Trên đường, Tăng Lý nói qua về thú vui đánh bài của Mã Y Y: “Người khác nhìn vào sẽ thấy cô ấy là một đại mĩ nữ, không dễ chọc, nhưng thực ra, ai thân với cô ấy sẽ nhận ra cô ấy rất dễ trêu đùa.”
Ngải Cảnh Sơ không lên tiếng, chỉ ừ nhẹ một tiếng. Dựa vào thái độ đối đãi với người khác của anh, như vậy đã là nhiệt tình lắm rồi, nhưng không hiểu sao Tăng Lý vẫn mơ hồ thấy anh không tập trung. Cho rằng anh đang lo lắng cho đứa trẻ kia nên cô không chú ý.
Thật khó mà tưởng tượng được, trong lòng anh không hề bình lặng như vẻ mặt.
Quán cà phê nằm gần Đại học A, chỉ cách bệnh viện một khoảng sân trường, Ngải Cảnh Sơ có giấy ra vào trường nên đi từ khu giảng đường chả mấy chốc đã tới quán.
Tăng Lý chỉ về đằng trước: “Chính là chỗ tấm biển sáng đèn kia, tôi xuống ở đây là được rồi.”
Con phố này hai bên đều là nhà cửa dân cư sán sát, trời vừa tối, hai bên đường đã đỗ đầy xe con, nếu đi vào thì lát nữa sẽ rất khó quay đầu xe. Ngải Cảnh Sơ đành dừng ở đây để cô qua đường.
Tăng Lý cởi dây an toàn, chào Ngải Cảnh Sơ một câu rồi xuống xe.
Ngải Cảnh Sơ ngồi im lặng nhìn theo cô.
Tăng Lý đi qua trước mũi xe, cẩn thận nhìn xung quanh một lát, một chiếc xe đạp điện vừa chạy tới, cô vội né người sang một bên.
Ven đường đỗ đầy xe nên Tăng Lý phải nhón chân lách qua những khe hở giữa hai xe mà đi.
Ngải Cảnh Sơ nhìn theo cho tới khi cô đi vào trong quán rồi mới khởi động xe.
Bất giác, anh quay lại nhìn về phía quán cà phê. Tòa nhà năm tầng, tầng trệt có một cửa hàng tạp vụ. Quán cà phê của Tăng Lý thuê hai gian tầng trên và tầng dưới, tường và cửa sổ đều được sơn màu xanh lục, bên trong đèn sáng nhưng lại mơ hồ không rõ ràng lắm, thứ duy nhất có thể thấy rõ là tấm biển hiệu kia. Tấm biển màu da cam hình tròn, bên trên hình tách cà phê là một chữ tiếng Anh “Carol’s”.
Ngải Cảnh Sơ sững người.
Carol.
Một cái tên bình thường, anh đã từng gặp vô số lần trong đời. Thế nhưng...
Anh vốn là một người nhạy bén, chỉ chớp mắt một cái, anh đã có thể nối liền những mảnh kí ức xưa, chân tướng dần hiện rõ.
Carol, Tăng Lý...
Tăng Lý, Vu Dịch...
Ngải Cảnh Sơ ngồi im trong xe. Động cơ vẫn chưa tắt, âm thanh rì rì đều đặn vang lên.
Rất lâu...
Mãi đến khi nghe thấy tiếng còi xe phía trước anh mới lái xe đi.
Ngải Cảnh Sơ về tới nhà, ông nội vẫn còn thức, đang ngồi trong phòng làm việc vừa nghe nhạc vừa cầm kính lúp đọc sách.
Thấy anh về, dì Lý từ phòng bếp đi ra nói: “Tiểu Sơ đã về đấy à? Ông nội cháu nói không ngủ được nên dì đang nấu cháo đậu đỏ cho ông. Cháu cũng vào ăn một ít đi.”
Dì Lý thực ra là người nhà của bà nội, đã ở đây giúp việc từ khi bà nội chưa qua đời, xưa nay dì vẫn coi anh như con trai.
Ngải Cảnh Sơ bình tĩnh chào “Dì Hai” rồi đi rửa tay. Ngồi ăn một bát xong, anh vào phòng xem ông nội đang đọc sách gì.
Nhận ra Ngải Cảnh Sơ có gì đó là lạ, dì Lý ôm băn khoan về phòng hỏi ông xã: “Thằng bé này hôm nay sao ấy?”
“Sao là sao?” Lão Lưu hỏi.
“Lúc chiều nói ra ngoài chơi bóng, sau đó lại gọi điện về nhà bảo không ăn cơm, vẫn còn vui vẻ lắm mà.”
“Bây giờ có gì khác đâu?” Lão Lưu nhìn Ngải Cảnh Sơ thăm dò, “Bà cứ suy nghĩ nhiều.”
Sau khi mọi người đi ngủ, Ngải Cảnh Sơ mới lên gác về phòng riêng.
Tắm rửa xong, anh nằm đờ người trên giường, ép mình nhắm mắt lại ngủ.
Đây là thói quen anh đã rèn luyện từ lâu. Mỗi lần trực đem tại bệnh viện, không có thời gian ngủ đủ giấc, không thể nghỉ ngơi đúng quy luật đồng hồ sinh học, có mười phút mà chỉ chợp mắt chín phút cũng là lãng phí thời gian. Bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh thức, làm xong việc lại quay về ngủ tiếp.
Vậy mà hiện tại, thói quen ấy dường như đã mất đi tác dụng.
Trong bóng tối, Ngải Cảnh Sơ nhắm chặt mắt không biết đã bao lâu mà vẫn chưa ngủ được. Chưa bao giờ anh thấy lòng phiền muộn như vậy bao giờ. Cảm giác này quá mới mẻ, dường như bản thân đang nắm giữ thứ gì nhưng liên tục để nó rơi khỏi kẽ tay.
Rốt cuộc, anh trở dậy, lái xe ra khỏi nhà.
Chạy trên đường cao tốc, anh mở mui xe, châm một điếu thuốc.
Tốc độ xe khá nhanh.
Lúc đầu anh cứ đi không mục đích, chẳng biết mình định đi đâu. Sau đó, bất chợt anh nhìn thấy biển báo cửa khẩu Đông Sơn, anh liền chuyển hướng xe, vào trạm thu phí.
Tháng Giêng hàng năm, vào ngày giỗ bà nội, anh và ông nội đều tới đây vài ngày.
Nhưng lúc này, anh tới đây không phải lý do ấy.
Anh không chần chừ, lái xe mấy vòng đã vào con đường dẫn lên núi.
Thời tiết khá đẹp, đường lên núi cũng dễ đi. Gió đêm thổi nhẹ nhàng, ánh trăng sáng rọi. Không gian im ắng bị tiếng ô tô đánh vỡ.
Ngải Cảnh Sơ chạy qua chùa Đông Bình, dừng xe trước cửa khách sạn Đông Sơn. Anh tắt máy, rút chìa khóa rồi xuống xe.
Ven đường có một ghế đá dài.
Đêm tuyết rơi đó, anh bị sốt cao, thật sự không bước đi nổi nữa nên phải ngồi đây nghỉ, chẳng ngờ chốc lát đã thấy Tăng Lý vội vàng đi đến.
Một cô gái nhát gan, dễ xấu hổ, không dám mở miệng mắng người như cô vậy mà dám một mình chạy xuống núi tìm anh vào giữa đêm khuya.
Ngải Cảnh Sơ đưa điếu thuốc lên miệng, hút mạnh hai hơi, sau đó, luồng khói theo hơi thở từ mũi anh tỏa ra.
Cô ấy, không phải của anh...
Chợt di động phát ra âm thanh, Ngải Cảnh Sơ lấy ra xem, là âm báo pin yếu. Kìm lòng không được, anh mở hộp tin nhắn, xem tấm ảnh Tăng Lý gửi cho anh lúc ăn cơm chiều.
Trong ảnh có cô và Ngô Vãn Hà, có lẽ lúc làm việc nên hai người tự chụp bằng điện thoại. Tăng Lý mực chiếc áo len màu xanh lam, đang mỉm cười nhìn về ống kính. Lúc nào cô ấy cũng cười e thẹn như thế, khẽ mím môi rất nhẹ nhàng, bởi vì chỉ cần hở môi là niềng răng sẽ lộ ra.
Ngải Cảnh Sơ lại hút thêm một điếu thuốc nữa. Làn khói lướt qua đầu ngón tay, hàng lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt dừng trên ảnh chụp rất lâu.
Cuối cùng, anh bỏ điếu thuốc xuống, ấn nút xóa tin nhắn kia đi.
Ngày ấy, Ngải Cảnh Sơ đi trung tâm nghiên cứu ở Boston nghe báo cáo.
Boston cách Philadelphia khá xa, anh đi thẳng tới phòng thí nghiệm rồi mới về nhà trọ. Nhà trọ nằm gần trường học, tầng trên tầng dưới khá nhiều bạn học mới. Ngải Cảnh Sơ lúc đầu trọ một mình nhưng sau đó có một sinh viên mới đến, chưa tìm được nơi ở, nên anh cho ở cùng, đó chính là Vu Dịch.
Trước khi Ngải Cảnh Sơ đi Boston, Vu Dịch đã về nước vì mẹ anh ta làm phẫu thuật cắt bỏ khối u.
Cơn bão tuyết để lại hậu quả không quá nghiêm trọng, tuyết đọng trên đường đã được cào đi.
Tới khu nhà trọ, đang định lên tầng thì Ngải Cảnh Sơ gặp một lưu học sinh người Hàn Quốc họ Lý, anh ta có đôi mắt một mí, sống mũi cao, tính tình cởi mở. Thật ra anh ta không sống trong khu này, chỉ vì đang theo đuổi một bạn nữ ở đây nên thường xuyên qua lại.
Ngải Cảnh Sơ và Vu Dịch không thích anh ta lắm. Anh ta gần như đã theo đuổi tất cả những lưu học sinh nữ độc thân đến từ châu Á, hơn nữa, còn tán tỉnh cả những sinh viên nước ngoài học khoa tiếng Hàn, chủ động nhận gia sư miễn phí, phục vụ tận nhà, bất kể nam nữ. Có vẻ như mục đích anh ta tới đây không phải để học mà là để tuyên truyền văn hóa nước nhà.
Ngải Cảnh Sơ gật đầu tỏ ý chào hỏi rồi đi qua, mới đi được mấy bước đã bị anh ta gọi lại: “À đúng rồi, tôi nhặt được một bức thư, tối nay sẽ mang đến cho cậu.”
Ngải Cảnh Sơ nghe thấy thế, tưởng là thư mời hay hóa đơn, tờ rơi gì đấy, nên hoàn toàn không để tâm.
Buổi tối, nam sinh Hàn Quốc kia đến gõ cửa thật.
“Mấy hôm trước bão tuyết, gió to, nhà trọ rối tinh rối mù hết cả. Lúc tôi đang chạy xe dọn tuyết thì nhặt được bức thư này, thấy bên ngoài ghi chữ Hán nên đoán nó là của cậu.”
Ngải Cảnh Sơ nghi hoặc nhận lấy.
Không nên gọi là thư, cái này đúng là một chồng giấy. Toàn bộ đều bị ngấm nước, hiện giờ đã khô cứng lại, mấy trang giấy đều dính bết lại với nhau, dày cộp.
Ngải Cảnh Sơ quan sát phong thư hồi lâu.
Nam sinh người Hàn Quốc kia, ngoại trừ tinh thần dân tộc quá cao thì có khá nhiều điểm tốt, rất nhiệt tình với mọi người. Anh ta lên tiếng giải thích: “Không biết ai bóc tem với cắt phong bì nữa. Rơi trong tuyết lâu quá, vừa bẩn vừa ướt nên tôi vứt phong bì đi rồi.”
Ngải Cảnh Sơ nói cảm ơn rồi đóng cửa lại.
Anh xem bức thư, không thấy tên người nhận vì trang thứ nhất đã bị mất. Những chữ Hán xinh đẹp đáng yêu kia cũng hoàn toàn là nét 乃út xa lạ anh chưa từng gặp.
Ngải Cảnh Sơ vào trong tắt bếp rồi ngồi ở sofa đọc bức thư. Chữ đã nhòe đi khá nhiều vì ngấm nước, tờ nọ dính vào tờ kia, anh phải cẩn thận gỡ chúng ra, tuy nhiên cũng không khó khắn lắm để đọc.
Người viết thư nhắc tới rất nhiều những chuyện cũ đã cùng trải qua với ‘anh’, từ lúc học cấp hai bị bắt phải học thêm, cho tới lúc cha mẹ li hôn... Những dòng chữ chỉ là lời tâm sự mà còn chứa đựng nỗi niềm của cô gái đối với người yêu.
Đọc tới đây, Ngải Cảnh Sơ hoàn toàn xác định đây là bức thư gửi cho Vu Dịch.
Vu Dịch mới chuyển tới đây chưa lâu, anh bạn người Hàn kia không hiểu rõ chuyện của Vu Dịch lắm nhìn thấy chữ Hán liền cho rằng đây là thư của Ngải Cảnh Sơ.
Sau khi đưa ra kết luận, anh không đọc tiếp nữa, đặt thư lên bàn học rồi đi làm việc của mình.
Thời gian đó, sếp của Ngải Cảnh Sơ đi công tác ở Anh, bệnh nhân ở phòng khám không nhiều trong khi có khá nhiều tình nguyện viên, chẳng những phụ giúp y tá mà còn sắp xếp chỗ ở cho bệnh nhân nằm viện.
Tầng hai có một bà lão bị mọc nhọt ở má trái, đã nằm viện khá lâu. Bà là giáo sư Hoa kiều đã về hưu, rất qúy Ngải Cảnh Sơ. Lúc anh tới phòng bệnh thăm bà lão, cô sinh viên tình nguyện vừa đọc xong một cuốn tiểu thuyết cho bà nghe.
Cô gái than thở: “Thật chẳng ra sao, vì sao cô gái không nói cho chàng trai ngay từ đầu.”
Bà lão đáp: “Đây chính là điểm khó hiểu nhất trong tình yêu mà không ai giải thích được.”
“Anh ta không quen biết cô gái, sao cô ấy còn yêu anh ta như thế chứ?”
“À, nhất định là anh ta đẹp trai giống như tiểu Ngải.” Bà lão mỉm cười.
Ngải Cảnh Sơ không để ý lắm, nhưng nghe thấy bà lão nhắc đến tên mình, liền thuận miệng hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Ngải Cảnh Sơ cầm lên xem, cuốn truyện tên là Letter from an unknown woman.
Anh chẳng mấy khi tiếp xúc với văn học, ngoại trừ những sách cần phải đọc, những loại khác không biết nhiều lắm. Nhưng khi nhìn thấy cái tên này, Ngải Cảnh Sơ chợt thấy tò mò.
“Nội dung thế nào?” Anh hỏi.
“Một nhà văn vào buổi sáng hôm sinh nhật nhận được phing thư kì lạ từ một người con gái xa lạ.” Cô sinh viên suy nghĩ một lúc, lại nói, “Nhưng trước khi bức thư ấy được gửi đi, cô gái kia đã qua đời.”
Nghe vậy, bàn tay đang giở sách của Ngải Cảnh Sơ chợt khựng lại.
Cả ngày hôm ấy, lòng anh thấp thỏm không yên.
Buổi tối về tới nhà trọ, anh ϲởí áօ khoác và khăn quàng cổ rồi lập tức đi tới bàn học cầm bức thư kia lên.
Một chút do dự, một chút chần chừ, anh tiếp tục đọc hết bức thư. Đọc đến dòng cuối cùng, anh thở dai một hơi, một cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng, có lẽ là cảm động, có lẽ là thương hại...
Tình yêu của một cô gái chảy ra từ những câu chữ, chân thành như vậy, rụt rè như vậy, trong sáng như vậy, thật khiến cho người khác không khỏi ước ao.
Anh nhìn đồng hồ, quyết định gọi điện thoại về nước cho Vu Dịch theo số mà anh ta đã để lại, nhưng không ai nghe máy.
Sáng sớm hôm sau, Ngải Cảnh Sơ tới bệnh viện thì gặp một cô gái người Trung Quốc có quen biết qua loa, cô ta hỏi: “Sao gần đây em không thấy anh Vu Dịch nhỉ?”
“Cậu ấy về nước rồi.” Ngải Cảnh Sơ đáp.
“Em thấy anh ấy có một bức thư từ Trung Quốc gửi tới, em tiện đường ghé qua chỗ các anh nên để vào trong hòm thư. Có bị mất trộm không ạ?”
“Không đâu.” Ngải Cảnh Sơ trả lời.
Lại nghĩ tới chuyện hôm qua, anh liền gọi cho Vu Dịch một lần nữa, vẫn không có ai nghe máy. Bất đắc dĩ, anh đành quay về nhà, mở bức thư ra xem số điện thoại ghi cuối thư. Anh gọi vào dãy số ấy.
Chuông reo hơn mười tiếng, người bên kia mới nhận máy.
“A lô.” Giọng một cô gái nhẹ nhàng truyền đến, vừa ấm áp, vừa pha chút thấp thỏm lo âu.
“Cô là Carol!? Tôi là bạn cùng phòng với Vu Dịch.”