Tăng Lý một mình đi vào quán cà phê, vừa đẩy cửa đã trông thấy bốn người đang chơi mạt chược, khách hàng không có một ai.
Mã Y Y vừa thấy Tăng Lý liền kêu lên: “Con cá kia! Mấy người này a dua ăn Hi*p tớ, thắng hết tiền của tớ rồi!”
Ninh Phong tủm tỉm cười không nói gì.
Ngũ Dĩnh lên tiếng: “Chơi thì phải chấp nhận thua! Không muốn đánh nữa thì tránh ra để Tăng Lý chơi!”
“Còn lâu!”, Mã Y Y chỉ vào Phan Tư Vũ, “Được rồi, Cá Nhỏ tới rồi, anh có thể ra rồi đấy. Này Phan Tư Vũ, anh có biết chơi bài không thế hả? Toàn khiến tôi chịu thiệt thòi thôi!”
Phan Tư Vũ ấm ức nhìn Tăng Lý cầu cứu.
Tăng Lý vội vàng lên tiếng giảng hòa: “Tôi nghỉ tẹo đã, ngồi uống cốc nước, anh cứ chơi thay tôi mấy ván đi.”
Ngũ Dĩnh vừa tráo bài vừa hỏi Tăng Lý: “Vừa nãy cậu làm gì thế hả? Di động tắt máy, điện thoại bàn thì không ai nghe máy, nửa đêm đi đâu thế? Cậu dùng điện thoại của ai?”
“Bạn.” Tăng Lý cầm cốc thủy tinh lên rót nước, uống một ngụm.
Nói xong, cô nhìn qua lớp cửa kính, trong này sáng hơn ngoài đường nên không nhìn rõ cái gì, chỉ thấy bóng mình phản chiếu trên kính.
Cô ngồi xuống bên cạnh Mã Y Y, xem mọi người đánh bài.
Một lúc sau có một thanh niên vào quán, thấy mấy người họ đang chơi bài, anh ta rất tự nhiên hỏi: “Còn bán cơm nữa không?”
Tăng Lý lập tức cười đáp: “Xin lỗi, ở đây chỉ bán rượu và đồ uống.”
Chàng thanh niên “Ồ!” một tiếng rồi đi ra.
Tăng Lý đi theo anh ta vài bước tiễn khách, chợt phát hiện xa Ngải Cảnh Sơ vẫn còn ở đó. Cô không chắc lắm, chẳng lẽ lâu thế rồi mà anh chưa lái xe đi? Hay xe hỏng?
Đang định đẩy cửa ra xem thì nghe thấy Mã Y Y lại gọi: “Cá Nhỏ, lại đây, mau xem giúp tớ nên đánh quân nào. Tớ sắp hoa mắt cả rồi.”
Cô đành phải quay vào, nhìn qua rồi nói: “Đánh quân này đi.”
Mã Y Y ra quân xong, Tăng Lý chợt nghe bên ngoài có tiếng còi xe, cô quay đầu lại thì chiếc SUV đen bóng của Ngải Cảnh Sơ chạy đi.
Đêm đến Tăng Lý, Mã Y Y, Ngũ Dĩnh đều ngủ chung giường trên tầng hai, vừa nằm vừa tán gẫu.
“Lúc nãy cậu bắt taxi hay ai đưa tới? Nhìn có vẻ lưu luyến không muốn rời.” Ngũ Dĩnh nói.
“Đâu có.”
“Rõ ràng cậu lạ lắm.” Ngũ Dĩnh lại nói, “Với cả, cậu dùng di động của ai gọi đấy?”
“Đã bảo là bạn rồi.”
“Bạn nào?” Mã Y Y hỏi.
Tăng Lý ấp úng.
“Kì lạ, cậu làm gì có bạn nào mà cả hai bọn tớ không quen?” Ngũ Dĩnh nói.
“Đúng là không bình thường, di động của cậu đâu?” Mã Y Y hỏi Ngũ Dĩnh.
“Làm gì?” Ngũ Dĩnh vừa đưa di động cho Mã Y Y, vừa hỏi.
“Cậu ấy không chịu khai báo thành khẩn thì chúng ta gọi lại hỏi xem người kia là ai?” Nói đoạn, Mã Y Y mở nhật kí cuộc gọi ra.
Tăng Lý giật mình hét lên một tiếng, vội vàng ςướק lấy điện thoại, đương nhiên cô không đấu lại nổi hai người kia.
Ngũ Dĩnh như con bạch tuộc quấn lấy người Tăng Lý. Mã Y Y thuận thế leo lên người cô, đè cô nằm im xuống, rồi cầm điện thoại nhìn Tăng Lý, nói: “Được lắm được lắm! Có tật giật mình!”
“Muốn gọi thì gọi nhanh lên, không giữ được lâu đâu!” Ngũ Dĩnh nói.
“Mã Y Y, cậu dám!” Tăng Lý hét lên.
“Hét cái gì mà hét?” Mã Y Y đắc ý nói, “Cậu mà còn hét nữa người ta nghe thấy lại tưởng chúng ta đang chơi 3P đấy!”
Tăng Lý khóc không ra nước mắt.
Kết quả, Mã Y Y loay hoay một lúc rồi nói: “Ngũ Dĩnh, điện thoại của cậu nhật kí cuộc gọi ở chỗ nào?”
“...” Ngũ Dĩnh bó tay toàn tập.
“Đừng gọi, muộn thế này rồi. Tớ nói là được chứ gì.” Tăng Lý cố thương lượng.
“Thế còn được.” Mã Y Y đắc ý.
Vậy là sau đó, Tăng Lý bắt đầu kể hết chuyện gần đây giữa mình và Ngải Cảnh Sơ.
Nghe xong, Mã Y Y kết luận: “Nếu không phải anh ta thích cậu, tớ bẻ tay bánh rán cho cậu ăn.”
“Sao có thể?!” Tăng Lý kinh ngạc.
“Người ngoài cuộc bao giờ cũng tỉnh táo hơn người trong cuộc.” Ngũ Dĩnh nói.
“Chắc chắn lúc đó anh ta đang định hôn cậu. Tin tớ đi, không sai đâu, rõ ràng là anh ta giở trò lưu manh.” Mã Y Y lại nói, “Lẽ ra lúc đó cậu nên tát cho anh ta một cái, sau đó khóc lóc bắt anh ta phải chịu trách nhiệm. Rồi bọn tớ sẽ uy Hi*p anh ta, bắt anh ta tới đây làm bảng hiệu sống, khách hàng vào quán chúng ta cứ tiêu hết một trăm đông thì được hôn anh ta một cái, hai trăm hôn hai cái, chả mấy mà chúng ta thu được khối tiền! Oái...”
Ngũ Dĩnh nhéo Mã Y Y một cái rõ đau, chấm dứt giấc mộng của cô ấy: “Tốt nhất cậu mở phòng khám nha khoa rồi mời anh ta tới làm bác sĩ, kiếm được tiền phết đấy.”
Tăng Lý tủm tỉm cười.
Ngũ Dĩnh đột nhiên hỏi: “Cậu thích anh ta không?”
Tăng Lý mộng mị: “Làm gì có chuyện đó!”
“Nếu coi anh ta là người qua đường như bao người khác, sao khi nãy còn nhìn xe anh ta đứng bên kia đường làm gì?”
“Tớ... tớ...” Tăng Lý nói liền hai chữ ‘tớ’, sau đó không biết nói gì nữa.
Nửa đêm, không biết là do lâu không ngủ ở đây hay thế nào mà Tăng Lý thao thức mãi không ngủ được. Sợ ảnh hưởng tới hai người, cô nhẹ nhàng trở mình một cái, nhưng chợt nghe Ngũ Dĩnh nhỏ giọng gọi: “Tăng Lý!”
“Ừm?”
“Chưa ngủ à?”
“Ừ.”
“Tớ cũng chưa ngủ.”
“Cậu và Ninh Phong thế nào rồi?”
“Anh ấy không đến nỗi nào, ai tiếp xúc cũng thích.” Ngũ Dĩnh đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Tăng Lý cười.
“Còn cậu?” Ngũ Dĩnh hỏi.
“Tớ làm sao?”
“Cậu có cảm thấy cậu như thế rất bất công với Ngải Cảnh Sơ không? Nếu anh ta thật sự thích cậu, đến lúc biết sự thật, anh ta sẽ nghĩ thế nào?”
Tăng Lý không đáp.
Ngũ Dĩnh nói tiếp: “Cậu biết anh ta là ai, biết quan hệ giữa anh ta và Vu Dịch, mà anh ta vẫn chưa biết cậu chính là Carol. Cậu tiếp cận anh ta, chẳng lẽ không phải vì Vu Dịch?”
“Không phải.”
“Đừng vội chối. Y Y không biết, nhưng tớ còn không rõ sao? Anh ta và Vu Dịch rất giống nhau đúng không?”
“Không giống.”
“Cậu biết thừa là tớ không nói về ngoại hình. Lúc cậu ở Đông Sơn, anh ta giúp đỡ cậu, giống như Vu Dịch đã từng giúp cậu mỗi khi cậu gặp chuyện khó khăn ở nhà. Cậu muốn tìm thấy cái bóng của Vu Dịch trên người Ngải Cảnh Sơ, muốn thông qua Ngải Cảnh Sơ để nghe ngóng tin tức của Vu Dịch. Nếu anh ta không phải bạn học của Vu Dịch, không phải người gọi điện báo cho cậu tình hình của Vu Dịch, liệu tối hôm ở Đông Sơn khi Mã Y Y không tới được cậu có cầu cứu anh ta không, có đi nhờ xe anh ta không, có chạy xuống núi đưa đồ cho anh ta không? Đời này không dính dáng tới Vu Dịch thì cậu không sống nổi ư? Cậu có biết tự trọng không thế?”
Càng ngày càng tức giận, càng tức giận giọng càng lớn, câu cuối cùng của Ngũ Dĩnh đã đánh thức Mã Y Y.
Mã Y Y bật đèn, mắt nhắm mắt mở trông thấy hai người ngồi ở sofa, một người dáng vẻ hùng hổ, một người im lặng không nói câu nào.
“Nửa đêm hai cậu làm cái gì thế?”
“Không thấy đang cãi nhau à?” Ngũ Dĩnh bực mình nói.
“Chúng ta bao năm nay không cãi nhau rồi, đang cãi cái gì đấy? Nói tớ nghe với.” Mã Y Y hào hứng.
Ngũ Dĩnh lặp lại câu nói kia lần nữa.
Bấy giờ Mã Y Y mới biết mối quan hệ giữa Ngải Cảnh Sơ và Vu Dịch.
Sau khi nghe rõ đầu đuôi, Mã Y Y phi cái gối vào người Ngũ Dĩnh, đứng dậy chỉ tay vào mặt Ngũ Dĩnh mà nói: “Ngũ Dĩnh, cái đồ bội bạc nhà cậu, ai khiến cậu ở đây giả làm thánh mẫu? Vu Dịch là họ hàng nhà cậu à? Ngải Cảnh Sơ là họ hàng nhà cậu à? Chẳng phải đã nói không nhác tới Vu Dịch nữa sao? Bất công với ai thì liên quan gì tới chúng ta? Ai bảo Ngải Cảnh Sơ không chơi với ai mà lại chơi với cái tên Vu Dịch đó chứ? Ai bảo anh ta không khám răng cho ai lại khám răng cho Cá Nhỏ chứ? Đáng đời! Cá Nhỏ của chúng ta thích làm gì thì làm, không xử được tên Vu Dịch đáng ghét kia thì chơi bạn anh ta, chẳng lẽ không được sao?”
Mã Y Y hùng hổ nói một trận, sau đó không nhịn được mà bật cười nghiêng ngả với Ngũ Dĩnh.
Tăng Lý cũng mỉm cười: “Hai người hát tuồng được đấy, một người đóng vai tốt, một người đóng vai xấu.”
Một lúc sau, Tăng Lý gượng gạo nói: “Thực ra mấy lần tớ cũng định nói với Ngải Cảnh Sơ, nhưng khó nói quá. Ngày xưa tớ vừa ấu trĩ vừa nực cười, huống chi anh ấy đã đọc bức thư đó, nếu anh ấy quên rồi thì tốt, nhưng ngộ nhỡ anh ấy vẫn còn nhớ thì tớ thật sự không biết giấu mặt đi đâu cho hết ngượng.”
“Không muốn nói thì đừng nói, cậu không có nghĩa vụ phải nói cho anh ta.” Mã Y Y nói.
“Với cả, anh ấy sẽ không thích tớ đâu. Các cậu yên tâm, có lẽ anh ấy chỉ thấy tớ đáng thương nên mới giúp đỡ nhiều như thế.” Tăng Lý nằm xuống, “Vừa nãy tớ gọi điện tìm Ninh Phong vì muốn giúp Ngải Cảnh Sơ tìm một thằng bé bị sứt môi. Chỉ là một người anh ấy vô tình gặp trên đường. Có lẽ con người anh ấy là thế, bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất bên trong vừa tốt bụng, vừa nhiệt tình.”
Nếu không phải vì anh ta tốt bụng, thì sau đó cô và Vu Dịch đã không có cơ hội gặp gỡ nhau nhiều như thế.
Cô có nên cảm ơn anh hay không?
Tăng Lý cười gượng.
“Không nói chuyện này nữa. Nói chuyện gì vui vui tí đi.” Ngũ Dĩnh lên tiếng, “Mã Y Y, hôm nay cậu thua bao nhiên tiền?”
“Hừ! Chuyên gia cười trên sự đau khổ của người khác.” Mã Y Y khinh bỉ nói.
Nói chuyện một lúc, ba người lại lăn ra ngủ.
Thật ra, Tăng Lý không hề cảm thấy Vu Dịch nợ mình cái gì. Là cô nhớ mãi không quên quãng thời gian ấy. Mã Y Y và Ngũ Dĩnh chỉ vì quá thương cô nên mới coi Vu Dịch không ra gì.