Ngải Cảnh Sơ ra ngoài ra ngoài đi WC, lúc trở vào thì gặp Tăng Lý ngoài cửa, anh bèn trêu chọc cô: “Thống nhất 100, thi môn nào qua môn đấy!”
“Đáng ghét!” Tăng Lý giơ nắm tay định đánh anh. Tất cả là tại hai đứa kia, chuyện gì cũng kể hết sạch, xấu hổ quá đi mất!
Thấy Tăng Lý và Ngải Cảnh Sơ vào phòng, Mã Y Y liền đưa micro cho hai người: “Đến lượt hai người rồi đấy! Bắt buộc phải hát!”
Ngải Cảnh Sơ bất đắc dĩ nhìn Tăng Lý. Từ đầu tới giờ anh một mực nói không biết hát để từ chối, thậm chí còn trốn đi WC.
“Bác sĩ Ngải, anh còn kiếm cớ nữa là tụi em không chịu đâu đấy!” Mã Y Y nói.
Tăng Lý kéo áo Ngải Cảnh Sơ, nhỏ giọng nói: “Hay anh cứ hát bừa mấy câu đi, không là chúng nó không bỏ qua cho anh đâu!”
“Không bỏ qua thì làm gì được anh?” Ngải Cảnh Sơ nói.
“Chuốc anh say mềm thì thôi!” Tăng Lý nói.
“Thế cũng được.” Ngải Cảnh Sơ quyết chí đã hỏng thì cho hỏng một thể.
“Không đơn giản như anh nghĩ đâu. Anh say mềm rồi còn bị ђàภђ ђạ nữa cơ! Với cả, anh không biết khi say anh sẽ nói nhảm à?”
“Anh nói nhảm cái gì?”
“Lần sau em sẽ ghi âm lại cho anh nghe!”
Ngũ Dĩnh lên tiếng: “Này, hai người tâm sự đủ chưa hả? Còn câu giờ nữa là tớ chọn bài Chuyện tình người lái đò cho hát đấy!”
“À à, bài Qua sông của chú Phan cũng được! Anh anh em em ngọt xớt!” Mã Y Y đề nghị.
Đương nhiên Ngải Cảnh Sơ không biết mấy bài hát này, chỉ mờ mịt nghe họ nói.
“Nếu anh không hát, bọn em sẽ không để anh với Tăng Lý yên ổn bên nhau đâu. Nó từ nhỏ dã nghe lời bọn em rồi.” Mã Y Y uy Hi*p.
Tăng Lý chưa từng thấy Ngải Cảnh Sơ bất lực như lúc này bao giờ. Cô không đành lòng nói: “Hay là mình hát tiếng Anh đi. Anh giỏi tiếng Anh, hai đứa nó thì mù tịt, anh hát sai cũng không ai biết. Lời của anh cứ để em hát, anh hát phụ họa theo là được.”
Thế là Ngải Cảnh Sơ đành phải chịu. Nhưng khi anh vừa cất tiếng hát, bốn người còn lại liền hóa đá tại chỗ. Anh hát nhanh hơn nhịp, luyến láy kì quặc, nếu không có nhạc đệm thì e rằng người ngoài sẽ không đoán ra được anh đang hát bài gì.
Hát xong, mọi người đều im lặng, gian phòng nhất thời trở nên an tĩnh. Ninh Phong liền phá vỡ cục diện bế tắc: “Tăng Lý hát hay quá!”
Trên đường về nhà, Tăng Lý lái xe trong tâm trạng cực kì vui vẻ.
“Buồn cười thế cơ à?” Ngải Cảnh Sơ hỏi.
“Ừm, thấy được sở đoản của ai đó nên vui!” Tăng Lý đáp.
Trước giờ cô cứ nghĩ giọng nói của anh êm tai như vậy hẳn là hát sẽ hay. Mấy hôm trước đi gọi điện du lịch về, cô nói với anh ca sĩ trong quán bar là nữ, nhưng thực ra là nam, hơn nữa, giọng của anh ta khá giống Ngải Cảnh Sơ. Vì thế, cô không kìm lòng được mà tưởng tượng ra bộ dạng anh lúc hát, thậm chí Mã Y Y và Ngũ Dĩnh cãi nhau ầm ĩ, cô cũng không chú ý.
“Em đưa anh về nhà nhé?” Cô hỏi.
“Về nhà em trước.” Anh nói.
“Làm gì?”
Anh không trả lời ngay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi mới chậm rãi nói: “Không có gì, muốn ở bên em một lát.”
“Ừm.” Tăng Lý gượng gạo lên tiếng, đáy lòng ngọt lịm như vừa được rót mật.
Một lúc sau, anh lại nói: “Anh thích nghe em hát bài hát đó.”
Anh thực sự không ngờ Tăng Lý hát hay như thế.
“Bài nào?”
“Không nhớ tên, lời bài hát có nhắc đến bà ngoại.”
“Anh thích thì em hát cho anh nghe nhé!” Tăng Lý nói.
“Ừ.”
“Bây giờ?”
“Ừ.”
“Hát chay?”
“Ừ.”
“Em đang lái xe mà!”
“Luật giao thông cũng không cấm.” Anh thản nhiên nói.
Đây cũng là bài hát Tăng Lý rất thích, nhẩm qua một loạt ca từ, cô nhẹ nhàng cất tiếng hát.
Khi còn bé, mỗi khi tôi xốc nổi cãi nhau, bà ngoại đều hát dỗ dành tôi.
Những buổi chiều mùa hạ, tiếng ca của bà đã an ủi tôi....
Không có nhạc đệm, không có tạp âm, trong không gian nhỏ hẹp, giọng hát tuy nhỏ nhưng lại âm vang, tiếng ca càng thêm động lòng người.
Tôi yêu một người khiến tôi quên cả bản thân mình.
Tôi ngỡ rằng đó là thế giới mà tôi đang khao khát.
Nhưng hóa ra tôi đã sai rồi.
Phải chăng thế giới của những người trưởng thành luôn luôn bị khuyết....
Ngải Cảnh Sơ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi Tăng Lý hát xong, anh cũng không lên tiếng. Cô tưởng anh đã ngủ.
“Bị thôi miên rồi à?”
“Không.” Anh đáp.
Tăng Lý trầm mặc liếc anh một cái, chỉ trông thấy sau gáy anh.
“Em lái xe vào lề đường đi.” Anh bỗng quay lại nói.
“Làm gì?”
“Lái đi!” Anh giục.
Tăng Lý bật đèn xi-nhan phải rồi giảm tốc độ. Xe vừa dừng lại bên lề đường, Ngải Cảnh Sơ bỗng dưng nghiêng người, nâng cằm cô lên, và hôn.
“Có người trông thấy đấy.” Tăng Lý giãy giụa.
“Trông thấy thì sao, anh không phạm pháp.”
“Vâng vâng, luật giao thông cũng không cấm!”
Anh nhìn miệng cô, đột nhiên nghĩ ra cái gì, nói: “Lần sau tới tái khám em nhớ nói Chu Văn là phần niềng răng ở răng cửa quá sít vào môi, bảo cô ấy điều chỉnh lại.”
Tăng Lý biết anh ám chỉ cái gì, đỏ mặt nói: “Sao anh không đi mà nói.”
“Cô ấy sẽ thắc mắc vì sao anh biết rõ như thế.” Anh nghiêm túc trả lời.
Tăng Lý cắn răng, thật muốn Ϧóþ cổ người đàn ông này!
Về tới nhà cô, Ngải Cảnh Sơ ngồi xuống ghế, tiện tay cầm một quyển tạp chí lên xem.
Trên bàn có một mảnh giấy nhắn mẹ Tăng để lại: “Gọi điện cho con mà không được, mẹ bỏ bát canh trong tủ lạnh đấy, nhớ uống đi.” Ngày ghi trên giấy là hôm qua.
Mẹ Tăng không biết chuyện cô đi du lịch, cho ràng cô ra ngoài với bạn.
Tăng Lý mở tủ lạnh, trông thấy một bát canh sườn, cô đổ vào nồi đun lại cho nóng rồi bưng ra ngoài.
“Mẹ em nấu, ngon lắm. Anh nếm thử đi!”
Ngải Cảnh Sơ không định uống, nhưng khi nghe cô nó xong thì đổi ý, đứng trước bàn lẳng lặng múc cho mình một bát.
Tăng Lý lấy đũa gắp mấy miếng sườn ra bát, vì được đun lại nên xương càng mềm, vừa bỏ vào miệng đã thấy thịt nhũn ra. Ăn được một ít thì canh cũng bớt nóng, cô uống một hơi hết bát canh. Nuốt xuống bụng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Ngải Cảnh Sơ đang múc từng thìa nhỏ, thong thả mà uống. Canh bỏ thêm củ từ nên nước rất trong, vị thịt khá ngọt. Anh uống rất cẩn thận, cứ như sợ rớt mất một giọt. Không biết anh mải suy nghĩ điều gì, vẫn một mực im lặng.