Hắc. Một Bạch một Hắc, cả con đường đều là của họ!"
Một người khác thở dài thườn thượt: "Môi trường ở đó quá tệ. Nếu không hồi đó cũng chẳng dạy hư cháu. Lúc mọi người nghe chuyện cháu ngồi tù cũng muốn đến thăm hỏi nhưng không liên lạc được. Sau đó nghe nói mẹ cháu bán nhà dọn đi chỗ khác".
Mặt Tướng Nã sa sầm. Chú nhà họ Trần thầm lườm nguýt người vừa mở miệng. Ông ta cười nói xoa dịu: "Bây giờ có tiền đồ rồi. Mở công ty lớn coi như làm rạng rỡ tổ tông dòng họ. À, mẹ cháu vẫn ở Lô Xuyên chứ?".
Tưởng Nã cầm đũa gắp đồ ăn, lạnh nhạt nói: "Mẹ cháu đã mất hơn hai năm nay".
Bà con nhà họ Trần giật mình, họ xấu hổ đồng loạt ngậm chặt miệng. Chỉ có một mình Diêu Ngạn kinh ngạc, cô bất giác sinh nghi, lén lút quan sát Tưởng Nã. Cô bắt đầu cảm thấy dao động đối với phán đoán của bản thân.
Sau khi ăn xong, mọi người cùng đi bộ về công ty vận chuyển hàng hóa. Chú nhà họ Trần úp mở ám chỉ. Tưởng Nã cười, anh nói: "Chỗ cháu lúc nào cũng thiếu người. Tốt nhất là người nhà đến giúp đỡ, vậy thì cháu yên tâm hơn!".
Ông ta cất giọng hớn hở: "Quán ăn của chú ở Lô Xuyên vừa đóng cửa, cũng không có việc gì làm. Chỗ cháu cần giúp gì cứ nói!".
Tưởng Nã cũng không khách sáo: "Coi như thỏa thuận xong. Mấy ngày này, chú có thế đến giúp cháu một tay!".
Đi vào công ty vận chuyển hàng hóa, Tưởng Nã nói tiếp: "Bình thường phải quản lý sổ sách, thu nợ, chỗ cháu có khá nhiều khoản nợ". Anh kêu người đưa sổ sách, lật vài trang trước mặt ông ta.
Ông ta hỏi: "Nhiều vậy ư? Tất cả đều là nợ?".
Tưởng Nã cười cười: "Cũng không tính là nhiều. Mấy khoản này là đòi tiền bảo kê của xe tải chạy qua đây. Dạo này không thu được khoản nào cả. Đợt trước còn bị cảnh sát đến kiểm tra, chuyện công ty bị lộ ra ngoài tin tức vẫn đang rùm beng chưa xong".
Chú nhà họ Trần sợ đến líu cả lưỡi: "Tiền... tiền bảo kê?".
Bà con nhà họ Trần nhìn nhau, họ khách sáo một hối, rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy, không dám nhắc chữ nào đến công việc.
Tưởng Nã cười mỉa bỏ sổ sách xuống, ôm Diêu Ngạn đi lên tầng. Diêu Ngạn vẫn đang thả hồn suy nghĩ, Tưởng Nã đã hào hứng bàn chuyện đi tránh nắng với cô.
Diêu Ngạn hỏi anh: "Tại sao họ gọi anh là Tiểu Nam?".
Tưởng Nã mỉm cười: "Tò mò?".
Diêu Ngạn gật đầu. Tưởng Nã lười biếng nằm xuống ghế sofa: "Ϧóþ vai cho anh. Anh nói em biết".
Diêu Ngạn dịch người ra: "Dẹp đi". Cô vừa nói xong, Tưởng Nã liền kéo cô nằm xuống. Anh lôi tay cô đặt lên vai mình.
Hai cơ thể nóng hổi qua lớp quần áo mỏng dính sát vào nhau. Diêu Ngạn đỏ mặt muốn ngồi dậy, Tưởng Nã liền nhấc cô lên, đường cong mềm mại bị đè ép dưới vòm иgự¢ rắn chắc.
Tưởng Nã ngừng cười, đôi mắt tối lại. Anh ra lệnh: "Ϧóþ!"\'
Diêu Ngạn ngây ra, cô không hiểu tại sao anh lại thay đổi sắc mặt. Cô dè dặt Ϧóþ vai cho anh, khuỷu tay chống trên lưng ghế sofa.
Tưởng Nã tháo chun buộc tóc của cô, mái tóc đen buông xõa, nhìn Diêu Ngạn càng xinh xắn. Anh hôn Diêu Ngạn, vừa vuốt tóc cô vừa cất giọng nhàn nhạt: "Em không hiếu kỳ tại sao mọi người gọi anh là Tưởng Nã?".
Diêu Ngạn ngừng tay, nhìn thẳng vào mắt anh.
Tưởng Nã nhếch miệng, anh dịu dàng vuốt tóc cô: "Muốn cái gì, lấy cái đó. Vì vậy mọi người gọi anh là Tưởng Nã*!".
(*) Từ "Nã" trong tiếng Trung có nghĩa là "lấy".
Mắt Diêu Ngạn lóe sáng, khóe miệng cứng đờ của cô chuyển động. Cô định lên tiếng, Tưởng Nã liền để tay trước miệng cô, anh nói: "Nhưng anh cũng có lúc mềm lòng, ví dụ đối với em. Diêu Ngạn...". Anh nâng mặt cô, nghiêm giọng nói: "Nhiều lần em bày mưu tính kế nhằm khiến anh gặp chuyện không may, để sau đó em bình yên vô sự? Trưa nay, em nói gì với đám bà con nhà họ Trần?".
Diêu Ngạn ngẩn người, mặt dần không còn huyết sắc. Hai cơ thể áp sát, nhịp tim dồn dập của cô truyền qua Tưởng Nã. Anh cười ngậm lấy miệng cô, nói giọng thầm thì: "Cô bé, như vậy chỉ làm anh càng thích em. Em cứ chơi tiếp đi!" Tưởng Nã Ϧóþ ௱ôЛƓ Diêu Ngạn, ấn sát vào người anh.
Diêu Ngạn chống lên sofa muốn vùng dậy. Anh liền đánh ௱ôЛƓ cô đau điếng, cô lúng túng ngã người về chỗ cũ. Tưởng Nã bỗng thò tay vào áo cô nắn Ϧóþ đỉnh đồi mềm mại. Không phải cảm giác sờ soạng cách lớp áo mà là chạm tay trực tiếp. Diêu Ngạn hoảng hốt đá mạnh hai chân.
Tưởng Nã chèn chân không chế cô, anh ngừng hôn, giọng khàn khàn cất lên: "Được, anh cùng em chơi một trò chơi".
Diêu Ngạn đẩy anh, chỉ nghĩ đến cơ thể của mình: "Thả ra!".
Tưởng Nã nở nụ cười. Anh chỉ cần ba phần sức cũng đủ khiến cô bất động, dùng thêm một chút nữa e sẽ đè bẹp cô. Mặc cho cô tốn công giãy giụa, anh nói: "Chơi trò Đoán xem anh là ai".
Diêu Ngạn hóa đá nhìn Tưởng Nã chăm chăm.
Tưởng Nã nói: "Em có thể hỏi anh ba câu. Anh cho em thời gian nửa tháng đoán anh là ai. Đoán đúng, anh tha cho em. Còn đoán không ra..." Mắt anh tối lại: "Cam tâm tình nguyện để anh "ở trên" em!".
Tim Diêu Ngạn ngừng đập, cô nín thở hoàn toàn. Khi cô tìm lại được hơi thở, Tưởng Nã đã buông tay khỏi người cô.
