Chớp mắt một cái đã tới tháng Tư rồi, khí trời ngày càng ấm áp.
Câu lạc bộ đi xe đạp của trang web bắt đầu tổ chức hoạt động. Tăng Lý đã vắng họp mấy lần rồi, giờ không còn lí do gì để từ chối nữa, vả lại, cô đột nhiên nhớ tới mối quan hệ mờ ám giữa Ninh Phong và Ngũ Dĩnh, nên cô liền đăng kí.
Gần chục năm nay Tăng Lý không đi xe đạp, lo lắng đi không quen nên cô bớt thời gian tới vùng quê lân cận thuê một chiếc xe để đi thử.
Mới leo lên xe, Tăng Lý không tránh khỏi cảm thấy bỡ ngỡ, phải đi hai vòng mới dần quen tay. Sau đó, trên đường về nhà, cô và Mã Y Y bàn nhau, quyết định mua một chiếc xe đạp.
“Ngũ Dĩnh cũng đi, cậu không đi à?” Tăng Lý hỏi.
“Với dây thần kinh vận động của tớ, cậu nghĩ tớ nên đi à?” Mã Y Y hỏi ngược lại.
Tăng Lý nhìn Mã Y Y ba giây không chớp mắt, nghĩ tới bộ dạng bất lực trong giờ thể dục hồi còn học đại học của cô ấy, quyết định không khuyên Mã Y Y nữa.
Đích đến của hành trình đạp xe cuối tuần này là một thị trấn cổ ở gần thành phố A.
Tăng Lý và Ngũ Dĩnh bình thường không mấy khi vận động chân tay, cuộc hành trình hơn chục cây số vừa mới bắt đầu mà hai cô đã bị tụt lại cuối cùng sau khi gặp đoạn đường dốc. Ninh Phong và một đội phó khác đành phải đi chậm lại để ý hai người.
Dọc đường, nhận thấy sự chăm sóc cẩn thận của Ninh Phong dành cho Ngũ Dĩnh, Tăng Lý vô cùng thỏa mãn, cảm thấy lần này hao tâm tổn sức cũng không đến nỗi mất công toi.
Đoàn người quay về tới thành phố thì trời đã sẩm tối, sau khi chia tay với mọi người, Tăng Lý một mình đạp xe về nhà.
Xe của Ngải Cảnh Sơ giờ này cũng đang khó khăn di chuyển trên đường. Phía trước có hai chiếc xe va chạm, cảnh sát giao thông đang giải quyết vụ việc, vì thế một làn đường lại bị ùn tắc.
Đúng lúc ấy, anh bắt gặp Tăng Lý. Cô mặc bộ đồ thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai xanh thẫm, đi bên phải một chiếc xe trước mặt anh. Vì chỉ nhìn thấy từ sau lưng, bình thường cũng chưa bao giờ thấy cô ăn mặc như thế, nên Ngải Cảnh Sơ bắt đầu nghĩ có lẽ là ai đó có dáng người giống cô mà thôi. Quan sát một lúc lâu, thấy cô quay đầu nghiêng sang một bên, lúc ấy anh mới xác định đúng là Tăng Lý.
Hai tay cô giữ chặt tay lái, một chân hạ xuống chống đất, đợi đèn xanh.
Tiếc rằng, đèn xanh bật cũng chả có tác dụng vì vụ va chạm chưa giải quyết xong.
Nửa phút trôi qua, đèn xanh bật. Tăng Lý mắc kẹt giữa vô số xe máy điện, xe buýt, xích lô,... cẩn thận tìm đường đi.
Cảnh sát giao thông vất vả lắm mới thông được làn đường, nhưng chiếc xe buýt trước mặt Tăng Lý vừa đúng lúc tới điểm dừng, nên cô bị chặn lại phía sau. Trong khi đó, làn đường của Ngải Cảnh Sơ đã thông thoáng, cảnh sát thổi còi giục tài xế nhanh chóng lái xe đi, tránh ách tắc lần nữa. Anh nhấn chân ga, nhìn theo kính chiếu hậu. Xe ngoặt vào một đoạn đường cong, sau đó, anh không nhìn thấy Tăng Lý nữa.
Ngải Cảnh Sơ buông một tay vịn ra, vịn lên chỗ đặt di động ở trước mặt, chần chừ một lát, cuối cùng lại giơ tay ra mở radio.
Tới giao lộ tiếp theo, xe chờ ở phía trước rất nhiều mà thời gian đèn xanh lại quá ngắn, khó khăn lắm anh mới nhích lên được một chút, sau một khúc ngoặt lại gặp ùn tắc.
Hôm nay ra đường thật là xui xẻo, tới ngã tư nào cũng gặp đèn đỏ.
Ngải Cảnh Sơ nhẫn nại, vừa khởi động xe, vừa nghe người dẫn chương trình trên radio kể chuyện cười: “Có người nói, hiện tại đang rất lưu hành chuyện viết tiểu thuyết. Đứng trong nhà tùy tiện ném một hòn gạch qua cửa sổ cũng có thể ném trúng một tác giả. Thậm chí trong bệnh viện tâm thần cũng có rất nhiều người yêu thích văn học.”
Nghe đến đó, đèn xanh rốt cuộc sáng lên, Ngải Cảnh Sơ chậm rãi chay xe về phía trước, nhưng đợi những chiếc xe đằng trước qua vạch vôi xong, đến lượt anh thì lại chuyển đèn đỏ.
Người dẫn chương trình vẫn đang nói: “Có một ngày, bệnh nhân tâm thần A đưa cho bệnh nhân B cùng phòng một quyển sách, hỏi: “Anh xem cuốn tiểu thuyết tôi mới viết xong thế nào?” Anh B tỉ mỉ xem, một lúc sau trả lời: “Cũng được đấy, nhưng mà hình như hơi nhiều nhân vật thì phải.” Đúng lúc đó, y tá tới phát thuốc nhìn thấy quyển sách trên tay anh B, tức giận nói: “Hai người mau cho tôi số điện thoại chủ nhân cuốn sách để tôi trả lại cho người ta.”
Người dẫn chương trình kể xong, còn bật một tràng âm thanh tiếng cười để phối hợp. Nhưng Ngải Cảnh Sơ không cười, anh vốn dĩ không tập trung nghe, cũng không biết rốt cuộc người ta đang nói gì.
Đúng lúc ấy, Ngải Cảnh Sơ vô tình nghiêng đầu, lại nhìn thấy Tăng Lý xuất hiện bên đường.
Anh đi mép đường bên trái, còn cô đi trên làn đường dành cho xe thô sơ, giữa hai người còn cách một chiếc xe nữa.
Tăng Lý buộc tóc đuôi ngựa, ngọn tóc chấm tới cổ áo. Hình như tóc chọc vào trong rất khó chịu, vì anh thấy cô nghiêng đầu, kéo những ngọn tóc ra đặt trên vai. Cô quay sang trái nhìn ngó một hồi, nhưng hình như không phát hiện ra anh.
Ánh mắt Ngải Cảnh Sơ lặng lẽ phóng về phía cô, nhưng vẻ mặt anh bình thản, nhìn mà như không nhìn.
Một lát sau, đèn xanh bật sáng.
Ngải Cảnh Sơ theo dòng xe rẽ trái, còn Tăng Lý dễ dàng đạp xe rẽ phải.
Anh nhìn theo kính chiếu hậu, bóng dáng kia lại một lần nữa biến mất không thấy đâu.
Thoáng chốc, mỗi người một ngả.
Bên trong xe, radio vẫn đang tiếp tục phát chương trình kể chuyện cười trong bệnh viện, thỉnh thoảng dừng để quảng cáo. Ngải Cảnh Sơ đột nhiên cảm thấy tiếng radio khiến mình đau đầu, bèn tắt đi. Anh lái xe vào một con đường nhỏ, đi chừng mười mét thì dừng lại ở bên cạnh vành đai xanh.
Yên lặng giây lát. Anh đột nhiên kích động, ngoặt tay lái, chạy xe theo chiều ngược lại.
Qua ngã tư kia, anh vừa lái xe vừa quan sát xung quanh.
Thế nhưng, xe đã đi xa như vậy, đường rộng, người đông, cô đi nơi nào, làm sao anh biết?
Ngải Cảnh Sơ gượng cười tự giễu.
Đang định bỏ đi thì Ngải Cảnh Sơ lại vô tình trông thấy Tăng Lý. Cô đi ra từ một cửa hàng bách hóa, tay cầm một chai nước, mũ lưỡi trai ban nãy đã bỏ xuống, tóc ướt mồ hôi dính trên trán, rối tung lộn xộn.
Sợ bỏ lỡ một lần nữa, Ngải Cảnh Sơ vội vàng xuống xe, trong lòng dấy lên niềm vui và một chút hi vọng khó hiểu.
Tăng Lý vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Ngải Cảnh Sơ, kinh ngạc nói: “Ơ, trùng hợp quá.”
Ngải Cảnh Sơ nhất thời chẳng biết phải nói gì, cũng không giải thích được tâm trạng ban nãy của mình, đành gật đầu.
Tăng Lý từ lâu đã quen với thái độ này của anh nên không suy nghĩ nhiều.
Tuần trước cô tới bệnh viện khám lại, anh một câu cũng không nói, khiến Chu Văn còn lén lút quay sang hỏi cô, có phải hai người cãi nhau hay không. Tăng Lý lúc ấy dở khóc dở cười.
“Nhà tôi ở gần đây, vừa đi xe đạp về khát quá nên vào mua nước.” Vừa nói, cô vừa chỉ tay ra chiếc xe đạp đang dựng bên ngoài.
Ngải Cảnh Sơ tâm tư cũng không để trên người, xưa nay anh chưa từng vắt óc nghĩ cách tiếp cận người khác như thế, đành nói trắng ra: “Tôi đang định đi ăn, cùng nhau đi nhé?”
Anh không đề cập tới thì còn may, nói ra liền động tới vấn đề nhạy cảm của Tăng Lý.
Lần trước cô thuận miệng nói khi nào có dịp sẽ mời anh ăn cơm, kết quả hơn một tháng cũng chưa có ‘dịp’. Lúc ấy cô nghĩ, tính cách anh như vậy, ngay cả chủ nhiệm Lý mời anh ăn một bữa cũng phải hẹn đi hẹn lại, hơn nữa cũng là do cô mặt dày tới ép người nên anh mới miễn cưỡng đồng ý. Cho nên, cô nghĩ, anh hẳn là không thích được mời ăn, thế nên không nghĩ đến chuyện này nữa. Hôm nay Ngải Cảnh Sơ tự nhiên nhắc tới. Người nói vô tình nhưng người nghe có ý, Tăng Lý cảm thấy bản thân quá hẹp hòi.
Cô vội vàng nói: “Vâng, hiếm khi có dịp anh rảnh rỗi, để tôi mời, lần trước đã nói rồi.”
Sau đó, cô đi lấy xe đạp.
Còn nhớ Ngải Cảnh Sơ thích ăn cay, Tăng Lý bèn hỏi: “Ăn lẩu nhé?”
“Ừ.”
Thế là hai người vào một nhà hàng lẩu sạch sẽ gần đó.