Gần đây tâm tình Dương Tình rất bực bội, bà ta vốn biết chồng mình ngoại tình, sau đó lại phát hiện hơn hai mươi năm trước ông ta cũng đã ngoại tình, hơn nữa còn là cùng một người phụ nữ, thậm chí người phụ nữ đó đã sinh cho ông ta một đứa con gái. Dương Tình nghĩ mà thấy sợ, bà ta sinh ra trong hoàn cảnh này, vừa nghĩ tới nếu năm đó đối phương sinh được con trai, mà lúc đó bà ta còn không có con, chẳng phải khi đó bà ta rất có thể bị hại rồi sao, sau đó đôi gian phu dâm phụ đó sẽ ở trong căn nhà của bà ta, tiêu tiền của bà ta?
Nghĩ đến đây, bà ta hận không thể xé xác đối phương, Dương Tình bà cũng chẳng phải người dễ bị bắt nạt, sau khi bà ta đến chỗ ba mình ầm ĩ, Thôi Hành Đình đã đến tìm, quỳ gối nhận sai với bà ta, sau đó đưa ra biện pháp lừa mẹ con nhà kia.
Dương Tình không khỏi ớn lạnh, nhìn ông trùm giới kinh doanh này, hiện tại ông ta đã hơn năm mươi tuổi, dựa vào ba của bà mà mấy năm nay đều xuôi gió thuận nước, bây giờ lại vì chuyện này mà muốn đuổi tận Gi*t tuyệt mẹ con nhà kia.
Chẳng phải vay nặng lãi là đuổi tận Gi*t tuyệt sao?
Dương Tình không lên tiếng, Thôi Hành Đình cho rằng bà ta đồng ý, lập tức đi làm chuyện này, vào thời điểm đó, bà ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng Thôi Hành Đình là một người không có trái tim, lúc này ông ta vì ba của Dương Tình nên còn kiêng dè bà ta, nếu sau này ba của bà ta mất rồi thì sao?
Dương Tình cũng không ngăn cản chuyện Thôi Hành Đình muốn khiến mẹ con nhà kia biến mất, bà ta chỉ rút ra được một kết luận từ chuyện này, chính là phải sớm bỏ Thôi Hành Đình, nhưng không thể nói cho ông ta biết.
Tuy Dương Tình không quan tâm Thôi Hành Đình làm như thế nào, nhưng tên tiểu tử nhà họ Cảnh kia đang đứng nơi đầu gió mà còn gần gũi với bạn của con nha đầu kia như vậy, chẳng phải là đang vả mặt bà trước mọi người sao?
Về phần nghe nói hai mẹ con nhà đó xảy ra tai nạn xe, bà ta không muốn suy xét xem rốt cuộc là ngoài ý muốn hay do Thôi Hành Đình sắp xếp.
Ngày đó, Đoạn Khâm đứng đến sáng nhưng vẫn không thấy Thẩm Vi Tửu, Chung Tề thấy rõ ràng Đoạn Khâm không chống đỡ nổi cơ thể, vội vàng đến dìu anh, vừa chạm vào người Đoạn Khâm đã bị nhiệt độ nóng trên người anh dọa: “Khâm ca, anh phát sốt rồi.”
Đoạn Khâm muốn đẩy Chung Tề ra, nhưng tay không có sức: “Tôi không sao.”
Vừa nói xong thì anh đã bị ngất.
Trần Mạt và Chung Tề vội vàng đưa anh đến bệnh viện, đến bệnh viện, hai người đã bị mắng cho một trận.
“Chân của bệnh nhân đã sắp khỏi rồi, mấy ngày gần đây đứng quá nhiều nên gây ra tổn thương rất lớn, hơn nữa, có lẽ cậu ấy cũng đã sốt cao mấy ngày rồi, có lẽ cứ tiếp tục như vậy thì sắp thành viêm phổi mất.”
Chung Tề bị dọa đến nỗi sững sờ: “Hết bao nhiêu tiền chúng tôi cũng chữa.”
Bác sĩ nhìn dáng vẻ to đầu mà không não của Chung Tề, thở dài một hơi: “Gần đây bệnh nhân lo nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi nhiều rồi truyền nước là được.”
Đoạn Khâm không hề hay biết những điều này, anh chỉ biết mình lâm vào một giấc mơ, trong mơ, mắt A Tửu ngấn nước, nói với anh rằng hai người bọn họ không hợp nhau.
“Không hợp chỗ nào? Anh sẽ biến chỗ không hợp đó trở nên phù hợp.” Anh thấy nét mặt của mình dữ tợn.
“Nhưng em đã ૮ɦếƭ rồi.” Cô gái trong mơ nói những lời này khiến Đoạn Khâm choàng tỉnh.
Chung Tề thấy Đoạn Khâm tỉnh lại, còn chưa kịp vui mừng, chợt nghe thấy Đoạn Khâm muốn cậu đi tìm Trương Thuần, bèn tìm số điện thoại của Trương Thuần.
“Tối qua không gọi được đến lớp múa, giúp tôi gọi đến đó đi.”
Chung Tề nghĩ nghĩ: “Lúc đó đã là ba ngày trước rồi.”
Ba ngày sao? Tay Đoạn Khâm siết chặt lại.
Anh gọi điện thoại qua đó thì được Trương Thuần báo rằng thi thể đã hoả táng rồi, ngày mai sẽ là tang lễ của A Tửu.
Trước mắt Đoạn Khâm tối sầm lại, nôn ra một vũng máu lớn.
Chung Tề thấy Đoạn Khâm nôn một vũng máu, bị dọa đến nỗi vội vàng nói: “Khâm ca!”
Đoạn Khâm lau máu trên miệng, rút thẳng kim tiêm trên mu bàn tay ra, cầm nạng định đi ra ngoài, Chung Tề bổ nhào đến ngăn Đoạn Khâm lại: “Khâm ca, anh đã nôn ra máu rồi, bây giờ anh còn định chạy đi đâu?”
Giọng nói của Đoạn Khâm lạnh lẽo: “Chung Tề, tôi không được gặp cô ấy lần cuối, chẳng lẽ cũng bỏ qua tang lễ của cô ấy sao?”
Chung Tề không ngăn cản Đoạn Khâm nữa: “Khâm ca, em đi với anh.”
Đoạn Khâm cảm thấy mấy ngày nay mình như đang ở trong sương mù, dường như những chuyện đã xảy ra đều chỉ là một giấc mộng, chỉ cần tỉnh mộng, cô gái xinh đẹp sẽ lại trở lại trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, mềm mại gọi từng tiếng A Khâm, có thể hòa tan cả trái tim anh.
Nhưng những thước phim đen trắng trước mắt khiến mắt Khâm rất đau, đau đến mức nước mắt chảy xuống.
Tang lễ là do Trương Thuần tổ chức, vì để giảm bớt thủ tục nên cô tổ chức tang lễ của Thẩm Như và A Tửu cùng nhau.
Một mảng bóng râm rơi xuống trước mặt Trương Thuần, trong lòng cô hoảng sợ, ngẩng đầu thì chỉ nhìn thấy cằm của người đàn ông, cô lùi về sau một bước mới nhìn thấy người đó chống nạng, là Đoạn Khâm.
Trông Đoạn Khâm rất tiều tụy, không còn vẻ hăng hái như trước trên TV, trong mắt anh đầy tơ máu, Trương Thuần nghi ngờ nhìn Đoạn Khâm, người này là vì A Tửu nên biến thành như vậy sao?
Nhưng vì sao đêm đó lại không đi tìm A Tửu, bây giờ đến làm bộ như thế này cho ai xem?
Trong lòng Trương Thuần cảm thấy tức giận đối với Đoạn Khâm nên đương nhiên sẽ không cho anh sắc mặt tốt: “Cậu là ai?”
Vì Đoạn Khâm sốt cao nên cổ họng hơi khàn khàn: “Đoạn Khâm.”
“Không quen.” Trương Thuần nói: “Đây là tang lễ tư nhân, chúng tôi không quen cậu, mời cậu đi cho.”
Đoạn Khâm sững sờ, gần rơi lệ, anh còn chưa từng gặp bạn bè của A Tửu, kết quả là ngay cả tư cách tham gia tang lễ cũng không có.
Cảnh Tri Bác cau mày nhìn Đoạn Khâm, với tư cách là một người đàn ông, cậu có thể nhìn thấy sự bi thương dày đặc trong mắt Đoạn Khâm.
Cảnh Tri Bác nhéo nhéo tay Trương Thuần: “Đoạn tiên sinh, con người chị A Tửu rất tốt, có lẽ anh tới chị ấy cũng không để bụng đâu, chúng tôi sẽ không đuổi anh đi.”
Trương Thuần trừng mắt với Cảnh Tri Bác, A Tửu không ngại, nhưng cô lại để ý, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông không có chữ tín này.
Cảnh Tri Bác kéo Trương Thuần đến một chỗ khuất: “Có phải chúng ta hiểu lầm anh ấy rồi không, em thấy hình như anh ấy rất yêu chị A Tửu.”
“Hiểu lầm? Có gì mà hiểu lầm? Ai biết cậu ta giả bộ thâm tình cho ai xem chứ.”
Cảnh Tri Bác không nói gì, chuyện này cậu và Thuần Thuần đều là người ngoài cuộc, vẫn nên để khi nào gặp mặt thì chị A Tửu giải thích rõ với Đoạn Khâm vậy.
Trong số những người đến hôm nay, có rất nhiều phụ huynh của các học sinh, sau khi biết tin Thẩm Vi Tửu bị tai nạn xe, mấy bạn nhỏ trước đây được cô dạy múa đều khóc lóc đòi tới, sau đó Trương Thuần và Cảnh Tri Bác đến nói chuyện với những phụ huynh kia, Đoạn Khâm lại đột nhiên đi đến bên cạnh cô.
“Trương tiểu thư, có thể nói chuyện một lúc được không?” Màu mắt Đoạn Khâm rất tối, Trương Thuần đột nhiên cảm thấy mình như bị một con rắn nhìn chằm chằm.
Trương Thuần gật đầu, dẫn anh vào trong linh đường. (hội trường để linh cữu, nơi khách đến viếng)
Ánh mắt Đoạn Khâm rơi trên vật ở giữa bàn, Trương Thuần nhìn theo ánh mắt anh thì thấy hũ đựng “tro cốt” của A Tửu.
“Tôi là bạn trai A Tửu, tôi muốn hỏi cô một chuyện.”
Trương Thuần giễu cợt: “Bạn trai của A Tửu? Lúc con bé cần cậu thì cậu ở đâu?”
Cho dù cậu không có tiền không có năng lực, nhưng người yêu gặp chuyện, chẳng phải nên ở bên cạnh nhau sao?
Đoạn Khâm cho rằng Trương Thuần nhắc đến việc anh hôn mê mấy ngày nay, trên mặt mang vẻ hổ thẹn, sau khi Trương Thuần thấy vậy thì càng cảm thấy Đoạn Khâm có bí mật gì đó.
Đoạn Khâm nói: “Tôi muốn hỏi một chút là vì sao A Tửu lại về nước?”
Bây giờ anh vẫn không rõ vì sao A Tửu lại bỏ mặc một mình anh rồi về nước trước, sau đó tin tức cũng không có.
“Nếu cậu muốn biết thì tự nhiên sẽ rõ.” Trương Thuần nói.
Đoạn Khâm gật đầu: “Cảm ơn, tôi còn muốn xin một đồ vật.”
“Muốn gì?”
Ánh mắt Đoạn Khâm dịu dàng lại, nhìn về phía sau Trương Thuần, trong nháy mắt, Trương Thuần còn tưởng là có người đứng phía sau mình, cô lập tức quay đầu lại, sau lưng không có gì, lại nghe thấy Đoạn Khâm nói: “Tôi muốn mang tro cốt của A Tửu về.”
Trên người Trương Thuần nổi một tầng da gà: “Không được.”
Người đàn ông này muốn tro cốt của A Tửu làm gì?
Chỉ nghĩ như vậy thôi, Trương Thuần đã cảm thấy ớn lạnh.
Bàn tay cầm nạng của Đoạn Khâm dần siết chặt, anh thu mắt, bước lên phía trước một bước: “Vì sao?”
Vẻ mặt của anh lạnh lẽo, mắt đỏ bừng, cả người đều tràn đầy lệ khí, Trương Thuần bị Đoạn Khâm dọa sợ.
Một giây sau, cánh tay cô đã được người khác dịu dàng nắm lấy, Cảnh Tri Bác nói: “Thuần Thuần, hóa ra chị ở đây.”
Có Cảnh Tri Bác ở bên cạnh giúp Trương Thuần yên tâm hơn, trước khi chuyện này xảy ra, cô luôn coi Cảnh Tri Bác là một cậu nhóc, nhưng cậu nhóc này đã lặng lẽ trưởng thành từ lâu, có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô.
Cảnh Tri Bác nhìn Đoạn Khâm: “Đoạn tiên sinh, A Tửu là bạn của chúng tôi, không có lý gì lại cho phép mang tro cốt của bạn mình ra ngoài.”
Cảnh Tri Bác đối mặt với Đoạn Khâm, nhíu mày, cậu vẫn là một sinh viên, cho dù đã được chứng kiến cảnh ngươi lừa ta gạt trên thương trường, nhưng vẫn không sánh bằng một người đàn ông đã từng thấy máu như Đoạn Khâm.
Cậu chậm rãi dời mắt: “Đoạn tiên sinh làm như vậy, có lẽ chị A Tửu sẽ khó chịu đấy.”
Vừa nhắc tới Thẩm Vi Tửu, vẻ mặt Đoạn Khâm đã thả lỏng hơn, lẩm bẩm nói: “Vậy sao?”
Cảnh Tri Bác nói khẽ: “Đúng vậy.”
Đoạn Khâm nhìn khung ảnh của Thẩm Vi Tửu thật sâu, sau đó quay người bỏ đi.
Tuy Trương Thuần bị Đoạn Khâm dọa, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cô độc của người đàn ông, cô đột nhiên muốn nói cho anh biết sự thật, nhưng bị Cảnh Tri Bác giữ chặt cánh tay, Cảnh Tri Bác nói: “Dương Tình đến rồi.”
Đúng lúc Đoạn Khâm đi ra ngoài thì Dương Tình đến, hai người chạm mặt nhau.
Dương Tình liếc nhìn Đoạn Khâm, sao bà ta lại cảm thấy Đoạn Khâm quen mắt như vậy.
Chung Tề chờ Đoạn Khâm ở bên ngoài, bầu trời u ám, cậu nói khẽ: “Con người thật sự rất yếu ớt.”
Đoạn Khâm không để ý tới cậu, Chung Tề cũng không để ý, sau khi đuổi theo bước chân Đoạn Khâm mới phát hiện anh khóc.
Bước chân Chung Tề ngừng lại, cậu nhìn bóng lưng Đoạn Khâm, rõ ràng Đoạn Khâm gầy hơn lúc cậu mới gặp rất nhiều, vì đang chống nạng nên bóng lưng khẽ lay động, khiến anh trông có vẻ yếu ớt.
Cậu chưa từng thấy Khâm ca khóc, dù là lúc anh bị đánh gục xuống trên võ đài, dù là lúc mẹ anh qua đời, anh cũng chưa từng khóc trước mặt cậu.
Giờ đây, người đàn ông kiên cường này lại khóc không thành tiếng như một đứa trẻ.
Chung Tề thở dài một hơi.
Đoạn Khâm đã tự nhốt mình trong phòng mấy ngày rồi, Trần Mạt cảm thấy lo lắng, anh ta không hiểu tình cảm của Đoạn Khâm đối với cô gái kia, nhưng chỉ khi gãy chân Đoạn Khâm mới có thể như vậy.
Trần Mạt không biết, Thẩm Vi Tửu đối với Đoạn Khâm mà nói còn quan trọng hơn cả chân anh, là bảo bối anh cất giữ trong lòng, trái tim anh vẫn đang đập từng nhịp lại đột nhiên bị đâm một nhát dao, sau đó khoét bảo bối của anh đi.
Benita và chồng cô ta đã bị bắt, đồ đạc cũng đã được gửi đến, Đoạn Khâm nhìn giày múa mà anh tặng cho cô, cô còn chưa kịp mang nó.
Hai tay Đoạn Khâm nắm chặt giày, chôn ở giữa hai chân, thân thể run rẩy.
Chuông điện thoại di động vang lên, Đoạn Khâm mở điện thoại ra: “Đã tra ra chưa?”
Giọng nói của A Văn truyền tới từ bên kia: “Tra được rồi, mẹ của chị dâu là Thẩm Như bị người ta lừa vay nặng lãi, nên chị dâu mới về nước, sau đó hình như chị ấy định dẫn mẹ rời khỏi thành phố C, nhưng không ngờ lại xảy ra…”
“Tên kia là ai?”
“Thôi Hành Đình, ba của Thôi Hạo.”
Ánh mắt Đoạn Khâm rơi trên bao tay mà Thẩm Vi Tửu tặng anh, thấp giọng nói: “Cậu nói tiếp đi.”
“Sau khi chuyện Thôi Hành Đình ngoại tình với mẹ của chị dâu bị phát hiện, vợ của Thôi Hành Đình rất tức giận, Thôi Hành Đình đã nghĩ biện pháp xui Thẩm Như vay nặng lãi, mặt khác, em còn điều tra ra được, hình như Thôi Hành Đình là ba ruột của chị dâu.” Trong lòng A Văn rét lạnh, tên Thôi Hành Đình này vốn dĩ không hề coi Thẩm Vi Tửu là con của mình.
Đoạn Khâm nắm chặt nắm đấm: “Tôi biết rồi.”
Trần Mạt đang định xông vào thì cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Đoạn Khâm nói: “Em muốn trở lại võ đài.”
Trần Mạt không ngờ Đoạn Khâm lại ra ngoài, nhưng Đoạn Khâm đã đồng ý trở lại võ đài, hẳn là anh ta nên vui mừng, Đoạn Khâm là một hạt giống tốt, anh có thể làm mưa làm gió trong giới quyền anh.
Trần Mạt lại thu xếp buổi họp báo đã bị hủy trước đó, rồi sắp xếp bác sĩ chuyên môn giúp Đoạn Khâm khôi phục huấn luyện.
Đoạn Khâm còn ít nói hơn trước đây, hỏi Trần Mạt: “Thôi Hạo đâu rồi?”
Trần Mạt nói: “Cậu quên rồi à, hiện tại đang có giải đấu vô địch quyền anh liên lục địa, cậu ta đang ở nước ngoài.”
Đoạn Khâm nhắm mắt lại, anh có thể cảm nhận được cảm giác tê dại trên đùi, hiện tại anh chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ còn cách trở lại võ đài thì mới có cơ hội báo thù cho A Tửu.
Thôi Hành Đình, nhà họ Thôi, không ai có thể thoát được.
Trần Mạt phát hiện một năm không gặp Đoạn Khâm, anh ta đã không đoán được suy nghĩ của Đoạn Khâm nữa rồi, nhưng vì giúp Đoạn Khâm thoát khỏi bóng ma, anh ta vẫn sắp xếp cho Đoạn Khâm một trợ lý.
Trợ lý tên là Tiểu Giang, là fangirl trung thành của Đoạn Khâm, Trần Mạt sắp xếp như vậy cũng là mang ý tứ khác, Đoạn Khâm chỉ liếc nhìn Trần Mạt, chưa từng có biểu hiện dư thừa, Trần Mạt lau trán đang đổ mồ hôi, anh ta cảm thấy Đoạn Khâm thật sự trở nên rất khác, Đoạn Khâm kia trong miệng Chung Tề chính thật sự là anh sao?
Trần Mạt cảm thấy mình không thể tưởng tượng nổi bộ dạng đó của Đoạn Khâm.
Thẩm Vi Tửu và Thẩm Như được Cảnh Tri Bác bố trí đến một thị trấn nhỏ ở thành phố A, tiền của Thẩm Vi Tửu đều dùng để trả nợ cho Thẩm Như rồi, may mà trước khi đi lấy giấy chứng nhận bất động sản, Thẩm Như đã mang tiền của mình theo, bằng không thì có lẽ hai mẹ con ngay cả cơm cũng không có để ăn.
Hiện tại hai người đang sống trong một tiểu khu cũ nát trên thị trấn, khi trời tối, cầu thang không có đèn, Trương Thuần soi đèn flash của điện thoại, vừa mắng Thẩm Như vừa lên tầng.
Bên ngoài căn nhà rất đổ nát, nhưng khi đi vào thì đôi mắt Trương Thuần sáng ngời, trong phòng dán giấy dán tường, đèn cũng đã thay cho sáng, chóp mũi quanh quẩn hương chanh, Thẩm Vi Tửu đang đứng ở đó ép chân, đôi mắt sáng ngời nhìn TV.
Trương Thuần vừa liếc TV xem trong đó có gì đáng để Thẩm Vi Tửu nhìn, kết quả là thấy Đoạn Khâm.
“Chị Thuần, chị đã đến rồi, chân của Đoạn Khâm khỏi rồi.” Trong giọng nói của cô mang theo sự vui mừng.
Trên TV, tuy Đoạn Khâm bước đi khó khăn, nhưng quả thực là không hề chống nạng, khó trách Thẩm Vi Tửu lại vui như vậy.
Con bé này, người ta không đến tìm mình mà còn ngây ngốc vui vẻ thay người ta.
Trương Thuần còn đang suy nghĩ có nên kể chuyện Đoạn Khâm tại tang lễ cho Thẩm Vi Tửu hay không, thì thấy cô không ép chân nữa, cả người đều dán lên TV, híp mắt lại không biết đang nhìn gì.
Trương Thuần nói: “Bà chị của tôi ơi, em dán lại gần như vậy làm gì?”
Sắc mặt Thẩm Vi Tửu hơi tái nhợt: “Chị thấy không?”
“Thấy gì?” Trương Thuần nhìn TV.
Thẩm Vi Tửu chỉ vào ngón tay Đoạn Khâm.
Trương Thuần lập tức nhìn thấy chiếc nhẫn kia, kinh ngạc nói: “A Tửu, em và cậu ta đính hôn hay là kết hôn rồi?”
Thẩm Vi Tửu cắn cắn môi dưới, trong mắt ngấn nước, sắc mặt Trương Thuần lập tức trở nên khó coi, sao mình lại ngốc như vậy, nếu chiếc nhẫn này liên quan đến A Tửu thì sao cô còn bảo mình nhìn chứ.
Thẩm Vi Tửu chưa từng nhìn thấy chiếc nhẫn kia.
Giọng nói của Trương Thuần như đang trôi nổi xung quanh, nhưng cô không nghe vào, cô nghĩ, có thể là mình suy nghĩ nhiều, chỉ là do Đoạn Khâm đột nhiên muốn đeo nhẫn thôi, đeo cho vui mà thôi.
“Chị Thuần, em muốn gọi điện thoại.” Thẩm Vi Tửu bắt lấy cánh tay Trương Thuần, nói.
Trương Thuần gật đầu, chuyện này nên gọi điện thoại hỏi cho rõ: “Dùng điện thoại của chị đi.”
Trên TV, buổi họp báo đã kết thúc, sau khi khỏi, Đoạn Khâm sẽ trở lại võ đài, anh đang chậm rãi rời khỏi đó.
Điện thoại vang lên rất lâu nhưng không có người nhận, lông mi Thẩm Vi Tửu run rẩy, nước mắt đã rơi xuống.
TV đã chuyển sang quảng cáo, điện thoại cũng tự động tắt máy, Thẩm Vi Tửu hít sâu một hơi, lại gọi lần nữa.
Điện thoại kết nối được rồi.
Trong ánh mắt Thẩm Vi Tửu lại dấy lên tia sáng, nhưng tia sáng kia dần dần bị dập tắt.
Một giọng nữ mềm mại vang lên từ bên kia: “A lô, xin chào?”
“Ồ, sao không thấy ai nói vậy? Chẳng lẽ lại là điện thoại quấy rối.”
Thẩm Vi Tửu che miệng lại, không để cho mình khóc thành tiếng.
Mùi nước hoa đặc biệt, lời nói ấp a ấp úng, không trả lời tin nhắn, không gọi điện thoại được, tất cả đều được gắn liền với nhau, khiến trái tim mềm mại của cô đau đến nỗi thủng lỗ chỗ.
Trương Thuần cũng nghe thấy giọng nói của người phụ nữ kia, ςướק điện thoại chửi Đoạn Khâm không có lương tâm, bắt cá hai tay gì đấy, bên kia lập tức cúp điện thoại.
Thẩm Vi Tửu nói: “Chị Thuần, đừng nói nữa.”
Trương Thuần khó thở, vén tay áo: “Tên Đoạn Khâm này, chân vừa khỏi mà đã tìm người phụ nữ khác, cũng không nhìn xem là ai không chê cậu ta, ở bên cậu ta lâu như vậy.”
Lời Trương Thuần nói tựa như nước muối giội vào trái tim đang chảy máu đầm đìa của Thẩm Vi Tửu, giọng nói của cô có chút khàn khàn: “Chị Thuần, đừng nói nữa.”
Trương Thuần đau lòng: “Cũng may, cũng may, em chưa sa vào quá sâu, bây giờ thấy rõ bộ mặt thật của cậu ta cũng coi như chưa muộn, Tửu Tửu nhà ta tốt như vậy, ai nhìn mà không thích chứ, không thiếu một người đàn ông như cậu ta đâu.”
Thẩm Vi Tửu cắn môi, từng giọt nước mắt to như hạt đậu chảy xuống từ khóe mắt, nhưng Đoạn Khâm không giống vậy, trên thế giới này chỉ có một Đoạn Khâm mà thôi.
Nhưng Đoạn Khâm duy nhất trên thế giới lại vứt bỏ cô rồi.
Sau khi Trương Thuần trở về lại gọi điện thoại đến, vẫn là giọng nữ kia, cô bèn chửi cho cô nàng đó một trận, cuối cùng Trương Thuần phát hiện mình bị chặn số.
Tiểu Giang cảm thấy uất ức, cô nàng chỉ cầm điện thoại giúp Đoạn Khâm một lát thôi mà đã có người liên tục gọi điện thoại tới mắng, cô nàng chưa từng biết fan hâm mộ của Đoạn Khâm lại có người đáng sợ như vậy, không thể làm một fan có lý trí sao?
Sau khi chặn số điện thoại đó, Tiểu Giang mới thở dài một hơi, mắng cô nàng thì được, Đoạn Khâm vừa trở lại, không thể để Đoạn Khâm bị tổn thương, cô nàng vẫn nên bảo chú Trần thay số điện thoại khác cho Đoạn Khâm thôi.
Từ khi xảy ra chuyện kia, dường như Thẩm Như đã không còn tinh lực, cả ngày đều ở trong nhà, Thẩm Vi Tửu vừa đi ra ngoài, bà sẽ hoảng hốt, mới đầu thì còn đỡ, lâu dần thì bắt đầu khóc to, Thẩm Vi Tửu không dám bỏ đi quá lâu.
Cô biết Thẩm Như mắc bệnh rồi.
Thẩm Như kéo tay cô: “A Tửu, mẹ không mắc bệnh, mẹ sợ con đi ra ngoài sẽ bị bắt, chúng ta không đấu lại bọn họ đâu.”
Thẩm Vi Tửu vỗ lưng Thẩm Như: “Thẩm Như, bọn họ không tìm thấy chúng ta đâu.”
Thẩm Vi Tửu nhìn hơi nước trong mắt Thẩm Như, nhẹ nhàng tựa đầu lên bờ vai bà: “Mẹ, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ.”
Đoạn Khâm lại vứt bỏ cô một lần nữa, mà cô đã quá mệt mỏi, quá mệt rồi, mệt đến nỗi không muốn cử động nữa.
Có lẽ cô không còn sức lực đi tìm Đoạn Khâm nữa.
“A Tửu, con đang gọi mẹ sao?”
Giọng nói của Thẩm Vi Tửu thoáng qua, tựa như một giây sau sẽ bị gió thổi tan: “Vâng.”
Thẩm Như không nghe thấy, bà đắm chìm trong xúc động của mình: “Trước đây mẹ thật sự xin lỗi con, mẹ biết lỗi rồi.”
Một lúc sau, Thẩm Như phát hiện Thẩm Vi Tửu đã bất tỉnh.
Thẩm Vi Tửu bị bệnh rồi, hình như là không quen khí hậu, liên tục ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay vừa ho khan liền đỏ ửng, nhìn rất đáng thương. Cô ngồi truyền nước trong phòng khám trên thị trấn, trong phòng khám có hơn một nửa người đều đặt ánh mắt trên người cô, Thẩm Vi Tửu để ý rằng có một cậu bé vẫn đang nhìn mình, cô vừa nhìn sang thì cậu nhóc đã ngoảnh mặt đi, cô thấy cậu nhóc đỏ mặt, không khỏi cảm thấy thú vị, bèn thấp giọng nở nụ cười.
Nụ cười này kéo đến phổi khiến cô lại ho khan, trong mắt ngấn nước, bà nội Vương tới mua thuốc không nhìn nổi nữa, đi tới vỗ vỗ lưng cô: “Cô gái, người nhà cháu đâu?”
Giọng nói của Thẩm Vi Tửu mềm yếu: “Cháu ở đây một mình là được rồi.”
Bà nội Vương ngồi bên cạnh Thẩm Vi Tửu, vuốt ve tay cô: “Ho khan là do hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể, trên tay có rất nhiều huyệt vị, vuốt ve nhiều sẽ tốt cho cơ thể, ngày mai bà mang cho cháu một ít thuốc gia truyền nhà bà, đảm bảo uống tốt hơn thuốc tây.”
Bác sĩ đang kê đơn thuốc nói: “Bà Vương, thuốc gia truyền nhà bà tốt như vậy, sao còn đến chỗ tôi mua thuốc?”
Bà nội Vương tức giận: “Uổng công cô là bác sĩ, có hiểu uống thuốc đúng bệnh hay không, thuốc gia truyền nhà tôi chuyên trị ho khan.”
Thẩm Vi Tửu cầm ngược bàn tay bà nội Vương: “Được ạ, ngày mai bà nội Vương mang thuốc cho cháu nhé.”
Bà nội Vương nở nụ cười: “Cô gái ngoan.”
Ngày hôm sau, bà nội Vương thật sự mang thuốc tới, Thẩm Vi Tửu mỉm cười ngọt ngào uống một hớp lớn, chỉ có điều là thuốc quá đắng, gương mặt cười ngọt ngào lại trở thành mặt khổ qua, bà nội Vương không nhìn nổi một cô gái dễ thương lại trông khó chịu như vậy: “Đừng uống, đừng uống nữa, hay là truyền nước đi, bà già rồi nên hồ đồ.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Không sao ạ.”
Cậu bé vẫn luôn nhìn lén Thẩm Vi Tửu đột nhiên chạy tới đưa cho cô một viên kẹo, Thẩm Vi Tửu sửng sốt, sau đó nhận lấy: “Thật đúng lúc, chị cũng mang kẹo tới.”
Nhìn chị gái xinh đẹp biến ra rất nhiều kẹo như đang làm ảo thuật, cậu bé nở nụ cười: “Chị giỏi quá.”
Mọi người trong phòng điều trị đều nở nụ cười.
Một cô gái rất xinh đẹp, tính cách lại tốt, còn thích giúp đỡ bọn họ, đến khi Thẩm Vi Tửu khỏi bệnh, hầu như người trên thị trấn đều biết có hai mẹ con nhà nọ vừa chuyển đến, cô con gái kia vừa tốt tính lại còn dịu dàng.
Bà nội Vương rất thích cô gái tên A Tửu này, ngày nào cũng nhắc đến cô trước mặt cháu trai Vương Thạch.
Sau khi Vương Thạch tốt nghiệp đại học, đầu tiên là lưu lạc vài năm ở bên ngoài, sau đó quay lại làm thầy giáo, đã chia tay bạn gái cũ, hiện tại bị bà nội nhắc mãi nên cảm thấy rất phiền: “Bà nội, tạm thời cháu vẫn chưa muốn yêu đương, nếu gặp mặt người ta thì chẳng phải là rất vô trách nhiệm hay sao?”
“Chỉ gặp mặt thôi, bắt cháu chịu trách nhiệm gì chứ?” Bà nội Vương tức giận nói.
“Dù sao thì cháu cũng không đi.” Vương Thạch để lại những lời này rồi đến trường, buổi tối, anh cảm thấy thái độ của mình đối với bà nội thật sự không tốt, bèn đi mua đồ ăn mà bà nội thích, định về nhà xin lỗi.
Vừa về đến nhà, anh đã nhìn thấy đôi giày ngoài cửa, sắc mặt lập tức đen lại, anh đã nói không muốn gặp mặt mà bà nội còn mời người ta về nhà, anh nổi giận đùng đùng đi vào thì thấy một cô gái đang đứng trong vầng sáng.
Cơn giận kia bỗng dập tắt như không khí trong bóng bay, Vương Thạch đột nhiên muốn yêu đương rồi.
Thẩm Vi Tửu không ngờ nhà bà nội Vương còn có người khác, lúc chiều Thẩm Như dạy cô làm bánh ngọt, cô bèn mang một chút tới.
Cô khẽ nở nụ cười: “Xin chào, tôi tên là Thẩm Vi Tửu, vừa chuyển đến gần đây.”
Bàn tay của cô gái trắng nõn dưới ánh đèn, bên trên như phủ một tầng sáng long lanh, anh chà tay lên quần, lau hết mồ hôi trên lòng bàn tay đi rồi mới năm chặt bàn tay xinh xắn kia: “Vương Thạch.”
Thẩm Vi Tửu cười thành tiếng: “Anh thật sự đang bắt tay với tôi sao, tôi cảm giác như mình đang gặp lãnh đạo vậy.”
Vương Thạch cũng cười cười, thuận thế buông lỏng tay ra, đặt đồ trên mặt bàn: “Cùng ăn cơm tối đi, tôi mua không ít đồ ăn.”
Thẩm Vi Tửu lắc đầu: “Không cần, tôi đã ăn rồi, bây giờ phải về.”
Ánh mắt Vương Thạch vẫn luôn chăm chú nhìn bóng lưng Thẩm Vi Tửu, bà nội Vương đi ra thì thấy Vương Thạch ở đằng kia, không nhịn được mà bật cười: “Bà nội không lừa cháu chứ.”
Nhà của Thẩm Vi Tửu và Thẩm Như cách nhà của bà nội Vương mấy tòa nhà, ngày hè, trên thị trấn nhỏ có thể nghe thấy tiếng ve kêu rất rõ, nụ cười trên mặt Thẩm Vi Tửu dần tắt, cô nhớ Đoạn Khâm rồi.
Vừa nghĩ tới Đoạn Khâm, Thẩm Vi Tửu đã cảm thấy nghẹn ngào, cô ngồi xổm trên mặt đất, tiếng ve kêu bên tai dường như biến thành tiếng sóng biển, cô và Đoạn Khâm đang bước chậm dưới tán cọ ở Valencia.
Giống như chàng trai và cô gái trốn sau cây lén hôn môi.
Mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân, cô sẽ nắm chặt áo Đoạn Khâm, Đoạn Khâm sẽ cười khẽ, mà cô chỉ có thể dùng môi ngăn cản Đoạn Khâm cố ý tạo ra âm thanh.
Thẩm Vi Tửu lau nước mắt, đứng lên.
Cô không muốn đi chất vấn Đoạn Khâm, có lẽ cứ để Đoạn Khâm cho rằng cô đã ૮ɦếƭ vậy, những ký ức tươi đẹp này chỉ sống trong đầu cô là được rồi, đây là những ký ức quý giá nhất của cô.
Cô sẽ quên Đoạn Khâm thôi, giống như trước đây Đoạn Khâm đã quên cô vậy.
Ở nước ngoài, Thôi Hạo dùng ba phần kỹ thuật để đoạt được đai vàng trong giải vô địch quyền anh liên lục địa, cậu ta nở nụ cười kiêu ngạo với màn ảnh: “Lời mà tôi từng nói đều sẽ trở thành hiện thực.”
Đương nhiên cậu ta đã thấy tin Đoạn Khâm quay lại, nhưng vậy thì sao chứ, một người bị liệt, cả một năm không hề huấn luyện so với cậu ta, tài nguyên của câu lạc bộ sẽ hướng về ai chứ, Thôi Hạo không nhịn được lại nở nụ cười.
Nhưng lúc cậu ta trở về thì phát hiện Abel lại quay lại làm huấn luyện viên cho Đoạn Khâm, câu lạc bộ bố trí cho cậu ta một huấn luyện viên khác, Thôi Hạo vô cùng khó chịu: “Mạt ca, liệu Đoạn Khâm quay lại có chịu được huấn luyện cường độ cao của Abel không? Em và Abel cũng đã tiếp xúc với nhau lâu như vậy rồi, câu lạc bộ lại đột nhiên chuyển anh ta đi, vậy trận đấu tiếp theo của em phải làm sao bây giờ?”
Trần Mạt thầm giễu cợt, Đoạn Khâm sẽ không theo kịp huấn luyện cường độ cao của Abel sao?
“Tiểu Thôi à, chính là vì trận đấu tiếp theo của cậu, nên câu lạc bộ mới cố ý đào một huấn luyện viên từ câu lạc bộ Hùng Ưng về đây cho cậu, cứ việc chăm chỉ huấn luyện, câu lạc bộ sẽ không bạc đãi cậu đâu.”
Lúc này trong lòng Thôi Hạo mới cân bằng lại một chút, cậu ta cũng không hẳn là không thể thiếu Abel, cậu ta chỉ muốn so đo với Đoạn Khâm.
“Em trở về mà không thấy Khâm ca đâu, anh ấy vẫn đang ở bệnh viện sao? Cần em mua bó hoa đến tặng anh ấy không?”
“Không cần.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông truyền đến, Thôi Hạo quay đầu lại thì thấy Đoạn Khâm.
Thân hình Đoạn Khâm cao lớn, mang theo một chiếc bóng đi tới, cho dù anh đi rất chậm, nhưng Thôi Hạo lại cảm thấy cả người căng cứng, trên mặt vẫn tỏ ra vui vẻ: “Khâm ca, hóa ra chân anh đã khỏi rồi? Cần em đến dìu anh không?”
Mặt Đoạn Khâm không chút biểu cảm mà liếc nhìn Thôi Hạo, ánh mắt lạnh như băng, Thôi Hạo cảm thấy Đoạn Khâm đã thay đổi, trước đây anh là một chú sư tử mạnh mẽ, bây giờ lại trở thành một con rắn độc, người nào bị anh nhìn chằm chằm đều không thể chạy trốn, anh sẽ rót nọc độc vào trong cơ thể của hắn, sau đó nhìn con mồi dần dần tử vong.
Thôi Hạo không nhịn được mà dời mắt, cho dù lúc này không ở trên võ đài, nhưng cậu ta vẫn bị Đoạn Khâm chèn ép, cậu ta thầm sỉ nhục phản ứng của mình, lại càng thêm oán hận Đoạn Khâm, chẳng qua chỉ là một tên liệt vừa khỏi, bây giờ đã có thể đi lại, nhưng khi lên võ đài thì không thể chỉ có mỗi đi lại thôi đâu.
Cậu ta nghĩ tới đây, rốt cuộc trong lòng cũng đã thoải mái hơn, hé miệng nói: “Khâm ca, câu lạc bộ mua bảo hiểm cho chúng ta rồi, lần này anh quay lại là muốn lấy bảo hiểm đấy à?”
Trần Mạt đang nói chuyện với Đoạn Khâm thì nghe thấy lời của Thôi Hạo, không nhịn được mà nhíu mày, anh ta nhìn về phía Đoạn Khâm, môi khẽ mấp máy: “Đoạn Khâm, đừng để ý đến cậu ta.”
Đoạn Khâm chỉ liếc mắt nhìn Thôi Hạo: “Không phải.”
Đoạn Khâm nhìn Thôi Hạo, anh không hề tìm ra điểm nào trên gương mặt Thôi Hạo giống với A Tửu, chỉ cảm thấy Thôi Hạo giống với ba cậu ta là Thôi Hành Đình.
Trong ánh mắt Đoạn Khâm như mang theo sự châm biếm, cũng giống như mang theo cả khinh thường, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không cho cậu ta, anh hung hăng gì chứ? Thôi Hạo thầm oán, cậu ta muốn cho Đoạn Khâm một bài học, bèn nói: “Khâm ca, em đã nói rằng mình muốn giành hai đai vàng, nhưng em thật sự không có kinh nghiệm, Khâm ca đã quay lại rồi, liệu em có thể xin Khâm ca chỉ bảo chút được không? Học hỏi một chút.”
Trần Mạt tức giận: “Vớ vẩn.”
Chân của Đoạn Khâm vừa khỏi không bao lâu, cho dù chỉ đi lại bình thường thôi cũng không thể đi lâu, huống chi là lên võ đài.
“Nếu chân của Khâm ca không ổn thì thôi vậy.” Thôi Hạo thầm cảm thấy sảng khoái.
Đoạn Khâm nói: “Được thôi.”
Trần Mạt: “Đoạn Khâm! Cậu chỉ đi lại thôi cũng không được bao lâu, sao lên võ đài được.”
Đoạn Khâm khẽ nói: “Vậy xong sớm là được.”
Thôi Hạo nắm chặt nắm đấm, cậu ta vừa đoạt được danh hiệu quyền vương mà Đoạn Khâm còn dám nói như vậy, nhưng không sao hết, cậu ta sẽ cho Đoạn Khâm thấy thực lực của mình.
Lúc lên võ đài, Đoạn Khâm cũng gặp chút khó khăn, Trần Mạt thầm mắng Thôi Hạo một trận, hi vọng Đoạn Khâm sẽ không bị thương quá nặng.
Bọn họ thi đấu trên một võ đài của câu lạc bộ, từ lúc Đoạn Khâm xuất hiện đã có rất nhiều người phóng ánh mắt tới trên người anh, bọn họ nhìn thấy Đoạn Khâm và Thôi Hạo cùng lên võ đài thì càng giật mình, chỉ trong chốc lát, dưới võ đài đã có rất nhiều người vây xem.
Không riêng gì Trần Mạt cảm thấy Đoạn Khâm sẽ thua mà gần như tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.
Một người đàn ông chân vừa lành so với một người liên tục huấn luyện và vừa đoạt đai vàng, lấy gì để so sánh?
Đoạn Khâm liếc nhìn phía dưới, Trần Mạt lo lắng, những người khác không dám tin, duy nhất chỉ thiếu sự chờ mong của cô.
Trái tim Đoạn Khâm đau dữ dội.
Thôi Hạo phát hiện hơi thở của Đoạn Khâm trùng xuống nhưng không để ý, cậu ta biết lúc này mà đấu với Đoạn Khâm thì quả là không có mặt mũi, nhưng có thể đè Đoạn Khâm xuống mặt đất, chỉ nghĩ thôi cũng đã rất sảng khoái rồi.
Thôi Hạo cảm thấy mình không nên đánh bại Đoạn Khâm trong phút chốc, cậu ta phải đánh như mèo vờn chuột, để khiến cho cái người từng là quyền vương này khóc lóc xin tha.
Chân của Đoạn Khâm đã bắt đầu đau âm ỉ, nhưng cơ thể vẫn vững vàng đứng ở đó, mắt nhìn chằm chằm vào Thôi Hạo.
Anh không thể di chuyển quá nhanh, đành đứng ở đó bị động tiếp nhận tấn công của Thôi Hạo, nhưng Thôi Hạo muốn đùa giỡn nên đương nhiên sẽ không quá dùng sức, Đoạn Khâm đỡ được tay Thôi Hạo, nhíu mày nhìn Thôi Hạo, cậu ta khẽ nở nụ cười: “Nhường anh một chút thôi.”
Giữa đầu lông mày của Đoạn Khâm như phủ một tầng mây đen, ánh mắt của anh dần trở nên hung ác: “Không cần.”
“Vậy em không khách sáo nữa.”
Dáng người Thôi Hạo thấp bé, ra đòn rất ổn, cậu ta vung quyền mang theo cả gió hướng về phía mặt Đoạn Khâm, Đoạn Khâm dùng tay kẹp nắm đấm của Thôi Hạo, sau đó phản công, Thôi Hạo nhất thời sơ suất nên trúng một quyền, chỉ cảm thấy mắt nổi đom đóm, cậu ta phát hiện Đoạn Khâm một năm không lên võ đài nhưng vẫn luôn huấn luyện, lực của nắm đấm rất đủ, nhưng như vậy thì sao chứ, hắn vẫn không đánh lại mình!
Thôi Hạo bị chọc giận, ra quyền sau vừa nhanh vừa mạnh hơn quyền trước, trên người Đoạn Khâm bị trúng quyền ngày càng nhiều.
Trần Mạt định đợi đến khi Đoạn Khâm ngã xuống thì hô ngừng.
Không chỉ trên người Đoạn Khâm đau nhức mà trên đùi còn đau hơn, nhưng chỉ có cơn đau này mới giúp anh cảm giác được rằng mình còn sống.
Thôi Hạo cảm thấy Đoạn Khâm chỉ đang gượng chống lại, cậu ta bèn tung ra một quyền, muốn chấm dứt màn đánh đấm đơn phương này, nhưng Đoạn Khâm đã chặn được.
Từ một quyền này, Đoạn Khâm bước lên trước một bước, trong lúc Thôi Hạo không để ý, anh ném Thôi Hạo qua vai.
Thôi Hạo nhanh chóng bò dậy từ mặt đất, dùng chân ép hai chân Đoạn Khâm, đè anh dưới thân.
Trên đùi Đoạn Khâm xuất hiện một cơn đau kịch liệt, mồ hôi chảy từ mắt xuống, anh thấy Thôi Hạo đầy vẻ đắc ý, không nhịn được mà nghĩ đến cảnh lúc Thôi Hành Đình biết A Tửu và mẹ của cô ૮ɦếƭ, liệu ông ta cũng như thế này hay không.
Thôi Hạo cảm thấy chỉ cần kiên trì thêm vài giây nữa thì sẽ thắng, nhưng một giây sau Đoạn Khâm lại cử động thân thể, rút chân từ dưới người Thôi Hạo ra, sau đó hung hăng cho Thôi Hạo một quyền.
Nắm đấm của anh như một thanh đao vừa rút khỏi chuôi, sắc bén và trí mạng, chỉ một quyền đã hạ gục Thôi Hạo xuống đất, đủ sự hung ác, như một con sói cô độc, chỉ phút chốc đã có thể cắn nát yết hầu con mồi.
Thôi Hạo thua.
Dưới đài rất yên tĩnh.
Đoạn Khâm đứng dậy khỏi người Thôi Hạo, cơ thể nghiêng ngả, ngã phịch một tiếng xuống đất, hiện tại chân anh không thể đứng được.
Thôi Hạo nằm bên cạnh, dường như không thể tin được.
Đoạn Khâm nhìn ánh đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng, trong lòng không có bất kỳ chấn động nào, anh chỉ đang nghĩ nếu A Tửu có mặt ở đây, liệu có phải anh sẽ nhận được một nụ hôn không?
Nhưng A Tửu đã mất rồi.
Thôi Hạo đứng lên, cậu ta có thể cảm nhận được vô số ánh mắt rơi trên người mình, cậu ta – một người vừa giành được đai vàng – lại thua trước một người vừa có thể đứng dậy.
Đoạn Khâm được Trần Mạt đỡ dậy: “Đoạn Khâm, cậu thắng rồi!”
Thôi Hạo nhìn Đoạn Khâm được đỡ dậy, chân của anh run lẩy bẩy, nhưng vẫn đánh bại cậu ta, Thôi Hạo cảm nhận được ánh mắt của Đoạn Khâm rơi trên người mình, cậu ta cúi thấp đầu, nhất định lúc này Đoạn Khâm rất đắc ý, coi cậu ta chỉ như một con tôm tép mà thôi.
Nhưng đột nhiên Thôi Hạo nghe thấy Đoạn Khâm nói: “Tôi không thắng, hạng nặng khác nhau.”
Đoạn Khâm có vóc dáng cao, anh vẫn luôn đánh hạng siêu nặng, mà Thôi Hạo lại thấp hơn anh một hạng.
Lúc này người bên dưới đài mới phản ứng kịp, đúng vậy, hạng nặng của hai người không giống nhau, Thôi Hạo thua cũng không lạ.
Thôi Hạo đột nhiên cảm thấy những ánh mắt đặt trên người mình đã vơi đi rất nhiều, mà Đoạn Khâm đã được Trần Mạt dìu ra ngoài.
Sau khi dìu Đoạn Khâm trở về, Trần Mạt nói: “Cậu đã sắp khỏi rồi mà còn kích động như vậy làm gì? Cậu ta đáng để cậu liều mạng như vậy sao?”
Đoạn Khâm khép hờ mắt không nói lời nào, chỉ có lúc trên võ đài anh mới cảm giác được rằng mình còn sống, anh có thể tưởng tượng ra ánh mắt của cô rơi trên người mình.
Đoạn Khâm tháo bao tay màu trắng xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên đó, bây giờ anh chỉ còn nó thôi.
Tiểu Giang thấy Trần Mạt dìu Đoạn Khâm trở về thì càng hoảng sợ, sau đó trả lại điện thoại cho Đoạn Khâm, cô nàng lén nói với Trần Mạt: “Chú Trần, chắc là số điện thoại của Đoạn Khâm bị lộ rồi, có rất nhiều cuộc gọi đến quấy rối.”
Trần Mạt nhíu mày, anh ta nhớ đến tin nhắn nhận được đêm hôm đó, bèn gật đầu: “Tôi sẽ sắp xếp, cô ở bên cạnh để ý Đoạn Khâm một chút.”
Tiểu Giang gật đầu, đến đêm, Đoạn Khâm lại bảo Tiểu Giang về, nói rằng ngày mai sẽ tìm cô nàng, nhưng trên thực tế lại không hề đến tìm, Tiểu Giang cảm giác như mình bị thất nghiệp.
Cảnh Tri Bác không biết người nào ngày ngày đều lên mạng tìm tin tức về Thẩm Vi Tửu, ban đầu chỉ có một bên tìm, cậu đoán có lẽ là người của Dương Tình, nhưng về sau lại có thêm người vẫn luôn tìm kiếm về Thẩm Vi Tửu, cậu không nhịn được mà nhớ tới người đàn ông mang theo chấp niệm trong ánh mắt, cậu không xúc động như Trương Thuần, vẫn quyết định nói chuyện này cho Thẩm Vi Tửu.
Lúc ấy Thẩm Vi Tửu đang nấu ăn, Cảnh Tri Bác đứng ở cửa ra vào nói chuyện này, Trương Thuần nói: “Cậu ta đã có người phụ nữ khác rồi, còn tìm A Tửu làm gì?”
Cảnh Tri Bác nói: “Em thấy anh ấy không giống loại người này.”
“Biết người biết mặt nhưng không biết tâm, chẳng phải trước mặt chúng ta cũng có một người như thế sao.” Trương Thuần nói.
Cảnh Tri Bác có gương mặt sinh viên, nhìn rất trẻ trung, nhưng cậu vẫn theo đuổi được Trương Thuần, cậu bất đắc dĩ gọi một tiếng Thuần Thuần.
Thẩm Vi Tửu vừa thái cần tây vừa nói: “Anh ấy quả thật không phải người như vậy, nhưng đã không còn liên quan đến em nữa rồi.”
“Vẫn phải làm phiền bạn trai Thuần Thuần giúp tôi che dấu rồi.” Trên mặt của cô mang theo nụ cười, nhưng lại khiến người nhìn không cảm nhận được sự hạnh phúc.
“Quyết định vậy đi.” Trương Thuần nói xong thì thấy trên tay Thẩm Vi Tửu bị rách một đường, máu tươi tuôn ra, đỏ đến chướng mắt.
“A Tửu, em thái cả vào tay rồi, em không cảm nhận được sao?”
Thẩm Vi Tửu nhìn máu trên tay mình, sửng sốt một chút, cô quả thực không cảm nhận được, có thể là vì cơn đau này còn kém xa nỗi đau trong lòng cô.