Diêu Ngạn lập tức tách khỏi Tưởng Nã, cô choáng váng đứng thẳng người. Cô nhìn anh với vẻ chất vấn: "Cam đoan không tìm tôi? Nếu tôi đoán đúng cũng không làm gì tôi?".
Tưởng Nã ngồi dậy, anh biếng nhác gác tay lên ghế sofa: "Anh nói lời giữ lời. Một cô nhóc như em có đoán đúng cũng chẳng làm gì được".
Diêu Ngạn vui như mở cờ trong bụng, cô lưỡng lự nói: "Trong nửa tháng đó, anh không được ᴆụng vào tôi".
"Chuyện nhỏ! Hai ngày nữa là mùng một, tính đến mười lăm tháng sau." Anh gác chân lên bàn trà, hờ hững buông lời: "Nhưng em tăng thêm điều kiện. Anh cũng bổ sung một điều kiện!".
Diêu Ngạn cau mày: "Anh nói đi!".
Tưởng Nã cười, anh điềm tĩnh nói: "Chỉ đoán một lần. Đoán không ra, em dọn đến sống chung với anh, an phận làm người phụ nữ của anh. Anh muốn em cam tâm tình nguyện".
Diêu Ngạn cuộn tay muốn cự tuyệt nhưng Tưởng Nã lại nói: "Không được đổi ý. Anh em trong này toàn người bất cần đời, anh thì khỏi cần nói. Hoặc em chấp nhận hoặc em chờ xem thủ đoạn của anh!".
Diêu Ngạn cắn môi, chỉ còn biết nhẫn nhịn gật đầu.
Ngoài trời đã tối từ lâu, côn trùng lượn quanh bóng đèn trên cao. Tưởng Nã đóng cửa sổ, chỉnh điều hòa xuống thấp, anh hỏi: "Sao? Có câu gì muốn hỏi trước không? Biết đâu anh sẽ giải thích giúp em".
Diêu Ngạn nhìn trân trân vào lưng anh, như thể nhìn thấu vết sẹo trên da thịt anh qua lớp vải. Cô suy nghĩ, chậm rãi nói: "Có lẽ anh là Tưởng Nã nhưng anh không phải là Tưởng Nam".
Tưởng Nã nhướn mày, xoay người nhìn cô. Anh dựa vào cửa sổ, thong dong hỏi: "Ồ? Làm sao em nhìn ra?".
Diêu Ngạn mỉm cười: "Không phải tôi nhìn ra mà là chú Trần nói hồi bé Tưởng Nam từng bị bỏng nước sôi, chính ông ta bế Tưởng Nam đến trạm xá. Tôi không biết bỏng đến mức độ nào nhưng ngẫm nghĩ cũng biết bỏng nước sôi rất nghiêm trọng. Vậy mà sau lưng anh không hề có sẹo".
Cô đưa mắt nhìn chai thuốc trên bàn trà, nói tiếp: "Lần trước, bác sĩ không đưa thuốc này. Anh tự tìm thuốc tím bôi loạn xạ lên mặt, trán quấn đầy băng trắng, lệch xuống dưới chút nữa là che kín cả mắt. Anh không muốn bà con nhà họ Trần nhìn thấy gương mặt anh".
Tưởng Nã gật gù. Đối với chuyện bỏng nước sôi, anh tính toán chưa chu đáo. Nhưng trước đó anh cũng đoán ra Diêu Ngạn phát hiện manh mối qua gương mặt của mình. Anh đứng thẳng người, khoanh tay nói: "Anh xin rửa tai lắng nghe!".
Diêu Ngạn hít sâu, nhếch miệng nói tiếp: “Anh biết nói tiếng Lô Xuyên. Lúc nãy trên bàn cơm chú Trần nói liền một hơi mấy câu tiếng địa phương, anh nghe hiểu. Lô Xuyên đối với người ở đây mà nói rất xa lạ. Anh nắm rõ các địa danh tại Lô Xuyên, chuyện ở đó cũng biết chút ít. Có lẽ anh vừa là người Lô Xuyên, vừa quen biết với Tưởng Nam thật sự".
Tưởng Nã tỏ thái độ hời hợt như chắc chắn Diêu Ngạn không thể nói ra mấu chốt. Anh xòe tay mời như cổ vũ cô. Bàn tay anh to lớn thô ráp, chỉ tay rõ ràng, mọi thứ dường như nằm trong dự liệu của anh.
Chứng kiến thái độ coi thường của anh, cơn giận trong lòng Diêu Ngạn sôi sục. Cô bừng bừng khí thế tuôn ra một tràng dài: "Anh giả danh Tưởng Nam đến thị trấn Lý Sơn mở công ty vận tải, quen biết kết thân với Trần Mẫn Phát. Vốn chỉ là côn đồ nhưng trong vòng vài tháng, anh có thể mặc comple phẳng phiu ra vào công ty nước giải khát thoải mái. Nếu đặt giả thiết chứng minh nhân dân của anh là giả thì có thể anh là tội phạm bị truy nã. Nhưng anh quá lộ liễu, anh coi đồn công an và sở cảnh sát giao thông không ra gì. Trên hồ sơ đăng ký công ty vận chuyển hàng hóa viết tên của anh, không có chuyện anh mua chuộc được tất cả văn phòng chính phủ, vì lẽ đó chứng minh nhân dân của anh hiển nhiên là thật".
Nụ cười của Tưởng Nã tan biến, ánh mắt anh đen thẫm như đêm tối bên ngoài. Diêu Ngạn dè chừng từ nãy đến giờ, thấy được thái độ của anh, cô càng ung dung. Nhưng cô lại sợ trực tiếp vạch trần anh, anh sẽ ra tay với cô. Giọng nói của cô nghẹn lại, cô lén bấm điện thoại di động trong túi quần bò.
Liếc thấy hành động dấm dúi của cô, anh không ngăn cản, trầm giọng nói: "Tiếp đi!".
Diêu Ngạn nhướn mày. Do sờ không đúng bàn phím, trái tim cô thắt lại. Cô nói thẳng: "Anh có thể làm ra chứng minh nhân dân thật, tôi không biết thân phận của anh nhưng nhất định không phải thường dân nghèo đói, khố rách áo ôm. Công ty của anh ở thị trấn Lý Sơn trịch thượng, coi trời bằng vung, hằng ngày kiếm rất nhiều tiền, không có công ty nước giải khát cũng không ảnh hưởng tới thu nhập của anh. Tuy nhiên, anh vẫn lấy thân phận bà con của Trần Mẫn Phát nhận vận chuyển hàng hóa cho công ty nước giải khát, mạo hiểm mặc kệ nguy cơ bị bại lộ...” Lông mày của cô cau chặt, Diêu Ngạn nói với vẻ không chắc chắn: "Anh mưu tính gì đó với công ty nước giải khát. Có lẽ vì tiền nhưng lại không giống. Trước kia vốn quay vòng của công ty nước giải khát có vấn đề, phải bán đi hai dây chuyền sản xuât mới xoay sở được. Không thể nào anh không biết".
Nói đến đây, cô bỗng độc thoại một mình, bán cầu não trái nhanh chóng phân tích. Diêu Ngạn nói lí nhí trong miệng: "Cây cầu trong vùng sập cả năm nay. Bây giờ đi Nam Giang hay các tỉnh thành khác, chạy qua thị trấn Lý Sơn là thuận tiện nhất. Anh vừa bày mưu tính kế với công ty nước giải khát, e rằng Trần Mẫn Phát bị anh..” Sắc mặt cô trắng không một chút sắc hồng, cô gạt ngay ý nghĩ vừa lóe lên này, tiếp tục tỏ vẻ bình thản: "Lại vừa ở đây thu tiền bảo kê lộ liễu, phóng viên và cảnh sát tới cũng không sợ...". Trong đầu cô bỗng rối bời, suy nghĩ không đâu vào đâu. Cô không rõ Tưởng Nã mưu đồ gì với công ty nước giải khát, cũng không rõ vì sao anh thâm nhập vào nội bộ công ty rồi nhưng vẫn muốn làm côn đồ ở đây, gây lũng đoạn toàn bộ giới chở hàng ở thị trấn Lý Sơn.
