Khán giả trong sân quyền anh vô cùng kích động, đã qua nhiều năm kể từ lần trước Đoạn Khâm giành được đai vàng, cho dù giữa khoảng thời gian đó Đoạn Khâm từng bị thương nhưng mọi người vẫn rất xem trọng anh.
Ars nghe âm thanh bên dưới, liếc nhìn Đoạn Khâm, anh ta không nhịn được mà cười nhạo, tuyển thủ Trung Quốc, kể cả hắn đã có một đai vàng, nhưng sức nặng kia sao có thể so với mình được?
Lần này hắn sẽ khiến bọn họ nhìn rõ xem cái gì gọi là quyền vương.
Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Trương Thuần và Cảnh Tri Bác ngồi vào vị trí, ở chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Vi Tửu vẫn chưa quay lại, Trương Thuần không khỏi lo lắng: “A Tửu đi đâu một mình vậy? Trận đấu quan trọng như vậy của Đoạn Khâm mà sao không tới?”
Cảnh Tri Bác nói: “Anh đi tìm cô ấy, em ngồi yên ở đây.”
Lúc Cảnh Tri Bác tìm được Thẩm Vi Tửu, cô vừa ra khỏi WC, gương mặt đỏ ửng, cả người đều diễm lệ.
“Chị A Tửu, trận đấu bắt đầu rồi.”
Cảnh Tri Bác phát hiện Thẩm Vi Tửu hơi kỳ lạ, nhưng không hỏi nhiều.
Thẩm Vi Tửu gật đầu, cô vừa vào tiệm thuốc bên ngoài mua que thử thai, cô thật sự có thai rồi.
Thẩm Vi Tửu vừa quay lại đã có truyền thông chụp hình cô, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên vợ Đoạn Khâm xuất hiện.
Ars hơi thấp hơn Đoạn Khâm một chút, cơ bắp trên người càng thêm rắn chắc, nếu hắn ta có thể giành được đai vàng thì chứng tỏ thực lực của hắn không thua kém Đoạn Khâm, hơn nữa những trận đấu như thế này, hai người đều phải dùng bản lĩnh của mình để đánh bại đối phương.
Mấy hiệp đầu hắn ta đều ở trạng thái nôn nóng, sau khi bị đánh trúng một quyền, hắn ta lập tức phản kích.
Trong lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, Đoạn Khâm trông thấy Thẩm Vi Tửu chăm chú nhìn mình, anh mỉm cười với cô.
Thẩm Vi Tửu hô to: “Đoạn Khâm, cố lên.”
Một câu này đã kéo theo tất cả khán giả Trung Quốc trong sân đều cổ vũ cho Đoạn Khâm.
Ars cảm thấy thấp thỏm không yên, hắn ta hung hăng đấm mạnh vào Đoạn Khâm.
Thẩm Vi Tửu không dám nhắm mắt, bàn tay nắm chặt lại, Đoạn Khâm cố lên, đợi anh thi đấu xong, anh sẽ có một cục cưng.
Đoạn Khâm ngã nhào xuống đất, Ars cảm thấy vui sướng trong lòng, hắn ta đang định kết thúc trận đấu nhưng vừa tới gần Đoạn Khâm thì bị anh dùng sức lật ngã trên mặt đất.
Ánh mắt của Ars rất dữ tợn, hắn ta đã biết trước rằng Đoạn Khâm sẽ không thua đơn giản như vậy.
Hai bên tiếp tục nôn nóng, nhưng rất nhiều người đều phát hiện dường như Đoạn Khâm không bằng Ars, sau khi bị đánh trúng một quyền nữa, Đoạn Khâm ngã nhào trên mặt đất, ánh mắt mê mang.
Đột nhiên trên sân truyền đến tiếng hét của cô gái: “Ông xã, em có thai rồi!”
Đoạn Khâm quay đầu lại nhìn Thẩm Vi Tửu từ xa, anh bò dậy từ trên mặt đất, A Tửu của anh có thai rồi sao?
