Lúc này, Thẩm Quan đang nhắm mắt nghe cấp dưới gọi điện báo cáo: “Nghe nói ở Lý Sơn bắt đầu thu tiền bảo kê. Tuần sau, chúng ta chuyển hàng, có cần chuẩn bị tiền trước không ạ?”.
Thẩm Quan hơi hé mắt, anh ta cười mỉm: “Chuẩn bị đi, đòi bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.” Gác máy, anh ta mới mở choàng mắt, trầm ngâm gõ bàn.
Qua giờ làm việc, Diêu Ngạn nhận được điện thoại của Tưởng Nã: “Đi ăn với tôi.” Không đợi cô trả lời, Tưởng Nã đã dập máy cái rụp.
Diêu Ngạn hít vào rồi thở ra, ôm trái tim loạn nhịp xách túi ra ngoài. Cô mới đến đầu cầu thang đã va trúng Hứa Châu Vi đang đi lên. Hứa Châu Vi ôm cô vào lòng, luôn mồm luôn miệng kêu ui da. Vài giây sau nhìn thấy người đó là Diêu Ngạn, anh ta như bị bỏng nước sôi thả ra ngay tức khắc, nở nụ cười chữa thẹn: “Ôi, chị dâu ạ? Tôi không phải cố tình, anh Nã kêu tôi tới đón chị.”
Diêu Ngạn lùi người ra sau: “Tôi có việc, để dịp khác.”
Hứa Châu Vi sải bước chắn ngang đường, anh ta vừa nói vừa cười lấy lòng: “Chị dâu, anh Nã đã có lòng đặt sẵn phòng ăn, đừng gây khó dễ cho tôi mà.”
Vài đồng nghiệp đi ngang qua hành lang, trông thấy Hứa Châu Vi như gặp phải bệnh truyền nhiễm, họ lẩn đi xa, đến cả ánh mắt họ nhìn Diêu Ngạn cũng chất chứa sự hoài nghi. Mặt Diêu Ngạn nóng ran, cô đành theo Hứa Châu Vi đến bãi đỗ xe.
Xe Jeep đậu sẵn ngoài bãi, tài xế mở cửa giúp cô. Diêu Ngạn cảm thấy lạ lùng nhìn tài xế, lại nhìn xung quanh một vòng mới ngồi vào xe. Hứa Châu Vi đứng dựa vào thành xe, mắt anh ta không hề rời khỏi cô. Đến khi Tưởng Nã xuất hiện, anh ta cười thầm bỏ đi.
Ghế kế bên Diêu Ngạn lún xuống, Tưởng Nã vào xe ôm Diêu Ngạn hôn chụt một cái. Diêu Ngạn bị bất ngờ, cô kêu la đẩy anh ra. Tưởng Nã ra hiệu cho tài xế lái xe, anh ôm Diêu Ngạn vào lòng, cất tiếng hỏi cô: “Em thích ăn gì? Tôi đã đặt chỗ ở ba nhà hàng.”
Diêu Ngạn vặn người muốn thoát khỏi vòng ôm của Tưởng Nã. Anh giả vờ muốn kéo cô lên đùi, cô sợ hết hồn không dám động đậy. Diêu Ngạn đỏ bừng mặt không dám nhìn tài xế.
Tưởng Nã độc thoại một mình, thỉnh thoảng lắm mới nghe thấy tiếng Diêu Ngạn khẽ “ừ” một tiếng đáp lời. Mỗi lần như vậy, anh rộn ràng niềm vui cắn miệng cô như khen thưởng, dọa Diêu Ngạn sợ điếng người, không dám trả lời nữa. Xe chạy đến một nhà hàng, Diêu Ngạn mới thốt ra một câu dài: “Tôi không thích nhà hàng này.”
Tưởng Nã nhướng mày lôi cô ra khỏi xe. Anh kéo cô vào phòng ăn đã đặt sẵn: “Sao vừa nãy ở trong xe không nói? Hôm nay ăn tạm ở đây, lần sau sẽ nghe theo ý em.”