Một giọng nói trầm thấp cắt ngang mạch suy nghĩ chằng chịt trong đầu Diêu Ngạn, Tưởng Nã hỏi cô: "Không nói tiếp?".
Diêu Ngạn giật mình ngước mắt lên, Tưởng Nã từ cửa sổ đi tới. Bóng tối sâu thẳm cách anh càng lúc càng xa nhưng phảng phất sau lưng anh có cơn lốc xoáy đen ngòm, mỗi bước đi của anh như cuốn theo cả màn đêm.
Tưởng Nã đứng trước mặt Diêu Ngạn, anh thản nhiên nói: "Phân tích đã xong, muốn đặt câu hỏi không?".
Diêu Ngạn nhìn chằm chằm đôi mắt đen của anh, cô cất giọng thều thào: "Anh làm sao có chứng minh nhân dân thật?".
Một đòn nặng nề như giáng thẳng xuống trái tim anh, cô không hỏi mưu tính của anh, cũng không hỏi anh có hại Trần Mẫn Phát hay không, cô chỉ chăm chú vào câu đố Đoán xem anh là ai. Cô chú tâm suy đoán thân phận của anh, không quan tâm đến những cái khác. Cô thông minh đến mức đáng hận!
Thấy anh im lặng, cô nhìn anh bằng ánh mắt tư lự, thận trọng nhích người ra sau. Tưởng Nã nói: "Anh quen với một cảnh sát. Anh ta giúp anh làm chứng minh nhân dân".
Diêu Ngạn ngạc nhiên tới mức đờ người, cô nói giọng nghi ngờ: "Cảnh sát? Anh quen biết thế nào với cảnh sát? Vậy anh là...".
Tưởng Nã bước một bước dài tới chỗ Diêu Ngạn. Anh chặn câu nói của cô: "Đây là câu hỏi thứ hai của em?".
Diêu Ngạn ngậm miệng, mở mắt nhìn anh. Não bộ một lần nữa vận hành hết công suất. Một âm thanh từ đáy lòng kêu gọi nhưng cô bác bỏ, nói thế nào cũng quá khó tin. Tưởng Nã đột ngột ôm cô, mắt anh nhìn cô chăm chú, giọng anh khàn khàn vang lên: "Không hỏi thì anh hôn em".
Diêu Ngạn hốt hoảng: "Anh nói không ᴆụng...” Lời còn chưa dứt, Tưởng Nã đã đè cô xuống hôn ngấu nghiến. Âm cuối sắp thoát ra mắc kẹt trong cổ họng cô. Tưởng Nã như thể đã đói khát quá lâu, anh ghì chặt gáy cô, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến công, dồn Diêu Ngạn về sau. Tưởng Nã loạng choạng ôm cô chuyển tới cửa nhà vệ sinh.
Diêu Ngạn phản đối, tay chống иgự¢ anh đấm liên tục. Thoáng ngừng lại, anh kề sát mặt cô: "Anh nói nửa tháng nhưng không tính hôm nay và ngày mai".
Diêu Ngạn thở phì phò giận dữ, Tưởng Nã mỉm cười, lướt tay lên đầu cô, áp trán mình vào trán cô, anh nói: "Diêu Diêu, em phải đoán nghiêm túc. Anh chỉ cho em một cơ hội. Đoán sai, em ૮ɦếƭ chắc với anh". Miệng anh âu yếm cắn nhẹ mũi Diêu Ngạn, trượt lên đôi mắt long lanh của cô: "Anh sắp nhịn hết nổi rồi. Em biết em làm anh "đau" đến mức nào không?". Anh cũng không chần chừ, đè cô vào cửa hôn say đắm.
