Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 37

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Buổi tối, Tăng Lý đau không chịu nổi, đành phải đi tới hiệu thuốc mua thuốc về uống.
Cuối tuần là sinh nhật của Ngũ Dĩnh, cô ấy nhất quyết đòi đi tắm suối nước nóng ở núi Đông Sơn.
“Mùa hè tới nơi rồi mà cậu còn đòi đi tắm suối nước nóng hả? Muốn lột da luôn à?” Mã Y Y nói.
“Mặc kệ, mẹ tớ cũng sẽ đi, các cậu có đi không đây? Không đi thì thôi.”
“Mẹ cậu cũng đi á?”
“Đương nhiên, mẹ tớ nói sẽ thanh toán! He he.”
“Ôi!!! Bác gái đi thì chúng ta cũng phải đi chứ nhỉ!” Vừa mới nghe được bao miễn phí, Mã Y Y đã lập tức lộ rõ ra bản tính.
Thế là thứ Bảy, một nhà Ngũ Dĩnh cộng thêm Mã Y Y và Tăng Lý cùng nhau đi núi Đông Sơn.
Đông Sơn đầu hạ khác hẳn với mùa đông, gió Ⱡồ₦g lộng thổi, tiếng côn trùng ՐêՈ Րỉ vui tai, nhiệt độ ở đây cũng thấp hơn trong thành phố rất nhiều. Đoàn người ở tại khách sạn Đông Sơn. Ăn tối xong, Tăng Lý lại thấy đau răng, lấy thuốc tự mua ra uống cũng không thấy đỡ, cô đành đi tới phòng y tế của khách sạn.
Ngũ Dĩnh còn đang ngâm mình trong suối nước nóng, lên tiếng hỏi: “Có tự tìm được không, cần tớ đi cùng không?”
“Không cần.” Tăng Lý đáp.
Đi qua vườn hoa nhỏ là thấy một tòa nhà hai tầng, tầng một là phòng y tế. Trong đó bật đèn sáng trưng, từ vị trí đứng của Tăng Lý có thể nhìn thấy một chiếc giường bệnh. Cô không đi vào mà dừng bước bên ngoài.
Ngày ấy, có một người đứng nơi đó, cố gắng chịu đựng cơn sốt của mình để cứu sống một đứa trẻ.
Cô trước giờ đều không dám cho phép bản thân nhớ tới Ngải Cảnh Sơ những lúc đêm khuya tĩnh mịch, một chút cũng không được.
Anh quá hoàn mĩ.
Tựa như cảm giác năm xưa Vu Dịch mang lại cho cô.
Tăng Lý ngồi xuống ghế đá nhỏ trong vườn hoa, ngẩng đầu lên nhìn trời ngắm sao.
Cô không dám tới gần anh, nhưng lại lưu luyến con người anh.
Vì sao lại lưu luyến? Chính cô cũng không rõ. Bởi vì không biết nguyên nhân nên cô lại càng sợ hãi.
Tình cảm với bắt đầu có như thế nào?
Từ giọng nói của anh – giọng nói ấm áp lần đầu tiên cô được nghe qua điện thoại ngày ấy? Rồi năm năm sau, vẫn giọng nói đó, cô được nhìn thấy anh ở thư viện “Cũng may là không phun vào mặt.”
Cách một quãng thời gian dài như thế, anh không biết cô, còn cô thì chưa hề quên...
Năm tốt nghiệp đại học, cô đưa Ngũ Dĩnh tới bệnh viện làm răng giả. Đó là lần đầu tiên cô biết cái tên Ngải Cảnh Sơ được viết như thế nào. Trên bảng thông tin bác sĩ, còn ghi chức danh, trường đại học tốt nghiệp và ảnh chụp của anh.
Lúc ấy cô đã nghĩ, câu chuyện của mình thật giống cổ tích. Anh không phải người trong tưởng tượng của cô, mà thực sự có thật, thực sự tồn tại.
Sau này, khi Đậu Đậu tới quán cà phê làm thêm, hay nói về Ngải Cảnh Sơ của Học viện Y, thế là cô cũng lén lút tới giảng đường dự buổi dạy của anh một lần.
Cô ngồi ở góc trong cùng bàn cuối, chăm chú lắng nghe từng lời anh nói.
Giọng nói của anh vẫn vậy, chỉ là đã chín chắn hơn xưa. Lúc đó cô nghĩ, cứ để mặc như vậy thôi, để mọi thứ sống trong lòng mình như một câu chuyện cổ tích là được.
Nhưng cơ duyên lại run rủi cho hai người gặp nhau, anh trở thành bác sĩ điều trị cho cô. Nghe Chu Văn lần đầu tiên nhắc tớ hai chữ “thầy Ngải”, cô vẫn chưa liên tưởng tới anh, mãi tới khi nhìn thấy bảng tên bác sĩ.
Khoảnh khắc ấy, cô có chút chần chờ, có chút lo sợ, muốn chùn bước, thậm chí còn có suy nghĩ muốn trốn chạy. Thế nhưng, khi anh đứng trước mặt cô, gọi tên cô, hỏi tuổi cô, cô mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vì...
Anh không nhận ra cô.
Không biết cô.
Nhưng cô thì đã biết anh nhiều năm rồi.
Nếu không có những chuyện trong quá khứ ấy, liệu lần đó ở chân núi Đông Sơn cô có vội vã tóm lấy anh, nhờ anh giúp đỡ hay không? Câu hỏi này, cô đã nghĩ rất nhiều, ừm, có lẽ câu trả lời là: không.
Trước kia, bàn tay cô bị đau đến nỗi cả đêm thức trắng không ngủ được, cô cũng đâu có nhờ ai giúp đỡ, tự mình chịu đựng suốt nửa tháng liền.
Cô nghĩ, nếu lần đó cô không lên xe anh, thì có lẽ mọi chuyện tiếp sau đó cho tới giờ đều sẽ không xảy ra. Anh sẽ không bị gián đoạn hành trình, sẽ không phải đưa cô lên núi, không phải ở lại khách sạn Đông Sơn một đêm, sáng sớm hôm sau cũng sẽ không chạm mặt cô lúc đi ngắm mặt trời mọc, càng không có mấy lời đồn nhảm kia, chủ nhiệm Lý sẽ không ép cô mời anh đi ăn, chuyện ᴆụng xe cũng sẽ không có...
Bởi vậy, cô lại càng mơ hồ không rõ, bản thân mình không muốn dứt khỏi anh, là vì Vu Dịch, hay thật sự là vì chính anh – Ngải Cảnh Sơ.
Cô không biết, hoàn toàn không biết...
Tăng Lý ngẩng đầu rất lâu, đến lúc cảm thấy mỏi mới quyết định nằm cuộn người trên ghế, mặt hướng lên bầu trời. Tòa nhà nghỉ xuất hiện trong tầm mắt cô, cô lẩm nhẩm đếm số tầng, tiếc là phương hướng không rõ lắm nên không tìm ra ban công của căn phòng Ngải Cảnh Sơ ở ngày ấy.
Chợt có người đi qua, ánh mắt tò mò phóng về phía cô. Tăng Lý vội vàng ngồi dậy chỉnh lại quần áo rồi đi vào phòng y tế, nói rõ tình hình rồi hỏi xin ít thuốc giảm đau.
Trên đường quay về tìm Ngũ Dĩnh, Tăng Lý nhận được tin từ Ninh Phong. Anh ta nói đã liên lạc được với bác của đứa trẻ kia, bố mẹ thằng bé đang làm công ở thành phố A, cũng đã xin được địa chỉ nhà họ.
Tăng Lý rối rít nói cảm ơn, vui mừng cúp máy. Cô chợt nghĩ tới Ngải Cảnh Sơ, không biết có nên nói cho anh tin này ngay hay không.
Cô mở danh bạ lập tức nhìn thấy ba chữ ấy nằm ngay hàng đầu tiên, do dự một lúc, cô ấn nút gọi đi. Ấn xong cô lập tức hối hận, nhưng không kịp tắt vì bên kia đã có người tiếp.
“A lô.” Giọng nói của Ngải Cảnh Sơ vang lên bên tai cô.
“Tôi là Tăng Lý”, cô nói, “Anh đang ở vùng khác phải không? Có quấy rầy anh không?”
“Ừm.”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh...” Tăng Lý nói tiếp.
“Chu Văn đã nói với tôi rồi, cô muốn đổi bác sĩ.” Anh bình tĩnh nói tiếp.
“A, khi nào vậy?” Chẳng phải Chu Văn nói với cô là chưa nói gì hay sao, còn dặn cô gọi điện cho anh.
Anh không trả lời cô, chỉ lạnh lùng khuyến cáo: “Giữa chừng đổi bác sĩ không tốt cho việc điều trị. Nếu như cô không hài lòng với phương án điều trị của tôi chúng ta có thể bàn bạc lại. Còn nếu quả thật cô nghĩ khả năng của tôi không đủ...”
“Không phải!” Tăng Lý vội vàng phủ định.
Bị cô cắt ngang, Ngải Cảnh Sơ không nói nữa, mà cô lại không biết nên giải thích tiếp thế nào. Hai người lại lâm vào trầm mặc.
Bên anh vô cùng yên tĩnh, hầu như không nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác.
Còn ở chỗ cô lại vang lên tiếng con trùng kêu không dứt, tiếng nước róc rách chảy, tiếng cười đùa vui vẻ của những người đang tắm suối nước nóng.
Tăng Lý chợt nhớ tới Ngải Cảnh Sơ từng khuyên: “Lúc nào muốn nói thì nói, không muốn thì không cần nói.”
Có lẽ lúc này anh đã mất hứng, không muốn nói chuyện với cô.
Tăng Lý còn đang bối rối không biết phá vỡ trạng thái nặng nề này thế nào thì giọng nói của Ngải Cảnh Sơ đã truyền đến bên tai cô lần nữa.
Anh hỏi: “Tăng Lý, trái tim cô còn đó không?”
Câu hỏi đột ngột này khiến Tăng Lý mộng mị: “Sao cơ?”
Cô hoàn toàn không hiểu ý anh.
Nhưng anh không lặp lại câu hỏi, không giải thích, cũng không nói gì nữa. Lặng yên một lúc, rồi tiếng tút dài vang lên. Anh đã cúp máy.
Hôm sau vừa mới xuống chân núi, Tăng Lý đã nhận được điện thoại của dượng.
“Tiểu Lý à?”
“Chú!”
“Mẹ con hôm nay vừa mua được một con gà quê, đang hầm này, tối nay con về ăn nhé.”
“Vâng.”
Chiều tối, Tăng Lý đi tới khu chung cư của mẹ, xách một túi hoa quả theo. Cô mới vừa vào cửa, dượng đã vui vẻ ra đón: “Mẹ con đang ở trong bếp nấu cơm. Để dượng đi gọi.”
“Không cần đâu ạ.”
“Hai mẹ con cãi nhau đấy à?”
“Không ạ...”
“Tối hôm trước mẹ con từ chỗ con về, có vẻ rất tức giận. Dượng hỏi thì mẹ con không chịu nói. Hơn một tháng nay mẹ con làm đồ ăn ngon không mang tới chỗ con như mọi khi nữa, dượng thấy nhất định có chuyện.” Dượng cô trước đây làm công tác tư tưởng, bản lĩnh thuyết phục người khác cũng rất cao, “Người làm cha mẹ, giận con gái cũng chỉ qua một đêm là hết. Con xem, hôm nay mẹ con mua được một con gà về hầm, dượng bảo cho thêm rong biển vào, nhưng mẹ con nói con thích ăn nguyên chất, ngoại trừ muối ra thì không cho thêm gia vị gì vào hết. Sau đó mẹ con bảo dượng gọi con về ăn. Dượng bảo mẹ con tự đi mà gọi nhưng mẹ con lại bực bội với dượng. Mẹ con ấy à, chỉ phải cái ăn nói chua ngoa thôi, lúc tức giận thì không nể nang ai, cái gì cũng nói ra mồm được, nhưng khi cơn giận qua rồi thì chẳng khác nào Bồ Tát.”
Tăng lý nghe câu so sánh này mà phì cười.
Cô liếc nhìn vào trong bếp đang đóng cửa, rồi lại nhìn bức ảnh cưới cách đây mấy năm của mẹ và dượng.
Sau khi mẹ Tăng li hôn với dượng Đặng Cương, chưa đến nửa năm sau liền tái hôn. Người dượng thứ hai này làm việc ở ủy ban thành phố A, nhiều năm trước đã li hôn với vợ vì không hợp nhau, con cái của dượng đều đã lớn và ra nước ngoài học tập. Được một người quen giới thiệu mà dượng và mẹ Tăng gặp gỡ rồi kết hôn.
Lần đầu tiên mẹ Tăng tái hôn, Tăng Lý đi từ bài xích đến chấp nhận, còn lần thứ hai này, lòng cô gần như đã nguội lạnh.
Nhưng mà mỗi lần về quê thăm mộ ông bà, mẹ Tăng đều gọi cô về lái xe của dượng đi. Về tới quê, người đều mở miệng nịnh nọt: “Đức Phương đúng là tốt số, lấy được người sau đều tốt hơn người trước. Chưa biết chừng lần tới sẽ lấy được tổng thống ấy chứ.”