Tốc độ làm việc của nhân viên nhà hàng rất nhanh, chỉ một lát sau thức ăn nóng sốt đã được mang lên. Diêu Ngạn thấp thỏm nắm đũa, ngồi nhích ra xa Tưởng Nã. Cô sợ Tưởng Nã ở trong không gian kín mít này sẽ làm gì đó với cô.
Ai biết được Tưởng Nã nói ăn đúng thật là chỉ có ăn mà thôi. Anh liên tục giơ đũa, vừa gắp thức ăn cho Diêu Ngạn, vừa tập trung lấp đầy bụng mình. Thấy Diêu Ngạn ngồi đờ ra, anh nhíu mày hỏi cô: “Đồ ăn không hợp?”.
Diêu Ngạn lắc đầu lia lịa, ăn một cách máy móc.
Sau khi ăn xong, anh đưa thẳng Diêu Ngạn về nhà, giải thích với cô: “Gần đây tôi hơi bận. Chờ tôi rảnh rỗi, tôi đưa em đi chơi.”
Diêu Ngạn chỉ mong anh cứ bận bịu mãi. Về được đến nhà, cô thấy như mình vừa sống sót sau tai nạn. Nhìn bản thân bình an vô sự trong gương, cô cảm thấy may mắn lại tránh được một kiếp. Buổi đêm, cô trằn trọc nhíu mày nghĩ cách. Đến khi ánh trăng đã buông xuống, cô mới mơ màng thi*p đi.
Hai ngày cuối tuần cô đi theo xe hàng với dượng, bà Diêu trách móc: “Không ngờ lại nhờ con làm mấy chuyện này. Họ có thể nhiều việc đến mức nào cơ chứ.”
Diêu Ngạn cười, cô nói với bà: “Con nên làm mà mẹ. Mấy ngày bố nằm viện, cô vẫn phát lương bình thường, bây giờ cũng vậy, con chỉ đi phụ hai ngày mà thôi.”
Bà Diêu đành chịu thua, sửa soạn nước uống và thức ăn cho cô.
Sau khi lên xe, Diêu Ngạn mới biết công việc mấy ngày qua đều lung tung hết cả. Dượng ghi chép sổ sách lẫn lộn, làm nhầm mục nhập và số lượng hàng hóa. Cô cúi đầu chỉnh sửa từng chỗ sai, gọi điện đối chiếu số lượng với bạn hàng. Đang định ghi tiếp mấy nét chữ cuối cùng, xe tải đột nhiên thắng gấp. Tiếng phanh xe ma sát mặt đường ken két ✓út qua tai, bụi bay tung tóe.
Diêu Ngạn ngước lên mới biết xe đã tới trung lộ Lý Sơn. Xe cộ trước mắt xếp thành hàng dài.
Một rào chắn và bốn cọc giao thông sọc trắng đỏ xếp trước cổng công ty vận chuyển hàng hóa. Đám đàn ông vạm vỡ cầm gậy sắt đứng cạnh vật chắn, đội nắng nói cười ha hả.
Hứa Châu Vi chỉ huy anh em thu tiền bảo kê của từng chiếc xe đi qua. Có người khom lưng nói: “Hôm qua tôi đã nộp rồi mà.” Hứa Châu Vi lật sổ ra xem, thấy biển số xe giống hệt cái đã ghi, anh phất tay cho qua.
Diêu Ngạn xuống xe, cô tiến lên trước nghe ngóng. Xe tải nổ máy rầm rầm tỏa hơi nóng ngùn ngụt dưới cái nắng gay gắt.
Hứa Châu Vi xoay đầu thấy Diêu Ngạn nói chuyện với một tài xế, anh ta cười nửa miệng chạy vội tới.
Tài xế nói với Diêu Ngạn: “Hai ngày liên tiếp đều thế này rồi, chắc còn kéo dài thêm vài ngày. Báo cảnh sát cũng bằng thừa, cứ bắt vào, thả ra lại tiếp tục. Quay lại càng thêm nhiều chiêu trò bắt chẹt mới!”.
Diêu Ngạn cau mày lắng nghe. Thoáng thấy Hứa Châu Vi đang đi tới, cô chán ghét xoay người bỏ đi. Hứa Châu Vi còn mấy bước nữa là đến chỗ Diêu Ngạn, thấy cô quay người bỏ đi, anh ta bực tức dừng chân. Anh ta bỏ qua mấy chiếc xe, nhắm thẳng tài xế vừa trò chuyện cùng Diêu Ngạn đòi tiền bảo kê.