Diêu Ngạn bật ra tiếng kêu khó chịu. Tưởng Nã như muốn nuốt chửng cô vào bụng, lưỡi tiến thẳng vào nơi sâu nhất. Cổ họng cô khô rát, lắc đầu lẩn tránh nhưng tất cả đều vô ích. Cô chỉ như trứng chọi đá.
Tưởng Nã thở dốc, giữ chặt eo Diêu Ngạn, ép người lên иgự¢ cô, ấn cô sát vào cửa. Áo thun cô mặc chịu không nổi sự vuốt ve của anh mà tốc lên cao. Tưởng Nã với tay vuốt ve đỉnh đồi đầy đặn của cô. Cảm thấy không đủ, anh lại kéo rách áo lót, nắn Ϧóþ иgự¢ cô, Tưởng Nã thở hắt ra như tóm được báu vật trần gian. Anh không hề cảm giác được những cú đấm nện lên vai.
Đến khi Dụς ∀ọηg của anh gần như bùng nổ, anh nghẹn đỏ mặt dừng lại, hôn cô thêm một lúc. Tưởng Nã kéo áo lót của cô về đúng vị trí, lập tức cảm thấy trống rỗng trong người.
Diêu Ngạn thở không ra hơi, cô lả người vịn vào tay nắm cửa đứng thẳng. Tưởng Nã hôn cô, anh cười như nhìn thấy hết thảy. Anh nói giọng mò ám: "Mới bao nhiêu đây đã chịu không nổi? Nừa tháng sau làm sao em chống chọi?".
Mặt Diêu Ngạn nóng ran, cô im lặng ngoái đầu đi chỗ khác.
Về đến nhà, cô chui ngay vào nhà vệ sinh. Áo lót của cô đã bị Tưởng Nã làm rách, còn иgự¢ cô đỏ ửng. Cô cắn răng chịu đựng, tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi nằm trên giường, cơn giận của cô mới dịu xuống. Nhắm mắt nghĩ đến vẻ mặt của Tưởng Nã khi nghe cô nói, Diêu Ngạn nở nụ cười chìm sâu vào giấc ngủ. Cô tin chắc thắng lợi đã nằm trong tay, chỉ cần phân tích trước mặt anh lần nữa, cô sẽ đập tan mặt nạ của anh.
Ngày hôm sau, bà con nhà họ Trần vẫn xuất hiện ở căng tin. Diêu Ngạn chần chừ giây lát, nở nụ cười đến gần họ.
Họ giật mình, gượng gạo bắt chuyện nhưng không mời cô ngồi cùng. Diêu Ngạn vờ như không hiểu, cô tự nhiên ngồi xuống trò chuyện, ăn cơm cùng họ: "Phải rồi chú. Trước đây Tiểu Nam ở chỗ nào của Lô Xuyên?".
Chú nhà họ Trần nói: "Đường Phong Ninh. Khi đó chưa quy hoạch, mọi người sống trong mấy thôn chưa giải tỏa phía sau". Nhắc đến đây, ông ta tỏ vẻ phẫn nộ: "Thằng bé Tiểu Nam này số khổ. Bố nó mất sớm, chỉ còn mỗi mẹ nó nuôi nấng. Tiền đền bù giải tỏa đều bị bác nó ςướק hết. Về sau không biết mẹ con nó sống ở đâu. Chỉ thỉnh thoảng tới giờ tan học chú mới thấy nó ngang qua đường Phong Ninh".
Diêu Ngạn thở dài than vãn: "Cháu không biết ngày xưa anh ấy khó khăn đến vậy. Anh ấy chưa bao giờ kể cháu nghe, đến cả chuyện anh ấy từng ngồi tù, anh ấy cũng chẳng muốn nói cháu biết".