Mỗi ngày, Thẩm Vi Tửu đều đạp xe quanh bờ biển Valencia một vòng, gió biển ướt mặn mang theo hơi nóng nhẹ lướt qua má, thổi mái tóc dài của cô tung bay trên không trung.
Bộ váy dài màu đỏ rực trở thành phong cảnh đẹp nhất tại bờ biển.
Làn da của Thẩm Vi Tửu trắng nõn, bộ váy đỏ trên người càng tô thêm vẻ xinh đẹp, toàn thân như một đóa hoa kiều diễm vừa nở rộ, thậm chí bên trên còn đọng vài giọt sương đang rung rinh.
Lý Tinh Văn cũng đến Valencia nghỉ phép, vừa tới, anh ta đã để ý đến Thẩm Vi Tửu, hình như cô đang tìm kiếm gì đó, trên gương mặt trứng ngỗng mang theo nét trẻ trung, một vẻ đẹp tự nhiên không son phấn, mỗi buổi chiều tối trở về, trong đôi mắt đều mang theo vẻ thất vọng, có lẽ cô đang tìm kiếm chân mệnh thiên tử của anh ta.
Lý Tinh Văn uống sạch rượu trong ly, sửa sang lại quần áo, quyết định hỏi xem cô gái này đang tìm gì.
Có lẽ mình có thể giúp cô ấy, Lý Tinh Văn có chút tự tin.
Thẩm Vi Tửu dắt xe đạp, thấy phía trước có người đàn ông đang đi tới, cô hơi vòng sang bên cạnh, không hề để ý tới dáng vẻ muốn chào hỏi của Lý Tinh Văn.
Lý Tinh Văn hơi sửng sốt, sau đó đuổi theo Thẩm Vi Tửu: "Xin chào, cô cũng đến từ Trung Quốc sao?"
Bước chân của Thẩm Vi Tửu không ngừng, cô gật đầu, tỏ vẻ không muốn nói nhiều.
Lý Tinh Văn không hề để ý, diện mạo xinh đẹp nên kiêu ngạo một chút là điều rất bình thường: "Tôi cũng là khách du lịch đấy, hay là chúng ta làm bạn được không?"
Thẩm Vi Tửu dừng bước, cô nhìn Lý Tinh Văn, khẽ nở nụ cười: "Tôi không phải khách du lịch."
Nói xong liền ngồi lên xe đạp rồi đi.
Lý Tinh Văn đứng nguyên tại chỗ, cảm nhận được vị chanh tươi mát nơi chóp mũi, hoàn toàn bị nụ cười vừa nãy đánh trúng, cả người đều cảm thấy ấm áp, tại sao lại có người mang vẻ đẹp kết hợp giữa thanh thuần và gợi cảm một cách hoàn mỹ như vậy chứ, chỉ là đáng tiếc, người đẹp không muốn để ý đến anh ta.
Thẩm Vi Tửu cũng không để chuyện vừa nãy ở trong lòng, cô thực sự không phải khách du lịch, cô tới để tìm chàng trai ngày xưa.
Thẩm Vi Tửu trở lại phòng trọ, bên cạnh là một đôi vợ chồng, có một cô con gái nhỏ, cô nhóc nhiệt tình cởi mở nói: "Hế lô~, Thẩm, ngày mai cùng đến bãi biển không?"
Thẩm Vi Tửu cười gật đầu: "Được."
Có lẽ Đoạn Khâm sẽ đến bãi biển để phơi nắng nhỉ.
Thẩm Vi Tửu bị kéo đến bờ biển đi dạo một vòng, chưa tìm được người mà mình muốn tìm, đã bị cô nhóc Martina nhà hàng xóm kéo đi lướt sóng.
Martina vừa lên sáu tuổi, cô nhóc rất thích chị gái hàng xóm vừa chuyển đến, nhưng chị ấy thường xuyên không ở nhà, cô nhóc muốn chị dẫn đi lướt sóng: "Thẩm, dẫn em đi lướt sóng được không?"
Thẩm Vi Tửu bất đắc dĩ chọc lên mũi Martina: "Không được đâu, bây giờ em còn nhỏ, đợi ba em đến mới có thể dẫn em lướt sóng."
Ba Martina là huấn luyện viên lướt sóng chuyên nghiệp, rất được yêu quý ở bãi biển thiên đường này, bây giờ anh đang dạy người khác lướt sóng, Martina nhăn mũi: "Vậy chị lướt sóng đi, em nhìn chị chơi được không?"
Mẹ Martina ở bên cạnh nói: "Thẩm, em chơi đi, một cô gái xinh đẹp như em, nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người đấy."
Thẩm Vi Tửu bị Martina quấn lấy, không còn cách nào khác, đành phải ôm ván lướt sóng đi đến bờ biển.
Bờ cát vàng, nước biển lam nhạt, lá cọ xanh tươi, một cô gái mặc bộ áo tắm màu trắng, thuần khiết như tinh linh bước ra từ biển cả, cơ thể dẻo dai tràn đầy sức sống, sóng biển đột ngột xô đến khiến Thẩm Vi Tửu sợ hãi hô lên một tiếng, nước biển đánh vào người mang theo từng đợt ngứa, khiến cô không nhịn được mà nở nụ cười.
Martina đứng bên bờ biển bắt đầu vỗ tay.
————
Herrera là hộ công (nhân viên chăm sóc cho bệnh nhân) bản địa mà Trần Mạt tìm cho Đoạn Khâm trước khi đến Valencia, để tránh Đoạn Khâm muốn ra ngoài mà không biết tiếng Tây Ban Nha.
Nhưng từ khi tới đây, người đàn ông Trung Quốc không hề ra khỏi phòng, Herrera ung dung nằm trên ghế sa lon màu đỏ tím, hai chân gác lên mặt bàn, dáng vẻ như chủ nhà.
Hắn ta đang nghe những hộ công Trung Quốc kia trò chuyện về người đàn ông trong phòng.
Hắn nghe nhiều ngày như vậy, mới coi như hiểu biết về Đoạn Khâm.
Hóa ra trước đây người đàn ông đó là một vận động viên quyền anh, nhưng lại nhận hối lộ của người khác, nên thua đối phương.
Herrera xem thường loại người này nhất, hắn ta hừ lạnh một tiếng từ lỗ mũi.
Thảo nào phải đến quốc gia của bọn họ, hóa ra là không ở nổi trong nước nữa.
Trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng gắt gỏng của người đàn ông kia, dọa hắn ta run rẩy, sau đó thấy không có ai chú ý tới mình mới khôi phục nguyên dạng, fuck, chân đã gãy rồi mà còn hung hăng gì nữa.
Mấy người hộ công Trung Quốc xuống lầu, cười nói với nhau: "Còn quyền vương cơ đấy, chẳng phải bây giờ là một kẻ liệt sao, nhìn dáng vẻ của tên đó xem, dù có nổi giận thì cũng làm gì chứ? Ha ha ha."
Herrera dùng tiếng Châu Á hỏi: "Sao vừa nãy tên đó lại tức giận?"
Hộ công Trung Quốc nháy mắt ra hiệu nói: "Còn sao nữa, đi vệ sinh chứ sao, ha ha ha."
Herrera cũng cười, hắn ta biết rõ người bị liệt thường sẽ không khống chế được chuyện vệ sinh, không khỏi cảm thấy hả hê trong lòng, kẻ phản bội phải bị trừng trị.
Mấy người hộ công không hề hạ giọng, tiếng cười truyền lên lầu trên, Đoạn Khâm nấp trong bóng tối, đôi mắt tràn đầy sự hung ác rủ xuống, gò má thon gầy, không biết vì sao mà trên quần anh hơi ẩm ướt, tựa như vết máu rơi trên nền tuyết, dễ khiến người khác chú ý.
Điện thoại trên tay truyền đến giọng nói của Trần Mạt.
Bên Trần Mạt rất ồn, nghe như đang ở sân tập quyền anh: "Đại ca của tôi ơi, hộ công Trung Quốc bên kia rất khó tìm, cậu dùng tạm đi, bên này tôi đang bề bộn lắm, đợi khi rảnh tôi lại gọi điện cho cậu."
Đoạn Khâm bình tĩnh ừ một tiếng, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng u ám.
Chẳng qua là chân anh bị gãy, cũng không phải là không khống chế được nửa người dưới, vậy mà những tên hộ công kia lại muốn mặc tã cho anh...
Đoạn Khâm hít thở nặng nề, ném điện thoại trên mặt đất, phát ra một tiếng bịch.
Giữa trưa, Herrera ăn cơm xong mới tới, hắn đi từng phòng, trong đầu nảy ra một suy nghĩ, dù sao thì ngày nào tên tàn phế kia cũng ngồi trong phòng không ra, phòng lớn như vậy mà để không thì cũng phí, không bằng cho người nhà hắn ở còn hơn.
Herrera ôm tư tưởng này, càng nhìn phòng càng cảm thấy thoả mãn, thậm chí trong đầu cũng tưởng tượng ra dáng vẻ sau này hắn ở đây.
Ai ngờ, đột nhiên một người hộ công Trung Quốc đi tới, nói rằng buổi trưa người đàn ông kia nói muốn ra ngoài đi dạo.
Herrera nhìn trời bên ngoài, dùng tiếng Tây Ban Nha thầm chửi, hôm nay hắn tới muộn, mà bây giờ tên kia còn đòi đi dạo, lúc này mà ra ngoài thì đừng có bị nắng ૮ɦếƭ đấy.
Từ lúc Herrera đến cũng chưa từng gặp Đoạn Khâm, hơn nữa, Đoạn Khâm không hề ra khỏi phòng, theo lời của những hộ công kia, hắn còn tưởng tên quyền vương bị liệt này thấp bé xấu xí, kết quả là thấy một người đàn ông dung mạo sắc bén chậm rãi đẩy xe lăn từ bên trong đi ra.
Không thể nghi ngờ, người đàn ông này sở hữu gương mặt mà tất cả mọi người đều cảm thấy anh tuấn, nhìn nửa người trên cũng có thể thấy được trước khi bị liệt anh cao nhường nào.
Herrera thầm nói, cao như vậy mà cũng thích hợp đánh quyền sao?
Đoạn Khâm liếc nhìn Herrera: "Đẩy tôi ra ngoài đi."
Mấy hộ công phải đổ mồ hồi đầy người mới nâng được Đoạn Khâm lên xuống, đợi đến lúc Herrera đẩy Đoạn Khâm ra ngoài, bọn họ mới cười ra tiếng.
"Tôi thấy tên đó đã thay quần rồi, thảo nào buổi trưa không ra ăn cơm, chắc là còn bận thay quần."
"Ha ha, thay thì có ích sao?"
Herrera đoán liệu có phải Đoạn Khâm muốn đến bãi biển Malvaro không, bên đó du khách nhiều, gái đẹp cũng nhiều, một tên tàn phế thì ra đấy làm gì, chẳng phải là ngắm gái đẹp sao.
Bản thân Herrera cũng thích ngắm, liền theo lý mà đẩy Đoạn Khâm đến bên kia.
Nhiệt độ ở Valencia khiến hai người bắt đầu chảy mồ hôi, trên bờ biển có rất nhiều người, đa số đều đến lướt sóng.
Herrera vừa đẩy Đoạn Khâm đến đây liền hối hận, bãi cát này rất khó di chuyển, hắn tìm bừa một chỗ, dùng tiếng Châu Á lưu loát nói: "Tiên sinh, lúc này quá nóng, tôi đi mua nước cho anh."
Ánh mắt Đoạn Khâm rơi trên làn sóng đang không ngừng xô cuồn cuộn, trên đó có một người.
Cô gái mặc một bộ áo tắm bảo thủ nhất, nhưng lại là sự tồn tại bắt mắt nhất giữa đám người, tiếng cười trong trẻo như tiếng dòng suối mát lạnh chảy trong núi rừng.
Đoạn Khâm nhìn một hồi rồi dời mắt đi, không ít người trên bờ biển đều nhìn về phía anh, tựa như đang hỏi người tàn tật thì đến đây làm gì. Đoạn Khâm nhìn Herrera đang đứng chỗ râm mát uống nước nói chuyện phiếm, ngón tay anh bải xe lăn, nhưng xe lăn bị mắt kẹt trong bãi cát, cho dù cơ bắp cả nửa người trên của anh đều căng lên nhưng vẫn không thể di chuyển.
Đoạn Khâm ngồi dưới ánh mặt trời nóng bức, như một con thú bị giam giữ, không ngừng phá vỡ vòng vây, lại bị xô đến nỗi đầu rơi máu chảy.
Mồ hôi chậm rãi chảy xuống sau tai anh, ánh mặt trời chiếu bên trên, sáng long lanh.
Herrera đang nhìn hả hê, đột nhiên có một cô gái xinh đẹp đi đến bên cạnh, khách sáo tìm chủ tiệm gọi một ly nước đá, đôi mắt Herrera sáng ngời, hắn chưa từng gặp cô gái Trung Quốc nào đẹp như vậy: "Tiểu thư, hay là tôi mời cô nhé?"
Sau khi Thẩm Vi Tửu lướt sóng xong, cả mái tóc đều xõa sau lưng, lộ ra gương mặt thanh tú, khung xương xinh xắn, múa ba lê từ nhỏ khiến khí chất của cô trở nên xuất chúng, dù chỉ là áo tắm bình thường nhưng cũng khiến cả người cô như tỏa sáng.
Thẩm Vi Tửu khẽ nở nụ cười: "Không cần, cám ơn, xin hỏi anh biết người kia sao?"
Herrera thấy Thẩm Vi Tửu cười, đôi mắt nhìn thẳng, hắn liếc nhìn Đoạn Khâm: "Biết, tên đó à, đến lánh nạn đấy."
"A? Anh là gì của anh ấy?"
Herrera thuận miệng nói: "Hộ công, cô có cảm thấy dáng vẻ đó rất buồn cười không, biết rõ là ở đây khó di chuyển mà còn tốn nhiều sức như vậy..."
Hắn vẫn chưa nói xong, cô gái xinh đẹp đối diện liền hắt ly nước đá lên người hắn, khiến Herrera bị lạnh đến nỗi run lên: "Cô làm gì vậy?!"
Đoạn Khâm nghe thấy tiếng động, đôi mắt thâm trầm nhìn Herrera và cô gái anh thấy ban nãy bắt đầu tranh chấp.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cọ màu xanh, chiếu lên gương mặt tràn đầy sức sống của cô, anh thấy cô tức giận nói Herrera, trước khi cô nhìn sang bên này, anh liền dời mắt đi.
Nhiều người nhìn như vậy, Herrera cảm thấy rất mất mặt, bắt đầu chửi bằng tiếng Tây Ban Nha: "Mày bị bệnh à?"
Thẩm Vi Tửu không ngờ lại gặp Đoạn Khâm ở đây, mà tên hộ công này lại bỏ mặc anh, còn ở bên cạnh trêu chọc.
Thẩm Vi Tửu dùng tiếng Tây Ban Nha lưu loát nói: "Nếu anh là hộ công của người ta, thì nên làm tròn trách nhiệm của hộ công, chứ không phải đứng ở đây."
"Liên quan rắm gì đến mày." Herrera tức giận nói, bây giờ cho dù Thẩm Vi Tửu xinh đẹp cũng không thể ngăn chặn lửa giận của hắn, nhưng người đàn ông đứng phía sau Thẩm Vi Tửu còn cao to hơn Herrera, khiến hắn sợ hãi.
Ba của Martina bị con gái nhà mình gọi đến, tiến lên thấp giọng hỏi: "Thẩm, không sao chứ?"
Herrera nhổ nước bọt, không buồn nhìn Đoạn Khâm đã chuồn mất.
Thẩm Vi Tửu thở hổn hển, vừa nãy cô quá kích động rồi: "Không có gì, cám ơn Pablo."
Nhưng thấy chàng trai của cô bị đối xử như vậy, cô thật sự rất tức giận.
Thẩm Vi Tửu chậm rãi bước đến chỗ Đoạn Khâm đang ngồi, ánh mắt rơi lên bàn tay đang vịn trên xe lăn, thấy trên đó có vết hơi đỏ, đôi mắt cô bỗng chua xót, suýt nữa thì rơi nước mắt.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Đoạn Khâm: "Em có thể đưa anh về nhà không?"
Tựa như trước đây, anh đưa em về nhà.