Thẩm Quan chau mày gõ bàn, anh ta nói với vẻ suy tư: “Không cần hỏi cảnh sát. Thăm dò nhà tù anh ta từng ở, thế nào cũng có tù nhân biết anh ta”.
Người ở đầu bên kia ngập ngừng giây lát mới nói: “Có cần báo án chuyện xảy ra chiều nay không?”.
Thẩm Quan điểm tĩnh đáp: “Không đáng để làm vậy. Anh ta không muốn gì khác đâu. Có lẽ tôi vẫn phải hợp tác cùng anh ta”.
Mặt trời đã ngả về tây, Thẩm Quan kết thúc cuộc gọi, anh ta bước đến bên cửa sổ ngắm nhà máy tối om ở phía xa, thầm tính toán trong lòng.
Áp lực nặng nề bao trùm phòng bệnh ở bệnh viện Trung Tuyển. Lồng иgự¢ Diêu Ngạn phập phồng dữ dội, cô chìa tay nhìn Tưởng Nã chòng chọc: “Trả điện thoại cho tôi!”.
Tưởng Nã lắc lắc điện thoại di động của Diêu Ngạn, anh liếc cô: “Báo cảnh sát? Muốn giở trò với tôi?”.
Diêu Ngạn mỉa mai: “Không được giờ trò với anh? Anh tưởng anh là ai?”.
Dượng kéo tay Diêu Ngạn, lo sợ kêu cô đừng lên tiếng. Diêu Ngạn nhướng cao mày, tiến lên hai bước ra lệnh cho Tưởng Nã: “Trả cho tôi! Ở đây là bệnh viện, không phải địa bàn của anh”.
Tưởng Nã cười cười, thấy Diêu Ngạn tỏ thái độ lạnh lùng, anh ngừng cười, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô: “Tưởng Nã tôi ở đâu, địa bàn ở đó. Em muốn thử không?”.
Diêu Ngạn rút tay về, nghiêng đầu nói với dượng: “Đưa điện thoại di động cho con”.
Dượng lộ vẻ lúng túng, ông rụt rè nhìn Tưởng Nã. Diêu Ngạn siết tay kiềm chế cơn giận, ánh mắt cô sắc lẹm như dao hướng về phía Tưởng Nã: “Anh cứ giữ di động, tới lúc đó tôi sẽ tố cáo thêm tội anh ςướק điện thoại của tôi!”. Nói hết câu, cô sải bước đi ra ngoài.
Dượng sốt ruột gọi theo: “Diêu Diêu, con đi đâu vậy?”.
Diêu Ngạn không hề quay đầu, cô đáp: “Báo cảnh sát!”.
Tưởng Nã đứng im, anh nhếch miệng lắc đầu ngao ngán: “Tính tình tệ thật”. Anh nhìn giường bệnh, nói với Lý Cường: “Chú ở đây “chăm sóc” ông Diêu cho tử tế”. Dặn dò xong, anh cũng thong thả rời phòng bệnh.
Diêu Ngạn đi đến cuối hành lang mới tìm thấy y tá. Nhìn bàn làm việc của y tá, cô nói: “Tôi muốn mượn điện thoại dùng một lát”.
Y tá bận chỉnh lý tài liệu nên nghe không rõ, Diêu Ngạn buộc phải lặp lại câu nói. Tiếng bước chân đều đều văng vẳng bên tai Diêu Ngạn, cô nhấc ống nghe, vô thức nhìn qua. Thấy Tưởng Nã bước đến, tay cô run bắn. Một áp lực đè nặng như trong trí nhớ lại ùa về.
Tưởng Nã chạm lên thắt lưng cô, anh giật lấy ống nghe và ôm ghì lấy eo cô làm cô đau.
Tưởng Nã nói nhỏ: “Đừng bướng như vậy được không.” Anh nhấn tay Diêu Ngạn xuống, đặt ống nghe về lại vị trí cũ.
Diêu Ngạn hét lên: “Tưởng Nã!”. Cô đưa tay ra với y tá: “Y tá, chị…”.
Tay đang ôm thắt lưng cô siết chặt, Tưởng Nã bật cười: “Được rồi mà bà xã, em đừng gây chuyện nữa!”. Anh vác Diêu Ngạn lên vai đi thẳng đến thang máy.
Diêu Ngạn hoảng loạn hét lớn: “Anh làm gì vậy?”. Cô giãy nảy người cầu cứu: “Cứu tôi! Y tá, cứu tôi!”.
Tưởng Nã phát ௱ôЛƓ cô một cái thật mạnh: “Muốn ồn ào thì về nhà!”. Thấy hai chân của cô đạp mạnh, anh vòng tay kẹp chặt hơn.
Diêu Ngạn bị dốc ngược trên vai anh cảm thấy váng vất đầu óc, cô hét toáng lên nhưng mọi người xung quanh chỉ nghĩ cô làm mình làm mẩy, chẳng ai buồn đến giúp đỡ. Diêu Ngạn càng lúc càng vùng vẫy mạnh.
Tưởng Nã không đủ kiên nhẫn chờ thang máy, anh quay người đi đến thang bộ. Bệnh viện vắng vẻ, tiếng la của Diêu Ngạn dội khắp hành lang. Tưởng Nã đánh ௱ôЛƓ cô nhưng vẫn không khiến cô ngừng la hét, anh đành sải chân bước nhanh xuống cầu thang.
Bệnh viện Trung Tuyển khá nhỏ, không đủ chỗ đậu xe, vì vậy Tưởng Nã dừng xe ở cổng phía sau núi, đi qua một chỗ rẽ là đến. Anh quăng Diêu Ngạn đang kêu la nhặng xị vào ghế sau, chui vào túm chặt tay chân cô, anh hung dữ quát: “Im!”.
Diêu Ngạn hoảng hốt nhích người ra sau, cô hô hoán: “Cứu tôi! Cứu tôi!”,
Tưởng Nã đầu đau như 乃úa bổ. Anh bịt miệng Diêu Ngạn, cong gối ép chặt hai chân đang đá loạn của cô, cơ thể anh áp sát vào người cô.
Diêu Ngạn vùng vẫy, áo thun tốc lên để lộ vòng eo trắng nõn, rồi trượt lên đến đỉnh đồi đầy đặn, nhưng cô không hề hay biết,
Tưởng Nã túm hai cổ tay của cô bằng một bàn tay, anh cúi đầu cảnh cáo, ánh mắt vô tình thấy vòng eo lộ ra ngoài, anh ngẩn ngơ thả tay.
Diêu Ngạn thừa cơ huých cùi trỏ vào đầu anh, nhanh chóng lùi về sau với tay mở cửa.
Tưởng Nã đau buốt, anh định thần lại, nghiến răng ken két: “Em chán sống rồi đấy!”. Anh giữ lấy bàn tay đang lần mò cánh cửa đóng kín của Diêu Ngạn, dễ dàng kéo cô đến ôm vào lòng.
Diêu Ngạn sợ hãi hét toáng lên: “Cứu tôi…”. Đôi mắt đen láy của Tưởng Nã bỗng ập đến, lời cô nói còn chưa dứt đã im bặt.
Trong nháy mắt môi chạm môi, mùi thuốc lá khó chịu xộc vào mũi Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn xây xẩm mặt mày, tiếng hét lên đến cổ họng liền bị Tưởng Nã bịt lại.
Diêu Ngạn cau mày, vung tay vung chân đánh anh. Nụ hôn của Tưởng Nã rất hỗn loạn. Răng anh gặm cắn bờ môi cô, va trúng mũi của cô. Diêu Ngạn đau đến ứa nước mắt, cô giơ tay cào cấu cổ Tưởng Nã.
Tưởng Nã giữ chặt tay cô, tiếp tục cắn ʍúŧ. Động tác dần trở lên điêu luyện, anh nhẹ nhàng tập trung vào miệng Diêu Ngạn, Lเế๓ láק môi cô. Tìm được kẽ hở, lưỡi của anh lại tiến vào trong. Diêu Ngạn bần thần khép miệng thì đã muộn. Môi lưỡi của anh tấn công như vũ bão, cô sờn gai ốc, thốt ra tiếng kêu nghèn nghẹn.
Đầu lưỡi anh tiến sâu vào miệng Diêu Ngạn, say mê ʍúŧ mát mùi của thuốc lá hòa với vị hoa quả ngòn ngọt.
Thế nhưng chỉ có mình anh là chìm vào mê đắm, Diêu Ngạn không hề cảm thấy vậy. Tim cô đập mạnh chỉ vì tức giận, mắt cô nhòe nước như bắn vô số mũi tên qua màn lệ thẳng tới trán Tưởng Nã. Anh nhìn sâu vào mắt cô, quyến luyến ngừng hôn.
Lồng иgự¢ Diêu Ngạn nhấp nhô, cô muốn lấy dưỡng khí để trách mắng nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng khàn khàn lọt vào tai anh chỉ giống như cô đang hờn dỗi. Tưởng Nã véo má Diêu Ngạn, tiếp tục hôn cô. Diêu Ngạn lắc đầu kháng cự, cố rút cổ tay đang bị anh nắm chặt ra.
Tưởng Nã thì thào sát bên môi cô: “Còn muốn báo cảnh sát nữa không?”.
Diêu Ngạn giận đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh. Tưởng Nã Ϧóþ má cô làm cô phát âm không rõ: “Thả ra!”.
Tưởng Nã mỉm cười, cắn môi cô một cái: “Bây giờ chưa thả được, ngoan ngoãn một chút!”.
Diêu Ngạn vùng mạnh nhưng sợ Tưởng Nã lại làm loạn, cô đành nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng. Trong lúc cô phân tâm, Tưởng Nã đã dễ dàng chế ngự cô.
