Thẩm Thính quay đầu nhìn Tần Tang đang vội vàng chạy tới, tầm mắt hạ xuống dưới này, đột nhiên Tần Tang hoàn hồn, biết mình lại đi quá giới hạn.
Nhưng... vì cục cưng Corgi, Tần Tang không những không lùi bước mà ngược lại còn vươn tay ra cứu cục cưng Corgi giữa không trung.
“Anh Thẩm, nhấc cún con lên trên không trung như thế này là một hành động rất đáng sợ đối với nó.” Tần Tang bất chấp khó khăn, gian nan nói: “Lúc trở lại tôi đã điều tra tài liệu rồi.”
Nói xong, cậu ta cực kỳ có ý thức, bế cục cưng Corgi đưa lại cho Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích "vừa đầy tháng" đã hoàn toàn tỉnh táo sau khi trải qua cú tung này, cô ngây người nhìn Thẩm Thính ngay trước mặt, đưa tay ra mà không hề nghĩ ngợi gì, đó là hành động cầu xin một cái ôm.
Sắc mặt của Thẩm Thính biến đổi mấy hồi, cuối cùng nhận lấy cục cưng Corgi.
"Áu." Khúc Kim Tích dụi dụi vào tay anh.
Thẩm Thính: "..."
Bỏ đi, cần gì phải so đo với một đứa vừa đầy tháng.
Trái tim lơ lửng giữa không trung của Tần Tang cuối cùng cũng rơi trở lại chỗ cũ, mặc dù không biết tại sao anh Thẩm lại bế cô Khúc lên giữa không trung để trừng phạt, nhưng may mắn thay, "ngọn lửa" của anh Thẩm đã tan biến.
“Hôm nay cô có lịch quay à?” Anh vừa vuốt ve tai cục cưng Corgi vừa thẩm vấn.
Khúc Kim Tích hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, hôm nay cô có quay một ngày. Vì hôm qua đoàn phim bên cạnh kết thúc công việc sớm nên trường quay được sắp xếp cảnh quay rất dày đặc.
Nhưng dù có vội đến đâu cũng vô ích, cô cũng nhất định phải vắng mặt.
Thẩm Thính cầm điện thoại di động của cô lên: "Mật khẩu là gì?"
Khúc Kim Tích cố hết sức loay hoay với móng vuốt để bấm, khi bấm xong số đầu tiên, Thẩm Thính hỏi: "Giống mật khẩu cổng biệt thự à?"
Khúc Kim Tích lại gật đầu. Cô không biết Thẩm Thính định làm gì với điện thoại di động của mình, bất kể anh có làm gì cũng mặc kệ, vì cô đều chỉ có thể quan sát từ bên cạnh.
Mở khóa, Thẩm Thính vào WeChat của Khúc Kim Tích.
Thẩm Thính không bao giờ động vào đồ đạc cá nhân của người khác, đặc biệt là điện thoại di động và những thứ khác liên quan đến chuyện nhạy cảm, nay lại vì Khúc Kim Tích mà phá luật.
Anh lịch sự không đi xem bạn của Khúc Kim Tích là những ai, chỉ trực tiếp tìm kiếm với từ "Biên" và kết quả xuất hiện với hình đại diện là "Trợ lý Biên Nguyên", nhấp vào và soạn một tin nhắn trong hộp nhập liệu.
Khúc Kim Tích theo dõi toàn bộ quá trình, Thẩm Thính đang xin phép nghỉ với đoàn làm phim thay cho cô.
Sự kinh ngạc to lớn đánh trúng Khúc Kim Tích: Sao trên đời lại có một người đàn ông chu đáo như Thẩm Thính, có thể nghĩ đến việc dùng điện thoại di động bắt chước giọng văn của cô để xin phép đoàn phim.
Tin nhắn của Thẩm Thính là: “Trợ lý Biên, rất xin lỗi, hôm nay tôi không thể đến đoàn phim.”
Biên Nguyên nhanh chóng hồi âm: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô không nói sớm hơn.”
Nói chung, bình thường nếu thật sự thành viên đoàn làm phim không thể đến phim trường thì cần phải xin phép trước.
Khi Thẩm Thính đi làm, anh không bao giờ xin nghỉ vì những lý do không đặc biệt, mà ngay cả khi xin nghỉ, phản hồi nhận được đều tràn ngập nịnh nọt và thận trọng.
Anh không tiếp xúc nhiều với Biên Nguyên, với tư cách là trợ lý của Hà Chiếu, đương nhiên địa vị trong đoàn của Bên Nguyên cao hơn một bậc.
Trong ấn tượng, Biên Nguyên là một trợ lý lịch sự và chuyên nghiệp, câu trả lời này dường như không có bất kỳ ý nào khác nhưng nó khiến Thẩm Thính khó chịu một cách khó hiểu.
