Thấy Trình Diệc Nhiên, Hà Nhu Quân làm bộ dụi dụi mắt, “A ha, lão đại sao anh đã xuống núi rồi?”
Trình Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, tâm tình đang tốt không thèm chấp cậu ta, chuyển bước đi vào thang máy.
Một lúc sau Hà Nhu Quân mới hoàn hồn, bước vào thang máy thật nhanh, anh có chuyện quan trọng muốn báo cáo.
Không đoán được tâm trạng của Trình Diệc Nhiên như thế nào, Hà Nhu Quân từ bỏ hình ảnh nho nhã trong mắt người ngoài, liên tục nhìn lén người đứng bên cạnh, bộ dạng rất buồn cười. Trình Diệc Nhiên đã sớm nhận ra ánh mắt kỳ lạ bên mình, nhưng anh không định mở miệng hỏi, mặt không chút thay đổi nhìn con số đang tăng lên trong thang máy.
Trơ mắt nhìn lão đại đóng cửa văn phòng lại, Hà Nhu Quân chần chừ một hồi, vẫn kiên quyết đẩy cửa đi vào.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Hà Nhu Quân rón rén kéo ghế da trước bàn làm việc ra ngồi, “Lão đại…”
Trình Diệc Nhiên buông viết trong tay xuống, lấy tách trà để bên cạnh, dùng nắp vớt nhẹ chút bọt trong tách, cuối đầu khẽ uống một ngụm, “Dương gia xoay sở như thế nào?”
“Ngân hàng kia ngừng cho vay, công trình Thành Tây ở thành phố S có vẻ là bước khó khăn tiếp theo.” Hà Nhu Quân báo cáo dựa theo tình hình thực tế từ tin tức anh nắm được trong tay, nhìn vẻ mặt không biểu hiện gì của Trình Diệc Nhiên, tiếp tục nói: “Dương thị gần đây hẳn là không ổn, dự án bị Trình thị đoạt không ít, nhưng Dương Kỳ Ngôn lại không có động tĩnh gì.”
Trình Diệc Nhiên đặt tách trà trong tay xuống, dựa vào thành ghế, ấn ấn thái dương, “Ừ.”
Do dự một hồi, Hà Nhu Quân vẫn mở miệng, “Vì dự án của chúng ta đã rất nhiều, cộng thêm những cái lấy từ Dương thị, nhân viên nội bộ của chúng ta quá sức bận rộn, hơn nữa, nhiều dự án như vậy đã vượt quá dự tính của chúng ta.”
Trình Diệc Nhiên lại không có biểu hiện gì, uể oải phất tay ý bảo cậu có thể ra ngoài.
Nhưng Hà Nhu Quân vẫn không có ý định đi ra ngoài, Trình Diệc Nhiên nâng mắt nhìn anh.
Hà Nhu Quân ấp úng hồi lâu, thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của Trình Diệc Nhiên, mạnh dạn nói ra: “Em muốn được nghỉ phép.”
Trình Diệc Nhiên không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, “Không phải cậu nói bây giờ công ty bề bộn nhiều việc sao? Xin nghỉ vào lúc này sao?”
Hà Nhu Quân đang muốn nói lại, ánh mắt sắc bén của Trình Diệc Nhiên quét tới, đành phải ngậm miệng.
Quay về văn phòng của mình, Hà Nhu Quân buồn bực cực kỳ.
Lão đại là muốn làm hỏng hạnh phúc của anh mà.
Trình Diệc Nhiên nhìn xu hướng cổ phiếu gần đây của Trình thị, có chút mệt mỏi liền tắt trang web. (Ten: chỗ này ta vắt óc ra nhớ lại mấy cái liên quan tới stock mà ta học =,= vấn đề là chả nhớ ra j cả haha, lướt chú gg và ngồi thần ra đọc mấy đoạn đối thoại của mấy anh bên chứng khoán @,@ ghi j toàn chêm Anh Việt lẫn lộn =,.= ta học toàn tiếng Anh nhưng đọc thấy phát bực =,.=)
Hắn ta lại không có động tĩnh, vì sao?
Sự tồn tại của Dương Kỳ Ngôn là một loại khiêu khích đối với anh, chưa đánh bại được hắn trong lòng anh rất khó chịu, nhưng đối với mọi hành động của anh, Dương Kỳ Ngôn đều chọn cách lờ đi, mặc cho cổ phiếu của Dương thị rớt giá hết lần này đến lần khác, lại không có bất kỳ dấu hiệu khắc phục hậu quả nào. Đối với sự truy vấn nhiều lần của giới truyền thông, hắn ta vẫn im lặng không nói, đôi mắt lạnh lùng luôn thản nhiên nhìn thẳng vào ống kính.
Hắn ta không hành động, nhưng lại gọi cho Ảnh nhi, là dụng ý gì?
Ngoài dự liệu của Mạnh Ảnh, Dương Kỳ Ngôn không ở trong công ty. Cô gái ở quầy lễ tân của Dương thị tiếp đón cô rất nhã nhặn và lịch sự, đồng thời vẻ mặt cũng khôn khéo và tinh ý báo cho cô biết, giám đốc không có ở đây.
Mới đầu cô không tin, gọi cho Dương Kỳ Ngôn, anh ở đầu dây bên kia lãnh đạm nói anh đang ở bên ngoài. Cô lễ tân vẫn điềm đạm mời cô đi thong thả, thái độ lão luyện, chắc hẳn không ít cô gái đã tới đây tìm anh, đối phó với những cô gái vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ kia, cô lễ tân này hẳn là đã sớm quen rồi.
Thật ra cô cũng không biết vì sao mình lại muốn tìm anh, dù cho cuộc gọi của anh thật khó hiểu, cô cũng không nên hấp tấp đến tìm như vậy, đúng như lời anh, làm sao anh có thể có chuyện được? Hơn nữa, cho dù có chuyện, cô có thể làm gì chứ?
Ra khỏi cửa công ty của anh, cô không cẩn thận liền ᴆụng vào người khác, Mạnh Ảnh buồn bã âm thầm cắn răng. Thì ra cô vẫn dễ bị kích động như vậy, chuyện nhỏ nhặt như thế cũng làm cô thất thần.
“Trình phu nhân.”
Giọng người bị ᴆụng có chút chế giễu thốt ra ba chữ, Mạnh Ảnh hơi giật mình ngẩng đầu lên. Cuộc hôn nhân của cô và Trình Diệc Nhiên rất ít người biết, lúc đó làm rất gấp gáp, hơn nữa, mọi thứ trong hôn lễ cô đều yêu cầu Trình Diệc Nhiên làm thật đơn giản, cô nhớ lại lúc đó những người được biết chỉ có mấy người bên phía Trình Diệc Nhiên và người nhà của mình cùng với… Dương Kỳ Ngôn. Như vậy người này…
Quả nhiên.
Lại là Lưu Hàn.
Anh ta và Dương Kỳ Ngôn thân thiết như vậy, những vấn đề giữa cô và anh đương nhiên anh ta sẽ biết rất rõ.
“Tô tưởng anh đang ở thành phố S.” Mạnh Ảnh lãnh đạm mở miệng, cô biết rõ Lưu Hàn không có hảo cảm đối với cô, cho nên cũng không cần khách sáo, bọn họ cũng không phải là thứ đạo đức giả, giả vờ khách sáo có vẻ thật nực cười.
“Đáng ra là vậy.” Lưu Hàn có vẻ không vội đi làm, dù bận nhưng vẫn đứng ở cửa công ty ung dung nói chuyện phiếm cùng cô, nhíu chặt hai đầu lông mày lộ vẻ chán ghét không đổi,“Trình phu nhân thật hăng hái, sao rảnh rỗi mà đến Dương thị vậy?”
Không thích mình và người mình không thích đứng nói chuyện nhiều, là một vấn đề rất đau đầu, Mạnh Ảnh không định tiếp tục dây dưa cùng anh ta, “Tôi còn có việc, gặp lại sau.”
“Nếu đã đến đây, chắc hẳn cũng muốn biết tung tích của Kỳ Ngôn, hỏi tôi thì tốt rồi, tội gì phải thanh cao như vậy, tự cao tự đại.”
Nghe vậy, Mạnh Ảnh dừng bước, Lưu Hàn cách đó không xa đã không nho nhã như trước, thu lại nụ cười mỉa mai, hàn khí trong ánh mắt từ từ bốc lên, cả người dẫm lên cái bóng dưới ánh mặt trời, cái bóng trên mặt anh ta lúc sáng lúc tối.
Thì ra Dương Kỳ Ngôn đã xảy ra chuyện thật.
“Anh ấy ở đâu?”
“Sao cô không hỏi tôi từ đâu tới đây?” Giọng Lưu Hàn có chút nhàn nhạt, nhưng Mạnh Ảnh vẫn là theo ý của anh ta hỏi, “… Ở đâu?”
“Bệnh viện.” Giọng Lưu Hàn bình tĩnh không chút ngập ngừng, Mạnh Ảnh nghe được trong lòng thắt lại, “Bệnh viện nào?” Giọng nói đã có chút run rẩy không nghe được.
Lúc này Lưu Hàn không còn gây rối nữa, “Bệnh viện Thành phố.”
“Anh ấy… làm sao vậy?”
“Cô đi rồi sẽ biết, Trình phu nhân.”
Nói xong nhìn cô gái vội vã đón taxi rồi leo lên, Lưu Hàn lại cười chế giễu. Cô ta tổn thương cậu sâu sắc vậy cũng đáng được cậu yêu, sợ là cậu điên rồi, Kỳ Ngôn.
Đến bệnh viện rồi thật vất vả tìm phòng bệnh của Dương Kỳ Ngôn. Đứng ngoài cửa chuẩn bị tâm lý cả ngàn lần, cô mới có dũng khí đẩy cửa vào.
Dương Kỳ Ngôn đang nằm trên giường đọc sách, thấy Mạnh Ảnh liền có chút kinh ngạc, sao cô lại tìm tới chỗ này?
Thấy Dương Kỳ Ngôn dường như không có gì đáng ngại, ngoài sắc mặt có chút tái nhợt. Mạnh Ảnh từ từ bình tĩnh lại, đến bên giường của anh, kéo ghế ngồi xuống.
“Anh làm sao vậy?”
Dương Kỳ Ngôn lật một trang sách trong tay, “Viêm ruột thừa.” Giọng nói vẫn không nóng không lạnh như cũ, ngay cả đầu cũng không muốn ngẩng lên.
“Sáng nay anh gọi điện thoại cho em, em tưởng…”
“Tưởng là tôi xảy ra chuyện lớn sao?” Dương Kỳ Ngôn tiếp lời cô, khẽ bật cười, nhưng trên mặt vẫn không vui vẻ chút nào, đôi mắt lạnh nhạt vừa sâu vừa đen, không hiện rõ vui giận của anh.
“Cuộc gọi chỉ là ngẫu nhiên thôi, cô không cần để tâm. Nếu như làm cô lo lắng, tôi thật xin lỗi.”
Đột nhiên Mạnh Ảnh cảm thấy mình thật nực cười, vì một cú điện thoại mà hoảng loạn đến đây, thật quá ngu ngốc, cực ngu ngốc, trước mặt anh cô vĩnh viễn như một tên hề với những cảm giác vui vẻ.
Trong phòng trầm mặc, ngoại trừ tiếng Dương Kỳ Ngôn thỉnh thoảng lật từng trang sách, còn lại chỉ có lặng im.
Cũng may vừa lúc đó Trình Diệc Nhiên gọi điện đến, Mạnh Ảnh chưa bao giờ mong chờ cuộc gọi của anh như giờ phút này, gần như là bắt máy ngay.
“Em đang ở đâu? Anh tới đón em.” Đầu dây bên kia, tiếng bước chân của Trình Diệc Nhiên vang lên, chắc là anh đã tan tầm và đang bước ra khỏi công ty.
“Bệnh viện Thành phố, em chờ anh ở cổng.”
Mạnh Ảnh cúp điện thoại, thấy Dương Kỳ Ngôn để sách xuống, đang nhìn cô, cô có chút không được tự nhiên nói, “Em đi trước.”
Định muốn nói ngày khác trở lại thăm anh, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, ai cũng biết đây chỉ là lời nói cho có lệ vậy thôi, hơn nữa chưa chắc anh lại muốn gặp cô.
“Cô cho tới bây giờ cũng không nói cho tôi biết nguyên nhân chia tay thật, bây giờ cô đã có thể nói cho tôi biết được chưa? Không cần phải đem Trình Diệc Nhiên ra, tôi biết rõ hắn ta chỉ một cái cớ của cô mà thôi.” Giọng Dương Kỳ Ngôn như độc dược xuyên qua, Mạnh Ảnh chợt phát hiện mình không thể thở được, cứ như có vật gì đó chặn ở иgự¢ rất khó chịu.
Mạnh Ảnh từ từ nắm chặt tay cầm ở cánh cửa, nhưng không có dũng khí quay đầu lại nhìn anh, im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Chúc anh sớm bình phục, hẹn gặp lại.”
Nói dứt lời, Mạnh Ảnh rời đi như đang chạy trốn.