“Đừng tốn sức làm chuyện không có kết quả!” Tưởng Nã ôm cô vào lòng. Thấy cô giận dữ, anh dịu giọng: “Hôm nay, bên tôi sai. Bên tôi sẽ xin lỗi và bồi thường. Em đang tự gây khó dễ cho bản thân, em hiểu ý của bố và cô em không? Họ tuyệt đối không chịu báo cảnh sát. Em hỏi họ xem họ chở bao nhiêu hàng vượt quá trọng tải!”.
Diêu Ngạn ngớ người, cô từ từ trấn tĩnh.
Xe hàng tám tấn nhưng chở hơn mười hai tấn. Lái xe tải ở thị trấn Lý Sơn xưa nay đều vậy, không phải vì muốn lách luật giao thông, mà là chi phí vận tải đắt đỏ, không vượt tải thì chỉ có lỗ vốn.
Trong xe Jeep không mở điều hòa, không gian đóng kín ngột ngạt càng dễ khiến con người cáu kỉnh. Diêu Ngạn chần chừ, trán cô ướt đẫm mồ hôi. Tưởng Nã buông tay cô, anh tiếp tục dàn hòa: “Cô em đang mổ, dượng em đã đồng ý để bên tôi bồi thường”.
Diêu Ngạn cười nhạt, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Xe chở vượt tải trọng cho phép so với đánh người phá xe chỉ là việc nhỏ. Nhưng cô đối đầu với Tưởng Nã giống như trứng chọi đá. Nếu không thể giải quyết bọn Tưởng Nã tận gốc, thiệt hại vẫnà bên cô.
Tưởng Nã thấy cô đã dao động, anh lặng lẽ thở phào.
Diêu Ngạn lùi người đưa tay toan mở cửa. Tưởng Nã giữ chặt tay cô, anh nhướng mày hỏi: “Định chạy trốn?”. Anh dồn Diêu Ngạn sát vào cửa xe, vừa cười vừa nói: “Được thôi. Hôm nay, tôi tạm thời thả em”, tay anh hơi nới lỏng nhưng vẫn áp sát người cô, khiến hơi thở nặng nề vấn vít vào nhau. Tưởng Nã cụp mắt, miệng anh cong lên.
Chân núi vắng vẻ, vào những ngày nóng nực, không có mấy người đến đây. Diêu Ngạn lặng thinh đề phòng Tưởng Nã, cô xoay nhanh người mở cửa. Chạm được chân xuống đất, cô vội vàng chạy đi.
Tưởng Nã dựa ghế nhìn cô mất hút ở chỗ rẽ, anh nheo mắt, xoa môi cảm nhận dư vị đọng lại.
Nhìn thấy Diêu Ngạn trở về, ông Diêu lập tức gọi: “Diêu Diêu!”. Tuy thanh âm của ông thều thào nhưng đã có sinh lực hơn ban nãy.
Diêu Ngạn tiến nhanh lại, không thấy Lý Cường và dượng, cô khẽ nói: “Bố muốn báo cảnh sát không?”.
Ông Diêu lắc đầu: “Đừng báo cảnh sát”.
Tưởng Nã gánh hết tất cả chi phí điều trị, lại hứa sẽ bồi thường một chiếc xe tài khác. Ông Diêu nói: “Hơn mười vạn tệ đó con. Cô con bằng lòng rồi. Xe tải bên mình chạy nhiều năm, không hư chỗ này cũng hỏng chỗ khác. Cô con cũng định đổi xe từ lâu”.
Diêu Ngạn rầu rầu, im lặng. Ông Diêu bỗng nhìn ra cửa, nói với vẻ e dè: “Anh Nã…”.
Lông mày của Diêu Ngạn cau chặt, cô túm ga trải giường màu trắng, không quay đầu nhìn.
Tưởng Nã nhìn gáy cô trân trân, anh cười tiến lên: “Muốn ăn gì? Tôi kêu người đi mua”.
Ông Diêu nào dám làm phiền anh, ông thấp thỏm từ chối, kêu Diêu Ngạn gọi điện về nhà báo bình an. Diêu Ngạn sờ túi áo, mới phát giác trống không. Tưởng Nã đưa điện thoại di động ra, Diêu Ngạn giật mạnh lấy.
Bà Diêu hớt hải chạy tới bệnh viện, nhìn ông Diêu bình an vô sự, bà mới thở phào nhẹ nhõm. Bà sai Diêu Ngạn xoa Ϧóþ cánh tay mỏi nhừ rồi rỉ tai ông Diêu hỏi: “Ông chạy xe mà đánh ông thành thế này ư. Đừng lái xe nữa, chúng ta đừng lái xe nữa!”.
Ông Diêu vỗ về bà: “Không phải tôi bình an rồi sao, họ đánh nhầm, bà đừng lo lắng”.