Điều chỉnh lại tâm tình, Tăng Lý quyết định gọi điện lại cho người lần trước gặp mặt.
Người giới thiệu đối tượng gặp mặt cho cô là dì Tần – bạn thân của mẹ Tăng. Người này nổi tiếng đanh đá, mở miệng ra là nói lấy nói để, nói không nể nang ai, chẳng ai là không sợ dì ấy cả. Đương nhiên Tăng Lý càng không thể trêu vào dì Tần được, cho nên cô cũng không dám thất lễ với đối tượng gặp mặt kia.
“Xin chào, anh là Cố Hải Đông phải không? Em là Tăng Lý.”
“À, à, chào em.”
“Nghe nói mấy hôm trước anh gọi điện cho em? Thật không phải, không nhận được điện của anh.” Cô giải thích.
“Không sao, không sao. Vậy bây giờ em có rảnh không? Nếu đã ăn tối rồi thì chúng ta đi xem phim, được không?”
“Em mới từ rạp chiếu phim đi ra.”
“Thế à, hay mình đi đâu uống ly trà? Cà phê cũng được.”
Tăng Lý định từ chối nhưng nhớ tới vẻ mặt hùng hổ của dì Tần đành nhịn xuống, thuận miệng đáp: “Được.” Nhân cơ hộ không có người khác, hai người nói rõ ràng cho xong chuyện.
Vì vậy, Tăng Lý xuống ở trạm dừng tiếp theo, bắt taxi tới địa điểm đã hẹn. Tới nơi, Cố Hải Đông đã ngồi chờ sẵn.
Lần trước xem mắt vì có cả bề trên nên hai người chỉ gọi là gặp mặt, hỏi thăm qua loa về tình hình công việc và gia đình, không tìm hiểu sâu lắm. Nhưng cách nói chuyện của Cố Hải Đông mơ hồ tạo cho người đối diện có cảm giác anh ta là người tự cao tự đại, vì thế Tăng Lý không thoải mái cho lắm. Hàn huyên một lúc, Cố Hải Đông bắt đầu nói chuyện chính.
“Nghe nói em... trước giờ vẫn chưa từng yêu ai. Thật không vậy?” Cố Hải Đông nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười bình thản hỏi.
“Dì Tần nói vậy ạ?”
“Ừm, năm nay em cũng đã hai mươi lăm rồi, chẳng nhẽ trước đây chưa từng yêu ai, có chút...” Nói xong, anh ta lại cười.
Tăng Lý nhìn vẻ mặt tươi cười của Cố Hải Đông, chợt thấy khó chịu.
Không hiểu cái xã hội này thế nào nữa, thấy một cô gái hai mươi tuổi chưa yêu đương bao giờ thì lập tức nghĩ cô ta có vấn đề, còn nếu đã từng yêu thì lại cho rằng cô ta là người không đứng đắn.
“Dì Tần không biết rõ chuyện này, thực ra trước đây em từng yêu rồi.”
“Vì sao chia tay?”
“Có thể không nhắc tới chuyện này không?”
“Tới mức độ nào rồi?” Cố Hải Đông vừa hỏi câu này vừa nhìn Tăng Lý từ đầu đến chân.
Tăng Lý đột nhiên thấy thật nực cười. Đây đâu phải chuyện tình yêu và hôn nhân, đây rõ ràng là một cuộc mua bán.
Thấy cô không trả lời, sự nhiệt tình ban đầu của Cố Hải Đông vơi hẳn đi. Anh ta rút ra một điếu thuốc, hút trước mặt Tăng Lý.
Lúc này, cô thật sự muốn xin anh ta một điếu thuốc để hút, triệt để phá vỡ hình tượng với anh ta, nhưng lại sợ anh ta bẩm báo tội trạng với các vị đại nhân ở nhà nên thôi.
Hai người cứ ngồi im lặng như thế hồi lâu.
Tăng Lý cảm thấy hối hận, quên mất vừa nãy đến đây không gọi điện cho Mã Y Y hay Ngũ Dĩnh, nhờ yểm trợ để mình kiếm cớ rời đi.
Đang phiền muộn thì di động bỗng báo có tin nhắn, mà người gửi, rất bất ngờ là Ngải Cảnh Sơ. Tin nhắn chỉ có bốn chữ: “Là Khưu Thiếu Vân.”
Tăng Lý ngây người không hiểu gì hết.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô cho rằng Ngải Cảnh Sơ nhắn nhầm số, rồi cô chợt nhớ tới cuộc trò chuyện với Ngũ Dĩnh ở rạp chiếu phim, sau đó mở nhật kí cuộc gọi ra xem lại. Quả nhiên là có một cuộc gọi tới Ngải Cảnh Sơ. Lúc ấy cô mới đoán chừng là mình quên không khóa bàn phím, nhỡ tay chạm vào phím gọi.
Cô quay lại hộp tin nhắn, đọc lại tin nhắn kia một lần nữa, không khỏi bật cười ra tiếng.
Lúc cười, lúm đồng tiền bên khóe miệng Tăng Lý mới lộ ra.
Cố Hải Đông nhìn đến ngây ngẩn.
Phát hiện đối phương đang nhìn mình, Tăng Lý vội vàng cúi đầu, giấu đi nửa khuôn mặt, sau đó cô bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
“Có gì vui à?” Cố Hải Đông không kìm lòng được mà hỏi.
“Một người bạn gửi truyện cười đến.”
“Kể anh nghe được không?”
Tăng Lý cất di động đi, hờ hững mỉm cười, nói: “Truyện cười mà đọc ra thì sẽ không buồn cười nữa”, sau đó, cô lại ngồi im.
Một lát sau, Cố Hải Đông hỏi: “Chúng ta có thể tiếp tục giữ liên lạc được không?”
Tăng Lý vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng anh ta vẫn có ấn tượng tốt về mình. Cô chần chừ nói: “Anh Cố, anh rất tốt nhưng chúng ta không hợp nhau.”
“Em cảm thấy có gì không vừa ý à?”
“Không phải là không vừa ý...”, Tăng Lý gạt mấy sợi tóc mái, buộc lòng phải nói: “Em có người khác rồi.”
“Thế vì sao còn đi xem mặt?”
“Bởi vì...”, sợ uy lực của người giới thiệu..., “Xin lỗi anh!” Tăng Lý chỉ có thể nói ra ba chữ này.
“Cho nên vừa rồi em nhất định đòi thanh toán hóa đơn, lần trước cũng thế?” Cố Hải Đông truy hỏi.
Tăng Lý lặng lẽ gật đầu. Cô không thích mắc nợ ai cái gì, cho dù là chuyện uống trà lúc đi gặp mặt.
“Hai người đang hẹn hò?” Cố Hải Đông chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thăm dò.
Tăng Lý buồn bã nhìn sang chỗ khác.
Cố Hải Đông thấy thế, trong lòng như sáng tỏ ra cái gì, anh ta thở phào một hơi: “ Có thể cho anh một cơ hội được không?”
“Em...” Cô thực sự không biết cách từ chối người khác cho lịch sự.
“Không cần trả lời ngay đâu!” Cố Hải Đông vội vàng cắt ngang lời cô, “Lần sau chúng ta gặp nhau rồi nói tiếp.”
Tăng Lý chậm chạp nhắc lại lời cũ: “Xin lỗi anh.” Không có lần sau nữa đâu.
Về tới nhà, cô mới nhớ ra, đáng lẽ phải gọi điện lại cho Ngải Cảnh Sơ cho phải phép, nhưng nhìn đồng hồ thấy đã muộn nên thôi.
Hôm sau, Tăng Lý dậy rất sớm, đến quán cà phê giúp Mã Y Y.
Nghỉ Tết xong, Tiểu Mạch quay lại quán cà phê làm việc tiếp. Tiểu Mạch đã làm việc ở Carol’s khá lâu, trước đây cô từng làm bồi bàn ở nhiều nơi khác nên rất có kinh nghiệm, không như Đậu Đậu là sinh viên làm thêm nên thi thoảng còn phải nhắc nhở nhiều. Tiểu Mạch xin nghỉ hết tháng Giêng, bây giờ đã quay lại làm việc, nên Tăng Lý và Mã Y Y bớt vất vả hơn nhiều.
Sáng sớm không đông khách cho lắm, Mã Y Y đi nhập hàng, Tăng Lý ở lại trong quán vừa tiếp khách vừa dạy Đậu Đậu pha nước trái cây.
“Quả này có thể ăn sống được ạ?” Đậu Đậu chỉ vào quả đậu bắp trên tay Tăng Lý và hỏi.
“Có thể dùng nước sôi trần qua, nhưng mà chị thích ăn sống hơn, như thế mùi vị sẽ rất thơm ngon, màu sắc cũng tươi nữa.” Nói đoạn, Tăng Lý cho quả đậu bắp vào trong nước muối ngâm một lúc, sau đó cạo hết lớp lông tơ bên ngoài, cắt thành miếng nhỏ bỏ vào máy xay sinh tố.
“Cho thêm chút kem vào nữa.” Vừa nói, Tăng Lý vừa cho kem vào, rồi bật công tắc.
Sinh tố kem đậu bắp tươi ngon đã hoàn thành. Tăng Lý đổ vào cốc thủy tinh, đặt vào khay để Đậu Đậu mang ra cho khách.
Lát sau, có một người đàn ông đi vào, Đậu Đậu nhanh nhảu: “Hoan nghênh quý khách!”
“Là anh à?” Đậu Đậu tươi cười, đưa anh ta vào bàn trống rồi chạy đi lấy một cốc nước trắng mang đến.
“Người quen à?” Tăng Lý hỏi.
Đậu Đậu che miệng lại, làm ra vẻ thần bí: “Mã Y Y không cho em nói với chị.”
“Có gì mờ ám?”
“Chị đừng nói với chị Y Y là em nói đấy!”
Hóa ra, anh chàng kia đang theo đuổi Mã Y Y, dạo này cứ vài ngày anh ta lại tới đây một lần, khiến Mã Y Y phiền muốn ૮ɦếƭ.
Tăng Lý vì tò mò nên tranh bưng nước ra cho anh ta, tiện thể quan sát tướng mạo một chút.
Anh tươi cười nói: “Cảm ơn.” Nụ cười là nổi bật lên làn da ngăm ngăm.
Tăng Lý mỉm cười đáp lại, đồng thời đã hiểu vì sao Mã Y Y không thích anh ta.
Đây hoàn toàn không phải ‘khẩu vị’ của Mã Y Y. Quen biết đã nhiều năm, Tăng Lý biết rõ Mã Y Y thích nhất là những người đàn ông chín chắn, trưởng thành, làn da trắng một chút, vẻ mặt lạnh lùng, luôn mặc âu phục, lúc vui vẻ chỉ nhướng mày, lúc nổi giận chỉ thì chỉ hơi nheo mắt, tốt nhất là hơn cô khoảng chục tuổi, biết suy nghĩ cho tương lai, lại có chí tiến thủ. Người đó được rất nhiều cô gái ngưỡng mộ, nhưng anh ta sẽ chỉ yêu mãi Mã Y Y mà thôi. Còn về mấy thứ gọi là tình yêu thanh mai trúc mã, mối tình học trò, hay chị em gì gì đấy, Mã Y Y tuyệt đối không ham hố.
Ngũ Dĩnh từng tóm gọn tiêu chuẩn của Mã Y Y vào mười hai chữ: trầm ổn chín chắn, sự nghiệp thành công, và một điều vô cùng quan trọng là: da trắng mặt đẹp!
Chẳng hiểu sao, Tăng Lý bỗng dưng nhớ tới Ngải Cảnh Sơ.
Nếu như anh hơn khoảng chục tuổi, nỗ lực phấn đấu làm viện trưởng, thì đúng là hình tượng người trong mộng của Mã Y Y. Nghĩ đến đấy, Tăng Lý bật cười.
“Em ơi, Mã Y Y không có ở đây à?” Đối phương chợt hỏi.
Tăng Lý mặc đồng phục của quán, tóc buộc cao đuôi ngựa, thoạt nhìn có vẻ chạc tuổi với Đậu Đậu, nên mới bị người ta hiểu lầm là sinh viên.
“Y Y đi ra ngoài rồi, phải một lúc lâu nữa mới về.” Tăng Lý đáp.
Vậy mà gần trưa, Mã Y Y thông minh gọi điện cho Đậu Đậu hỏi thăm tình hình, biết anh ta vẫn đang ngồi ở quán chờ, thế là quyết định giao mọi chuyện ở quán cho Tăng Lý, xin nghỉ một ngày luôn.
Hễ Chủ Nhật, tình cảnh đó lại tái diễn.
Chàng trai kia tới, Mã Y Y liền trốn.
Cũng may là hôm nay Ngũ Dĩnh không có ca trực nên tới trông quán cùng Tăng Lý.
Đến lúc Tăng Lý đang định gọi điện trêu chọc Mã Y Y thì bỗng dưng thấy Cố Hải Đông xuất hiện trước cửa Carol’s.
“Anh...” Tăng Lý sửng sốt.
Cố Hải Đông gượng cười: “Anh nghe dì Tần nói quán cà phê của em ở đây nên tiện đường ghé qua xem.”
Người tới là khách, Tăng Lý vẫn phải buộc lòng mời anh ta vào bàn ngồi.
“Ai đấy?” Ngũ Dĩnh hỏi.
“Người lần trước đi xem mặt.” Tăng Lý thành thật khai báo.
“Hai cậu lên núi Đông Sơn bái Phật, sao lại dẫn theo số đào hoa về nhà thế này?”
“Cậu đi ૮ɦếƭ đi!”
“Thoạt nhìn cũng đứng đắn đấy!” Ngũ Dĩnh bắt đầu trêu chọc.
Tăng Lý thụi cho Ngũ Dĩnh mấy cái, bắt cô im miệng.
“À quên mất, cậu và Mã Y Y đếu thích gu da trắng mặt đẹp!”
“...”