Lời này ai cũng nghe ra ý tại ngôn ngoại.
Tăng Lý xấu hổ, nhưng mẹ Tăng chẳng thèm để tâm: “Không ăn được nên mới đạp đổ.”
Khi mẹ Tăng đòi li hôn với dượng Đặng Cương, Tăng Lý khóc lóc hỏi: “Mẹ, mẹ không yêu chú Đặng sao? Chẳng phải khi kết hôn với chú ấy mẹ nói là vì mẹ yêu chú ấy sao, là chú ấy tốt hơn bố con sao?”
“Chuyên người lớn, trẻ con biết gì mà nói.”
Cô làm phận con riêng tủi thân thế nào, đấu tranh vật lộn cỡ nào mớ chấp nhận được Đặng Cương, vậy mà mẹ cô lại nói mẹ không yêu ông ấy nữa, muốn li hôn...
Chẳng bao lâu sau mẹ lại đòi tái hôn.
Buổi tối hôm mẹ đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, Tăng Lý ngồi lặng im nhìn mẹ vui vẻ vừa ngâm nga mấy câu hát vừa chọn giày, chọn khuyên tai.
Cô hỏi mẹ: “Tiệc mời bao nhiêu người?”
“Không nhiều lắm, chỉ bốn, năm bàn thôi.”
“Nhất định phải làm sao?”
“Đương nhiên, lão Bành nói phải mời vài người bạn tới chúc mừng cho náo nhiệt, chỉ cần mẹ vui là được.” Lão Bành chính là chú rể ngày đó.
Mẹ Tăng còn nói: “Trước đây kết hôn với bố con, mẹ còn phải vác chăn gối từ nhà qua đấy, nào có được như thanh niên các cô các cậu bây giờ, được mặc áo cưới, đi du lịch, thu tiền mừng. Lúc ấy mẹ còn chưa đủ tuổi, họ không cho đăng kí kết hôn, bà nội con tới làm ầm ĩ một trận, nói cái gì mà kết hôn muộn sinh con muộn không tốt, chẳng lẽ đợi nhà họ Tăng tuyệt tử tuyệt tôn rồi lãnh đạo mới cho người ta kết hôn?”
Chuyện này là trước đây Tăng Lý nghe mọi người kể lại. Hồi ấy, bà ngoại phản đối cuộc hôn nhân này rất quyết liệt, phần là vì mẹ Tăng còn quá trẻ, phần là vì mẹ Tăng rất xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi, trong đó con có cả con trai của xưởng sản xuất, không ngờ mẹ Tăng lại nhắm trúng một gã đàn ông chẳng có gì trong tay.
“Mẹ có yêu bố con không?” Tăng Lý đột nhiên hỏi.
Mẹ Tăng bực bội nói: “Có, không yêu làm sao có con.”
“Vâng, mẹ cũng từng yêu chú Đặng Cương.”
“Con thì hiểu cái gì.” Mẹ Tăng tức giận.
“Mẹ bây giờ lại yêu chú Bành, sao mẹ lại yêu nhiều người như thế? Hết người này đến người kia.”
“Tăng Lý!” Mẹ Tăng quảng chiếc lược trong tay mình vào иgự¢ Tăng Lý, chiếc lược rơi xuống đất, “Mẹ mày mấy chục tuổi rồi còn cần mày dạy à? Mày còn bênh Đặng Cương sao? Ông ấy mới nuôi mày mấy năm? Tao nuôi mày bao nhiêu năm? Ừ, tao yêu hết người này đến người khác đấy, nhưng cả đời này tao chẳng trộm cắp thằng đàn ông nào cả, tao dám yêu dám hận, đi thẳng, đứng thẳng, ngồi thẳng. Bố mày đối xử với tao như thế, tao vẫn làm trọn nghĩa vụ từ đầu tới cuối. Đặng Cương sống với tao càng ngày càng không hợp, chẳng lẽ tao cứ phải ôm khư khư mãi sao?”
“Nhưng...” Tăng Lý khóc.
“Đừng có nhưng với chả nhị, cô có bản lĩnh thì đừng noi gương mẹ cô.”
“Con tuyệt đối sẽ không giống mẹ, cả đời này con sẽ chỉ yêu một người, không bao giờ thay đổi.” Tăng Lý lập tức lên tiếng.
Mẹ Tăng bật cười: “Tốt lắm. Chờ xem!”
Tối hôm ấy, Tăng Lý tự nhắc đi nhắc lại trong đầu mình lời thề kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc