Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 36

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Chiều thứ Tư, Tăng Lý ôm một bụng tâm trạng phức tạp tới bệnh viện.
Từ sau lần chia tay kia, cô và Ngải Cảnh Sơ chỉ liên lạc điện thoại với nhau một lần về đứa bé sứt môi. Nói xong, hai người cũng không thừa thãi thêm một câu nào liền cúp máy.
Thời gian này nhiều đồng nghiệp được cử đi bồi dưỡng, ca làm thiếu người, Tăng Lý không thể xin nghỉ, mãi hôm nay mới xin về sớm được. Vì tới muộn nên cô chẳng kịp đăng kí lấy số, mà vội vã đi lên tầng trên.
Nhìn thấy Tăng Lý, cô y tá tới nhận phiếu khám lên tiếng: “Sao chị tới muộn thế? Chị ngồi tạm ở ngoài này đợi một chút, thầy Ngải đang họp ở phòng bên, tôi chạy qua hỏi thầy còn khám nữa không rồi quay lại nói với chị.”
Tăng Lý cảm ơn cô y tá rồi đi ra ngoài cửa, không ngờ lại bắt gặp Ngải Cảnh Sơ đi về phía mình.
Cô bối rối không biết là gì thì cô y tá kia đã lên tiếng trước: “Thầy Ngải, lại có một bệnh nhân nữa tới khám, có khám nữa không ạ?”
“Có, nhưng phải đợi.”
“Xin lỗi anh, tôi tới muộn quá!” Tăng Lý giải thích.
Ngải Cảnh Sơ gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Thực ra, Tăng Lý vẫn còn điều muốn nói, cô không biết có cần nói trước với Chu Văn không, hay là cứ trực tiếp nói thẳng với Ngải Cảnh Sơ.
Tăng Lý đang chần chừ thì bị y tá kia giục: “Chị gì kia, chị mau ra bên ngoài chờ đi, lúc nào khám tôi gọi chị, thầy Ngải còn phải họp đã.”
Tăng Lý xấu hổ cúi gằm mặt đi ra ngoài.
Đi đến gần cửa thang máy, cô ngồi xuống ghế chờ. Lúc này có mấy bác sĩ và sinh viên đang đợi thang máy, còn có một vài bệnh nhân đến muộn như cô. Tăng Lý nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ, có lẽ do ở đây không nghỉ trưa nên mới tan ca sớm hơn những cơ quan khác.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía thang máy, Tăng Lý giật mình, không ngờ lại ngồi ở đây, vị trí đặt ghế giống y đúc khiến cô sinh ra ảo giác. Điểm khác biệt chỉ là lần trước ở tầng chín, lần này là tầng bốn. Tối hôm ấy, anh ngồi xổm trước mặt cô, rốt cuộc là định hôn cô, hay chỉ đơn thuần là xem niềng răng của cô? Có lẽ cả đời này cô cũng không có câu trả lời.
Nửa tiếng sau, Chu Văn đi ra gọi cô.
Chu Văn vừa đi vừa nói chuyện với Tăng Lý: “Bộ váy này của chị đẹp quá! Chị mua ở đâu thế? Rõ ràng chị lớn tuổi hơn em mà nhìn chị sao cứ thấy trẻ hơn em là thế nào nhỉ? Chẳng trách ai kia đối với chị lại...” Chu Văn nháy mắt với Tăng Lý, nói lấp lửng.
Tăng Lý không để ý tới câu nói đùa của Chu Văn, đi được mấy bước, cô kéo Chu Văn lại hỏi: “Chu Văn, chị muốn đổi bác sĩ khác, liệu có được không?”
“Chị không thích em sao?”
“Không phải.”
Chu Văn tỏ ra ấm ức: “Em là đệ tử mà thầy Ngải hài lòng nhất, tuy rằng thầy ấy thỉnh thoảng có không thích tính em nhưng mà em làm việc rất nghiêm túc, chỉ vì quý chị nên mới nói đùa với chị, em...”
Tăng Lý biết Chu Văn hiểu lầm, vội vàng lên tiếng: “Không phải, ý chị là thầy Ngải... Có thể đổi sang phòng khám của bác sĩ khác được không?”
Chu Văn tròn mắt kinh ngạc: “Hai người làm sao thế? Cãi nhau hả? Chia tay?”
Tăng Lý vội nói: “Em đừng hỏi nữa, trả lời chị đi, có được hay không?”
Chu Văn thấy vẻ mặt của Tăng Lý rất nghiêm túc, không giống đang đùa: “Thật sự muốn đổi?”
“Ừm.” Đêm hôm ấy, Ngũ Dĩnh kích động mà nói với cô những lời kia, cô cũng nghĩ mình quá ích kỉ, cho dù Ngải Cảnh Sơ có thích cô hay không, cô cũng không nên tiếp cận anh vì mục đích nào khác.
“Đổi thì đổi được, chẳng phải chị cũng chuyển từ phòng khám của bác sĩ Lý tới đây sao. Nhưng mà thông thường thì các bác sĩ khác không thích bệnh nhân chuyển giữa chừng, hơn nữa chị lại không nới rõ nguyên nhân cụ thể...”
Tăng Lý lúng túng.
Chu Văn lại nói: “Còn một cách.”
“Cách gì?”
“Hơi thiếu đạo đức!”
“Hả?”
Chu Văn nhìn chung quanh vẻ cảnh giác, nhỏ giọng nói với Tăng Lý: “Chị đến văn phòng bệnh viện phê bình thầy Ngải, nói: Có thầy ấy thì không có chị, có chị thì không có thầy ấy. Sau đó chị sẽ được chuyển bác sĩ.” Nói xong, Chu Văn tự trách: “Em nghĩ ra cách này, đúng là vì đại nghĩa diệt thân rồi!”
Đương nhiên Tăng Lý cũng không có gan tiếp nhận ý tốt của Chu Văn.
“Không sao đâu, có những bác sĩ một năm không biết bao nhiêu lần bị bệnh nhân trách cứ ấy chứ. Cùng lắm thầy Ngải chỉ bị trừ tiền lương, hoặc là cuối năm phải làm sát hạch nghiệp vụ, hoặc là đình chỉ công tác một thời gian thôi!” Chu Văn cố ý khoa trương.
Khi hai cô còn đang đứng nói chuyện thì y tá đã đi tới gọi: “Chu Văn! Chị gọi bệnh nhân chưa? Thầy Ngải chờ chị cả ngày rồi kìa! Không muốn ta ca à?”
Hai người vội vàng đáp lại.
Chu Văn lại nói: “Nếu chị thật sự muốn đổi bác sĩ thì vẫn nên nói với thầy Ngải một tiếng. Có điều vừa nãy em nói đùa đấy, thay bác sĩ giữa chừng không tốt cho việc điều trị đâu.”
Hai người đi vào trong phòng bệnh đã thấy Ngải Cảnh Sơ ngồi bên giường điều trị. Tăng Lý và Chu Văn về đúng vị trí của mình, mỗi người một việc.
Ngải Cảnh Sơ đeo găng tay cao su, cầm cái kính tròn soi vào miệng Tăng Lý, nhìn tới nhìn lui, dặn dò vài câu với Chu Văn rồi đi tới chỗ những sinh viên khác.
Chu Văn cảm thấy sếp mình có gì đó là lạ nhưng sau đó vừa làm việc vừa nghĩ, lại thấy vẫn bình thường, thầy ấy lúc nào mà chả kiệm lời.
Tái khám cho Tăng Lý rất đơn giản, mắc cài không bị rớt, chỉ phải điều chỉnh vị trí niềng răng một chút và thêm vài sợi dây thép nữa là được. Làm xong, Chu Văn mời Ngải Cảnh Sơ đến kiểm tra.
Ngải Cảnh Sơ xem xét rất kĩ càng, gọi Chu Văn tới bàn làm việc xem bệnh án điện tử của Tăng Lý, sau đó thảo luận gì đó một lúc.
Chu Văn chạy tới bên cạnh Tăng Lý, nói: “Chị có thể sẽ phải nhổ hai cái răng.”
“Hả?”
“Thầy Ngải bảo em giải thích với chị”, Chu Văn vừa nói vừa giơ tay làm hình hàm răng, “Chỗ hàm răng trên phát triển bị hàm dưới chặn lại, không có khe hở, cho nên phải nhổ hai chiếc răng hàm dưới, để cho hàm trên có chỗ lui vào, chị hiểu không?”
Tăng Lý gật đầu.
Chu Văn hài lòng tự khen ngợi mình một chút, lời nói vừa rõ ràng vừa dễ hiểu, sắp thừa hưởng được chân truyền của sếp rồi. Sau đó, Chu Văn nghĩ thầm trong bụng, sếp sai cô đi nói với Tăng Lý, tuy rằng là điều đương nhiên nhưng như vậy chẳng phải đã quy chụp Tăng Lý cũng như những bệnh nhân bình thường khác ư? Một người muốn đổi bác sĩ, một người cố tình tỏ ra xa cách, rõ ràng rất lạ, vô cùng lạ. Thật sự chia tay sao?
“Hôm nay phải nhổ luôn à?”
“Chưa tới bước đó, thầy Ngải nói quan sát thêm đã.”
“Ừm.” Tăng Lý thở phào nhẹ nhõm.
“Chị thật sự muốn đổi bác sĩ?” Chu Văn nhỏ giọng hỏi, “Em thấy hay là thôi đi, thầy Ngải đã có phương án điều trị mới cho chị rồi. Giờ mà chị lại đổi bác sĩ khác, ngộ nhỡ người ta không đồng ý chủ kiến này lại làm lỡ dở việc điều trị của chị.”
Lúc này có người khác gọi Chu Văn tới làm hộ chất dính.
“Em đi một lát rồi quay lại.”
Tăng Lý nằm một lúc rồi ngồi dậy, thấy Ngải Cảnh Sơ đang ngồi bên cạnh một giường bệnh khác, mở tay quay tuốc-bin trên giường khám răng, hướng dẫn sinh viên mài dụng cụ kim loại trong tay.
Anh đang đeo kính bảo hộ, dáng vẻ rất chăm chú.
Tăng Lý di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, ngồi xuống giường.
Chốc lát sau, Chu Văn quay về, điền phiếu hẹn tái khám đưa cho Tăng Lý.
Trước khi về, Tăng Lý chần chờ hỏi: “Chu Văn, em có thể giúp chị nói với thầy Ngải được không?”
“Chuyện đổi bác sĩ?”
“Ừ.”
“Chị muốn hại ૮ɦếƭ em sao?” Chu Văn khẽ kêu lên, “Nhưng mà, chị phải nghĩ kĩ đi. Chưa chắc các giáo sư bác sĩ khác đã tiếp nhận chị, ngộ nhỡ phải chuyển vào một phòng khám của bác sĩ bình thường, chị cũng không được trả lại tiền đâu, chỉ có chị thiệt thôi.”
Tăng Lý đi rồi, Chu Văn liếc nhìn Ngải Cảnh Sơ. Anh không hề quay đầu lại nhìn Tăng Lý, cũng không nói câu nào.
Chu Văn thở dài, không biết Tăng Lý đã chọc tới sự tự tôn hay kiêu ngạo gì của sếp mình.
Tăng Lý ra khỏi bệnh viện, trên đường đi tới trạm tàu điện ngầm thì nhận được điện thoại của Mã Y Y, nghe cô ấy ca thán một trận về Phan Tư Vũ.
Thao thao bất tuyệt một lúc, Mã Y Y hỏi: “Hôm nay cậu tới không?”
Tăng Lý ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên màn hình lớn ở trạm đợi: “Có.”
Sau đó, cô rời trạm tàu điện ngầm, quan sát sắc trời rồi quyết định đi bộ qua sân Đại học A sang quán cà phê.
Lúc ấy, Ngải Cảnh Sơ vừa ra khỏi bệnh viện, đang lái xe vào cổng Đại học A. Bình thường, những ngày anh làm ở bệnh viện thì không có tiết dạy ở trường, nhưng tuần này anh dạy hai tiết thay một giảng viên khác phải đi dự họp, đều vào buổi tối nên không có thời gian về nhà, tan ca liền vào trường ăn tạm gì đó rồi lên lớp. Anh và Tăng Lý đi cùng con đường, vừa lái xe tới cổng trường anh liền trông thấy cô.
Tăng Lý mặc một bộ váy liền thân màu lam nhạt, tóc buông tự nhiên, đang đi bộ trong sân trường. Trông cô không khác học sinh phổ thông là mấy, chỉ vì cô khá cao và gầy, cho nên nhìn qua là có thể nhận ra.
Ngải Cảnh Sơ thấy cô một mình đi dưới hàng cây, bước đi liêu xiêu. Anh không dừng xe, cũng không tăng tốc, mà lẳng lặng lái xe theo sau, duy trì cự li không gần, không xa.
Qua hồ sen, qua thư viện, tới cổng nhà ăn, thấy một rạp bán sách cũ, Tăng Lý ngồi xổm xuống, chăm chú xem một lúc, chọn được hai cuốn truyện tranh, trả tiền xong lại tiếp tục đi.
Ngải Cảnh Sơ vẫn đi theo cô tới con phố bên kia, từ xa nhìn thấy bảng hiệu quán cà phê, anh mới giẫm mạnh châm ga, lái xe lướt qua cô.
Anh nghĩ, mình đã điên mất rồi.
Chuyện tìm kiếm đứa trẻ bị sứt môi kia không được thuận lợi cho lắm.
Trong mấy bức ảnh chụp khi diễn ra các hoạt động của website, Tăng Lý đã trông thấy thằng bé đó. Cô có ấn tượng với thằng bé vì hôm tổ chức hoạt động ngoại khóa, thừng bé đứng ngay ở hàng đầu tiên trong đội thiếu niên chào mừng lãnh đạo. Lúc ấy, vì quá căng thẳng mà thằng bé đã ᴆụng phải cánh tay của bạn mình bên cạnh, khiến cho mọi người cười nghiêng ngả.
Ninh Phong liên hệ với nhà trường thì được biết thằng bé theo cha mẹ chuyển vào nội thành học tiếp, cụ thể là ở đâu thì không rõ, chỉ có thể cung cấp số điện thoại của bác thằng bé. Tăng Lý đã gọi vào số đó rất nhiều lần đều không liên lạc được.
Chớp mắt đã gần một tháng. Sáng thứ Ba, Tăng Lý nhận được điện thoại của Chu Văn.
“Tăng Lý phải không?” Chu Văn hỏi, “Ngày mai là ngày chị tới tái khám, nhưng thầy Ngải đi công tác mất rồi, mấy ngày nữa mới về.”
“Ừ.”
“Lùi lại một tuần nhé, thứ Tư tuần sau được không?”
“Được.”
“Thế nhé, em phải gọi mấy cuộc điện thoại nữa.” Chu Văn nói.
“Cảm ơn.” Tăng Lý đáp.
“À đúng rồi, chuyện chị nhờ, em chưa làm đâu, tốt nhất chị nói thẳng với thầy Ngải ý. Nếu chị thấy nói trước mặt ngại thì gọi điện thoại cho thầy ấy là được.”
“Cảm ơn em.”
Tăng Lý cúp máy, đưa tay lên sờ má phải. Dạo trước ở chỗ Mã Y Y ăn ba ngày lẩu liền, bây giờ hàm răng đã bắt đầu bị đau nhức, lợi bị sưng. Một cái mắc cài ở hàm răng trên đã bị cọ sát vào má trong, vô cùng khó chịu, chẳng khác nào Tôn Ngộ Không phải đeo vòng kim cô. Cứ tưởng ngày mai sẽ đi khám, bây giờ lại phải đợi thêm một tuần nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc