Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ - Chương 30

Tác giả: Đường Hoàn Hoàn

Hà Chiếu đưa cho mỗi người một phần tài liệu: “Cho hai cô mười phút để đọc. Mười phút sau bắt đầu diễn thử.”
Nói là tài liệu nhưng trên thực tế chỉ là một tờ giấy. Trên giấy thậm chí không viết rõ tên nhân vật, chỉ có một đoạn văn ngắn giới thiệu bối cảnh mà thôi.
Đại ý là một vị hộ quốc đại tướng quân một lòng vì nước liều mình đổ máu nơi sa trường, chiến đấu vì đất nước. Mà trong kinh thành lại có người hãm hại đại tướng quân, ông ta gièm pha với hoàng đế, khiến hoàng đế tưởng rằng đại tướng quân công cao lấn át chủ. Tại bữa tiệc chúc mừng đại tướng quân chiến thắng quay về, ông ta muốn đổ lên đầu đại tướng quân cái tội danh dâm loạn với phi tử của vua, bị hoàng thượng ban cho cái ૮ɦếƭ.
Vai Khúc Kim Tích phải diễn thử chính là vai sủng phi này, cô ấy phối hợp với hoàng đế hãm hại đại tướng quân.
Mà vị sủng phi này lại từng là vị hôn thê của đại tướng quân.
Đây là bối cảnh, còn phân đoạn cần diễn thì chỉ có một câu: Sủng phi không muốn đại tướng quân ૮ɦếƭ, lại không thể làm trái lệnh vua, cô ta phải làm thế nào mới có thể bảo toàn mạng sống của mình, lại bảo vệ được đại tướng quân?
Khúc Kim Tích: “…”
Đây là thử vai sao?
Con nghé con mới sinh không sợ hổ - Tô Xu cuối cùng cũng không nhịn nổi: “Hà, đạo diễn Hà, không có kịch bản cho phân đoạn này sao?”
Phân đoạn diễn thử mà không có kịch bản thì phải diễn như thế nào chứ?
“Không có.” Hà Chiếu ngồi xuống ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn: “Hai cô tự do phát huy.”
Tô Xu cắn môi, cô ta rụt rè nhìn Thẩm Thính. Thẩm Thính không hề nhìn Tô Xu một cái, chỉ cúi đầu nhỏ tiếng thảo luận với Hà Chiếu.
Không sao, dù sao Thẩm Thính không thể chọn Khúc Kim Tích, cô ta sẽ thành công thôi.
Nghĩ tới đây, Tô Xu lại nhìn sang Khúc Kim Tích. Nhưng mà tóc đã che khuất mặt Khúc Kim Tích, cô ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Khúc Kim Tích trông như thế nào.
Mười phút sau, Hà Chiếu nói: “Tô Xu diễn trước đi.”
Tô Xu mừng rỡ. Cô ta quan niệm rằng diễn thử trước sẽ dễ tạo được ấn tượng ban đầu hơn, chỉ cần cô ta biểu hiện không tệ, chắc chắn sẽ có thể đè đầu Khúc Kim Tích.
Muốn diễn như thế nào là lựa chọn của bản thân diễn viên. Tô Xu liếc nhìn Thẩm Thính, muốn nhờ Thẩm Thính vào vai đại tướng quân, nhưng cô ta biết chắc chắn Thẩm Thính sẽ không đồng ý. Vả lại cho dù Thẩm Thính nhận lời, cô ta cũng sợ đến lúc đó sẽ căng thẳng mà phát huy không đúng thực lực.
Cuối cùng cô ta hít một hơi thật sâu, đập tan hết những ý nghĩ trong đầu, diễn chay với không khí.
Khúc Kim Tích thoải mái quan sát màn biểu diễn của đối phương. Là sinh viên được học hành bài bản, lại là người mới chưa có kinh nghiệm diễn xuất thực chiến, biểu hiện của Tô Xu đã rất tốt rồi. Biểu cảm tinh tế của cô ta, động tác và cả cách xử lý thoại đều đạt chuẩn — lời thoại là do chính Tô Xu nghĩ ra tại hiện trường. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Trong một khoảng thời gian ngắn mà làm được như thế, rất có tài năng.
Khúc Kim Tích nhìn sang Hà Chiếu và Thẩm Thính. Cả hai đều không để lộ biểu cảm gì, không thể dò đoán đáp án từ nét mặt họ.
Mấy phút sau, Tô Xu lau nước mắt, viền mắt còn hồng hồng: “Đạo diễn Hà, thầy Thẩm, tôi diễn xong rồi ạ.”
Hà Chiếu gật đầu: “Khúc Kim Tích.”
Khúc Kim Tích đứng dậy. Tô Xu siết chặt nắm đấm, thì thầm nói: “Chị Kim Tích cố lên nhé.”
Khúc Kim Tích: “…”
Em gái ơi, tém tém lại cái điệu bộ đắc ý của cô kia đi có được không?
Khúc Kim Tích nhìn Thẩm Thính. Ngay khi chạm vào ánh mắt cô nhìn sang, lập tức trong lòng anh xẹt qua một cảm giác chẳng lành.
Quả nhiên, anh nghe thấy giọng nói vô cùng thành khẩn của Khúc Kim Tích: “Anh Thẩm, tôi có thể nhờ anh diễn vai đại tướng quân được không?”
Vừa nói xong, bàn tay đang cầm 乃út của Hà Chiếu chững lại. Biểu cảm trên mặt Thẩm Thính vẫn không thay đổi, không nói một lời.
Tô Xu nắm chặt tay lại, ánh mắt hiện lên dòng chữ ‘không thể tin được’: Chị ta lại mở miệng mời Thẩm Thính diễn cùng! Sao chị ta dám!
Khúc Kim Tích nói: “Anh chỉ cần ngồi yên ở đó là được rồi. Anh có đồng ý không?”
Tô Xu ngạc nhiên vì độ mặt dày của Khúc Kim Tích. Nhìn đi, thầy Thẩm chắc chắn sẽ từ chối, khiến chị ta khó xử.
Một giây sau, trong căn phòng vang lên giọng nói lãnh đạm của Thẩm Thính: “Được.”
Tô Xu: “…”
Đầu Tô Xu cứng ngắc, đến cả tư duy cũng đều đông đặc lại, hoàn toàn không hiểu nổi tại sao Thẩm Thính lại đồng ý.
Ở đây không ai để ý tới biểu cảm của Tô Xu. Thẩm Thính phối hợp ngồi ở giữa. Nhưng anh thay đổi tư thế, chân hơi mở rộng, lưng thẳng như sống 乃út, đôi tay khoác hờ trên tay vịn của ghế, ánh mắt giống như có điện nhìn chằm chằm vào Khúc Kim Tích.
Anh không chỉ đồng ý diễn vai đại tướng quân, thậm chí anh còn lập tức nhập vai, đẩy cảm xúc cho Khúc Kim Tích!
Tô Xu tức nghẹn cả Ⱡồ₦g иgự¢. Nhất định là do thầy Thẩm quá lịch sự thôi. Khúc Kim Tích mời anh vào vai đại tướng quân ở trước mặt mọi người, anh không tiện từ chối. Hơn nữa tố chất nghề nghiệp đã khiến anh lập tức đặt mình vào vai diễn, không cho phép bản thân lười biếng đối đãi.
Anh chỉ vì nghề nghiệp của mình, tuyệt đối không phải là giúp Khúc Kim Tích nhập vai.
Trong đầu của Tô Xu chỉ nghĩ về Thẩm Thính, sức chú ý đều dồn cả vào Thẩm Thính, tới nỗi khi Khúc Kim Tích nói mình đã diễn xong, Tô Xu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Cái gì? Diễn xong rồi sao?
Mình còn chưa nhìn rõ nữa!
Hà Chiếu dùng 乃út viết cái gì đó lên giấy, sau đó nói với Thẩm thính: “Bây giờ cậu quyết định luôn hay đợi sau này mới quyết định?”
Thẩm Thính im lặng hai giây, ngón tay thon dài chỉ vào Khúc Kim Tích: “Chọn cô ấy đi.”
Nói xong, anh và Hà Chiếu cùng nhau rời khỏi phòng họp, không để lại bất cứ lời giải thích nào. Biên Nguyên mau chóng bước vào: “Cô Khúc, mời đi theo tôi.”
Chẳng có ai để ý đến Tô Xu.
Tô Xu ngồi một mình trong phòng họp trống trải, mờ mịt không cam lòng, tại sao người cuối cùng được chọn lại là Khúc Kim Tích?
Một nhân viên đi qua: “Tô Xu, cô có thể đi rồi.”
Tô Xu nhận ra cô ta. Người này có quan hệ khá thân thiết với một bậc cha chú trong gia đình cô ta. Tô Xu có thể tới Vân Vụ thử vai nữ phụ chính đều là công lao của người này: “Chị Luck, tại sao? Tại sao lại chọn Khúc Kim Tích?”
“Không phải thầy Thẩm ghét Khúc Kim Tích lắm sao? Tại sao anh ấy lại chọn Khúc Kim Tích? Thật không công bằng!” Tô Xu uất ức rơi nước mắt. Nghĩ tới Khúc Kim Tích được Biên Nguyên dẫn vào và cả những bình luận về đối phương trên mạng, Tô Xu bắt đầu phỏng đoán: “Có phải chị ta đã dùng cách gì mua chuộc…”
“Trời ơi! Im miệng!” Luck lao tới bịt miệng Tô Xu: “Đây là Vân Vụ, em đang nói gì vậy!”
Tô Xu lại khóc to hơn, trong lòng khẳng định là bọn họ đi cửa sau. Tô Xu vẫn không đến nỗi quá ngốc, cuối cùng không nói rõ ra, chỉ nói: “Em không cam tâm, rõ ràng em diễn tốt hơn Khúc Kim Tích, cuối cùng dựa vào đâu mà lại chọn chị ta.”
Luck nói khô cả cổ mới khuyên được cô ta quay về. Trên đường về trường học, Tô Xu nhận được một video Luck gửi tới — video quay cảnh thử vai của Khúc Kim Tích, điều đã bị Tô Xu sơ ý bỏ lỡ.
Trong video, Khúc Kim Tích lảo đảo đi tới trước mặt Thẩm Thính. Gương mặt cô lộ rõ vẻ say rượu, dường đã uống rất nhiều rượu, cặp mắt long lanh ngập nước, nhưng lại vô hồn.
Trong cơn say mịt mùng, cô nhìn Thẩm Thính, không tiến lại gần thêm nữa, bỗng “ồ” lên một tiếng: “Ngươi là thái giám của cung nào, lại dám xông vào tẩm điện của bổn cung?”
Vừa dứt lời, cô loạng choạng ngã nhào ra đất, ngủ mê man.
Tô Xu xem đi xem lại video mấy lần. Lúc này, Luck lại gửi video quay cảnh Tô Xu diễn thử tới.
Tô Xu dùng hành động, ánh mắt, ngôn từ để nói cho đại tướng quân biết hoàng đế muốn cô ấy hãm hại đại tướng quân, làm nổi bật cảnh tượng vô cùng bi tráng.
Khúc Kim Tích thì dùng “cơn say” để né tránh, mà khi cô nhìn Thẩm Thính, lại lưỡng lự chớp mắt một cái, thể hiện cô đã nhận ra đại tướng quân, nhưng mà cô vẫn nói đối phương là thái giám.
Một câu thoại, một dáng vẻ say rượu, thể hiện đơn giản mà súc tích ý cần biểu đạt.
Sau khi ra khỏi phòng họp, Khúc Kim Tích không còn nhìn thấy Thẩm Thính nữa. Cô chỉ nhận được tin nhắn của Thẩm Thính, sau khi cô xong việc tự bắt xe về căn hộ.
— Buổi tối Thẩm Thính phải đi quay chương trình.
Khúc Kim Tích ký hợp đồng ở cao ốc Vân Vụ: Vai sủng phi của hoàng đế trong phim điện ảnh kì ảo cổ trang được đầu tư lớn “Mưu Trang”, tính số cảnh thì là vai nữ phụ chính.
Hợp đồng soạn theo kiểu cơ bản tiêu chuẩn nhất, nhưng vai diễn này do cô tự kiếm được, cô không có công ty quản lý, không có ekip riêng, có nghĩa là thù lao mà cô kiếm được không cần chia phần trăm cho công ty.
Cho dù thù lao có thấp thì cũng hoàn toàn rơi vào túi của một mình cô.
Khúc Kim Tích đếm chuỗi số không đằng sau con số, đôi mắt không nhịn được cong cong — cát xê cho vai nữ chính của phim đầu tư vốn lớn, quả nhiên cao hơn cát xê cho vai nữ phụ vô danh ất ơ nào đó không ít.
Ai lại chê tiền nhiều cơ chứ.
Ký hợp đồng xong, cô mới nhận được kịch bản của “Mưu Trang”. Thời gian vào đoàn phim là đầu tháng sau, vẫn còn một tuần nữa.
Khúc Kim Tích rời khỏi cao ốc Vân Vụ, trở về căn hộ trong tâm trạng vui tươi hớn hở, không kiềm được sự phấn khích, gửi tin nhắn wechat cho Thẩm Thính: [Anh Thẩm, cảm ơn anh.]
Cô cảm thấy chắc chắn Thẩm Thính đã châm chước — cho nên cuối cùng mới chọn cô.
[Khi nào anh quay chương trình xong? Tôi làm cơm trước, đợi anh về.]
[Anh muốn ăn gì? Cứ chọn thoải mái.]
[Anh yên tâm, đảm bảo sẽ làm anh vừa lòng.]
Gửi liền mấy tin nhắn mới chợt vỡ ra có phải mình gửi nhiều quá rồi không. Khúc Kim Tích khẽ cử động ngón tay, muốn xóa tin nhắn đi rồi gửi lại, không ngờ Thẩm Thính đã nhanh chóng trả lời: [Mười một giờ rưỡi, không chọn. Đừng bỏ rau thơm với hành.]
[Được, thuộc hạ đã rõ.]

Thẩm Thính đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, bảo thợ trang điểm tiếp tục làm việc.
Mắt nhắm lại, trong đầu anh lại hiện lên cảnh tượng khi Khúc Kim Tích diễn thử trong phòng họp.
“Tần Tang.” Một lúc sau, anh nói: “Tìm những vai diễn mà Khúc Kim Tích từng diễn lúc trước cho tôi.”
“Vâng.” Tần Tang đáp.

Khúc Kim Tích trở về căn hộ, đầu tiên là kiểm kê hết một lượt các nguyên liệu trong tủ lạnh. Sau khi xác định được tối nay sẽ làm món gì, cô bắt đầu đọc kịch bản.
Vai nữ phụ chính trong “Mưu Trang”, Tạ Trường Tịch đã được hứa hôn cho đại tướng quân từ khi còn trong bụng mẹ. Hai người lớn lên bên nhau, khổ nỗi hoàng thượng nhìn trúng nhan sắc và phép thuật của Tạ Trường Tịch. Dưới sự ép bức của hoàng quyền, cô ấy phải vào cung trở thành sủng phi của hoàng đế.
Cuối cùng ૮ɦếƭ trong chính vòng xoáy của hoàng quyền.
Nhưng, nam chính trong “Mưu trang” không phải hoàng đế cũng chẳng phải đại tướng quân, mà là quốc sư.
Thẩm Thính đóng vai quốc sư.
Tạ Trường Tịch là sư muội của quốc sư, giữa đôi bên có không ít cảnh quay cùng nhau, lại chỉ có tình cảm huynh muội đơn thuần.
Không thể không nói, Khúc Kim Tích thầm thở phào một hơi trong bụng. Nếu là vai diễn có dính líu tình cảm với Thẩm Thính, cho dù dùng tới cả năng lực chuyên môn của đời trước, cô của lúc này cũng không thể gánh nổi, đến lúc đó nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Vẫn may vẫn may.
Đầu tiên Khúc Kim Tích đọc hết một lượt kịch bản, nhìn thấy gần đến giờ liền vào nhà bếp bận rộn. Mười một giờ đã làm cơm xong, gần tới mười một giờ rưỡi thì Thẩm Thính trở về.
Thẩm Thính quay chương trình hết cả buổi tối, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Khúc Kim Tích biết điều ngậm miệng, bày sẵn bát đũa.
“Cô không ăn trước à?” Thẩm Thính chợt hỏi.
Khúc Kim Tích ngơ ngác: “Đợi anh về mà.”
Thẩm Thính nhìn cô chằm chặp một hồi, sau đó rời mắt.
Cơm nước xong xuôi, Khúc Kim Tích đi rửa bát — cô không dám ăn nhiều, vai diễn sủng phi trong kịch bản là mỹ nhân hàng đầu thiên hạ. Lúc ký hợp đồng, Hà Chiếu bắt buộc cô phải giảm năm ký. Vậy nên kể từ hôm nay, cô phải nghĩ cách để giảm cân.
Thẩm Thính ϲởí áօ khoác, kéo cà vạt, ngồi trên sô pha, nhìn thấy kịch bản đặt ở trên bàn.
Dừng một chút, anh cầm kịch bản lên xem, lật xem vài tờ đã ghi không ít lời chú giải.
Khúc Kim Tích rửa bát xong đi ra đã nghe Thẩm Thính hỏi: “Lúc diễn thử, tại sao phải gọi tôi là thái giám?”
Giọng điệu khởi binh vấn tội này.
Khúc Kim Tích: “…”
“Tôi tùy tiện bịa ra một câu thoại thôi, thuận miệng mà nói thôi.” Khúc Kim Tích dè dặt giải thích: “Tuyệt đối không có ý khác.”
“Ờ.” Thẩm Thính thản nhiên nói: “Ý là cô vốn có ý nghĩ khác.”
Có thôi đi không. Khúc Kim Tích không nhịn được tức giận nói một câu: “Anh cảm thấy tôi có ý gì?”
Nhìn thấy đôi mắt Thẩm Thính đang nhìn mình, cô lập tức hối hận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc