Đoạn Khâm thấy Thẩm Vi Tửu về đến nhà, ánh mắt u ám không rõ liếc nhìn bên ngoài, sau đó mới đi vào phòng.
Hộ công đẩy xe lăn cho Đoạn Khâm, thấp giọng nói: “Tiên sinh, tối nay có cần tắm rửa không?”
Đoạn Khâm gật đầu, phát hiện vẻ mặt một người hộ công có chút bối rối, không khỏi nhìn ông ta thêm.
Tên hộ công đó nuốt nước bọt: “Tiên sinh?”
Đoạn Khâm nói: “Ông đẩy tôi đi lên.”
Tên hộ công liền giúp Đoạn Khâm lên tầng.
Đoạn Khâm không cần người khác tắm giúp, anh nhìn dòng nước chậm rãi chảy xuôi, cũng không vội vã tắm, giữa tiếng nước chảy có thể nghe thấy tiếng bước chân không ngừng ngoài cửa.
Phòng tắm thủy tinh có thể nhìn từ trong ra ngoài, Đoạn Khâm lờ mờ thấy tên hộ công kia nhìn từ cửa sổ xuống, vẻ mặt bối rối, xuyên qua một tầng thủy tinh anh cũng có thể thấy rõ.
Hộ công ghé lên cửa sổ nhìn một hồi, sau đó cắn răng, nhét điện thoại mà Đoạn Khâm đặt trên bàn vào trong áo.
Sắc mặt Đoạn Khâm lập tức trở nên rét lạnh.
Hộ công thấy Đoạn Khâm tắm xong, hình như không phát hiện ra điều gì, mới thở dài một hơi: “Tiên sinh, đi nghỉ chưa?”
Đoạn Khâm gật đầu: “Một mình tôi là được, ông ra ngoài đi.”
Sức lực nửa người trên của Đoạn Khâm rất khỏe, thật ra anh có thể tự làm rất nhiều việc, hộ công cũng không nghĩ nhiều, liền lui ra ngoài cửa.
Ba giờ đêm, dưới tầng đột nhiên phát ra âm thanh leng keng, hộ công lén lút mở cửa cho Herrera vào.
Herrera nói: “Hắn đã ngủ chưa?”
Hộ công nói: “Ngủ rồi, đã lâu không nghe thấy tiếng động gì nữa.”
Trong tay Herrera cầm một mảnh vải: “Lát nữa ông mở cửa giúp tôi, tôi vào phòng bịt hắn, bảo đảm một tiếng động cũng không có, ông yên tâm đi.”
Hai người đi đến cửa phòng Đoạn Khâm, cắm chìa khóa vào ổ, trong màn đêm yên tĩnh phát ra một tiếng “tạch”.
Đoạn Khâm ngồi ở cạnh cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn hai người đang mò mẫn vào phòng, người đi trước đột nhiên bổ nhào lên giường, một giọng Tây Ban Nha vang lên: “Mẹ nó, đây là gối mà.”
Đoạn Khâm mở đèn lên, dùng tiếng Tây Ban Nha nói: “Các người đang tìm tôi?”
Đèn sáng ngời, Herrera và tên hộ công kia bị chói, không mở mắt được, một lúc sau mới mở to mắt, thấy trong tay Đoạn Khâm cầm một khẩu súng.
Herrera và hộ công đứng bất động, Đoạn Khâm nói: “Các người đang làm gì?”
Hộ công nói: “Tiên sinh, tiên sinh, tôi không biết gì cả, là Herrera ép tôi làm.”
Herrera chửi một câu ૮ɦếƭ tiệt.
Giọng Tây Ban Nha của đối phương còn chính thống hơn cả hắn, chẳng phải những lời lúc trước hắn nói trước mặt Đoạn Khâm anh đều hiểu sao.
Herrera cảm thấy mình bị chơi xỏ, đối phương rõ ràng nghe hiểu được tiếng Tây Ban Nha, còn thuê hắn làm gì?
Herrera tát tên hộ công một cái: “Ông sợ cái gì, sao nó có súng được chứ, chắc là để dọa cho chúng ta sợ thôi.”
Giọng nói của Đoạn Khâm lộ vẻ nham hiểm: “Mày muốn thử không?”
Tên hộ công kia ôm đầu khóc lóc, Herrera tiến lên trước mấy bước, sau đó giơ tay lên: “Chỉ đùa chút thôi…”
Nói xong liền vội vàng định nhảy xuống tầng từ cửa sổ.
Chỉ có điều, hắn có nhanh nữa cũng không thể nhanh hơn đường đạn.
“Đoàng” một tiếng, hộ công và Herrera đều sợ đến choáng váng, một lát sau Herrera mới cảm nhận được trên đùi đau buốt, bắt đầu kêu rên.
Ánh mắt hộ công nhìn Đoạn Khâm như đang nhìn một con quỷ.
Vậy mà người này lại thật sự có súng, hắn thật sự dám nổ súng…
Tay Đoạn Khâm rất chuẩn, anh nhắm trúng bắp chân Herrera, thấy ánh mắt sợ hãi của hai tên kia, Đoạn Khâm nói: “Gọi điện thoại báo cảnh sát.”
Hộ công ngẩn người, nhận ra Đoạn Khâm đang nói với mình, run run rẩy rẩy móc điện thoại của Đoạn Khâm trong иgự¢ ra đưa cho anh.
Đoạn Khâm lạnh nhạt ném ánh mắt lên người Herrera: “Chuyện không nên nghĩ thì cũng đừng nghĩ đến.”
Lúc này, Herrera đột nhiên bị cơn đau khiến cho tỉnh táo, có lẽ điều tên này nói không phải chuyện đêm nay mình làm, mà là việc ban ngày hắn theo dõi cô gái kia.
Đoạn Khâm di chuyển xe lăn đến bên cửa sổ, nhìn nhà cô gái bên cạnh, hi vọng cô không bị đánh thức.
Rất nhanh, xe cảnh sát đến bắt ba người đi.
Nửa đêm nhận được một vụ án sử dụng súng, hơn nữa còn có một người Trung Quốc, cảnh sát vô cùng đau đầu.
Archer nhìn ba người vừa cung cấp lời khai, chân Herrera đã được băng bó, rõ ràng Đoạn Khâm mới là người cơ thể có chỗ khiết tật, nhưng trước mặt anh, Herrera và tên hộ công đều tránh xa Đoạn Khâm.
Súng được đựng trong chiếc túi trong suốt, Archer cầm lên nhìn, nói với Đoạn Khâm: “Đây là súng của anh?”
Hộ công nói: “Đúng, là súng của anh ta.”
Archer vỗ bàn một cái: “Tôi không hỏi ông.”
Cả sự việc đều là lỗi của hộ công và Herrera, nhưng lỗi của Đoạn Khâm là tự cất giấu súng, chỉ là, ở Valencia thật sự có rất nhiều người cũng cất giấu súng, hơn nữa, một khi đã dây dưa đến người nước ngoài thì đều phải báo cho đại sứ quán.
Đoạn Khâm gật đầu.
Archer liếc nhìn Đoạn Khâm, luôn cảm thấy người đàn ông này hơi quen mắt.
“Như vậy thì rõ rồi, ba người đều bị tạm giam ba ngày.”
Hộ công nói: “Có thể… Có thể bảo lãnh không?”
Archer nói: “Được, bảo bọn họ nhanh lên.”
Archer không muốn lãng phí cả đêm ở đây, thấy hai người ở góc tường bắt đầu gọi điện thoại, Archer nói với Đoạn Khâm: “Sao anh không gọi điện thoại?”
Đoạn Khâm im lặng không nói lời nào, Archer chăm chú nhìn anh.
Đoạn Khâm đột nhiên quay đầu lại, sự hung ác khó giấu trong mắt lan ra ngoài, Archer dời mắt, anh cảm thấy nếu đối phương có thể đi lại, có lẽ nắm đấm kia đã rơi xuống mặt mình rồi.
Nắm đấm?
Archer nhớ ra mình đã thấy Đoạn Khâm ở đâu rồi, đây chẳng phải Đoạn Khâm đã giành được đai vàng Châu Á hay sao?
Đoạn Khâm cảm nhận được ánh mắt mang theo khi*p sợ của Archer rơi trên người mình, nội tâm u ám lại không nhịn được mà cuồn cuộn.
Giọng nói của Archer đã hạ thấp hơn: “Anh là quyền vương của Châu Á năm ngoái phải không?”
Anh thấy Đoạn Khâm không để ý đến mình, liền lên mạng tìm, anh cũng không chú ý đến trận đấu ở Newark của Đoạn Khâm, lúc này vừa tìm trên mạng, liền tìm thấy tin tức của quyền vương Đoạn Khâm.
Dù sao thì trong giới quyền anh, nhận hối lộ là một nỗi nhục không thể xóa sạch, cho dù bọn họ không có chứng cứ chứng minh Đoạn Khâm nhận hối lộ, nhưng vẫn thích viết những tiêu đề câu view như vậy.
Archer không phải loại người chỉ nhìn tiêu đề, sau khi xem xong chỉ cảm thấy toàn bộ sự việc bên trong đều là tin đồn thất thiệt, thậm chí chuyện Đoạn Khâm bị liệt đều bị nói thành cố ý bán thảm. (lợi dụng hoàn cảnh của mình để tranh thủ sự đồng cảm của người khác)
Archer nhìn hai người đang tựa ở góc tường, nếu không phải quyền vương đã bị liệt, anh đoán có lẽ Đoạn Khâm không cần dùng súng cũng có thể đánh ૮ɦếƭ hai người kia.
Rất nhanh sau đó, người nhà của Herrera và hộ công đã tới đây, Archer hung hăng dạy dỗ bọn họ một trận mới bảo họ nộp tiền bảo lãnh hai người kia ra ngoài.
Ánh đèn đường le lói trong màn đêm Valencia, chóp mũi Thẩm Vi Tửu toát từng giọt mồ hôi nhỏ, khóe mắt cô đỏ hồng như vừa khóc một trận, cô đi đến bệnh viện, bệnh viện nói đêm nay không nhận thêm bệnh nhân nào, chỉ có một người bị thương trầy da ở chân, sau khi băng bó xong đã bị đưa đến cục cảnh sát rồi.
Cô vội vàng chạy đến cục cảnh sát.
Archer đã chuẩn bị qua đêm ở đây cùng Đoạn Khâm, anh đưa một điếu thuốc cho Đoạn Khâm: “Hút đi, ngủ ở đây không thoải mái đâu.”
Đoạn Khâm vươn tay nhận điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ xung quanh khiến anh cảm giác như mình bị hoa mắt, anh thấy có một cô gái mang theo cảnh đêm đi đến trước mặt mình.
Ánh mắt Đoạn Khâm hơi lóe lên một gợn sóng, tại sao cô cũng tới đây.
Cơ thể mềm mại của cô gái bổ nhào vào иgự¢ Đoạn Khâm, Đoạn Khâm lặng lẽ dập điếu thuốc.
Thẩm Vi Tửu ôm một hồi, sau đó thò tay sờ người Đoạn Khâm, đầu ngón tay của cô nõn nà, thon dài trắng mịn, mềm mại đến nỗi không tưởng, Đoạn Khâm đè tay cô lại, giọng nói hơi khàn hơn thường ngày: “Cô đang làm gì đấy?”
Từng giọt nước mắt của Thẩm Vi Tửu rơi xuống như trân châu, “Sau khi anh, em… em tưởng là…”
Nước mắt của cô rơi trên bàn tay Đoạn Khâm, ấm áp như muốn khiến trái tim anh bị bỏng thành lỗ.
Buổi trưa gặp…
Buổi tối gặp…
Những lời đó cũng không phải là cô thuận miệng nói, mà như một kiểu ước hẹn.
Ánh mắt Đoạn Khâm trở nên dịu dàng hơn, nhưng lời nói ra lại nóng hổi: “Cô sợ tôi sẽ tự sát sao?”
Thẩm Vi Tửu khịt khịt mũi, hàng lông mi không ngừng run rẩy để lộ nội tâm lo sợ của cô.
Tuy Archer không muốn cắt ngang hai người này, nhưng bây giờ hai người về nhà cũng có thể vuốt ve an ủi một lúc đấy.
Archer khẽ ho khan: “Cô gái này, cô muốn bảo lãnh cho Đoạn Khâm sao?”
Thẩm Vi Tửu nghi hoặc nhìn Đoạn Khâm, Đoạn Khâm lại đột nhiên cảm thấy chuyện mình làm trước đó quá cực đoan, nếu cô biết…
Cô sẽ sợ anh sao?
Bàn tay vịn xe lăn của Đoạn Khâm nắm thật chặt, vô cớ cảm thấy lo lắng.
Một lúc sau, bàn tay vịn xe lăn của Đoạn Khâm nới lỏng, dù sao thì cũng chỉ là hàng xóm mà thôi.
Thẩm Vi Tửu không hỏi gì mà chỉ gật đầu, ưỡn иgự¢: “Đúng! Tôi đến nộp tiền bảo lãnh cho anh ấy.”
Ánh mắt Đoạn Khâm thoáng dao động, bàn tay vừa buông lỏng bất giác lại siết chặt hơn, cô ngốc này, ưỡn иgự¢ làm gì?