Ars nhếch miệng nhìn Đoạn Khâm, dựa vào võ đài nghỉ ngơi.
Hiệp tiếp theo bắt đầu, Ars phát hiện Đoạn Khâm đã đổi quyền pháp, hiện tại cô lang đã không còn là cô lang nữa, cô gái mà anh yêu đã trở thành vợ anh, vợ anh còn mang thai con của anh.
Anh không còn đơn độc thi đấu nữa.
Quyền pháp của Đoạn Khâm rất mãnh liệt, Ars nhất thời hoảng sợ, sau khi bị đánh mấy quyền, hắn ta lộ ra vẻ mệt mỏi.
Sau mười hai hiệp thi đấu kịch liệt, Đoạn Khâm dùng điểm số thắng được để đánh bại Ars, giành được đai vàng quyền vương hạng trung.
Trọng tài giơ tay Đoạn Khâm lên, ý bảo Đoạn Khâm thắng.
Đoạn Khâm trở thành tuyển thủ trẻ nhất giành được hai đai vàng.
Mọi người hò reo, Trương Thuần dán bên tai Thẩm Vi Tửu nói: “Em thật sự có thai hay là vì khích lệ Đoạn Khâm vậy?”
“Thật đấy, em vừa vào WC thử rồi.” Thẩm Vi Tửu hơi xấu hổ.
“Vậy thì tốt quá.”
Tuy Đoạn Khâm giành chiến thắng trong trận đấu này, nhưng quả thực rất gian nan, sau khi có kết quả, Trần Mạt gọi người tới xử lí vết thương cho Đoạn Khâm, Đoạn Khâm gạt bọn họ ra, đi đến chỗ Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu cũng đang đi đến bên này.
Vết thương trên mặt Đoạn Khâm có hơi khủng bố, Thẩm Vi Tửu muốn nhịn nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, Đoạn Khâm ôm cô vào trong иgự¢, hôn lên tóc cô: “Anh thắng rồi.”
“Vâng, anh thắng rồi.”
Trần Mạt ngăn cản những người muốn tiến lên phỏng vấn, đưa Đoạn Khâm và Thẩm Vi Tửu đến hậu đài.
Thẩm Vi Tửu nói: “Mau bảo bọn họ xử lý vết thương cho anh đi.”
Nghe thấy chị dâu nói như vậy, bọn họ mới dám tiến lên.
Ánh mắt Đoạn Khâm vẫn luôn đặt trên người Thẩm Vi Tửu, anh nói: “Em lại gầy đi rồi.”
Sau đó anh vẫy tay với Thẩm Vi Tửu, đặt tay lên bụng cô, anh nghi hoặc nói: “Hình như lúc thi đấu anh nghe thấy em nói em có thai rồi.”
Thẩm Vi Tửu cúi đầu: “Vâng, em vừa mới biết.”
Đoạn Khâm muốn cười, nhưng vừa động đã ᴆụng đến vết thương ngoài miệng: “Thật sao?”
“Chẳng lẽ là giả?”
Thẩm Vi Tửu bỏ tay Đoạn Khâm ra, nhận miếng bông, khử trùng vết thương trên miệng cho anh.
Trương Thuần và Cảnh Tri Bác cũng đi đến, Trương Thuần cười nói: “Chúc mừng anh, song hỷ lâm môn.”
Trận đấu này được truyền về trong nước, trở thành Đoạn Khâm giành được đai vàng, Đoạn Khâm song hỷ lâm môn, sau khi dân mạng nhìn thấy Thẩm Vi Tửu, tất cả đều đánh giá Đoạn Khâm thật sự quá hạnh phúc ——
Mùa hè phải ăn kem: Chắc sau khi con của hai người này ra đời sẽ đẹp lắm đây ——
Bé cừu shee: Có điều là vừa nhìn ánh mắt vợ Đoạn Khâm đã biết cô ấy lo lắng cho Đoạn Khâm nhường nào rồi ——
12128: Đoạn Khâm sẽ không vì điều này mà không đánh quyền nữa chứ, nếu vậy thì tiếc quá, có lẽ sau trận này sẽ nhận được không ít hợp đồng.
Giống như dân mạng suy đoán, trận đấu này khiến giá trị con người của Đoạn Khâm tăng gấp bội, Sho muốn ký hợp đồng 11 trận đấu trong vòng 5 năm với Đoạn Khâm, tiền cọc lên đến 25 trăm triệu đôla nhưng Đoạn Khâm từ chối.
Lúc ấy Trần Mạt đang ngồi trong nhà Đoạn Khâm, thấy anh mặc tạp dề đi ra từ phòng bếp, anh ta mở to hai mắt: “Đoạn Khâm, cậu có thể mời bảo mẫu mà, sao phải tự nấu cơm làm gì?”
Đoạn Khâm nói: “A Tửu không thích ăn đồ bảo mẫu nấu, nếu em làm cô ấy sẽ ăn nhiều hơn một chút.”
Trần Mạt muốn hút một điếu thuốc để đè nén sự kinh sợ này, nhưng lại nhớ ra Thẩm Vi Tửu đang mang thai nên đành nhịn: “Cậu thật sự muốn từ chối sao? Bây giờ cậu hoàn toàn có thể đổi một câu lạc bộ khác.”
Đoạn Khâm nhìn dáng vẻ khó chịu của Trần Mạt, anh đưa trái cây sang: “Muốn hút thuốc thì ăn chút trái cây đi.”
“Em thắng hai đai vàng là đủ rồi, không muốn để A Tửu lo lắng thêm nữa.” Đoạn Khâm nói.
Trần Mạt thở dài: “Chuyện này cậu đã nói với bà xã chưa?”
Đoạn Khâm nói: “Cô ấy biết rồi.”
“Tiếc quá, cậu thắng trận đấu này rồi, con đường bình thản tương lai bày ngay dưới chân mà cậu không đi.”
“Em muốn cho A Tửu một tương lai vững chắc, ngay cả đai vàng em thắng cũng là để tặng A Tửu.”
Đai vàng nói tặng là tặng! Trần Mạt thở dài một hơi.
“Em định mở một lớp dạy quyền anh, như vậy vừa có thể đánh quyền, vừa khiến A Tửu không lo lắng.” Đoạn Khâm đã xem lại trận đấu hôm đó, anh không nỡ để Thẩm Vi Tửu lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Cũng đúng.” Trần Mạt ăn trái cây xong: “Vậy cậu rảnh thì về câu lạc bộ làm chút thủ tục, hôm nào dẫn tôi đến xem lớp dạy quyền anh của cậu.”
Trần Mạt nghĩ Đoạn Khâm mở lớp dạy quyền anh, nhất định có rất nhiều người tranh nhau tham gia, đến khi lớp dạy quyền anh của Đoạn Khâm khai trương, Trần Mạt được Đoạn Khâm mời đến cắt băng khánh thành, lúc ấy anh ta còn nghĩ sao Đoạn Khâm mở lớp dạy quyền anh mà lại lén lút không cho mình biết.
Lúc anh ta đến đó mới biết vì sao Đoạn Khâm không muốn cho mình biết.
Người tới đây rất nhiều, nhưng đều là mấy đứa trẻ, hóa ra Đoạn Khâm muốn làm huấn luyện viên như này sao.
“Đoạn Khâm, sao cậu lại làm huấn luyện viên kiểu này? Tôi còn tưởng cậu nói lớp dạy quyền anh giành cho tuyển thủ cơ.”
Đoạn Khâm nhàn nhạt nhìn những đứa trẻ đến đây đăng ký tham gia, trong ánh mắt toát ra sự vui vẻ: “Chúng là tuyển thủ tương lai, từ giờ trở đi em phải tiếp xúc với trẻ con nhiều hơn nữa.”
Thẩm Vi Tửu cũng đến đây, bụng cô đã năm tháng nhưng không lớn lắm, thân hình lả lướt, toàn thân đều phủ một tầng hào quang người mẹ.
Đoạn Khâm vội vàng đến đỡ Thẩm Vi Tửu: “Sao em lại đến đây?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Hôm nay anh khai trương sao em có thể không đến chứ.”
Đoạn Khâm khẽ hôn lên gương má Thẩm Vi Tửu: “Anh ở đây là được rồi.”
Thẩm Vi Tửu gọi một tiếng Mạt ca, sau đó bị Đoạn Khâm ép đi nghỉ ngơi.
Trần Mạt lắc đầu, ai mà tưởng tượng được một Đoạn Khâm trước đây trầm mặc không để ý tới người khác bây giờ lại trở thành như vậy chứ, chậc chậc, đúng là tình yêu khiến con người ta thay đổi mà.
Thẩm Vi Tửu ngồi ở bên kia, có một bạn nhỏ đã đăng ký xong chạy lại đây: “Chị ơi, chị đẹp quá.” Sau đó đưa Thẩm Vi Tửu món đồ chơi mà buổi sáng mẹ mua cho.
Thẩm Vi Tửu sửng sốt, rồi mỉm cười: “Cảm ơn bạn nhỏ, em cứ giữ lại đồ chơi để chơi đi.”
Lúc Đoạn Khâm mang nước chanh đến thì thấy bé trai kia hôn một cái lên gương mặt Thẩm Vi Tửu, bàn tay đang cầm cốc nước của anh bất giác dùng thêm lực.
“A Tửu.”
Đoạn Khâm đi tới, lúc sáng bé trai kia đã gặp Đoạn Khâm, biết anh là thầy giáo của mình, bèn giòn giã hô một tiếng: “Chào thầy ạ.”
Đoạn Khâm gật đầu: “Đăng ký xong ngày mai nhớ đi học đấy, không được đến muộn.”
Bé trai tung tăng chạy đi.
Đoạn Khâm ôm Thẩm Vi Tửu, làm như không để ý hôn một cái lên má cô, vừa hay đúng chỗ đứa bé kia hôn.
Thẩm Vi Tửu đã biết Đoạn Khâm keo kiệt, cô uống một ngụm nước chanh, không quan tâm anh.
Từ khi mang thai cô càng thích ăn chua, ngày nào trên người cũng mang theo hương chanh, Đoạn Khâm thấy Thẩm Vi Tửu không để ý tới mình, bèn lại gần hôn lên môi Thẩm Vi Tửu, sau đó nếm được vị chua chua ngọt ngọt.
Thẩm Vi Tửu khẽ đẩy Đoạn Khâm, Đoạn Khâm buông Thẩm Vi Tửu ra, cô nói: “Đừng hôn, chỗ này nhiều trẻ con lắm đấy.”
Đoạn Khâm nói: “Anh nhìn rồi, chỉ có một đứa bé thôi.”
Sau đó duỗi tay sờ lên bụng Thẩm Vi Tửu, cảm nhận được cục cưng trong bụng Thẩm Vi Tửu chợt nhúc nhích.
Thẩm Vi Tửu khẽ nhíu mày.
Đoạn Khâm nhớ đến trước đây từng nghe người ta nói ăn chua sinh con trai ăn cay sinh con gái, anh đoán trong bụng A Tửu rất có thể là con trai.
“Con trai, không được bắt nạt mẹ con.” Đoạn Khâm nói bằng giọng nhàn nhạt.
Nhưng anh càng nói giọng lạnh nhạt thì càng có vẻ dọa người.
Thẩm Vi Tửu nhớ lại lần đầu cục cưng trong bụng đá cô, Đoạn Khâm vừa mừng vừa giận.
Anh giận vì cục cưng đá cô.
Thẩm Vi Tửu dùng tay đánh Đoạn Khâm: “Anh đừng dọa con.”
Đoạn Khâm lập tức nở nụ cười với Thẩm Vi Tửu: “Nó đá em.”
Ngay từ đầu Đoạn Khâm đã không muốn có con, bây giờ có thai rồi còn thường xuyên dọa cục cưng, có một khoảng thời gian Thẩm Vi Tửu cảm thấy Đoạn Khâm không thích con.
Cho đến tận một buổi sáng sớm, cô đang ngủ thì cảm nhận được trên bụng ấm áp, sau đó nghe thấy Đoạn Khâm đang nhỏ giọng nói chuyện với bụng mình.
“Con là cục cưng nhỏ của ba, mẹ là cục cưng lớn của ba, con ở trong bụng mẹ không được bắt nạt mẹ đâu đấy, bởi vì mẹ là người ba yêu nhất, nếu không chờ con sinh ra ba sẽ đánh con.”
Nước mắt của cô bỗng rơi xuống.
Đoạn Khâm lập tức phát hiện được, sau đó ôm cô, nói: “A Tửu, em làm sao vậy?”
Thẩm Vi Tửu ôm Đoạn Khâm: “Gặp ác mộng.”
Giọng nói của Đoạn Khâm rất dịu dàng, dỗ dành cô vợ bé nhỏ của mình: “Ác mộng chỉ là giả thôi, đừng sợ.”
Thẩm Vi Tửu định hôn Đoạn Khâm, nhưng lại bị anh né tránh.
Đoạn Khâm cười khổ: “A Tửu đừng chọc anh.”
Bởi vì bác sĩ nói ba tháng đầu mang thai không thể làm chuyện phòng the, hai người đã rất lâu không thân mật, vì tránh chuyện ngoài ý muốn phát sinh nên mấy tháng nay Đoạn Khâm rất ít khi chạm vào cô.
Nhưng sau khi mang thai, cảm xúc của cô bắt đầu trở nên mẫn cảm, Đoạn Khâm vừa từ chối, cô liền khó chịu, mặc dù vẫn biết Đoạn Khâm là vì tốt cho mình và cục cưng.
“Chỉ hôn thôi, không làm gì đâu.”
Đoạn Khâm thấy cô rất muốn hôn, đành dịu dàng hôn cô, bàn tay để phía sau lưng cô trấn an, đến khi Thẩm Vi Tửu hôn mệt rồi, Đoạn Khâm bèn đi tắm nước lạnh.
Sau khi sắp xếp chuyện ở lớp dạy quyền anh, Đoạn Khâm đưa Thẩm Vi Tửu về nhà.
“Đói bụng không?” Đoạn Khâm nói.
Thẩm Vi Tửu gật gật đầu: “Đói bụng.”
“Về nhà nấu món ngon cho em ăn ngay đây.”
Thẩm Vi Tửu cười tủm tỉm, gật đầu.
Sau khi ăn xong, Thẩm Vi Tửu đã ngủ, Đoạn Khâm bắt đầu mát xa chân cho cô.
Bởi vì mang thai nên chân cô hơi sưng, nhưng khi sờ lên vẫn rất trơn mịn.
Ánh mắt Đoạn Khâm trở nên nặng nề, động tác trên tay lại càng nhẹ nhàng hơn, đến khi anh ôm Thẩm Vi Tửu ngủ, cô cảm nhận được anh hơi kì lạ, Đoạn Khâm hơi ảo não, giọng nói khàn khàn: “Anh vừa mát xa cho em, để anh ôm là được.”
Trên người Thẩm Vi Tửu ửng hồng, toàn thân như một bông hoa kiều diễm tươi đẹp, cô nhỏ giọng nói: “Bác sĩ bảo có thể rồi.”
“Anh sợ làm em bị thương.”
Mặt Thẩm Vi Tửu càng đỏ hơn: “Vậy anh cẩn thận một chút nhé.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, mang vẻ làm nũng, sau đó nụ hôn mang theo vị ngọt lập tức rơi xuống yết hầu của anh.
Giọng của Đoạn Khâm càng trầm thấp hơn: “Anh sẽ cẩn thận một chút.”
Đoạn Khâm kiềm chế để bản thân không đè lên Thẩm Vi Tửu, cả tay và chân Thẩm Vi Tửu đều quấn trên người anh.
Ngón chân cô thoải mái cuộn tròn lại, bởi vì quá thoải mái nên còn rơi vài giọt nước mắt, Đoạn Khâm luống cuống: “Làm đau em à?”
“Không.”
Thẩm Vi Tửu thoải mái ngủ thi*p đi.
Huyệt thái dương của Đoạn Khâm giật giật, anh cảm thấy tôn nghiêm nam giới của mình đã bị khiêu chiến, hơi dùng lực một chút, Thẩm Vi Tửu lập tức tỉnh lại: “Đoạn Khâm, sao anh vẫn chưa xong?”
Đoạn Khâm: “……”
Anh ngậm vành tai Thẩm Vi Tửu, hung dữ nói: “Không xong được.”
Cơ thể Thẩm Vi Tửu rất mềm mại, mặc dù đang mang thai nhưng thật ra không hề ảnh hưởng gì, chẳng qua là sau khi mang thai cô thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, Đoạn Khâm vẫn không buông tha cho cô, cuối cùng cô phải bật khóc anh mới dừng tay.
Sau khi kết thúc, Thẩm Vi Tửu vẫn khóc không ngừng, Đoạn Khâm sợ cô có chuyện gì, định gọi điện thoại cho bác sĩ, Thẩm Vi Tửu ngăn anh lại, cô khóc không phải bởi vì đau, mà là quá thoải mái, sợ không tốt cho con. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô lên án Đoạn Khâm: “Bây giờ còn muốn gọi điện thoại, sao vừa rồi cứ bắt nạt em?”
Đoạn Khâm nói: “Anh sai rồi, bảo bối.”
Thẩm Vi Tửu xoa bụng, trấn an cục cưng: “Chờ con sinh ra rồi dạy dỗ ba thay mẹ nhé?”
Dường như cục cưng trong bụng nghe thấy lời Thẩm Vi Tửu nói, sau đó nhúc nhích, mặt Thẩm Vi Tửu đột nhiên đỏ lên, cục cưng hiểu được, vậy vừa rồi cô và Đoạn Khâm…
Thấy sắc mặt Thẩm Vi Tửu thay đổi, Đoạn Khâm không hiểu gì, anh nói: “A Tửu làm sao vậy?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Vừa nãy em nói chuyện con đá em một chút, nó nghe thấy được.”
Đoạn Khâm bật cười, anh biết Thẩm Vi Tửu đang lo lắng điều gì, cười nói: “A Tửu đừng sợ, nó vẫn chưa biết gì đâu.”
Tuy Đoạn Khâm nói như vậy, nhưng Thẩm Vi Tửu vẫn không cho Đoạn Khâm chạm vào cô nữa.
Nhưng dường như cô đã quên ban đầu người để Đoạn Khâm chạm vào chính là mình.
Xán Xán đã biết đi, cơ thể nho nhỏ lắc lư trên mặt đất, thấy Thẩm Vi Tửu đến, bé lập tức vui vẻ đi đến chỗ cô.
Bụng Thẩm Vi Tửu đã lớn hơn, Xán Xán đến đây, cô không dám ôm bé nữa.
Xán Xán không được dì Thẩm mà mình thích nhất ôm, bé cảm thấy hơi buồn, nhưng bé cũng biết bởi vì trong bụng có cục cưng nên dì Thẩm mới không ôm mình.
Thẩm Vi Tửu ngồi trên sô pha, Xán Xán đi đến muốn sờ em gái trong bụng: “Dì, em gái.”
Trương Thuần nói: “Đừng để nó chạm vào em, nếu em bị thương thì không tốt.”
Thẩm Vi Tửu cười nói: “Xán Xán ngoan nhất, nó biết không được làm em gái bị thương, không sao đâu.”
“Xán Xán ngoan.” Xán Xán nhìn bụng Thẩm Vi Tửu rồi nói.
Hơn một tuổi, Xán Xán cũng chỉ có thể nói được như vậy, bàn tay nhỏ núc ních thịt đặt trên bụng Thẩm Vi Tửu, Xán Xán nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nhỏ giọng gọi em gái.
Thẩm Vi Tửu bị Xán Xán chọc cười, sau đó cô hỏi Trương Thuần và Cảnh Tri Bác đã xảy ra chuyện gì.
Trương Thuần nói: “Chị muốn quay lại múa, nhưng anh ấy nhất định bắt chị ở nhà trông Xán Xán.”
Thẩm Vi Tửu biết Cảnh Tri Bác rất yêu Trương Thuần, nhưng thật sự không hiểu vì sao cậu không cho Trương Thuần quay lại múa: “Chị đã nói chuyện rõ ràng với cậu ấy chưa?”
Trương Thuần vỗ một cái lên bàn, khiến Xán Xán hoảng sợ: “Đương nhiên nói rồi, nhưng tên kia lúc nào cũng nói chị ra ngoài múa rất vất vả, Xán Xán còn nhỏ cần chị chăm sóc.”
Thẩm Vi Tửu vỗ lưng Xán Xán: “Đừng sợ.”
“Cảnh Tri Bác cũng là vì tốt cho chị, chị có thể chỉ dạy nửa ngày, như vậy là được.” Thẩm Vi Tửu nghĩ nghĩ rồi nói.
“Nếu anh ấy đồng ý thì tốt rồi, nhưng cho dù anh ấy không đồng ý thì chị cũng sẽ đi, chẳng lẽ bà đây gả cho anh ấy rồi thì không thể có sự nghiệp của mình sao?”
“Đừng nhắc đến anh ấy nữa, chắc ngày sinh dự tính của em còn một tuần nhỉ, đợi lát nữa chị đưa em về.” Trương Thuần thu dọn đồ đạc rồi đưa Thẩm Vi Tửu về, Xán Xán không muốn ở nhà với bảo mẫu, hai người đành dẫn bé đi cùng.
Xán Xán đi mệt, ầm ĩ đòi uống nước, Trương Thuần bèn đi mua nước cho bé, đến khi quay lại thì thấy Thẩm Vi Tửu ngồi ở đó, mồ hôi đầy đầu, vậy mà đã vỡ nước ối rồi.
Thẩm Vi Tửu đau không chịu được, còn cười cười với Trương Thuần: “Em gọi điện thoại cho Đoạn Khâm rồi, anh ấy đến đây ngay thôi, đừng lo lắng, chị ôm Xán Xán đi, đừng để nó bị dọa.”
Trương Thuần cầm tay Thẩm Vi Tửu, trấn an cô: “Đừng sợ, đừng sợ, sinh con dễ thôi.”
Trong ánh mắt thâm thúy của Đoạn Khâm mang theo u tối, lúc anh lái xe tay còn phát run, mặc dù mới chỉ qua năm phút, nhưng khi đến nơi, nhìn thấy Thẩm Vi Tửu ngồi ở ven đường, trái tim anh lập tức đau nhói.
“A Tửu, anh tới rồi.” Giọng nói của Đoạn Khâm rất vững vàng, tựa như chuyện này không có gì đáng lo, tiếp thêm can đảm cho Thẩm Vi Tửu, chỉ là sinh con mà thôi, cục cưng muốn ra gặp cô.
Không ai biết áo Đoạn Khâm đã ướt đẫm.