Dượng thấy Diêu Ngạn quay lại, ông hỏi: “Sao rồi con? Thu tiền nữa à?”.
Diêu Ngạn gật đầu, dượng thở dài: “Xui xẻo thật. Hai ngày trước, dượng đâu có gặp người thu tiền bảo kê, không ngờ hôm nay lại ᴆụng phải.”
Diêu Ngạn mím môi, không nói không rằng. Nghĩ ngợi một chút, cô vươn người ra ngoài cửa xe, cầm điện thoại di động lên chụp hình. Tiếng gậy sắt quét đến gần, dượng móc ví tiền ra chuẩn bị. Diêu Ngạn cay mày: “Dượng…”
Dượng cười: “Đành phải vậy thôi con, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Họ cũng không quá thiếu đạo đức, ít nhất vẫn bảo vệ chúng ta vận chuyển hàng ở Lý Sơn. Con đừng xen vào.”
Dượng xuống xe tải, đưa vài điếu thuốc, rút tiền ra nộp. Có hai người từng gặp ông ở bệnh viện, họ cười khách sáo, ghi lại biển số xe như thường lệ.
Buổi tối, Diêu Ngạn kiệt sức về tới nhà. Diêu Yên Cẩn ngáp ngắn ngáp dài hâm nóng thức ăn cho Diêu Ngạn rồi bơ phờ lết về phòng ngủ. Trông thấy dáng vẻ của chị, Diêu Ngạn cảm thấy buồn cười. Cô tính toán số tiền tiêu vặt còn dư của Diêu Yên Cẩn, rút một tờ tiền mệnh giá lớn để trên tủ đầu giường chị.
Ngày hôm sau, Tưởng Nã ngủ đến khi mặt trời đứng bóng mới thức dậy. Nắng trưa chiếu vào giường, anh mở mắt ở trần đến bên cửa sổ. Trung lộ Lý Sơn bày chướng ngại vật chặn đường vài chiếc xe tải lớn.
Tưởng Nã khoanh tay đứng dựa cửa sổ, nheo mắt quan sát một chiếc xe thương mại dừng trên con đường nhỏ ở ngọn núi đối diện. Ánh sáng phản chiếu từ cửa xe không phải bình thường. Tưởng Nã lấy ống nhòm trong ngăn kéo ra nhìn, anh phát hiện rèm ở băng ghế sau vén lên phân nửa để lộ ống kính máy chụp hình.
Khóe miệng của anh trĩu xuống, anh bấm điện thoại: “Bảo mấy anh em đi thu gọn rào chắn, chú đi vòng qua bên kia tìm một chiếc xe thương mại đen.”
Hứa Châu Vi ngớ ra, anh ta cũng đưa mắt nhìn. Ý thức được điều gì đó, anh ta dập máy, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Bàn tay tài xế nộp tiền chìa ra phân nửa thì rụt lại một cách kỳ lạ. Những chiếc xe tải chở hàng bình an rời khỏi trung lộ Lý Sơn.
Diêu Ngạn theo xe đến trung tâm vận chuyển hàng hóa đã quá trưa. Trước đống hàng hóa đặt chân máy quay có phóng viên cầm micro phỏng vấn, người đối diện xua tay từ chối. Diêu Ngạn vịn cửa thò người ra nhìn bên ngoài. Dượng dọn xong hàng hóa, ông leo lên xe lau mồ hôi: “Hình như đang hỏi công ty vận chuyển hàng hóa nhưng không ai dám nói.”
Diêu Ngạn mỉm cười nhưng không nói tiếng nào.
Tới trung lộ Lý Sơn, phía trước thông suốt, cổng công ty vận chuyển hàng hóa mở rộng, nhìn hết sức bận rộn. Diêu Ngạn lấy đồ ăn vặt trong xe ra ăn, thoải mái ngồi điều hòa mát lạnh, cô sung sướng đến nói không ra lời.
Tất bật ngược xuôi suốt hai ngày, chớp mắt một cái đã tới thứ Hai. Diêu Ngạn phấn chấn đến phòng nghiên cứu. Bên tòa nhà phía đông thông báo trưa nay sẽ phỏng vấn, Diêu Ngạn mừng rỡ ra mặt, hai đồng nghiệp khác nhún vai: “Mấy chị không đi đâu. Dù sao ở đây cũng đã lâu, cấp trên biết cũng khó làm việc.”
Đồng nghiệp còn lại cũng hào hứng không kém Diêu Ngạn, lập tức in sơ yếu lý lịch, chuẩn bị đi phỏng vấn.
Sau khi ăn xong, Diêu Ngạn cùng đồng nghiệp đó đến tòa nhà phía đông. Người phỏng vấn là chủ nhiệm Ngô phòng nghiên cứu, ông ta đeo mắt kính gọng bạc, trông rất trí thức. Đồng nghiệp lớn hơn Diêu Ngạn hai tuổi, lý lịch tất nhiên đặc sắc, chuyên môn giỏi, ưu thế nổi trội. Diêu Ngạn cảm thấy không yên tâm.
Rời tòa nhà phía đông, đồng nghiệp nói: “Không chừng họ sẽ chọn em. Các công ty bên ngoài tuyển dụng đều thích người đã lập gia đình hoặc có con, hoặc chưa kết hôn chưa có con, giống như chị có gia đình nhưng chưa có con là họ chán nhất”.
Diêu Ngạn nở nụ cười: “Kết quả ra sao cũng được. Dù gì cũng chỉ là làm thêm, không cần thiết lắm.”
Chủ nhiệm Ngô đưa sơ yếu lý lịch cho Thẩm Quan, anh ta lật vài trang rồi hỏi: “Luôn học ở Nam Giang?”.
Chủ nhiệm Ngô gật đầu: “Đúng vậy, mới vừa tốt nghiệp, còn non nớt nhưng nhìn có vẻ nghe lời. Nói chuyện có chính kiến, chuyên môn cũng khá, chỉ thiếu kinh nghiệm.”
Thẩm Quan không hề quan tâm những điều này, anh ta nhíu mày suy tư, vứt sơ yếu lý lịch xuống: “Chọn cô ấy vào phòng nghiên cứu bên này.”
Chủ nhiệm Ngô tỏ thái độ lừng chừng: “Không phải cần dùng người thạo việc bên đó sao?”.
Thẩm Quan cong môi trả lời: “Tôi cần người như vậy lúc nào?”.
Chủ nhiệm Ngô không hiểu dụng ý của Thẩm Quan. Ông ta cười ngượng, cầm sơ yếu lý lịch nghe theo lời anh ta, rồi lui ra ngoài.
Diêu Ngạn đi làm về vô tình ᴆụng trúng ông cụ hàng xóm. Ông cụ cầm ghế trúc nhỏ định mang ra đường lớn ngồi hóng gió, thấy Diêu Ngạn, ông hỏi cô: “Bé ba gọi điện cho cháu ông chưa?”.
Diêu Ngạn mỉm cười, trả lời câu hỏi của ông: “Dạ rồi. Cháu cảm ơn ông.”
Ông cụ khá đắc ý: “Lẽ ra cháu nên hỏi ông số điện thoại sớm một chút. Đường dây nóng kênh Nam Giang Sáu của cháu ông ngày nào cũng nghẽn mạch, tin tức xếp hàng dài dằng đặc đấy!”.
Đài truyền hình địa phương nghèo nàn, hiệu quả hình ảnh không tốt, tỷ suất người xem vô cùng thấp. Trái lại các kênh lớn ở thành phố Nam Giang rất được hoan nghênh, nhất là kênh Nam Giang Sáu, mỗi ngày đều đưa nhiều tin tức xả ra trong tỉnh, gần gũi đời sống nhân dân. Tin nóng trong ngày còn có thể biến thành chuyện trà dư tửu hậu cho mọi người.
Diêu Ngạn cảm ơn ông cụ rối rít, khiến mặt mày ông cụ rạng rỡ sung sướng.
Đang ăn tối, Diêu Ngạn bưng bát ra xem ti-vi. Từng tin tức lướt nhanh qua mắt cô. Đến khi phát thanh viên đọc tới bản tin quan trọng mà cô hằng mong đợi, cô mới tập trung theo dõi.
Hình ảnh quay lén dài chưa tới nửa phút. Nội dung quan trọng được cắt nối biên tập lại. Ba bốn chiếc xe chở hàng lớn dừng trước chướng ngại vật giăng trên đường, tài xế cùng mấy người trông giống côn đồ hút thuốc, mặc cả với nhau. Nhưng cuối cùng cũng không ghi được bằng chứng xác thực.
Phóng viên lia máy quay phỏng vấn vài tài xế nhưng mọi người đều viện cớ từ chối. Công ty vận chuyển hàng hóa nằm trên trung lộ Lý Sơn mở cửa làm ăn, người phụ trách cầm một đống hồ sơ đăng ký và giấy phép kinh doanh, ôn hòa lịch sự giải thích trước máy quay phim, trông dáng vẻ vô tội như người bị hãm hại. Diêu Ngạn nổi cáu, nếu trên màn hình ti-vi không phải là mấy tấm hình do chính cô chụp gửi cộng thêm việc phóng viên đưa ra các phân tích và lý lẽ rất hùng hồn thì cô thật sự nuốt không trôi cục tức này.
Bên trong công ty vận chuyển hàng hóa ở trung lộ Lý Sơn ồn ào náo nhiệt. Bài bạc cá độ đủ cả, còn có người ôm vài cô gái xinh đẹp lên tầng khóa cửa. Cửa sắt che được cảnh tượng lộn xộn nhưng không lấp nổi cơn thịnh nộ của Tưởng Nã.
Hứa Châu Vi dập máy, trình bày với Tưởng Nã: “Ngày mai, công an khu vực và cảnh sát giao thông sẽ đến. Sự việc cũng không to tát lắm. Họ không ghi lại được gì, cũng không có tài xế nào dám hé răng ra khai.”
Mặt Tưởng Nã đanh lại: “Cắt hình ảnh trong bản tin vừa rồi cho anh.”
Hứa Châu Vi lập tức tuân lệh.
Tưởng Nã mở máy vi tính, bật camera giám sát đặt ngoài đường, lục lọi tất cả hình ảnh quay lại của ba ngày trước đối chiếu từng cái. Hứa Châu Vi in tấm hình vừa cắt ra đưa Tưởng Nã. Anh ta gãi đầu nói: “Như vậy có thể tìm ra?”.
Tưởng Nã thản nhiên thốt ra một chữ: “Ừ.”
Anh nói thêm: “Ba camera giám sát chúng ta lắp dọc đường có thể ghi lại tất cả. Theo anh thấy góc quay này hơi cách mặt đất, chắc chắn chụp từ trong xe tải.”
Hứa Châu Vi kéo ghế qua ngồi, cùng xem xét với Tưởng Nã.
Thời gian chặn đường ngày đầu tiên là hai giờ chiều, bóng xe đổ về phía đông nam, Tưởng Nã nhìn một cái, lập tức loại trừ. Thời gian chặn đường ngày thứ hai là giữa trưa, cơ bản là giống ngày thứ ba. Tưởng Nã tập trung vào góc chụp, anh nhìn màn hình không chớp mắt. Anh chỉnh tới cảnh tượng quay vào ngày thứ ba. Sau mười hai giờ rưỡi trưa xuất hiện dòng xe tương tự, vài đàn em cũng đứng ở vị trí tương ứng. Về cơ bản, Tưởng Nã đã xác định được.
Dù máy quay hơi mờ nhưng khi đó xe tải ngừng lại rất lâu, tra xét tương đối dễ dàng. Tưởng Nã chỉnh tới chỉnh lui nhiều lần cũng tìm được vị trí đại khái, tạm thời xác định là chiếc xe tải thứ ba. Anh lật sổ ra hỏi: “Ghi chép theo thứ tự trước sau đúng không?”.
“Dạ vâng.” Hứa Châu Vi đột nhiên nói: “Ghi chép ở đoạn giữa hơi lộn xộn. Hôm kia, em còn gặp được Diêu Ngạn, lẽ ra em định đến chào hỏi vài câu nhưng không được.”
Tưởng Nã cau mày: “Diêu Ngạn?”. Tay anh miết chặt tờ giấy: “Bắt đầu lộn xộn từ đâu. Chú nghĩ kỹ lại đi.”
Hứa Châu Vi vắt hết óc, kể lại vài vị trí đại khái. Tưởng Nã lật sổ, ngón tay chỉ vào con số nhìn quen quen, chính là biển số xe anh sai Hứa Châu Vi mua gắn vào chiếc xe tải bồi thường kia. Anh ném mạnh cuốn sổ, âm trầm nhìn tấm hình được cắt ra.
Diêu Ngạn ngủ một giấc ngon lành. Buổi sáng, cô cùng đồng nghiệp chỉnh sửa số liệu. Sau khi nhận được điện thoại của chủ nhiệm Ngô, cô vô cùng hăm hở. Đồng nghiệp chúc mừng cô: “Chị đã nói em có cơ hội mà. Bên kia cũng rất phóng khoáng, tới lúc đó em phải mời mấy chị ăn một bữa đấy nhé.”
Diêu Ngạn cười tươi: “Nhất định em sẽ mời mọi người. Địa điểm do mọi người quyết định.”
Làm bán thời gian cũng nhẹ nhàng. Tòa nhà phía đông không đủ phòng ban hành chính, rất nhiều người kiêm nhiều công việc khác nhau. Đồng nghiệp phòng nghiên cứu thường hay phàn nàn cũng vì họ vừa phải nghiên cứu sản phẩm mới, vừa phải chỉnh sửa các loại bảng biểu không liên quan tới chuyên môn.
Buổi trưa, Diêu Ngạn đến tòa nhà phía đông nhận việc. Thẩm Quan vừa vặn đi ngang qua, Diêu Ngạn lễ phép gật đầu: “Thẩm tổng!”.
Thẩm Quan gật đầu, anh ta cười, nói với Diêu Ngạn: “Bên này rất nhỏ. Tất cả nhân viên hành chính cũng chỉ hơn mười người, vất vả cho cô rồi.”
Diêu Ngạn nở nụ cười. Thẩm Quan nói tiếp: “Ở đây cũng mở được hơn một tháng rồi mà tôi chưa mời mọi người được bữa nào. Thứ Sáu này, tôi mời mọi người một bữa. Đi ăn đi hát, tất cả đều phải đến.”
Mọi người tỏ vẻ thích thú, họ vừa trêu chọc vừa nịnh hót anh ta.
Buổi chiều hết giờ làm Diêu Ngạn chuyện trò tíu tít cùng đồng nghiệp rồi rời tòa nhà chính. Hứa Châu Vi ngồi cạnh tượng sư tử đá ngoài cổng, nhìn thấy cô xuất hiện, anh ta cười cười đừng dậy: “Anh Nã kêu em tới đón chị.”
Đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn Diêu Ngạn. Diêu Ngạn lúng túng đáp: “Chị về trước đi ạ.”
Đồng nghiệp gật đầu, gượng cười tạm biệt Diêu Ngạn, bước vội đến chỗ lấy xe.
Thấy đồng nghiệp đã đi xa, cô vội quay gót bước sang hướng khác. Hứa Châu Vi nhanh chóng chặn lại, anh ta cười nói: “Chị dâu, chị đừng vậy mà. Chị khiến em khó xử quá!”.
Trong xe Jeep phía trước mù mịt khói thuốc. Tưởng Nã nhả khói, khoác tay lên cửa xe, tàn thuốc rơi lả tả, chất thành từng đám nhỏ. Anh nhìn cổng tòa nhà chính, vứt tàn thuốc xuống đất.
Diêu Ngạn mắt điếc tai ngơ nắm túi xách đi về phía trước. Hứa Châu Vi không dám ᴆụng vào cô, anh ta chau mày ủ dột vừa giơ tay ngăn ản vừa khuyên bảo Diêu Ngạn. Trong lúc anh ta rầu rĩ, một cơn gió quét ngang làm Hứa Châu Vi loạng choạng, vừa đứng vững lại đã thấy Tưởng Nã vác Diêu Ngạn đang đấm đá la hét trên vai.