Sự khó chịu này là vì thái độ của Biên Nguyên đối với Khúc Kim Tích.
Điều này khiến anh nhận ra rằng ở trong đoàn Khúc Kim Tích không được hoan nghênh cho lắm.
“Anh Thẩm, để tôi nói chuyện với Biên Nguyên.” Tần Tang lên tiếng đúng lúc.
Thẩm Thính nhìn cục cưng Corgi, ý muốn xin sự cho phép để đưa điện thoại cho Tần Tang nhưng lại phát hiện mi mắt cô nhíu lại, rõ ràng là muốn ngủ tiếp.
Sau hai giây khựng lại, Thẩm Thính đưa điện thoại cho Tần Tang. Với tư cách là một trợ lý ưu tú chuyên nghiệp, Tần Tang bắt chước giọng điệu của Khúc Kim Tích và soạn ra một lý do rất hợp lý...
Cô cần đi xử lý những tin tức về mình ở trên mạng để tránh ảnh hưởng đến việc tuyên truyền sau này của đoàn phim.
Vì vậy việc giả mạo này đã thành công.
Xét thấy hiện tại Khúc Kim Tích không có khả năng tự bảo vệ mình, phải có người chăm sóc, để cô một mình trong phòng khách sạn còn chưa được, cho nên Thẩm Thính đưa cô theo đến trường quay, đặc biệt để Tần Tang chăm sóc cho cô.
Về vấn đề này, Tần Tang còn cố ý chuẩn bị một chiếc chăn nhỏ, ôm bé Corgi vào lòng trong một lớp chăn bông, cách một lớp chăn rồi thì hẳn anh Thẩm sẽ hài lòng.
Hài lòng hay không thì qua thần thái của anh Tần Tang cũng không nhìn ra được, nhưng anh Thẩm không còn nhìn cậu ta bằng ánh mắt sởn da gà nữa.
Ngay khi có mặt trên phim trường, bé Corgi đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của nhiều người cả nam lẫn nữ.
"Thật là một cún con đáng yêu, dáng vẻ Thẩm Thính ôm cún con vào lòng thật quá dịu dàng."
"Những người đàn ông thích động vật nhỏ trông lại càng đẹp trai."
"Cái gì chứ... Các người không thấy trợ lý Tần cũng rất tuấn tú à."
"Đó là Corgi bé nhỏ, Corgi khi còn nhỏ đáng yêu vậy sao?!"
Đoàn làm phim vừa bận rộn vừa mệt mỏi, hầu hết tất cả những con vật có thể nhìn thấy đều là ngựa cao lớn. Những loài vật nhỏ dễ thương như cục cưng Corgi xuất hiện trên phim trường nên vừa thấy đã ngay lập tức trở thành tâm điểm.
Ngay cả khi bé Corgi được Tần Tang ôm trong tay, hai mắt của họ cũng không nhịn được muốn liếc nhìn nó, nhân tiện tét nó một cái.
Tuy nhiên, chính là vì bé Corgi đang được Tần Tang ôm trong tay, trợ lý của Thẩm Thính, nên hầu hết mọi người đều chỉ dám đứng từ xa quan sát, không dám bước tới.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến các diễn viên hơi lớn tuổi, tuy họ không bằng các diễn viên chính trong nhóm nhưng đều là đàn anh đàn chị, ngay cả đạo diễn cũng phải nể nang, khi họ yêu cầu ôm một cái hay sờ soạng bé Corgi, Tần Tang từ chối thì không hay lắm.
Vì vậy, một Khúc Kim Tích đang chìm trong giấc ngủ không hề hay biết mình đã bị mấy bàn tay liền luân phiên ôm lấy, tới lúc trở về tay Tần Tang vẫn đang ngủ ngon lành, Tần Tang thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Một diễn viên khách mời lớn tuổi đóng vai thái hoàng thái hậu đi qua, nhìn thấy bé Corgi thì nói: "Bé Corgi này chỉ vừa mới đầy tháng à, răng sữa còn chưa mọc nên nuôi trong nhà để chăm sóc cho tốt, sao có thể mang đến nơi lộn xộn như trường quay chứ?"
“Cô Mai.” Tần Tang giải thích: “Hồi sáng anh Thẩm mới nhặt được ở ven đường, để trong khách sạn không có ai chăm sóc nên đành phải mang qua đây.”
Cô Mai đã gần bảy mươi tuổi, thân hình khỏe mạnh, ở nhà thích làm vườn trồng hoa với cây cỏ, nuôi thú cưng, khi trông thấy một chú chó con nhỏ thì không khỏi lo lắng.
“Nhặt được à?” Cô Mai cười: “Cả cậu với Thẩm Thính đều không có kinh nghiệm nuôi chó nhỉ, vậy để cô nuôi nó cho. Cô có kinh nghiệm nên đảm bảo sẽ nuôi nó vừa trắng vừa mập.”
Tần Tang: "..."
“Ai nói Thẩm Thính không có kinh nghiệm.” Không biết Hà Chiếu đã đến gần từ khi nào: “Lão Mai, đừng lo lắng về chuyện này. Trong nhà Thẩm Thính còn có một con heo cưng, nuôi dưỡng tốt lắm.”
Mắt cô Mai sáng lên: "Là loại heo không lớn lên sao?"
“Đúng vậy.” Tần Tang bình tĩnh đáp: “Nhưng hôm qua anh Thẩm có gửi heo con cho một người bạn nuôi rồi.”
Cô Mai có ánh mắt tiếc nuối.
“Nếu Thẩm Thính cũng thích động vật, vậy tôi sẽ không tranh nữa.” Cô Mai nói: “Cho tôi ôm một cái.”
Tần Tang cẩn thận giao bé Corgi cho cô Mai.
Mọi chuyện cứ thế xảy ra cho đến đúng lúc Khúc Kim Tích tỉnh dậy.
Mở mắt ra, không phải là khuôn mặt như thần tiên của Thẩm Thính mà lại là khuôn mặt đầy nếp nhăn không giận dữ vẫn có uy nghiêm được trang điểm của bà cụ trong cung đình.
Cú sốc do nó mang lại có cảm giác giống như một mỹ nữ trong nháy mắt biến thành nữ quỷ. Khúc Kim Tích phát ra tiếng "Gràooo", vừa vặn lúc Tần Tang buông cô ra, trong khoảnh khắc đó cô Mai đỡ lấy cô, nhưng cô lại vặn vẹo người, kết quả là cô Mai đã không đỡ được cô, cô trực tiếp rơi từ giữa không trung xuống!
Khúc Kim Tích nhận thức được sự nguy hiểm đã dựng lông lên. Vào thời điểm nguy cấp, một chiếc đệm êm ái bên cạnh cô bay tới, khó khăn lắm mới đệm ở dưới người cô, là Dụ Đồng.
Anh ta đã ở hiện trường từ lâu, quay cảnh phim với Thẩm Thính, thấy Tần Tang đang bế cục cưng Corgi mà chăm sóc cẩn thận nên để ý.
Dĩ nhiên anh ta không quên Tiểu Trương nói Thẩm Thính đã vào phòng của Khúc Kim Tích vào sáng sớm, sau đó ôm một con cún rời đi.
Vậy mà Tần Tang lại nói với bên ngoài rằng nó là con cún Thẩm Thính nhặt được ở ven đường, hẳn là ý của Thẩm Thính.
Mặc dù là một hành động bình thường nhưng lại không đề cập đến Khúc Kim Tích, tại sao con cún được Khúc Kim Tích nuôi phải đổi thành của Thẩm Thính? Khúc Kim Tích bắt đầu nuôi nó từ khi nào? Sao hôm nay cô đột ngột xin nghỉ? Vì tin tức trên mạng? Cả một đêm hướng gió nghịch chuyển dữ dội như vậy, là ai đã bí mật giúp đỡ cô? Thẩm Thính chăng?
Trong đầu Dụ Đồng xuất hiện vô số câu hỏi, anh ta cấm mình không được nghĩ về những điều này và cũng cảnh báo bản thân rằng chuyện của Khúc Kim Tích không liên quan gì đến mình, nhưng không khống chế được suy nghĩ, hiện tại khi nhìn thấy con cún này sẽ lại bất giác nghĩ đến cô.
Khi cục cưng Corgi rơi từ giữa không trung xuống, anh ta đã đá vào đệm dưới chân của mình theo phản xạ có điều kiện. Lúc đó, điều anh ta nghĩ tới chính là nếu nó thực sự là con cún mà Khúc Kim Tích nuôi, nếu nó rơi xuống mà ૮ɦếƭ, liệu cô có buồn hay không?
“Anh Đồng.” Lần đầu tiên Tiểu Trương bị phản xạ thần thánh tới từ nghệ sĩ nhà mình làm cho giật thót, đang định phán một câu “Cừ muốn ૮ɦếƭ” để tâng bốc thì khi quay đầu lại đối mặt với biểu cảm vô cùng khó coi của Dụ Đồng.
Đương nhiên anh ta không biết được lúc này Dụ Đồng chán ghét sự do dự của mình, lại nhất thời tức giận vì Khúc Kim Tích hậu đậu vô tình.
Cô rõ ràng không có một chút ý định nối lại tình xưa nào nhưng tại sao anh ta lại còn suy nghĩ lung tung ở đây cơ chứ?
Khúc Kim Tích không có cảm giác khó chịu nào ngoại trừ việc móng vuốt hơi tê.
Lúc này, tất cả mọi người đều tấm tắc khen Dụ Đồng phản ứng nhanh, nếu không có anh ta đá đệm êm đến đỡ được cục cưng Corgi thì sợ là tình hình của cục cưng Corgi sẽ rất tệ.
Khúc Kim Tích ỷ vào việc giờ đây mình đã là Corgi, loạng choạng bước về phía Dụ Đồng, chính Dụ Đồng đã cứu cô, vì vậy ít nhất cô cũng nên bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Vốn dĩ Tần Tang muốn bế bé Corgi lên nhưng khi thấy cô đi về phía Dụ Đồng, cậu ta đành phải dừng lại mà đuổi theo sau.
“Anh Đồng, con cún con đó đang bò về phía anh.” Tiểu Trương nói.
Bé Corgi có đôi chân ngắn cộng thêm không đủ sức, thoạt nhìn thì Khúc Kim Tích tiêu sái trông như đang bò trên mặt đất.
“Mắt tôi không mù.” Dụ Đồng tức mình.
Cuối cùng thì Khúc Kim Tích cũng bò được đến chỗ Dụ Đồng và thở dốc một hơi, sau khi cơ thể lấy lại được chút sức lực, cô vươn chân trước của mình ra và chọc chọc vào phần trên giày của Dụ Đồng.
"Gâu." Cảm ơn.
Dụ Đồng:???
Khúc Kim Tích quay lại nhìn Tần Tang, trong giây lát người kia đã hiểu ra, cúi người ôm cô vào lòng.
“Chắc là nó muốn nói cảm ơn đấy.” Cô Mai, chuyên gia về thú cưng trên mạng: “Corgi thuộc chi chó và có chỉ số IQ rất cao. Đừng chỉ thấy nó mới đầy tháng, nó đã có thể nhận thức được môi trường xung quanh rồi."
“Thật sự là một cục cưng thông minh.” Cô Mai yêu thương vuốt ve trên cái đầu nhỏ bé của cục cưng Corgi, Khúc Kim Tích muốn trốn cũng không trốn đi đâu được.
Sau đó cô buồn bã phát hiện ra rằng được bà cụ vuốt ve khiến cô cảm thấy rất thoải mái! Thoải mái đến mức cô tự động nhích đầu qua để được chạm vào.
Khúc Kim Tích: "..."
Thẩm Thính quay xong, Tần Tang vội vàng nhanh chóng ôm bé Corgi vào lòng.
Nhân viên xung quanh ít nhiều cũng liếc về phía bên này, liền chứng kiến cảnh nam thần quốc dân đang véo tai Corgi bé bỏng rất quen thuộc, biểu cảm dịu dàng hiếm thấy.
“Nghe nói Dụ Đồng đã cứu cô.” Một tay Thẩm Thính nắm lấy tai của bé Corgi, một tay vô thức cầm móng vuốt nhỏ có lông mềm như nhung lên xoa nhẹ.
Khúc Kim Tích dễ chịu nên buồn ngủ đến nỗi lười gật đầu.
"Cô có vẻ rất thích Dụ Đồng nhỉ, lại còn là bạn thời đại học. Hay là vậy đi, lát nữa giao cô cho anh ta chăm sóc thì thế nào?"
Đến đây thì ngay lập tức cơn buồn ngủ của Khúc Kim Tích biến mất gần hết theo những lời Thẩm Thính nói.
“Ngaooo!” Đừng mà...!
Tâm trí của Khúc Kim Tích quay cuồng, tự hỏi không biết đã đắc tội chỗ nào với người giám hộ mà khiến anh muốn bỏ rơi mình, nên bây giờ cô chỉ có thể… chỉ có thể hành động như đang thả thính và làm nũng.
Chó phải phải làm nũng như thế nào đây?
Khúc Kim Tích do dự, rồi đột nhiên lăn lộn trong vòng tay của Thẩm Thính, lộ ra một cái bụng trắng nõn và mềm mại, đôi tai nhỏ cụp xuống, đôi mắt to ướƭ áƭ nhìn anh chăm chú một cách đáng thương.
Sau khi suy nghĩ đã nhớ lại các động tác đặc trưng của chó, vì vậy... Bé Corgi há miệng và thè chiếc lưỡi hồng của mình ra.
Tới đây! Hãy xem tôi đây đáng yêu làm sao, tận hưởng cho thỏa thích đi! Chiều muộn hôm đó, trên bảng xếp hạng tìm kiếm xuất hiện một cụm từ khóa: “Thẩm Thính cười dịu dàng”.